Chương 24:Thuộc về nhau
Lưu Ý:Khung cảnh không có thật, do tác giả tưởng tượng
***
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu nhẹ lên gương mặt của Tần Lam. Nàng khẽ động đậy, đôi mắt lim dim chưa hoàn toàn tỉnh giấc. Cảm giác nặng nề trên eo khiến nàng nhận ra ai đó vẫn đang ôm chặt lấy mìnhTân Chỉ Lôi ngủ say như một chú mèo nhỏ, đầu vùi vào cổ nàng, hơi thở nhè nhẹ phả lên da thịt khiến nàng có chút nhột. Nàng nhíu mày, nhưng không đành lòng đánh thức cô-"Dậy đi, mặt trời lên cao rồi"_Tần Lam nhẹ giọng nói, đưa tay vuốt tóc côTân Chỉ Lôi lười biếng vùi mặt vào lòng nàng, giọng ngái ngủ -"Chưa muốn dậy... ôm thêm chút nữa"Tần Lam bật cười, nàng biết cô thích làm nũng vào buổi sáng, nhưng nếu cứ thế này thì cả ngày cũng không ra khỏi giường nổi. Nàng véo nhẹ má cô-"Còn không dậy thì chị sẽ bỏ em lại một mình đấy"Tân Chỉ Lôi nghe vậy lập tức mở mắt, nhanh tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt hơn-"Không được! Chị là của em, sao có thể bỏ em mà đi chứ?"Tần Lam khẽ thở dài, nàng biết mình chẳng thể thắng được cô trong mấy trò thế này. Nhưng cuối cùng vẫn bị cô dụ dỗ, nằm thêm một lúc nữa trước khi chịu rời khỏi giườngSau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng nhau đi ăn sáng....Sau khi ăn sáng xong, Tân Chỉ Lôi hí hửng kéo Tần Lam ra ngoài. Hôm nay trời xanh trong, không khí Giang Nam thoáng đãng, những con phố cổ vẫn giữ nguyên nét yên bình vốn có-"Hôm nay đi đâu?"_Tần Lam hỏi, mắt nhìn cô đầy dò xétTân Chỉ Lôi cười tủm tỉm, nắm tay nàng chặt hơn-"Đi chèo thuyền trên sông! Chị chưa từng thử đúng không?"Tần Lam thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối. Thế là cô lập tức kéo nàng đi đến bến thuyền gần đóMột chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt nước, sóng gợn nhẹ, phản chiếu bầu trời trong xanh. Tân Chỉ Lôi leo lên trước, sau đó vươn tay đỡ nàng. Tần Lam có chút chần chừ nhưng vẫn bước lên, ngồi xuống đối diện côThuyền từ từ lướt đi, không gian yên ả. Những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sen thoang thoảng. Tần Lam nghiêng đầu nhìn cô-"Sao đột nhiên lại muốn chèo thuyền?"Tân Chỉ Lôi nhún vai, cười tinh nghịch-"Muốn cùng chị trải nghiệm những điều chị chưa thử qua"Nàng nhìn cô, trái tim khẽ rung độngThuyền tiếp tục trôi trên mặt nước, khung cảnh Giang Nam đẹp như tranh vẽ. Tần Lam vô thức dựa vào vai cô, cảm nhận sự dịu dàng và ấm ápKhoảnh khắc này, thật sự quá đẹpNgười chèo thuyền là một ông lão tóc đã bạc, giọng nói trầm ấm mang theo nét thảnh thơi của người đã trải qua nhiều năm tháng. Khi thuyền trôi ngang một rặng liễu rủ bóng xuống mặt nước, ông lão chỉ tay về phía một ngôi miếu cổ ẩn mình giữa những tán cây xanh-"Hai cô nương có thấy ngôi miếu kia không? Đó là 'Thanh Tâm miếu,' rất linh thiêng. Người đến đây cầu duyên, cầu bình an đều có hồi đáp cả"Tân Chỉ Lôi nghe vậy thì mắt sáng rực, lập tức quay sang nhìn Tần Lam-"Đi không?"Tần Lam vốn không quá tin mấy chuyện này, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của cô thì cũng mỉm cười gật đầu-"Được thôi, dù sao cũng tiện đường"Thuyền cập bến, hai người bước lên bậc đá phủ rêu xanh dẫn vào ngôi miếu. Không gian nơi đây tĩnh lặng, hương trầm vấn vít trong không khí. Một