RoTruyen.Com

9 Edit Og Nguoi Yeu Chet Di Song Lai La Ta Than

Ôn Diễn đang đứng ở sân, trước lu nước rửa mặt.

Đêm đen đã qua, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, dòng nước lạnh buốt khiến cậu dần dần lấy lại chút lý trí.

Dù trong thôn Nam Hòe mọi thứ đều toát lên vẻ kỳ quái, cậu cũng không thể chỉ dựa vào vài lời đồn đoán hay truyền thuyết dân gian mà tin tưởng có phép màu người chết sống lại.

Hôm nay là tang lễ của Giang Mộ Li, đợi lễ tang kết thúc, quan tài sẽ được chôn cất tại nghĩa trang trên núi.

Ôn Diễn lại vốc một vốc nước lạnh lên, mạnh mẽ tạt lên mặt.

Tiết trời xuân se lạnh, hai tay cậu bị đông đến đỏ bừng, các khớp tay run lẩy bẩy.

Chuyện âm giới, vẫn là quá xa vời.

Trừ khi tận mắt chứng kiến, bằng không thật khó tin được.

***

Sau khi chỉnh trang bản thân xong, Ôn Diễn đến nhà cũ của gia tộc họ Giang từ rất sớm. Thi thể Giang Mộ Li vẫn chưa được nhập quan, chỉ có thể tạm thời đặt tại đây.

Mới có một ngày không gặp mà Ôn Diễn đã cảm thấy như cách ba thu, cậu thật sự rất nhớ hắn.

Gia tộc họ Giang ít người, đời sau lại hiếm hoi, căn nhà cũ rộng lớn trống rỗng, lâu không có ai ở nên âm khí nặng nề, chỉ có Giang Triều đứng thẳng trong gian phòng kế bên, mỉm cười vẫy tay gọi Ôn Diễn.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Vì Ôn Diễn là người thân duy nhất của Giang Mộ Li còn lại trên đời nên Giang Triều đề nghị cậu chủ trì tang lễ sắp tới.

Nghe vậy, Ôn Diễn hoảng loạn. Cậu hoàn toàn không hiểu lễ nghi tang ma của thôn Nam Hòe, lỡ như không thể tiễn Giang Mộ Li đi một cách trọn vẹn thì biết làm sao?

"Đừng lo, cậu sẽ làm tốt thôi." Giang Triều nhìn cậu, trấn an: "Có chú ở đây mà."

Ôn Diễn theo phản xạ lùi lại một chút.

Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như cảm nhận được sự hiện diện của Giang Mộ Li trên người Giang Triều.

Cảm giác thân thuộc đến đáng sợ.

Nhưng ngay giây sau, cảm giác đó lập tức biến mất.

Chẳng lẽ là do hai người họ là chú cháu thân thiết?

"Bạn học Ôn à."

Ôn Diễn giật mình, lùi thêm một bước.

Giang Triều dường như không nhận ra sự hoảng sợ của cậu, cầm một cái khay gỗ cổ kính trên bàn, đưa đến trước mặt cậu.

Đó là một bộ tang phục màu trắng tinh.

Người thân mặc tang phục trong đám tang.

Có nơi quy định vợ phải để tang chồng, có nơi thì không, xem ra thôn Nam Hòe vẫn còn giữ nghi thức cổ xưa, khá nghiêm khắc trong vấn đề này.

"Cậu có ngại không?" Giang Triều hỏi.

Ôn Diễn lắc đầu.

Tuy cậu và Giang Mộ Li chưa chính thức kết hôn, nhưng trong lòng cậu, hắn đã là người yêu trọn đời. Hai người đã hứa với nhau, đợi tốt nghiệp đại học xong sẽ làm đám cưới.

Giang Mộ Li còn mua một cặp nhẫn đính hôn, mỗi người một chiếc, đeo ở ngón tay bên trái.

Dù là nhẫn đơn giản, không đắt tiền nhưng Ôn Diễn vẫn trân quý như bảo vật.

Giang Mộ Li là đứa trẻ mồ côi từ nông thôn, vừa học vừa làm để tự nuôi sống và hoàn thành việc học.

Cặp nhẫn đó là do Giang Mộ Li tiết kiệm từng đồng lương kiếm được từ việc làm thêm tại hội chợ triển lãm công nghệ trong kỳ nghỉ hè, mua để tặng cho cậu – chứa đựng biết bao tâm huyết.

Cả đời này, cậu chỉ có một người chồng là Giang Mộ Li, và Giang Mộ Li cũng chỉ có mình cậu là vợ.

