Allv Be Con Khong The Cham Toi
Khoảng tầm một tiếng sau, Jimin có mặt ở trước cửa phòng Yoongi và cậu.Ban đầu anh cứ nghĩ là hai người là ở cùng một tầng thôi, vậy anh tới chăm sóc người bệnh, sau đó... tiện ghé qua nói chuyện với cậu luôn. Ai ngờ, không chỉ cùng tầng, họ còn cùng một phòng.Vừa chạm mặt, hai mắt Jimin đã mở to tới mức không thể to hơn được nữa. Còn cậu thoáng ngạc nhiên rồi lạnh lùng quay vào nhà.- Vậy nha, Bwi giao cho cậu chăm sóc, còn anh họ cậu cứ để tôi lo.Yoongi vừa vỗ vai Jimin vừa nói rồi rời khỏi nhà, trước khi đi còn không quên '' Hứ '' với Bwi đang ngồi trong sofa một cái.Jimin cười tạm biệt anh rồi đóng cửa lại, đi vào trong.Híc, thật là một bầu không khí dưới âm độ mà...Cậu ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn chằm chằm vào anh.Anh tiến lại gần cậu, cậu liền quay phắt đi, cầm lấy điều khiển bật ti vi lên.Jimin chẳng biết làm gì ngoài cười trừ, đành ngồi xuống cạnh cậu, dù vẫn duy trì một khoảng cách giữa hai người.Ơ khoan, anh chợt thấy thắc mắc... Anh đã làm gì khiến Taehyung giận vậy nhỉ?- Tae...Jimin vừa mới phát ra tiếng nói nho nhỏ thì đã bị cậu quay ra lườm nguýt một cái. Jimin nuốt nước bọt, cười.- Bwi....Cậu quay đi, không chú ý tới anh nữa.Jimin cười buồn, gãi gãi đầu nói.- Ơ... Ừm... Cậu muốn ăn gì không? Để tôi làm?Cậu im lặng không trả lời.- Cậu đã ăn gì chưa?Vẫn im lặng. Cậu nằm xuống ghế, co hai chân lên gác qua cái gối ôm, mắt vẫn hướng vào ti vi.Híc, rõ là phải giận vì bị ngó lơ nhưng... sao anh chỉ thấy cậu dễ thương thế này?- Cậu muốn làm gì không đ...- Tôi muốn tới '' Thiên Đường ''.Đột nhiên cậu bật dậy, vừa nói vừa chỉ tay ra cửa sổ. Thực ra, là chỉ về hướng nhà trẻ '' Thiên Đường ''.Jimin đơ người giây lát, nhìn theo hướng tay cậu đang chỉ ra ngoài, ngơ ngác tầm ba phút rồi chợt, nhanh và đột ngột chạy ra khóa hết cửa sổ cửa ra vào lại, sau đó chạy lại cạnh cậu, vòng tay ôm chặt lấy cậu.- Không được. Cậu không được có suy nghĩ ấy. Taehyung, không cho cậu chết, cậu không được chết.Cậu bị ôm, cả người cứng đờ. Mắt mở to khó hiểu. Jimin đang lảm nhảm cái quái gì vậy.- Tae... Bwi, trên thiên đường không vui đâu, có nhiều thiên thần nhưng... trên đó không vui đâu, cậu đừng nghĩ quẩn mà...Hả? Thiên thần? Nghĩ quẩn? Park Jimin, cậu nói linh tinh cái gì vậy?Cậu đẩy anh ra, nhìn anh chằm chằm không hiểu. Jimin gạt nước mắt, sụt sịt.- K... Không phải vừa rồi cậu muốn... ra ngoài cửa sổ nhảy xuống sao?... Để... lên thiên đường?Cậu nhìn anh, không nói được lời nào. Suy nghĩ của người này cũng thật là... Mà... Tại sao cậu lại tránh mặt Jimin chứ? Anh là người bạn đầu tiên của cậu. Anh cũng... không liên quan gì tới việc kia cả.Thực ra, cậu chỉ đơn giản là muốn quên đi những kí ức, bất kì những mảng nào có liên quan tới Kim Taehyung của quá khứ. Vì vậy, trong vô thức, cậu cũng muốn quên đi Jimin, dù thực sự, anh làm bạn với cậu không phải vì cậu là Kim Taehyung, mà vì cậu là Taehyung.Ngồi im lặng một lát, Jimin biết mình đã hiểu lầm ý cậu nên xấu hổ, không dám bắt chuyện với cậu nữa.