RoTruyen.Com

Bh Hdld Edit Hoan Ban Cung Phong La Tu Than Thinh Quan Mac Tieu

Chương 194: Hoa Vân Nguyệt.


"Cô là đệ tử của Hoa Phong Tuyết?"

Thiếu nữ không trả lời, ánh mắt đảo quanh A Miêu đang lượn lờ sau lưng Mục Dung và La Như Yên ở sau Vương Hạo, cuối cùng nhìn Mục Dung vài giây, quay người vào trong nhà.

"Tiểu thư, chúng tôi có chuyện quan trọng nên mới đến đây quấy rầy,  cho chúng tôi mấy phút thôi cũng được!"

"Xì" hai con rắn hé miệng, nửa người lắc lư theo động tác của Tang Đồng nhưng không công kích, không biết do nó sợ dao quân dụng trong tay Tang Đồng hay lá bùa cô và Mục Dung cùng chế.

Không khí oi bức làm người ta khó chịu, đất dưới chân lại có chút gồ ghề nên càng làm tiêu hao thể lực mọi người, rõ ràng đã là ánh nắng ban chiều còn có tán cây um tùm che trên đầu nhưng nhiệt độ vẫn rất nóng.

Tang Đồng cố chấp không chịu đi ở bên ngoài tiếp tục kêu gọi cô gái, cũng lúc này Mục Dung tự nhiên cảm thấy buồn nôn, sau đó liền hôn mê, cô đứng ở sườn núi nên dùng chút ý thức sót lại cố ngã người về trước, tránh không để bản thân té lăn xuống núi.

"Xì!" Hai con rắn cản đường giật mình, một trong hai con công kích Tang Đồng nhưng may mắn cô tránh kịp, con còn lại nhanh nhẹn phóng lên cắn trúng cổ Mục Dung.

"Mục Dung!" Tang Du bổ nhào tới cạnh Mục Dung, lật đật ôm cô vào lòng.

Nàng nhìn thấy trên cổ Nhục Dung nổi lên một lớp lông tơ thật mỏng sau đó biến mất.

"A Miêu!" La Như Yên đỡ lấy A Miêu, ôm người vào lòng, A Miêu yên tĩnh nhắm nghiền mắt không động đậy.

"Chị Đồng Đồng, cứu!" Thân thể Tang Du khẽ run, nàng cảm giác trong người có một luồng tức giận quen thuộc không thể kiềm chế.

Thiếu nữ trong nhà đang cầm chén trà trong tay, nghe thấy âm thanh bên ngoài còn chưa kịp đứng dậy thì "ầm" một cái, chén trà nổ tung, nước trà màu xanh vàng trôi nổi lơ lửng trước mặt cô.

"Đừng nóng để chị nhìn chút, chắc do cảm nắng thôi."

Tang Đồng sờ cổ Mục Dung, nhìn thấy hai lỗ vết cắn nhỏ lập tức ấn pháp quyết chỉ vào động mạch của Mục Dung, nhìn nhà gỗ lo lắng nói: "Rắn của cô cắn bạn tôi, phiền cô ra đây cứu nếu không chúng tôi sẽ xông vào!"

"Soạt" một tiếng, nước trà rơi xuống đất bắn tung toé lên người thiếu nữ.

Tiếng còi vang lên, hai con rắn lập tức chui vào bụi cỏ, biến mất.

"Vào đi."

"Vương Hạo, tới giúp!"

Vương Hạo ôm lấy Mục Dung, Tang Đồng thì đè chặt động mạch cổ của Mục Dung, không để ý xung quanh nên bị loài cỏ không biết tên quẹt rách một đường trên cánh tay.

Nhà gỗ không lớn, trong phòng bày biện cũng giản đơn, một đám người xông vào làm căn nhà chật cứng.

Vương Hạo và Tô Tứ Phương chủ động lui ra, chỉ để lại Tang Đồng và Tang Du.

Tang Đồng nhìn quanh một vòng, thấy trên giá đỡ có hơn chục bình bình lọ lọ, ở góc phòng còn có một cái quan tài dựng thẳng đứng.

La Như Yên ôm A Miêu tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Tô đại sư, làm phiền ngài nhìn cậu ấy một chút."

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực trả lời: "A Di Đà Phật, La thí chủ đừng lo lắng, A Miêu thí chủ và Mục Dung thí chủ là khế ước tương liên, Mục Dung thí chủ tỉnh thì A Miêu thí chủ sẽ không sao."