Ôn Diễn giũ bộ tang phục ra, định mặc vào thì Giang Triều đột ngột lên tiếng ngăn lại.

"Không thể mặc như vậy được."

Ôn Diễn cúi đầu bối rối: "Xin lỗi, tôi không hiểu rõ lắm."

Giang Triều nhìn cậu: "Bên trong không được mặc gì cả."

Ôn Diễn sững người.

Giang Triều nói tiếp: "Một mảnh quần áo cũng không được giữ lại, đó là quy tắc."

Ôn Diễn siết chặt vạt áo: "Vậy... vậy tôi đi tìm một phòng thay đồ."

Giang Triều không nói gì, nhưng Ôn Diễn có thể cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình.

Không khí yên lặng.

Một lúc sau, Giang Triều đưa tay chỉ vào tấm bình phong trong góc phòng: "Có thể thay ở đằng kia."

Tấm bình phong đó là loại vải mỏng vẽ tranh sơn thủy, mờ mờ xuyên sáng, không thể che chắn hoàn toàn.

Ôn Diễn hơi do dự.

Giang Triều nhẹ nhàng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Ôn Diễn khẽ cắn môi dưới, lắc đầu.

Chẳng lẽ mình quá nhạy cảm?

Dù sao đây cũng là tang lễ của Giang Mộ Li, Giang Triều lại là chú ruột của hắn, mọi thứ đều đang diễn ra theo nghi lễ cổ của thôn, có gì phải ngại ngùng.

Ôn Diễn ôm bộ tang phục bước tới thay đồ.

Giang Triều còn ân cần đưa cho cậu một cái túi vải: "Quần áo thay ra có thể bỏ vào đây, giao cho chú giữ hộ."

Ôn Diễn cảm kích nói: "Cảm ơn chú, chú Giang."

Tang phục không quá phức tạp, nhưng vì là vải thô, không may viền, còn để nguyên sợi vải xơ, nên mặc lên khiến da Ôn Diễn bị cọ xát, ngứa râm ran khắp người.

Hơn nữa, vì mặc trực tiếp không lót bên trong, nên những chỗ da mỏng và nhạy cảm càng dễ bị kích thích, cảm giác rất khó chịu.

Ôn Diễn dùng mu bàn tay lau mắt, trong lòng thấy tủi thân, suýt khóc.

Cậu vốn có làn da mỏng, lại rất nhạy cảm, đau không chịu được, ngứa cũng không chịu nổi. Mà xui xẻo là cơ địa cậu lại dễ bị muỗi đốt, máu ngọt, rất thu hút muỗi.

Mùa hè, cậu hay bị muỗi cắn sưng đỏ, ngứa đến mức phải gãi liên tục, gãi ra cả vết máu.

Giang Mộ Li khi nhìn thấy thì xót xa lắm, lần sau nếu bị đốt, hắn sẽ lấy nước hoa xịt cho cậu, vừa xịt vừa thổi nhẹ.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Ban đầu cảm giác mát mát rất dễ chịu, như thể không còn ngứa nữa. Nhưng càng về sau, khi hơi thở của Giang Mộ Li phả vào, lại khiến cậu càng ngứa hơn, ngứa đến không chịu được.

Giang Mộ Li ngẩng đầu nhìn cậu, mí mắt sâu, bên mắt trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ ngay đuôi mắt, kết hợp với độ cong mắt tạo nên cảm giác mê hoặc khó cưỡng.

"Diễn Diễn, còn muốn thổi nữa không?"

Tai cậu đỏ bừng như sắp chảy máu, khẽ nói: "Không cần thổi nữa."

Giang Mộ Li nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy trong suốt: "Vậy Diễn Diễn muốn gì nào?"

Cậu đỏ mặt, ngập ngừng không thể thốt ra lời.

Vết muỗi đốt lại càng lúc càng ngứa.

Cậu muốn Giang Mộ Li dùng hàm răng sắc bén cắn đau mình, cắn trầy da, chảy máu cũng không sao cả.

"Bạn học Ôn, cần chú giúp không?"

Có lẽ thấy cậu loay hoay mãi vẫn chưa xong, Giang Triều lên tiếng hỏi.

Ôn Diễn giật mình, nhìn qua tấm bình phong, lờ mờ thấy hình như Giang Triều đang đi về phía mình, hoảng hốt nói: "Không sao đâu, tôi... tôi sắp xong rồi."

Giang Triều nói: "Tôi chờ cậu."

Ôn Diễn bước ra rất chậm, không phải vì cố tình kéo dài, mà do mỗi bước đi, làn da lại cọ sát với vải khiến cậu không kìm được mà khẽ rùng mình.