- Jimin... Tình trạng của Hoseok...Taehyung à, cậu có biết, cậu tàn nhẫn thế nào không?- Anh ấy ổn.- Jimin cười.- Ngày một khá lên. Có lẽ sớm thôi sẽ bình thường trở lại. T... Bwi, ba năm vừa rồi, cậu sống thế nào?Cậu không còn né tránh ánh nhìn của anh nữa. Dù sao, anh cũng không có tội. Cậu nhìn thẳng vào anh, kể cho anh nghe về những ngày tháng qua của mình.Khi máy bay gặp tai nạn, điều cuối cùng cậu nhớ là mình đã cùng hành khách nhảy xuống biển. Sau đó... cậu không còn ấn tượng gì nữa. Khi tỉnh lại thì là đã ở trong bệnh viện. Là một người phụ nữ đưa cậu tới đó. Chân phải cậu không còn đi lại được nữa, vì vậy mà dáng đi của cậu giờ đây có hơi... Người phụ nữ đã cứu cậu là viện trưởng của nhà tình thương. Bà ấy cho cậu một cái tên mới, cho cậu một thân phận khác, một nơi để ở, có đồ ăn thức uống,... Ở đó, cậu rất mến một đứa bé, tên là Sehan. Nó giống như là sự kết hợp của... của tất cả mọi người ở đây... Còn Yoongi... anh ấy là... cậu cũng không biết, có lẽ có thể coi là ân nhân cứu mạng hoặc bác sĩ của cậu chăng? Bên ngoài anh ấy có chút hơi cục tính, nhưng rất quan tâm tới cậu, vì vậy, cậu không ghét anh ta.Cậu muốn hỏi anh về Jinnie và Joonnie nhưng... lại không đủ can đảm để hỏi.- Jimin. Nếu có thể... đừng nói cho Jinnie và Joonnie biết chuyện của tôi... Có được không?- Cậu có chắc không muốn can hệ gì với họ nữa ư?Jimin nhìn cậu. Cậu thật sự không muốn biết hai người ấy, vì sự biến mất của cậu mà thay đổi như thế nào ư? Cậu thật sự không muốn biết sao?Cậu gật đầu. - Họ... vẫn sống tốt... phải không?- Phải.- Anh cười.- Họ vẫn sống tốt, ít ra là tốt hơn Hoseok.Một thoáng hạnh phúc xen lẫn một cảm giác khó tả len lên trong lòng cậu. Các anh vẫn ổn, vẫn sống tốt... mà không có cậu...Jimin quay sang nhìn cậu. Cậu đã ngủ, ôm chiếc gối vào lòng và ngủ. Anh nhìn cậu, thở dài. Anh không làm được... Nhìn cậu như vậy... Anh không chịu được... Rõ ràng cậu vẫn luôn nhớ tới '' gia đình '' mình... Anh không thể tiếp tục che giấu cậu được nữa... Có lẽ sắp tới... Anh sẽ nói với họ... Anh không muốn nhìn cậu như thế này.Khi cậu tỉnh lại, Jimin đang ở trong bếp nấu bữa trưa. Anh gọi cậu vào bàn, bày đồ ăn ra cho cậu.- Canh rong biển?- Cái đó...- Jimin cười, gãi đầu- Hôm nay... là sinh nhật tôi...Cậu tròn mắt nhìn anh. Là... sinh nhật anh sao?Jimin bị nhìn có chút xấu hổ, ngồi vào bàn cúi đầu, miệng giục cậu mau ăn.Ăn xong, hai người ra ghế ngồi xem phim. Một lát, cậu bỗng đứng dậy, nói với anh:- Tôi ra ngoài một lát. Không được đi theo.- Nhưng bác sĩ Yoongi đã nói tôi phải luôn để mắt đến cậu mà? Để tôi đi cùng cậu.- Không. Được. Đi. Theo.Cậu nói rồi lập tức mở cửa đi ra ngoài. Khá lâu sau, quay lại với một hộp bánh trên tay. Cậu ho nhẹ, quay đầu đi, đưa hộp bánh ra trước mặt Jimin.- Cho cậu.Jimin đơ người nhận lấy hộp bánh, mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com