Thiếu nữ ấn hai lần lên cổ Mục Dung, cánh tay khác vén tóc qua sau tai, cúi người.

Thấy thiếu nữ làm vậy với Mục Dung, Tang Du khẽ hô.

Tang Đồng ngăn nàng lại: "Cô ấy đang cứu người."

Tang Du cắn môi nhẹ gật đầu, thiếu nữ vậy mà hôn lên miệng vết thương của Mục Dung!

Khoảng chừng một phút, quay người nói với Tang Đồng: "Độc rắn đã giải, mời rời đi."

"Cám ơn, lúc nào thì cô ấy tỉnh."

Thiếu nữ như nghe thấy chuyện vui, nói: "Cô ấy hôn mê không phải vì độc rắn."

Tang Đồng khẽ giật mình: "Ý cô là cô ấy trúng cổ?"

Thiếu nữ cười, không trả lời

Tang Du bước nhanh tới trước mặt thiếu nữ, nhẹ giọng cầu: "Tiểu thư, làm ơn cứu với."

"Được, cho tôi năm vĩ trứng gà, một vò rượu, một cân thịt ba chỉ, mười cân gạo, tôi sẽ giúp mấy người."

"Chúng tôi lập tức mua!"

Hai chị em từ nhà gỗ đi ra, Tang Đồng nói với Vương Hạo: "Cậu còn tiền không."

Vương Hạo lấy ra một sấp tiền trong balo: "Chỉ còn nhiêu đây."

"Đủ rồi, bốn người xuống núi một chuyến, đến nhà Hoa Miêu hoặc Bạch Miêu mua năm vĩ trứng gà, một vò rượu, mười cân gạo, một cân thịt ba chỉ đi."

"Còn cô?"

"Mọi người đi đi, tôi ở lại chăm sóc Mục Dung."

"Được."

Tang Đồng quay lại phòng, thiếu nữ nhíu nhíu mày: "vứt thứ trong người cô ra rồi hẳn vào nhà, tôi không thích mùi đó."

Tang Đồng như hiểu, lập tức lấy hạt châu Đường Liêm Tử đưa cho và là bùa trong người cô và Mục Dung ném đi.

"Có thể vào chưa?"

"Mời ngồi."

"Cám ơn."

"Các người vào thôn tiếp xúc với những ai."

Tang Đồng nhớ lại, trả lời: "Một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, một chị gái Hoa Miêu, một ông chú  và một câu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi Bạch Miêu."

Thiếu nữ rót một chén trà nâng lên, nhàn nhạt nói: "Cô bé hẳn là người Hắc Miêu."

Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Nhưng Mục Dung không có tiếp xúc với cô bé, trên người cô ấy còn có cổ châu mà."

Thiếu nữ nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm cười cười.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Tang Đồng đồng nghiệp với tiền bối Hoa Phong Tuyết, tuy vô duyên gặp mặt nhưng rất ngưỡng mộ cách làm người của Hoa tiền bối..."

Thiếu nữ nâng trà hăng hái nhìn Tang Đồng, môi đỏ khẽ mở: "Sư phụ tôi không có bạn bè."

Tang Đồng cười đáp: "Sau khi Hoa tiền bối giải nghệ tôi mới vào làm, đương nhiên không có cơ hội trở thành bạn bè, bất quá cũng không ảnh hưởng việc tôi ngưỡng mộ tiền bối, đặc biệt dạo gần đây đọc được chiến tích của Hoa tiền bối, nên cố ý đến đây bái phỏng lão nhân gia, đáng tiếc tôi đến chậm một bước, không biết...nên gọi ngài thế nào đây."

"Hoa Vân Nguyệt."

"Vân Nguyệt tiểu thư, có thể cho bọn tôi tế bái tiền bối một lần không."

"Sư phụ nói không sao, người Hán các người nói chuyện rất thích vòng vo."

Tang Đồng hô hấp không thông, lần đầu tiên cảm nhận được cách nói chuyện không chút dịu dàng mềm dẻo của phụ nữ Miêu tộc.

Chỉ là tâm lý cô cứng nên mỉm vẫn giữ nụ cười, Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng một hồi, cười.

"Ít nhiều gì tôi cũng biết chút chuyện trong cục của cô, từ khi sư phụ tôi đi hẳn là trong cục không tuyển cổ bà nữa nhỉ."

Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Cổ bà thần bí quá khan hiếm, không phải chúng tôi muốn tuyển là tuyển."

"Ha, da mặt cô dầy thật đó, nếu là người bình thường thì đã sớm thẹn quá hoá giận rồi."

Tang Đồng thở dài một hơi, ấn ấn mi tâm, Hoa Vân Nguyệt này khó ở chung quá.

"Sao lại không biết khó để lui đây."

Tang Đồng bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải nhan sắc cô đẹp mắt thì tôi đã đánh cô một trận rồi đấy, phụ nữ cần gì làm khó phụ nữ, vui vẻ trả lời tôi mấy vấn đề không phải tốt hơn sao."

"Là cô cứ thích vòng vo nha, tôi đâu phải không cho cô hỏi."

"Được được được, cô nói đúng. Thật ra lần này đến tìm Hoa tiền bối là vì trong cục có chuyện khó giải quyết."

Tang Đồng biết để Hoa Vân Nguyệt tính cách kỳ quái này ký kết hiệp nghị bảo mật là chuyện không tưởng, cũng may hiện tại cô là cục trưởng có thể lén lúc thêm tên Hoa Vân Nguyệt vào danh sách cố vấn, như vậy nói ra cũng không xem là phạm quy.

"Cô biết Bất Hoán Thi không?"

"Vương thi Bất Hoán Thi, mấy ngàn năm chưa chắc có được một."

"Rất không may, cách nơi này hơn hai trăm cây số phát hiện Bất Hoán Thi,  xung quanh nó đã biến thành khu không người, chỗ các cô cách nơi nó ở rất gần, một khi nó hình thành thì sẽ cần rất nhiều máu tươi, làng cô nhất định sẽ gặp nạn."

"Hiểu được cách lợi hại dụ tôi ra tay nha."

"Cũng có chút ý  như vậy, bởi vì tôi đọc được trong một cuốn cổ tịch không tên có nhắc tới khắc tinh của Bất Hoán Thi.  Cục xử lý sự kiện đặc biệt của chúng tôi vì muốn bảo vệ toàn thể công dân, hy vọng Vân Nguyệt tiểu thư có thể thông báo với dân làng việc dời đến nơi an toàn, một khi Bất Hoán Thi hút được máu tươi thì công lực sẽ tăng mạnh."

Hoa Vân Nguyệt định mở miệng thì bị tiếng bên ngoài chen vào.

"Chị Đồng Đồng, tụi em về rồi, cho tụi em vào."

Hoa Vân Nguyệt cầm một mảnh lá mỏng như cánh ve đưa lên miệng thổi một cái, hai con rắn canh cửa tự giác lui vào bụi cỏ.

Tang Du ôm một vò rượu trong ngực đi vào, Tô Tứ Phương ôm rổ trứng gà, Đường Liêm Tử cầm một khối thịt ba chỉ cỡ chừng bàn tay, Vương Hạo vác  mười cân gạo trên lưng.

Tang Du thở hổn hển, mặt đỏ bừng bên trên là một tầng mồ hôi mỏng: "Tiểu thư, thứ ngài muốn đã có đủ rồi, xin ngài giúp đỡ."

"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hoa Vân Nguyệt đệ tử của Hoa tiền bối, đây là em gái tôi Tang Du, Tô Tứ Phương, kia là đồng nghiệp trong cục Vương Hạo và Đường Liêm Tử."

"Còn hai vị đang bay bên ngoài thì sao."

"Cô có âm dương nhãn!?"

"Cũng xem như vậy."

"Một là quỷ khế của người nằm trên giường, một là Hoạ yêu ngàn năm."

Mọi người theo chỉ thị của Hoa Vân Nguyệt để mọi thứ vào bếp, nghe Hoa Vân Nguyệt nói: "Đưa một quả trứng gà cho tôi."

Tang Du đưa trứng gà cho Hoa Vân Nguyệt: "Mọi người lui ra đi, để tôi ở lại được rồi."