"Chú Giang, cách tôi mặc như vậy được chưa?"

Ôn Diễn hơi lo lắng kéo nhẹ vành mũ tang phục, mũ quá to, bóng đổ xuống gương mặt trắng trẻo của cậu, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ.

Giang Triều im lặng, trong căn phòng phủ sương vắng lặng đến mức chỉ nghe được tiếng thở.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Ôn Diễn cảm thấy hơi thở của Giang Triều hình như có phần không ổn định.

Ôn Diễn căng thẳng đến mức tay cũng siết chặt lại, cảm giác như thiếu dưỡng khí mà ngộp thở.

Cậu siết chặt đai lưng, lớp vải trắng quấn quanh eo nhiều vòng, bó sát khiến vóc dáng mảnh mai càng thêm rõ nét.

"Rất đẹp."

Một lúc sau, Giang Triều mới cất lời, giọng vẫn ôn hòa bình thản như mọi khi.

Chỉ là, trong đó có một thứ gì đó Ôn Diễn không thể nhận ra – một nỗi nghẹn ngào.

Lễ tang sắp bắt đầu rồi.

***

Thôn Nam Hòe tổ chức tang lễ theo nghi thức truyền thống, chi tiết cụ thể đã không thể truy cứu, nhưng có một điều chắc chắn: họ rất coi trọng linh hồn người đã khuất. Phần đầu tiên của tang lễ là "Phục", tức là gọi hồn người chết về.

Ôn Diễn mang theo bộ đồ Giang Mộ Li từng mặc khi còn sống, chậm rãi leo lên mái nhà bằng thang. Cậu phải đứng ở phía đông của ngôi nhà, quay mặt về phía bắc âm u để gọi tên Giang Mộ Li.

Sau ba lần gọi, cậu phải ném bộ quần áo xuống. Lúc này, Ôn Diễn mới có thể xuống từ phía tây ngôi nhà.

Nghi thức "Phục" tượng trưng cho việc người sống muốn giữ người chết lại, mong rằng họ có thể tỉnh dậy và trở về nhân gian.

Chỉ tiếc rằng, từ xưa đến nay, chưa từng có lễ "Phục" nào thành công.

Trên mái nhà, gió thổi ào ào, ván gỗ phát ra tiếng kêu rền rĩ.

Ôn Diễn ôm chặt bộ quần áo của Giang Mộ Li. Người ta tin rằng quần áo người đã khuất từng mặc có thể giữ được linh hồn họ. Ôn Diễn không biết điều đó có đúng không, chỉ mong như vậy, cậu có thể đến gần Giang Mộ Li thêm một chút, gần thêm một chút nữa.

Trên quần áo vẫn còn phảng phất mùi hương đặc trưng của Giang Mộ Li – mát lạnh, sạch sẽ, như hương cỏ cây dưới ánh mặt trời.

Ôn Diễn ôm chiếc áo sơ mi trắng, nhớ lại những lần trước đây khi Giang Mộ Li mặc nó, đạp xe đến ký túc xá chở cậu đi học.

Họ từng đi qua con đường rợp bóng cây, mặt đất đầy ánh vàng lấp lánh.

Ánh sáng chiếu sau lưng Giang Mộ Li, gió khiến chiếc áo sơ mi của hắn phồng lên nhẹ nhàng. Khi đó, cậu không nhịn được mà áp mặt vào lưng hắn, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương dịu dàng ấy.

Tất cả những ký ức tươi đẹp ấy cứ như mới hôm qua.

Vậy mà tại sao lại thành ra như bây giờ?

Giang Triều nhắc: "Có thể bắt đầu gọi hồn rồi."

Ôn Diễn ngẩn ngơ.

Gọi hồn có ích gì? Nghi lễ "Phục" có ích gì? Dù người chết có thể sống lại, hay hồn phách có thể quay về, đó cũng là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

"Giang Mộ Li."

"Giang Mộ Li."

"Giang Mộ Li."

Ba tiếng gọi vang lên, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Ngón tay Ôn Diễn siết chặt lấy bộ quần áo.

"A Li..."

Không nên gọi đến lần thứ tư – đó là cách gọi thân mật của riêng cậu dành cho Giang Mộ Li.

Gió vẫn gào thét, ván gỗ vẫn kêu rền rĩ.

Ôn Diễn giơ cao bộ quần áo lên.

"Anh đây."

Một giọng nam quen thuộc, trầm thấp vang lên.