vị sư già ngồi thiền trước chính điện, thấy có khách đến liền khẽ mở mắt, mỉm cười hiền hòaTân Chỉ Lôi kéo tay Tần Lam đến trước bàn thờ, nơi có một bức tượng Quan Âm hiền từ. Cô thành tâm chắp tay, lẩm nhẩm cầu nguyện. Tần Lam đứng bên cạnh, nhìn cô chăm chú, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tảSau khi cầu nguyện xong, Tân Chỉ Lôi mở mắt, quay sang nàng, cười rạng rỡ-"Em cầu cho chúng ta mãi mãi bên nhau!"Tần Lam thoáng sững người, rồi bất giác cũng lặng lẽ chắp tay, nhẹ giọng nói-"Chị cũng vậy"Tần Lam chắp tay trước ngực, ánh mắt nàng dừng trên bức tượng Quan Âm hiền từ. Trong lòng nàng khẽ rung động, chẳng cần do dự mà thành tâm cầu nguyện"Cầu cho Tân Chỉ Lôi luôn bình an, dù có gặp khó khăn thế nào cũng vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua. Cầu cho chúng con được mãi mãi bên nhau, đến tận khi răng long đầu bạc"Ngọn nến trên bàn thờ khẽ lay động, hương trầm vấn vít trong không gian tĩnh lặng. Nàng chậm rãi mở mắt, lại thấy Tân Chỉ Lôi đang nhìn mình, ánh mắt đầy dịu dàngCô cười tít mắt, nắm lấy tay nàng siết chặt-"Chị vừa cầu gì thế? Có phải cũng mong chúng ta bên nhau mãi không?"Tần Lam thoáng ngượng, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp-"Ừm"Tân Chỉ Lôi vui sướng đến mức không kiềm được mà ôm chầm lấy nàng ngay giữa chính điện. -"Vậy sau này chị đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi em đấy!"Tần Lam bật cười, khẽ vỗ nhẹ lưng côTân Chỉ Lôi và Tần Lam còn đang ôm nhau thì chợt nghe thấy tiếng ho nhẹHai người cùng lúc quay đầu lại, thấy một vị sư già với dáng vẻ hiền từ đang đứng cách họ không xa. Tấm áo cà sa màu nâu nhạt theo gió khẽ lay động, đôi mắt vị sư sâu thẳm như đã nhìn thấu mọi sự trên thế gianNgài chắp tay trước ngực, mỉm cười nhìn họ-"Hai con có sợi dây kết nối rất đặc biệt. Nhân duyên giữa hai con không dễ tách rời, dù trải qua sóng gió hay thử thách, cuối cùng cũng sẽ tìm về bên nhau"Tần Lam khẽ sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Còn Tân Chỉ Lôi thì cười tươi rạng rỡ, nắm lấy tay nàng thật chặt, ánh mắt tràn đầy kiên định-"Sư thầy nói vậy có nghĩa là dù thế nào chị cũng không thể rời bỏ em được đâu nhé!"Tần Lam lườm cô một cái, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, ánh mắt nàng thoáng xao độngVị sư nhìn họ với ánh mắt ôn hòa, rồi nhẹ giọng nói thêm-"Hãy trân trọng nhau. Duyên phận sâu hay cạn, dài hay ngắn, đều nằm ở sự cố gắng của hai con"Nói xong, ngài khẽ gật đầu rồi chậm rãi rời đi, để lại hai người vẫn còn đứng lặng trong chính điệnTần Lam siết nhẹ bàn tay trong tay mình, khẽ thì thầm-"Chỉ cần em không buông tay, chị cũng sẽ không đi đâu cả"Tân Chỉ Lôi nghe xong liền vui đến mức chỉ muốn bế nàng lên xoay một vòng ngay tại chỗ. Nhưng đang ở trốn phật tử, cô không dám làm vậyVị sư già dừng bước, quay lại nhìn họ rồi từ trong tay áo lấy ra hai lá bùa màu đỏ, có những nét chữ thư pháp được viết ngay ngắn bằng mực đenNgài đưa mỗi người một lá, giọng nói hiền từ-"Đây là bùa bình an. Hai con hãy giữ nó bên mình, không chỉ để cầu an mà còn để nhắc nhở rằng, trong thế gian rộng lớn này, vẫn có một người luôn ở bên cạnh mình, cùng nhau đi qua mọi chuyện"Tần Lam đón lấy lá bùa, ánh mắt có chút trầm