Lần này Tang Du ở lại, thấy Hoa Vân Nguyệt ngồi trước bàn đưa lưng về phía Mục Dung, mở ra ngăn kéo lấy một cây nến nhóm lửa, lại cầm bút lên: "Tên tuổi người nằm, thời gian trúng cổ."

~~~~

Chương 195: Lễ đãi khách.

"Mục Dung, hai mươi bảy tuổi, mấy tiếng trước trúng cổ, thời gian cụ thể không rõ."

"Hai chữ thế nào."

"Mục trong Mộc Quế Anh*, Dung trong Hoàng Dung."

(Mục hay Mộc đều như nha)

Hoa Vân Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng: "Cô nói trực tiếp đơn giản không được sao."

Tang Du đỏ mặt thẹn thùng không nói gì.

"Được rồi, tôi bắt đầu cứu người, cô giữ yên lặng."

"Được."

Hoa Vân Nguyệt niệm tên Mục Dung ba lần, sau đó một tay cầm trứng gà, tay còn lại để trên ngọn nến, miệng lẩm bẩm chú ngữ Tang Du nghe không hiểu.

Tang Du che miệng lại, nhìn tay Hoa Vân Nguyệt bị lửa đốt, nghĩ thầm: Cô ấy không đau sao.

Nhưng mà bàn tay Hoa Vân Nguyệt bị lửa đốt hơn ba phút, ngay cả màu cũng không đổi, Tang Du nhớ tới lời Tang Đồng nói, nghĩ trong người Hoa Vân Nguyệt nhất định là có một loại cổ nào đó hộ thân.

Niệm xong chú ngữ, Hoa Vân Nguyệt lại nướng trứng gà thêm một chút, sau đó nâng trứng gà trong lòng bàn tay khều khều, dùng Miêu ngữ nói: "Mau lại đây gặp ta."

Hoa Vân Nguyệt đặt trứng gà trong khay trà, lấy giấy có tên Mục Dung đốt, sau đó thổi tắt ngọn nến.

Xoay người nói với Tang Du: "Biết nấu cơm không."

"Hả, biết biết."

"Hậu viện có bếp, các người đông người tôi không thể chiêu đãi, tự xử."

"À, được! Vân Nguyệt tiểu thư, Mục Dung khi nào tỉnh."

"Ăn cơm trước đi, mắc công tí nữa không ngon miệng."

Tang Du nghe không hiểu nhìn nhìn Mục Dung đang ngủ say nhẹ gật đầu.

Ở trong phòng bếp cô chọn chút nguyên liệu, Tang Đồng thấy hỏi: "Em làm gì đó."

"Vân Nguyệt tiểu thư nói Mục Dung chút nữa sẽ tỉnh kêu chúng ta ăn cơm trước, cô ấy nói chúng ta đông người không biết khẩu vị, nên cung cấp bếp và nguyên liệu cho chúng ta tự xử "

"À, vậy để chị giúp."

Đường Liêm Tử vén tay áo: "Chị Đồng, việc này để em."

"Vậy hai đứa làm đi, Tô Tứ Phương đến đây nhóm lửa."

"Ừm."

Mục Dung và Hoa Vân Nguyệt ở trong nhà gỗ, đám người Tang Đồng trong bếp nấu cơm, La Như Yên ôm A Miêu đang bất tỉnh ở ngoài sân, Vương Hạo ngồi trên ghế dài quan sát Miêu trại dưới núi 

Vương Hạo châm thuốc, hít sâu một hơi: "tại sao ngươi biết Tang Đồng."

"Ta vốn là một bức cổ hoạ gặp đại cơ duyên nên tu ra linh thức, có một vị tên là Bảo Tiểu Huyên xăm ta lên lưng, thế giới trong tranh quá nhàm chán cho nên ta bám vào thân thể nàng muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài một chút, kết quả có một ngày trong lúc nàng và phu quân đang...hợp hoan*, ta vô tình hút được dương khí lại phát hiện đây là thứ đại bổ nên muốn đi đường tắt tu hành, thật ra ta không có ý hại người, Bảo Tiểu Huyên sinh nghi nên đi tìm Tang Đồng, Tang Đồng đốt nơi ở của ta, may mắn Tang Du thiện tâm chứa chấp ta."
(Hợp hoan: mần yêu nha~)

Vương Hạo cười nói: "Không sai, điều này rất Tang Đồng."

"Vương công tử thân thể thế nào rồi."

"Tốt hơn rồi. Tang Du thật đặc biệt nhỉ."

