Ava The Animator
Ba mươi mốt ngày sau tai nạn.Một tháng đã trôi qua, Alan không tỉnh lại. Hôm qua là ngày thứ ba mươi và họ đã cố hy vọng trong một ngày cuối cùng, nhưng cho tới giờ vẫn không có gì. DJ thở dài khi anh ngồi trước máy tính, sự thất vọng nuốt chửng anh. Màn hình đang chiếu những video họ đã quay trước tai nạn, chưa được đăng tải. Skim gửi nó cho anh và anh đã mở chúng rất nhiều lần, nhưng anh không thực sự xem chúng. Giọng nói của Alan vang qua loa, những tiếng cười nói vui vẻ và nội dung tích cực mà họ đã làm dường như nhấn chìm anh.Kaori vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, mặc dù các bác sĩ lắc đầu. Họ không thể làm gì khác, chẳng lẽ từ bỏ anh ư? Không. Đó không phải một lựa chọn. Studio vẫn hoạt động, về cơ bản là họ cố gắng chống đỡ và họ vẫn có thể. Nhưng lâu hơn thế thì không chắc lắm. Alan là linh hồn của họ, của AvA. DJ không thể làm gì nhiều, anh thực sự không ở trong Alan Becker team.Nếu có việc gì khác liên quan, anh đã chú ý hơn tới Elliott. Đôi lúc ông ta lảng vảng gần đó, nhưng họ không bao giờ nói chuyện, anh vẫn nhớ việc anh không nên quen biết ông ta. Thực sự không có gì trông đáng ngờ ở vị bác sĩ ấy nếu chỉ quan sát thông thường, DJ không chắc anh phải xử lý việc này thế nào trong tình huống này nữa.Không chỉ riêng việc của Alan không có tiến triển tốt, người que màu tím cũng đã mất tích mười bảy ngày. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, đám người que cầu vồng không bao giờ xuất hiện lại nữa trên AlansPC bất kể anh ghé qua bao nhiêu lần. Dường như họ đã mất tích, không có ai trở lại. Sự lo lắng của anh không ngừng dâng cao khi anh nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra. Gánh nặng bí mật đè lên vai anh.Người nhà của Alan nên biết những điều này, họ có quyền được biết. Đặc biệt là khi sự tồn tại của Alan người que có khả năng cao chính là nguyên nhân ảnh hưởng đến tình trạng hôn mê sâu của Alan. Anh đã không nói. Anh đáp ứng Alan để giữ nó bí mật, nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười bảy mà người que đó biến mất. Thậm chí đã quá muộn để anh nói bất cứ điều gì, tin nhắn giữa họ không phải là bằng chứng đáng tin nhất. Anh chán ghét việc mình chỉ có thể đóng đinh ở đây.Màn hình nhiễu cắt ngang âm thanh của video và phát ra tiếng loẹt xoẹt khiến DJ giật mình, chú ý đến nó.Nó giật nhẹ, biến thành màu xanh chết chóc. Anh gần như nghĩ máy tính bị hỏng, cho tới khi màn hình nhiễu phủ sóng và một cửa sổ hiện lên. Có con nhện lớn màu đỏ ở sau nền, con nhện mà anh nghĩ là nhìn nó khá quen mắt. Và một cửa sổ khác chồng lên. Trông nó hệt như mấy cái chương trình cũ nhìn ngầu lòi trong mấy bộ phim mà đám hacker hay dùng để trao đổi vậy.[Xin chào, con người.]Sống lưng DJ cứng đờ, lập tức ngồi thẳng dậy. Anh nhìn vào màn hình, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dòng chữ không biến mất, nó chỉ tiếp tục: [Bỏ qua chào hỏi đi, Alan thế nào rồi?]Không có gì tiếp theo, đang chờ đợi câu trả lời. Đầu óc DJ đang quay cuồng bởi những câu hỏi. "Con người" ư? Đây là ai? Tại sao người này biết Alan? Và họ hỏi về cậu ấy để làm gì?DJ thấy mình đặt tay lên bàn phím. Anh nuốt nước bọt.