Ôn Diễn lập tức quay đầu lại, ngón tay lỏng ra, chiếc áo sơ mi trắng không rơi xuống như lẽ thường, mà lại bay lên, nhẹ nhàng như có phép màu.

Xào xạc —

Chiếc áo hóa thành hàng ngàn hàng vạn cánh giấy trắng, xoáy lại như bầy cá bơi trong đáy biển, lao thẳng về phía Ôn Diễn.

Ôn Diễn chưa kịp phản ứng, vẫn đứng yên bất động.

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã bị những cánh giấy ấy nuốt chửng hoàn toàn.

Trắng xóa. Trước mắt cậu chỉ còn một màu trắng mênh mông, như thể bản thân đang ở trong một thế giới đầy tuyết.

Vô số cánh giấy mỏng manh chao lượn với tốc độ cao, đập vào da thịt để lộ bên ngoài, gây ra những cơn đau nhỏ nhưng rõ rệt.

Cơ thể Ôn Diễn tê dại, chân như nhũn ra, trong đầu choáng váng như trời đất quay cuồng.

Có người đỡ lấy cậu từ phía sau.

Ai đó đã cứu cậu, ngay khoảnh khắc cậu gần như ngã nhào khỏi mái nhà.

Ôn Diễn choáng váng, mọi thứ trước mắt vẫn chỉ là một màn trắng xóa. Cậu chẳng nhìn thấy gì, năm giác quan đều rối loạn, chỉ có một mùi hương quen thuộc – mát lạnh, ấm áp – xộc thẳng vào mũi, lan đến tận não.

Mùi hương quá quen.

Quen đến mức khiến tim cậu kinh hoảng, như muốn bật ra khỏi cổ họng.

"A Li..." Ôn Diễn run rẩy nhấc mí mắt lên: "Là anh trở lại sao?"

Những cánh giấy trắng như thác nước trút xuống quanh cậu, dồn lại thành một lớp tuyết dày.

Tầm mắt cậu dần rõ ràng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt không có gì đặc biệt của Giang Triều.

Trái tim Ôn Diễn như rơi thẳng xuống đáy vực.

"Cậu không sao chứ?" Giang Triều lo lắng nhìn cậu.

Hương thơm nhàn nhạt quanh chóp mũi cũng tan biến.

Chiếc áo sơ mi của Giang Mộ Li vẫn bị Ôn Diễn ôm chặt trước ngực.

Làm gì có bươm bướm trắng nào. Tất cả những gì tung bay trong không trung đều là tiền vàng mã. Rất nhiều tờ bị gió thổi bay lên mái nhà, rơi xuống đầu, vai và bên chân Ôn Diễn.

"Tôi vẫn ổn..." Ôn Diễn đẩy Giang Triều ra: "Chỉ là đột nhiên thấy hơi choáng đầu."

Giang Triều hỏi han: "Có phải tối qua ngủ không ngon không?"

Một lần nữa, trong lòng Ôn Diễn bị đè nặng bởi cơn thất vọng nghẹn ngào, không thể nói nên lời.

Ở thôn Nam Hòe, ranh giới giữa thực và ảo mờ dần, thấm vào nhau, ăn mòn tâm trí, làm ô nhiễm con người.

Khiến cậu cảm nhận dư âm ấm áp mơ hồ từ linh hồn người yêu, rồi lại kéo cậu trở về với thực tại lạnh lẽo và tàn nhẫn, liên tục nhắc nhở rằng Giang Mộ Li đã chết thật rồi.

Nỗi đau như cứa vào tim gan vẫn còn kéo dài.

Sau nghi thức "Phục" là nghi thức "Tắm gội".

Theo nghi thức cổ xưa, "Tắm gội" không phải là tắm theo nghĩa thông thường, mà là dùng muỗng múc nước dội lên thi thể, sau đó dùng khăn vải gai mềm lau sạch người đã mất.

Đây là lần đầu tiên Ôn Diễn được gần gũi và nhìn thấy rõ cơ thể của Giang Mộ Li sau khi mắc bệnh hiểm nghèo.

Không phải vì sợ hãi, mà là quá đau đớn. Chỉ có thể bất lực nhìn người mình yêu nhất từng ngày bị mục rữa, mà bản thân lại không thể làm được gì.

Những vùng hoại tử trên da như những đóa hoa độc rực rỡ, nổi bật chói mắt. Những phần chưa bị thối rữa vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.

Cũng giống như khuôn mặt, thân hình của Giang Mộ Li là kiệt tác tình cờ mà thần linh tạo ra.