"Ừm, tiểu Du là người thiện lương, đối với dị loại bọn ta rất tốt, ta có thể cảm nhận được chân thành của nàng."

"Ngươi là Hoạ linh, sống nhờ thân thể người không phải kế sách dài lâu, sao không bắt chước A Miêu trở thành quỷ khế của Mục Dung."

"Mục Dung nhân sinh không truy cầu những thứ này, lúc trước ký khế ước với A Miêu là vì muốn cứu người, Như Yên không muốn ép buộc, hơn nữa ở trong người tiểu Du rất nhàn."

Vương Hạo không nói thêm gì, lấy mũi chân dậm thuốc: "Ta qua đó hỗ trợ."

...

Nhóm xong lửa, Tang Đồng nhìn nguyên liệu nấu ăn của Tang Du: Bốn quả trứng, một nhúm gạo, thịt ba chỉ cỡ bàn tay, một ít rau xanh, cô nhíu mày.

"Coi như Mục Dung không ăn, chúng ta có tới năm người, nhiêu đây không đủ!"

"Em thấy Vân Nguyệt tiểu thư cũng không giàu có gì, người ta có lòng đãi khách chúng ta cứ gói ghém thôi."

"Cô ta không ăn, nhưng nói là đãi khách thì phải đãi thật tốt chứ, chờ chị chút."

Tang Đồng nhẹ hừ một tiếng, đi vào nhà gỗ.

Tang Đồng nghĩ thầm: thái độ cô ta như vậy khẳng định đàm phán không thành, vừa rồi còn không cho mình chút mặt mũi nào, không ăn cô nàng một trận thì thật có lỗi với tự tôn.

Nhưng cô cũng tò mò tính nết kỳ quái của Hoa Vân Nguyệt, mặc dù miệng lưỡi cay độc nhưng không đến nổi hạ cổ mọi người.

Tang Đồng quay lại nhà gỗ: "Vân Nguyệt tiểu thư chút nữa muốn ăn gì."

"Xào món cay là được."

"Okie."

Tang Đồng cười tươi vén rèm đi về nhà kho, nhìn quanh một vòng lôi giỏ trúc đựng túi gạo Vương Hạo mang về ra, cầm thịt ba chỉ, một ít gạo, một nắm lớn ớt tươi, sáu bảy quả trứng gà.

Nghĩ nghĩ lại mở tủ bếp lấy chút gia vị, nhìn đồ ăn vẫn cảm thấy không đủ kêu lên: "Vân Nguyệt tiểu thư, nguyên liệu nấu ăn nhà cô đều ở đây hết sao."

Hoa Vân Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp: "chum nước trong góc có mấy con cá sống, nếu cô thấy đồ ăn không đủ thì cứ lấy dùng."

Tang Đồng cuời gian, vén tay áo chọn con cá mập nhất, đặt cá lên thớt dùng cán dao đập một cái làm cá bất tỉnh rồi quăng vào giỏ trúc, sau đó mới hài lòng ôm giỏ trúc đi vào phòng bếp.

"Vân Nguyệt tiểu thư, chút nữa mời thử tay nghề xem cá luộc thế nào nha."

"Được~ làm phiền cô."

Hoa Vân Nguyệt lười biếng nâng cằm, ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn.

Tang Đồng bị Hoa Vân Nguyệt nhìn đến run rẩy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời nghĩ không ra không đúng chỗ nào, nên cố giả vờ trấn định cười nói: "vậy cô chờ chút."

Chị em Tang gia nấu ăn còn có Đường Liêm Tử hỗ trợ cho nên trước khi trời tối đã làm ra một bàn thức ăn.

Cá luộc, rau hẹ chiên trứng vàng óng, thịt kho tàu, thức ăn chay của Tô Tứ Phương, mặc dù nàng đã phá giới nhưng Tang Đồng không có nhắc lại, yên lặng duy trì mọi thứ.

Còn đặc biệt dựa theo yêu cầu cua Hoa Vân Nguyệt xào đậu giác với ớt tươi, không chút xíu thịt nào.

Dọn xong bàn ăn, Tang Đồng đi vào nhà gỗ chân thành cười nói: "Vân Nguyệt tiểu thư, cơm nước xong rồi mời ra dùng."

Hoa Vân Nguyệt ra tới phòng bếp, nâng hũ rượu lên nhìn làm Tang Đồng nao nao chột dạ.

Cô có ý xếp Hoa Vân Nguyệt ngồi kế Tô Tứ Phương, sau đó bày ra trước mặt người ta hai phần thức ăn chay.