[Ai đó?]Nó im lặng một lúc. DJ suýt thì trông đợi vào việc anh đang nói chuyện với Skynet hay thứ gì đó giống vậy, vì điều này thật kỳ lạ. Anh không cảm thấy anh đang nhận được liên lạc từ một con người khác. Toàn bộ chuyện này đều điên rồ.[The Dark Lord.] Có dòng chữ xuất hiện nối tiếp.Ồ. DJ hơi thả lỏng. Được rồi, người que của Alan. Anh không chắc tên này có thể nguy hiểm tới mức nào, nhưng điều gần nhất mà anh tiếp xúc với The Dark Lord là qua một bộ phim hoạt hình do bạn anh vẽ. Nó có thể là thật hoặc có thể không, anh không biết. Cho nên, anh thực sự cũng không sợ hãi lắm. Kể cả việc máy tính của anh đột nhiên bị gì đó mà anh không chắc anh đủ khả năng hiểu cách nó hoạt động hiện tại.[Nói ngắn gọn nhé.] Chữ lại xuất hiện. [Hắn tỉnh chưa?]Một tiếng thở dài thoát ra khi DJ ngả người ra sau, dựa vào ghế. Anh không biết là The Dark Lord sẽ quan tâm tới Alan, hay thực ra là anh không biết chuyện này có thể xảy ra. Bất cứ thứ gì giống thế này. Trước tai nạn, người que chỉ là những trò đùa nhỏ dễ thương giữa anh và Alan. Cậu ta luôn thích giữ đám người que cho riêng mình. Thành thật mà nói thì anh cũng không phàn nàn gì cả, nhưng giờ chuyện đang dần đi xa hơn.Mọi thứ có luôn leo thang như thế này với Alan không? DJ không chắc. Đây giống như một trách nhiệm khá lớn, điều mà anh thấy rằng là một bí mật mà bạn anh tương đối đúng đắn khi giữ nó. Thậm chí là bằng cách công bố nó với cả thế giới. Anh đặt tay lên bàn phím, cảm thấy thất bại tràn trề khi gõ một từ đơn:[Chưa]Màn hình im lặng một hồi lâu, như thể anh không hề nhắn tin với ai. DJ nhìn chằm chằm vào đó, hy vọng chữ sẽ sớm xuất hiện. Ngay khi anh thất vọng xoa mặt, tiếng động nhỏ thoát ra và màn hình nhảy chữ.[Không ngoài dự đoán lắm.]Rõ ràng The Dark Lord có vai trò gì đó, anh không tin con người que đỏ đó chỉ tình cờ hỏi thăm. Và trong bất cứ khi nào, nó lại tìm anh lúc này? Khi vừa đủ một tháng sau tai nạn? Không, phải có gì đó hơn thế.[Sao lại hỏi?] Anh gõ.[Alan muốn biết.] Dòng chữ lập tức trả lời. Trái tim DJ nhảy lên cổ họng. Ngay khi anh có thể cho rằng người que màu tím chỉ là tưởng tượng của anh, tin tức này đã đến. Chỉ một vài từ thôi, anh đủ tinh tế để hiểu. Alan không thể tiếp cận các phương tiện truyền thông để biết điều đó, hay thực chất là bất cứ điều gì. Anh biết bạn anh, Alan sẽ liên lạc cho anh nếu cậu ấy có thể.[À, hắn muốn tôi báo lại rằng hắn vẫn ổn. Ít nhất là hiện tại. Bọn tôi đang theo dõi.] Tin nhắn lại xuất hiện.Tạ ơn Chúa. DJ trút ra một hơi thở mà anh không biết rằng anh đã nín thở.[Bọn trẻ muốn gửi tin báo luôn, chúng đang ở đây. Bao gồm cả đứa con yêu quý của Alan.]Nếu điều đó ám chỉ Orange, The Second Coming, thì DJ thực sự đã cười một chút. Bạn của anh luôn nói rằng đó đơn thuần là những hình nhân bé nhỏ trên máy tính, nhưng ánh mắt Alan thực sự tự hào khi anh nhắc về chúng. DJ biết Alan yêu mến những người que đó thế nào. Những dòng mã nhỏ ấy đã đem đến cho bạn anh một cuộc đời hoàn toàn khác.Anh tự hỏi nếu tất cả đám người que của Alan đều ở đó, tại sao người gửi tin nhắn không phải Yellow. Nói thật thì, hơi khó để anh tin The Dark Lord. Không thể trách anh được, tên người que đó không để lại nhiều ấn tượng về một kẻ đáng tin. Dĩ nhiên, anh yêu mến nhân vật đó trong hoạt hình của Alan, nhưng thật sự nếu họ nói chuyện với nhau? Anh không chắc.