Cơ thể ấy không giống thân xác con người, mà như được nhào nặn từ chất liệu kỳ diệu không thuộc về thế gian, được tạo hình tỉ mỉ thành một tác phẩm nghệ thuật cao quý nhất.

Quan trọng hơn cả là, cơ thể ấy hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ mà Ôn Diễn yêu thích.

Giờ đây, báu vật hiếm có ấy đã bị hủy hoại, ngay cả thần linh cũng không thể tái tạo.

Ôn Diễn nhắm mắt, kìm nén nước mắt, nâng tay Giang Mộ Li lên, cẩn thận giúp hắn lau sạch cánh tay.

Không có sự lạnh cứng hay mùi tử thi thường thấy, không hề tốn sức. Đến tận lúc này, trên làn da ấy vẫn chưa có lấy một đốm tử thi.

Ôn Diễn không rõ liệu những điều kỳ lạ này có liên quan đến căn bệnh quái lạ mà Giang Mộ Li mắc phải khi còn sống hay không.

Dù sao thì căn bệnh ấy cũng là điều mà y học hiện đại không thể lý giải nổi.

Các bác sĩ không phát hiện virus, cũng không thấy tế bào nào biến dị ác tính. Tất cả chỉ số trong báo cáo xét nghiệm của Giang Mộ Li đều hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là xuất sắc.

Hắn là một người khỏe mạnh, vậy mà lại thối rữa từng ngày.

Ôn Diễn nghĩ, Giang Mộ Li lúc sống đã khác thường, khi chết cũng khác người.

***

Khi tang lễ diễn ra đến phần lễ "Khóc", tất cả cảm xúc dồn nén không còn kìm nén được nữa, Ôn Diễn che mặt, đau đớn bật khóc.

Mục đích của lễ "Khóc" giống như lễ "Phục", là mong muốn dùng tiếng khóc để đánh thức người đã khuất.

Ôn Diễn biết rõ điều đó là vô vọng. Nhưng cậu càng khóc dữ dội, thì càng nhận ra rõ ràng rằng Giang Mộ Li thật sự đã rời bỏ mình.

Bởi vì, Giang Mộ Li chưa bao giờ nỡ để cậu rơi một giọt nước mắt.

Dù là khi họ thân mật với nhau, nếu Ôn Diễn có rơi nước mắt vì khoái cảm quá độ, Giang Mộ Li cũng sẽ đau lòng nâng mặt cậu lên, trân trọng hôn đi từng giọt lệ.

Như bướm nhẹ lướt qua, dịu dàng mà tham lam, si mê đến cuồng loạn.

"Nước mắt của Diễn Diễn là ngọt, quý giá như vậy, sao anh nỡ để nó lãng phí."

Nghe được lời đó từ Giang Mộ Li, trái tim Ôn Diễn khi ấy như căng đầy, ngập tràn vị chua ngọt.

Cậu luôn cảm thấy mình là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Trước giờ chưa từng có ai yêu thương hay trân trọng cậu – ngoại trừ Giang Mộ Li, người đã nâng niu cậu như viên ngọc quý trong lòng bàn tay.

Giang Mộ Li không còn nữa, Ôn Diễn như bị ném lại xuống bùn đất, trở về làm hòn đá nhỏ xám xịt vô danh.

Cậu khóc đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt sưng tấy không mở nổi. Giang Triều đến bên, cúi người đưa cho cậu một chiếc khăn tay trắng.

Ôn Diễn khàn giọng cảm ơn, lau mặt hai lần, nhưng đột nhiên cảm thấy kỳ lạ: khăn tay vẫn khô ráo, không có chút ẩm ướt nào thấm qua vải đến đầu ngón tay.

Cậu hít sâu một hơi, run rẩy đưa mu bàn tay lên vỗ vào mặt mình.

Nước mắt đâu rồi? Biến đi đâu mất rồi?

Sao lại... không có lấy một giọt nước mắt?


*Tác giả có đôi lời muốn nói:

Tang phục! Quả phụ! Linh đường! Chồng quỷ! Có ai hiểu không! Á á á!

Bé góa phụ xinh đẹp vừa mất chồng, mặc tang phục, khóc sướt mướt đi dự tang lễ của người chồng đã thành quỷ. Chồng quỷ nằm trong quan tài, vừa thưởng thức dáng vẻ đẫm lệ như hoa lê trong mưa của vợ, vừa nhịn không được muốn bật dậy kéo vợ vào quan tài mà "làm chuyện đó ——"

(những lời thoại trên đều là của một người bạn tôi, không liên quan gì đến bản thân tôi cả)

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com