9 Edit Og Nguoi Yeu Chet Di Song Lai La Ta Than
Trên đường về trường, Ôn Diễn cứ lơ mơ như đang mơ.Dù cho là mơ đi nữa, cậu cũng chẳng bao giờ dám mơ một giấc mơ đẹp như thế.Giang Mộ Li đưa cậu về đến ký túc xá, hỏi: "Muốn anh đi cùng lên không?"Ôn Diễn ngẩn ra gật đầu một chút, rồi lại vội vàng lắc đầu."Về nghỉ sớm đi." Giang Mộ Li nói.Ôn Diễn cứng nhắc gật đầu như người máy.Cậu bước đi được mấy bước, quay đầu lại thấy Giang Mộ Li đang cười, vẫy tay chào cậu.Cậu lại đi tiếp mấy bước nữa, quay đầu lại, Giang Mộ Li vẫn đứng ở đó.Khi cậu trở vào phòng ký túc, đứng ở ban công nhìn xuống, Giang Mộ Li vẫn đang đứng dưới ánh đèn đường, xung quanh phủ một lớp ánh sáng mờ mờ.Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với cậu."Ngủ ngon nhé."Ôn Diễn cũng muốn nói với hắn "ngủ ngon", nhưng cổ họng nghẹn lại, cậu chỉ có thể mấp máy môi tạo thành khẩu hình.Ngủ ngon.Đã bao lâu rồi chưa có ai nói với cậu câu "ngủ ngon"? Ngay cả bản thân cậu cũng không nhớ rõ.Trời đêm bắt đầu lất phất những bông tuyết đầu mùa, dưới ánh đèn đường, từng bông tuyết óng ánh như đang lơ lửng trong vũ trụ.Một cơn tuyết đầu mùa yên ả và đẹp đẽ.Thành phố này vào mùa đông thường chỉ có mưa, hiếm khi có tuyết.Ôn Diễn nằm trên giường, trùm kín chăn rồi lại đột ngột bật dậy.Khoan đã...! Vậy lời Giang Mộ Li nói hôm nay có nghĩa là... anh ấy tỏ tình với mình sao?Mình thực sự được Giang Mộ Li tỏ tình?Ôn Diễn bấm mạnh vào cánh tay mình, đau thật, chưa chắc, lại véo thêm một cái.Đau đến mức nước mắt cũng trào ra.Xem ra không phải đang nằm mơ.Vậy thì... chẳng lẽ là Giang Mộ Li đang nằm mơ à? Nếu không thì sao hắn lại tỏ tình với mình được?Hắn rốt cuộc thích mình ở điểm nào chứ? Mắt có vấn đề à?Ôn Diễn trằn trọc trên giường cả đêm, mãi đến khi trời mờ sáng mới thiếp đi.Khi tỉnh dậy, điện thoại hiện thông báo Giang Mộ Li gửi lúc 7 giờ sáng, nói đang đứng dưới ký túc xá chờ cậu. Nhưng giờ đã 10 giờ rồi.Ôn Diễn hốt hoảng lao ra ban công, thấy Giang Mộ Li vẫn còn đang đứng đó, mặt mũi và mũi đỏ bừng vì lạnh, hai tay không ngừng xoa xoa.Thấy cậu, hắn lập tức vui vẻ vẫy tay.Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng sáng trong như pha lê, nụ cười của Giang Mộ Li còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.Ngực Ôn Diễn như bị siết lại, bên trong như có thứ gì đó mềm mại ấm áp đang lăn lộn, khiến cậu vừa thấy đau lại vừa cảm động."Sao anh không trực tiếp lên tìm em? Ngoài này lạnh như vậy.""Chưa được em cho phép, anh không dám lên." Giang Mộ Li nói.Ôn Diễn bị câu nói ấy chọc cười: "Còn nói kiểu đó, anh đâu phải ma cà rồng.""Thật ra, khoảng thời gian chờ em, đối với anh là một niềm vui." Giang Mộ Li nghiêm túc nói: "Em xuất hiện khiến anh tràn đầy mong đợi, càng đợi lâu thì niềm vui càng kéo dài."Ôn Diễn nhìn hắn, như thể mình đang rơi vào một xoáy nước cuốn mạnh, trời đất đảo lộn, không biết chìm đến đâu, nhưng vẫn nguyện ý để nó cuốn đi."Diễn Diễn."