Dọn món xong xuôi, người ta còn hào phóng lấy ra một vò rượu chiêu đãi đám khách không mời.

Hoa Vân Nguyệt không nhìn thức ăn, cầm đũa sạch chấm vào bình rượu, sau đó lấy đầu lưỡi liếm liếm đầu đũa: "Rượu nếp ủ ba năm, không hạ cổ."

Sau đó bày bát ra bàn, đổ một vòng rượu: "người đến là khách, có khách tức có rượu đây là quy tắc của người Miêu, rượu này tính ấm vị cam chư vị đều có thể dùng."

Tang Đồng có chút áy náy, cầm bát rượu lên.

Mọi người thấy vậy cũng cầm lên, Tô Tứ Phương bưng lên ,Tang Đồng giật mình ngăn lại: "Mấy người làm gì."

"Thịnh tình của Vân Nguyệt tiểu thư không thể từ chối."

"Thanh quy giới luật cũng kệ à."

Tô Tứ Phương sa sẩm ánh mắt: "Nhập gia tùy tục."

Trong lòng Tang Đồng nổi lên ngọn lửa vô danh, Tô Tứ Phương như vậy làm cô có chút hoài niệm cái kẻ đầu gỗ lắm giáo điều trước đây.

"Ép mấy người phá giới là tội của tôi, đại tông lão nhân gia muốn trách thì trách tôi, tôi không thể để mấy người đi với tôi một chuyến thì phá hết tất cả giới luật được, thịnh tình không thể từ chối đúng không."

Tang Đồng cầm chén rượu của Tô Tứ Phương, uống cạn. "Ầm" một tiếng, chén không bị Tang Đồng đập lên bàn, khoé mắt cô tức giận rất rõ ràng.

Tô Tứ Phương im lặng không nói gì.

Hoa Vân Nguyệt nhìn một màn trước mặt, đôi mắt đẹp đảo qua hai người, sau đó lại rót cho mình một chén: "Do Vân Nguyệt nghĩ không chu toàn, tôi thấy vị đại sư này có tóc nên không nghĩ ngài là người xuất gia, một bát này xem như Vân Nguyệt tự phạt, mong mọi người thứ lỗi."

Tang Đồng nhìn đỉnh đầu của Tô Tứ Phương, hai người sớm chiều chung đụng vậy mà cô lại không để ý tóc của Tô Tứ Phương đã mọc một chút xíu, chỉ là Tô Tứ Phương này bất luận là đi đâu cũng đi bộ, thường xuyên biến bản thân thành kẻ nghèo túng, nhiều khi tóc dài cũng đợi đến lúc an yên mới tự mình cạo sạch, làm Tang Đồng không có hi vọng nhiều, nhưng Hoa Vân Nguyệt nói những lời này làm thành kiến của Tang Đồng đối với cô giảm đi không ít.

Hoa Vân Nguyệt cười nói : "Sư phụ tôi không có bạn bè, người trong tộc cũng rất sợ ấy, nơi này của tôi đã rất lâu rồi không có người tới."

Giọng điệu Hoa Vân Nguyệt có vài phần lơ đãng, lại cho người nghe cảm giác đau lòng 

Điểm này Tang Đồng hiểu, đừng nói là cùng tộc kể cả là người nhà, Cổ bà đối đãi người rất lãnh mạt, e ngại, xa cách, thậm chí rất hay nói lời cay độc.

Những điều thần bí nguy hiểm, luôn luôn gây ra nỗi sợ hãi không tên cho nhân loại.

Một vò rượu, Tang Đồng và Vương Hạo uống ba chén, Tang Du, Đường Liêm Tử uống một chén, còn lại đều được Hoa Vân Nguyệt uống.

Cô ăn đồ ăn rất ít, chỉ gấp một miếng ớt trong đĩa đồ xào, nhưng tửu lượng thì kinh người, nửa vò rượu trong bụng mà mặt không biến sắc, ngược lại ánh mắt càng lúc càng toả.

Trong bữa ăn Hoa Vân Nguyệt vẫn hay thỉnh thoảng nhìn Tang Đồng cười cười, làm Tang Đồng trận trận run rẩy.

Mọi người ăn xong, Hoa Vân Nguyệt buông đũa, dưới sườn núi truyền đến âm thanh non nớt: "chị Vân Nguyệt, em tới, tới rồi."

~~~

:))))~ mình bị mê bà này, rất gì và này nọ luôn á :))~ 


Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com