ngâm. Nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt giấy, cảm giác lành lạnh của lá bùa khiến lòng nàng dịu lạiTân Chỉ Lôi thì lại vui vẻ hơn hẳn, cô nhận lấy rồi lập tức buộc nó vào cổ tay mình, còn hớn hở nói-"Thế này là được rồi nhỉ? Em sẽ luôn mang theo bên người!"Tần Lam bật cười, cũng nhẹ nhàng cất lá bùa vào trong túi áo. Vị sư nhìn họ, ánh mắt như thấu hiểu tất cả, chỉ khẽ mỉm cười rồi chậm rãi rời điHai người đứng trong chính điện yên tĩnh, khẽ liếc nhìn nhauTần Lam thấp giọng nói-"Giữ nó cẩn thận đấy"Tân Chỉ Lôi gật đầu mạnh, kéo tay nàng rồi thì thầm-"Đã có bùa bình an rồi, vậy tiếp theo… chúng ta có nên cầu duyên nữa không nhỉ?"Tần Lam liếc cô một cái, nhưng cũng không phản đối. Thế là cả hai lại cùng nhau bước đến khu vực cầu duyên, để lại sau lưng ngôi cổ miếu bình yên và lời chúc phúc của vị sư giàTân Chỉ Lôi kéo tay Tần Lam đến khu vực cầu duyên. Ở đó, những dải ruy băng đỏ treo lơ lửng trên cành cây, bay nhẹ trong làn gió thoảng. Trên mỗi dải đều ghi những lời cầu nguyện của những người đã từng đến đâyCô cầm lấy một tấm thẻ gỗ nhỏ, nhìn nàng cười tinh nghịch-"Viết gì đây nhỉ? Hay là... cầu cho chị mãi mãi yêu em?"Tần Lam khẽ hừ một tiếng, giật lấy bút trong tay cô rồi tự mình viết. Nàng viết rất chậm, từng nét chữ mềm mại, ngay ngắnTân Chỉ Lôi nghiêng đầu nhìn, thấy trên thẻ gỗ chỉ có một câu đơn giản-"Cùng nhau đi đến hết cuộc đời"Cô không kìm được nụ cười, tựa đầu vào vai nàng-"Chị đúng là lãng mạn ngầm đấy nhé!"Tần Lam lặng lẽ treo tấm thẻ lên cành cây, nhìn những lời nguyện ước của hai người hòa vào vô số những nguyện ước khác. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng nàngTân Chỉ Lôi vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, thì thầm bên tai-"Em sẽ thực hiện nguyện ước này, chị cứ yên tâm đi"Tần Lam không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay côBên ngoài miếu, những cánh hoa rơi nhẹ trong gió, như minh chứng cho một tình yêu vừa được định sẵn bởi sợi dây duyên phận không thể cắt rời●●●Thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đưa hai người rời xa ngôi miếu linh thiêng. Tân Chỉ Lôi tựa người vào thành thuyền, nhìn những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng-"Chúng ta đi đâu tiếp đây?"_Cô quay sang hỏi, ánh mắt tràn đầy hứng khởiTần Lam lật tấm bản đồ du lịch, nhẹ giọng đáp-"Có một khu phố cổ gần đây, nổi tiếng với những món ăn đặc sản. Chúng ta có thể đi dạo một vòng, thử vài món ngon"Tân Chỉ Lôi lập tức phấn khích:-"Vậy đi thôi! Em muốn thử hết tất cả món ăn ở đó!"Tần Lam bật cười, kéo tay cô lại:-"Thử hết thì em no đến lăn luôn đấy"Con thuyền cập bến, hai người nắm tay nhau bước lên bờ. Phố cổ hiện ra trước mắt với những con đường lát đá cổ kính, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, và hương thơm ngào ngạt của các quán ăn ven đường-"Wow, nơi này đẹp thật đấy!"_Tân Chỉ Lôi tròn mắt, kéo Tần Lam đi dạo khắp nơiTần Lam để mặc cô kéo mình đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Hai người thử nào là bánh bao nhân thịt, bánh nếp ngũ sắc, rồi lại đến chè sen ngọt lịmKhi trời bắt đầu nhá nhem tối, Tần Lam mua hai cốc trà hoa cúc, đưa cho cô một cốc-"Uống đi, đỡ ngán"Tân Chỉ Lôi cười tít mắt, uống một ngụm rồi nắm tay nàng chặt hơn.