Ôn Diễn nghe hắn gọi nhũ danh của mình, tự nhiên và êm tai như thể cái tên ấy đã được lặp đi lặp lại trong miệng hắn hàng ngàn lần."Em đã suy nghĩ chưa? Có đồng ý quen anh không?"Giọng Giang Mộ Li mang theo sự hồi hộp khó che giấu, thậm chí còn có chút run rẩy.Ôn Diễn hiểu, một người ưu tú như Giang Mộ Li, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể giữ được phong thái điềm tĩnh và tự nhiên. Nhưng bây giờ, hắn lại giống như bao người bình thường khác — lưỡng lự, cẩn thận, thậm chí thiếu tự tin.Ôn Diễn vừa thấy đau lòng, lại vừa cảm động.Cậu cúi đầu, giọng nhỏ đến nỗi bản thân còn không nghe thấy: "Em đồng ý."Một lúc lâu sau, cậu không nghe thấy Giang Mộ Li trả lời, lo lắng ngẩng lên thì thấy mắt hắn đỏ hoe, vui mừng đến mức như sắp khóc.Giang Mộ Li... cũng có biểu cảm như vậy sao?Có chút ngốc nghếch, thậm chí khiến người ta muốn bật cười.Theo quan sát của Ôn Diễn và những lời bàn tán của người khác, Giang Mộ Li quả thực giống như vẻ ngoài của hắn — như ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo nụ cười dịu dàng.Nhưng mặt trời chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, được ánh sáng của nó chiếu rọi đã là ân huệ lớn rồi.Chưa từng có ai thực sự bước vào thế giới của Giang Mộ Li.Hắn lễ phép, hắn thân thiện nhưng điều đó còn khiến người khác khó đến gần hơn cả sự lạnh lùng xa cách.Thế nhưng, chính con người như vậy lại đang dùng giọng nói đầy xúc động đến nghẹn ngào mà nói với cậu:"Anh chưa từng vui vẻ đến như vậy. Trước đây thời gian đối với anh quá dài, là một gánh nặng, là xiềng xích không thể phá bỏ.""May mắn thay, anh đã gặp được em. Em khiến tất cả những gì anh từng trải qua đều trở nên có ý nghĩa."Ôn Diễn từng nghĩ mình là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Ngay cả mẹ ruột cũng không vui mừng vì sự tồn tại của cậu.Cậu đã quen sống như một cái bóng — không được thấy, không được nghe, không được hiểu.Con người là sinh vật dễ dàng quen thuộc với sự vô hình như thế.Nhưng rồi, Giang Mộ Li đã phá vỡ thói quen ấy.Sau khi ở bên Giang Mộ Li, Ôn Diễn mới nhận ra, thì ra bản thân không phải là cái bóng vô hình như cậu từng nghĩ.Thì ra cậu cũng có thể được nâng niu trong lòng bàn tay như một báu vật, chứ không phải là một gánh nặng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.Dù bao lâu đi nữa, Giang Mộ Li vẫn luôn chờ cậu tan học, ôm sẵn khoai nướng và trà sữa nóng mà cậu thích trong lòng.Giữa ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh, Giang Mộ Li bước đến bên cậu, giúp cậu quàng khăn cẩn thận rồi nắm tay cậu cho vào túi áo mình.Trong túi có miếng giữ nhiệt ấm nóng, nhờ vậy đôi tay vốn lạnh cóng mỗi khi đông đến của Ôn Diễn lập tức được sưởi ấm.Khi tuyết mùa đông tan, mỗi ngày Giang Mộ Li đạp xe đưa cậu đi học. Mùa này, cây ngô đồng đã trơ trụi. Ôn Diễn dựa vào người hắn, hai người cùng chia sẻ một chiếc tai nghe.