[Họ làm gì ở đó?] DJ gõ nhanh, muốn tìm kiếm thêm thông tin trước khi The Dark Lord ngắt liên lạc.[Giải cứu Alan, rõ ràng.] Tin nhắn trả lời.Kể cả chỉ qua những ký tự, DJ có thể đọc được sự trào phúng trong đó. Anh siết chặt tay, không có thời gian để suy nghĩ.[Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy? Và nhóm? Họ đã biến mất mười bảy ngày][Phức tạp lắm, chờ hắn về và hắn sẽ giải thích] Tin nhắn xuất hiện, khiến DJ thất vọng ngay lập tức. [Sẽ liên lạc lại khi cần sau]Anh giật mình, chưa kịp gõ gì thì cửa sổ đã biến mất. DJ ngẩn ra, nhìn màn hình máy tính trở lại bình thường. Không có gì khác, ngoại trừ việc có thêm một ứng dụng màu đỏ với biểu tượng con nhện trên đó. Anh từng khen thiết kế của nó, nhưng chưa từng ngờ rằng sẽ có thứ đó trên máy tính của mình. Tiêu đề của biểu tượng đó là VB Message, không phải Virabot.Nói thật thì, đó là một cái tên dở tệ. Nhưng DJ không phàn nàn, không phải lúc. Với hy vọng kéo dài cuộc trò chuyện, anh mạo hiểm thử mở cái ứng dụng đó. Anh nửa ngờ rằng sẽ có một con nhện chui ra và phá tung máy tính của anh, nhưng không có chuyện gì xảy ra. VB Message không có phản hồi nào.Video đang tiếp tục chiếu, tiếng cười của Alan lẫn với tiếng cười của anh phát ra loa.DJ hít vào một hơi thật sâu, tay nhéo nhẹ giữa trán. Alan gặp rắc rối, mười bảy ngày qua. Và anh thực sự không thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nói thật thì, họ không hay nhúng tay vào việc của nhau. Nhưng lần này khác, anh cảm thấy sự bồn chồn nhảy múa quanh mình.Anh chộp lấy điện thoại, bấm gọi. Cursor di chuyển trên màn hình máy tính và dừng video lại. Không gian yên tĩnh khi chuông đổ một hồi lâu cho tới khi đầu dây bên kia có người nhấc máy.- Kaori? Ừ, vẫn tệ như hôm qua. Tôi ghé qua nhà được không?Kaori nói gì đó, DJ dựa lưng vào ghế, hơi cúi đầu trầm lặng khi anh nghe.- Phải, người que của Alan. Và tôi nghĩ là có việc tôi muốn nói với cô. Không phải toàn bộ lúc này, chưa. Nhưng tôi nghĩ cô nên được biết. Alan sẽ giận tôi lắm, cơ mà giờ cậu ấy... Cô biết đấy.Giọng nói bên kia đầu dây trở nên gay gắt hơn, DJ lập tức ngồi thẳng dậy. Anh không muốn gây căng thẳng cho Kaori, thực sự. Cô đã gặp rất nhiều vấn đề kể từ khi Alan rơi vào hôn mê sâu.- Không không không, cậu ấy không giữ bí mật gì với cô cả. Cậu ấy cho cô biết mọi thứ, kể cả bí mật lớn nhất của cậu ấy. Được chứ? Chỉ... chúng ta nói chuyện trực tiếp đi. Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ. Cô có thời gian không?Anh im lặng lắng nghe âm thanh mệt mỏi của Kaori. Phải, không dễ dàng gì cho cô khi ở vị trí đó, anh hiểu. Anh không chắc nếu anh quyết định lôi cô vào việc này bây giờ, nó không phải quyết định khôn ngoan nhất.- Được rồi, sáng mai. Cảm ơn cô.DJ cúp máy, để điện thoại lên bàn. Anh thở dài nhận ra rằng mọi thứ dường như không chỉ đơn giản là Alan bằng một cách thần kỳ nào đó xuất hiện trên máy tính và ở lại đó. Vấn đề của họ cũng không chỉ là tình huống kỳ lạ nếu hai Alan gặp nhau. Họ có thứ gì đó xa hơn và lớn hơn để giải quyết.Anh chỉ mong mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com