-"Chuyến đi này vui thật đấy, chị nhỉ?"Tần Lam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:-"Ừ, vui lắm"Cả hai tiếp tục đi dạo trên con đường đá nhỏ, tận hưởng khoảng thời gian bình yên bên nhauHai người rời khỏi phố cổ, đi dọc theo con đường ven sông. Mặt nước phản chiếu ánh chiều tà, nhuộm cả không gian bằng một màu vàng cam rực rỡ. Từng làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa sen và hơi nước mát lànhTân Chỉ Lôi khẽ siết tay Tần Lam, kéo nàng lại gần hơn-"Chị xem, hoàng hôn đẹp quá" Tần Lam khẽ gật đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo vầng mặt trời đang dần khuất sau những mái nhà cổ kính. Nàng chậm rãi tựa vào vai cô, giọng nói dịu dàng-"Ừm, đúng là rất đẹp"Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn nàng, mỉm cười-"Nhưng em thấy không đẹp bằng chị"Tần Lam bật cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô một cái-"Lại nói bừa rồi"Tân Chỉ Lôi không phản bác, chỉ siết chặt tay nàng hơn. Hai người cứ thế đứng yên bên nhau, cùng tận hưởng giây phút yên bình khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả Giang Nam thành một bức tranh thơ mộngLúc này, Tân Chỉ Lôi chợt lên tiếng-"Chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không?"Tần Lam không trả lời ngay, chỉ nghiêng đầu nhìn cô thật lâu, sau đó nhẹ nhàng siết tay cô, thay cho câu trả lời. Tần Lam và Tân Chỉ Lôi cứ ngồi đó, cùng nắm tay, cùng ngắm hoàng hôn, ước gì thời gian dừng lại ở đây mãi, không còn lo toan cuộc sống nhộn nhịp ở Bắc Kinh. Cứ mãi bình yên, yêu nhau ở Giang Nam thì hay biết mấy...-"Các cô có thể uống rượu không? Gần chỗ nghỉ của các cô, có một quán rượu đặc sản rất ngon"-"Đi chứ?"_Cô nghe xong, quay sang hỏi nàng-"Ừm, đi thôi"Nàng cũng muốn tự do buông thả một chút, trút bỏ hình tượng giáo viên nghiêm khắc, đoan trang, không phấn son, không rượu bia. Khi ở Giang Nam, nàng muốn mình làm chút chuyện hư hỏng, không còn vướng bận hình tượng giáo viên suốt ngày chỉ biết sách vởBước vào tiệm rượu, hương thơm của các loại rượu truyền thống phảng phất khắp nơi, hòa quyện với không khí nhộn nhịp của khách du lịch và dân địa phương. Người chủ quán vui vẻ chào đón, giới thiệu cho họ loại rượu hoa điêu nổi tiếng của Giang NamTần Lam ban đầu còn do dự, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Tân Chỉ Lôi, nàng đành khẽ gật đầu-"Được rồi, nhưng chỉ một chút thôi đấy"Tân Chỉ Lôi vui vẻ gọi hai ly rượu, còn bảo chủ quán mang thêm chút đồ nhắm. Rượu được rót ra chén sứ trắng, hương thơm nồng nàn bay lên. Cô nâng chén lên trước mặt nàng, cười rạng rỡ-"Chúc chị mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi ở bên em!"Tần Lam phì cười, nhưng vẫn cụng chén với cô. Khi rượu trôi xuống cổ họng, nàng cảm nhận được vị cay nồng nhưng lại đọng lại chút ngọt dịuMột chén, hai chén... Dưới ánh đèn lồng lung linh, gương mặt Tần Lam dần ửng hồng. Nàng vốn không giỏi uống rượu, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại có chút buông thảTân Chỉ Lôi chống cằm nhìn nàng, ánh mắt đầy yêu thương-"Chị uống thêm một chút nữa không?"Tần Lam híp mắt, lắc đầu-"Không được, uống nữa là chị say mất"Tân Chỉ Lôi cười tủm tỉm, nhưng cũng không ép nàng. Cô chỉ rót thêm một chén cho mình, uống