Ánh sáng vàng óng lấp lánh len lỏi qua kẽ lá chiếu vào mắt Ôn Diễn, khiến thế giới cậu trở nên rực rỡ như biển ánh sáng.Ở bên Giang Mộ Li, cậu dường như quên cả sự thay đổi của bốn mùa.Giang Mộ Li thật sự đã trở thành mặt trời chỉ thuộc về riêng mình cậu.Ánh mắt hắn mãi mãi dịu dàng hướng về phía Ôn Diễn, cứ như trong thế giới ấy, ngoài Ôn Diễn ra, chẳng thể dung chứa thêm ai khác.Khi Ôn Diễn lên năm hai đại học, hai người chuyển ra ngoài trường sống chung. Phòng thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ.Dù Ôn Diễn hoàn toàn có thể mua căn hộ đắt đỏ nhất ở Hồng Thành nhưng cậu chỉ nói với Giang Mộ Li rằng, nơi này mới là chỗ phù hợp với sinh viên như bọn họ.Không gian càng nhỏ, khoảng cách giữa cậu và Giang Mộ Li lại càng dễ gần thêm một chút.Cậu thậm chí ước gì có thể đan một cái kén, để cùng Giang Mộ Li cuộn tròn vào trong đó, không bao giờ tách rời.Buổi tối, hai người cùng nằm chung một chiếc giường là chuyện hiển nhiên, chẳng chút ngại ngùng.Ôn Diễn kéo chăn lên tận đầu, chỉ chừa lại đôi tai. Khi trong phòng tắm vừa dứt tiếng nước, cậu lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.Từ chóp mũi, cậu ngửi thấy hương thơm của sữa tắm hòa với hơi nước ấm, Giang Mộ Li đang lại gần. Mỗi lần đến gần một chút, tim Ôn Diễn lại đập nhanh thêm một chút."Diễn Diễn."Giọng nói của Giang Mộ Li trong đêm vắng nghe càng dịu dàng và cuốn hút.Hắn mỉm cười nhẹ: "Lông mi em đang run đấy."Ôn Diễn vùi cả khuôn mặt vào chăn, hai tai thì đỏ ửng và nóng ran."Diễn Diễn, anh có thể ôm em một cái không?"Ôn Diễn run lên một chút, khẽ "ừm" một tiếng.Cậu từng lén tìm hiểu những chuyện giữa các cặp tình nhân, biết rằng ban đầu có thể sẽ đau, thậm chí có thể bị thương.Nhưng, chỉ cần là Giang Mộ Li, cậu hoàn toàn sẵn sàng.Cậu tin mình sẽ thấy hạnh phúc.Giang Mộ Li ôm cậu vào lòng, vô cùng nhẹ nhàng, như đang ôm một miếng bọt biển dễ vỡ, cả cánh tay cũng khẽ run lên vì quá kiềm chế.Hắn chẳng làm gì hơn, như thể chỉ cần được như vậy đã là đủ đầy.Sau đó, Ôn Diễn nghe thấy hắn khẽ thở dài, đầy lưu luyến và buồn bã.Như ánh mặt trời không có mây mù, Giang Mộ Li chưa từng thể hiện cảm xúc như vậy trước mặt Ôn Diễn.Lo lắng, Ôn Diễn hỏi: "Anh sao thế?"Sau một lúc im lặng, Giang Mộ Li khẽ nói: "Rất lâu trước kia, từ thời xa xưa hơn cả cổ tích, khi vũ trụ đã trở về với cõi vĩnh hằng, mọi thứ hóa thành hư vô... chỉ còn lại anh và em.""Chúng ta từng như bây giờ, tựa vào nhau, em khiến lòng anh tràn đầy, mọi điều anh cần đều ở nơi em. Niềm vui, nỗi buồn, em là tất cả của anh, và anh cũng là tất cả của em."Ôn Diễn nghe không thật hiểu, nhưng vẫn bị cuốn theo bầu không khí đầy cảm xúc và bí ẩn trong lời Giang Mộ Li.Cậu rúc sâu hơn vào lòng hắn, khẽ hỏi: "Anh đang kể chuyện cho em ngủ à? Hay là anh từng mơ như vậy?""Mơ..." Giang Mộ Li cười khẽ: "Diễn Diễn đoán đúng rồi, đúng là mơ, một giấc mơ rất dài."Ôn Diễn ngáp nhỏ một cái, hỏi tiếp: "Vậy em trong giấc mơ của anh trông như thế nào?"Giang Mộ Li đáp: "Rất đáng yêu."