Anh Sang Con Sot Lai Vita Va Nguoi Tham Nguyen
Cơn mưa rơi không ngừng, mỗi giọt nước dội xuống mặt đất như những lời cầu nguyện lặng lẽ của một thế giới đã từng mơ về hòa bình. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là tiếng rơi của những linh hồn không bao giờ tìm được chốn về.Ta nằm giữa đống đổ nát, máu nhuộm đỏ mặt đất lạnh lẽo, không còn sức để thở. Đau đớn dường như không phải là nỗi đau của thể xác, mà là của một linh hồn đang dần tách ra khỏi thế giới này.Đây không phải lần đầu tiên ta đối mặt với cái chết. Nhưng lần này... có điều gì đó khác biệt. Không phải sự sợ hãi về sự chấm dứt, mà là nỗi lo lắng không biết có ai sẽ ở lại, có ai sẽ tiếp tục con đường còn dang dở này.Từ xa, ta thấy một bóng hình quen thuộc. Nàng bước qua những đống đổ nát, mắt không rời khỏi ta, dù xung quanh là chiến trường hoang tàn và chết chóc. Vita, cái tên ấy đã trở thành hy vọng duy nhất của ta.Vita không vội vàng. Nàng bước chậm, nhưng mỗi bước đi lại càng gần ta hơn, như thể bước vào một thế giới mà nàng biết mình sẽ không thể rời đi. Nàng đến bên ta, không hề nói lời nào, chỉ đặt tay lên vết thương sâu hoắm nơi lưng ta.Ta cảm nhận rõ ràng cơn đau từ vết thương, nhưng cũng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nàng truyền vào người ta. Nàng không phải là bác sĩ, cũng không phải là người có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng cái mà nàng có—chính là niềm tin. Niềm tin rằng ta có thể sống. Niềm tin rằng ta có thể chiến đấu thêm một lần nữa."Đừng bỏ cuộc" nàng nói, giọng nàng không phải là lệnh, không phải mệnh lệnh, mà là lời khích lệ nhẹ nhàng, đầy kiên quyết. "Ngươi có thể đứng dậy. Vì không phải chỉ có ngươi chiến đấu... mà cả thế giới này đang đứng sau lưng ngươi."Lúc ấy, ta hiểu rằng cái giá của niềm tin không phải là những chiến công hay những hy sinh hùng tráng. Nó là sự hiện diện của nàng. Đơn giản như vậy. Sự hiện diện của nàng, chính là niềm tin mà ta cần để sống tiếp.Nàng không chỉ cứu ta về mặt thể xác. Nàng đã cứu ta khỏi một nơi tối tăm trong tâm hồn ta, nơi mà ta đã từng nghĩ mình không còn có thể đứng dậy. Và khi nàng nhìn ta, ánh mắt ấy không có chút thương hại nào. Nó chỉ đơn giản là nhìn nhận ta là một con người, là người mà nàng tin tưởng sẽ vượt qua thử thách này.Vita đưa tay kéo ta đứng lên, từng bước ta cố gắng bám vào tay nàng, cảm nhận sự vững chãi, kiên định trong từng cử chỉ của nàng. Ta biết, trong khoảnh khắc này, ta không chỉ là một chiến binh đang được cứu sống, mà còn là một con người biết yêu thương, biết hy sinh và biết rằng trong thế giới tăm tối này, ta không phải một mình.Cảm giác đó, cái cảm giác có ai đó thực sự tin tưởng vào mình, là thứ mà ta chưa bao giờ có trước đây. Và nó chính là cái giá của niềm tin—niềm tin mà nàng đã đặt vào ta.Chúng ta không nói gì khi nàng kéo ta ra khỏi chiến trường. Chỉ có tiếng bước chân vang vọng trên mặt đất cứng, và ánh mắt nàng nhìn ta, như muốn nói rằng, dù mọi thứ có sụp đổ, nàng vẫn ở đây. Với ta
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com