Ôn Diễn lẩm bẩm: "Cụ thể hơn chút nữa đi."Giang Mộ Li chạm nhẹ vào hàng mi của cậu, nói: "Nói chung là cực kỳ đáng yêu."Ôn Diễn muốn đuổi theo để hỏi Giang Mộ Li rốt cuộc là "đáng yêu" như thế nào, còn muốn hắn miêu tả lại cho mình nghe, hỏi rằng trong giấc mơ vũ trụ trông ra sao. Nhưng cơn buồn ngủ kéo đến không thể cưỡng lại, cậu mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ.Trong bóng tối, ánh mắt Giang Mộ Li khẽ lay động.Mắt trái như tan chảy thành một dòng chất lỏng đen óng như thủy ngân, từ gò má chảy xuống thành một đường đen nhánh. Một lúc lâu sau, nó mới từ từ quay trở lại hốc mắt rồi hóa thành một con mắt trong trẻo và dịu dàng như nước.Đôi mắt là bộ phận khó chế tạo nhất trên cơ thể con người, cũng là phần yếu ớt nhất.Việc con mắt trái của "thần" bắt đầu hư hại không nghi ngờ gì nữa chính là dấu hiệu cho thấy cơ thể này đang bị linh hồn thần thánh gặm nhấm.Giống như một chiếc ly nhựa không thể chứa nổi chất lỏng ăn mòn, hay một cái chai nhỏ không thể đựng nổi nước biển. Cơ thể con người hoàn toàn không thể gánh nổi một linh hồn đã bị nghiệp lực ô nhiễm, lại còn mang theo ký ức lâu dài gần như là vĩnh hằng.Việc một vị thần tự ép mình vào trong thân xác nhỏ bé này chẳng khác nào nhốt mình trong một chiếc ngục tù chật hẹp đến cực độ, rồi còn bắt chước hành vi của con người, thậm chí dùng cách nghĩ của loài người để suy tư.Nhưng thần không thấy đau đớn.Từ khi Diễn Diễn còn là một ấu trùng nhỏ, cậu đã yêu thích những thứ lấp lánh và rực rỡ, ví dụ như những ngôi sao lấp lánh trong vũ trụ bao la.Hiện tại Diễn Diễn vẫn như vậy.Thần chỉ muốn được yêu cậu một lần nữa, muốn Diễn Diễn tình nguyện được ôm, được hôn, chứ không phải vừa nhìn thấy thần là hoảng sợ đến bật khóc, mắng thần là đồ đáng ghét và xấu xí.Giang Mộ Li chăm chú nhìn thanh niên mảnh mai đang nằm trong lòng mình. Cậu cuộn người lại, lưng khom lên, hai tay ôm lấy ngực.Cả tư thế ngủ cũng không thay đổi chút nào.Cậu từng là một ấu trùng tuyết trắng trong suốt, thích cuộn tròn lại thành một khối nhỏ xíu, như một viên bánh nếp mềm mại, ngoan ngoãn ngủ say trong cái kén của mình.Vừa đáng yêu, vừa khiến người ta thương xót.Là hoa hồng của thần, là những vì sao của thần, là báu vật thiêng liêng nhất của thần.Người thần yêu.
*Tác giả có lời muốn nói:Đếm ngược đến lúc tái sinh...Mắt trái của Giang Mộ Li là phần đầu tiên bị hư hại – tương ứng với lúc ở tầng địa ngục Vô Gián, con mắt ấy từng bị thương, rơi ra như một hạt nhỏ (tác giả nói nhẹ thôi, giống như bấm móng tay rụng một cái vậy).
*Tác giả có lời muốn nói:Đếm ngược đến lúc tái sinh...Mắt trái của Giang Mộ Li là phần đầu tiên bị hư hại – tương ứng với lúc ở tầng địa ngục Vô Gián, con mắt ấy từng bị thương, rơi ra như một hạt nhỏ (tác giả nói nhẹ thôi, giống như bấm móng tay rụng một cái vậy).
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com