cạn rồi nắm tay nàng, kéo ra ngoài-"Về thôi, kẻo lát chị đi không nổi"Tần Lam bị cô kéo đi, bước chân có chút loạng choạng. Nàng khẽ tựa vào vai cô, giọng nói mềm mại hơn hẳn ngày thường-"Tân Chỉ Lôi, em thật xấu, toàn dụ chị làm chuyện bậy bạ"Tân Chỉ Lôi phì cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nàng-"Vậy sau này em sẽ dụ chị cả đời nhé?"Tần Lam không đáp, chỉ khẽ tựa vào người cô, để mặc bản thân chìm trong hơi men và vòng tay ấm áp ấy●●●Tân Chỉ Lôi vừa tắm xong, mái tóc còn ẩm, hơi nước trên người cô chưa kịp tan hết. Không gian trong phòng mát rượi nhờ làn gió từ cửa sổ thổi vào, nhưng cô lại cảm thấy nóng bức lạ thường.Nằm bên cạnh Tần Lam, cô khẽ nhích lại gần, cảm nhận hơi thở dịu nhẹ của nàng. Hương thơm thanh mát sau khi tắm của nàng khiến cô mê mẩn. Không nhịn được nữa, Tân Chỉ Lôi liền vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, cơ thể mềm mại của nàng khiến tim cô đập loạn xạTần Lam hơi giật mình, nhưng lại không né tránh. Nàng chỉ khẽ xoay người, đối diện với cô, ánh mắt còn mang theo chút men say chưa tan hết-"Sao lại ôm chặt thế?"_Nàng khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cưng chiềuTân Chỉ Lôi vùi mặt vào cổ nàng, giọng nói khàn khàn:-"Em nóng lắm, chị dỗ em ngủ đi"Tần Lam phì cười, khẽ xoa đầu cô-"Lớn thế này rồi còn đòi dỗ sao?"-"Chị không dỗ, em sẽ không ngủ đâu"_Cô bướng bỉnh ôm chặt hơn, như một chú mèo nhỏ bám lấy chủ nhânTần Lam không nói gì nữa, chỉ khẽ vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng xoa dịu. Một lúc sau, hơi thở của Tân Chỉ Lôi dần trở nên đều đặnTần Lam nhìn cô ngủ say, khóe môi khẽ cong lên. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.-"Ngốc quá..."_Nàng thì thầm, rồi cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ bình yên bên cạnh người mà nàng yêu thương nhấtTần Lam lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tân Chỉ Lôi. Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, từng đường nét trên gương mặt cô hiện lên rõ ràng, hàng mi dài khẽ rung động, đôi môi mềm hơi mím lại, trông vừa đáng yêu vừa khiến người ta muốn trêu chọcNàng không kìm được, nhẹ nhàng đưa tay vén vài lọn tóc vương trên trán cô, đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng. Cảm giác mềm mại ấy khiến tim nàng khẽ rung độngÁnh mắt Tần Lam dịu dàng hơn bao giờ hết. Không kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào trong lòng, nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi dần dần hạ xuống, hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi côLàn môi mềm mại chạm vào nhau, hơi thở của Tân Chỉ Lôi khẽ rung động. Cô hơi nhíu mày, như thể cảm nhận được gì đó trong giấc ngủNàng mỉm cười, định rời đi thì bất ngờ cánh tay đang ôm eo nàng siết chặt hơn-"Chị tính chạy à?"_Giọng cô trầm khàn, mang theo chút mơ màng nhưng vẫn trêu chọcTần Lam sững lại, nhìn vào đôi mắt còn ngái ngủ của cô-"Em tỉnh từ lúc nào vậy?"Tân Chỉ Lôi không trả lời, chỉ cười khẽ, kéo nàng lại gần hơn, tựa trán mình vào trán nàng-"Hôn nữa đi, vừa rồi em chưa cảm nhận rõ"Tần Lam đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn lên môi côNgoài cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặc soi rọi lên hai bóng hình đang ôm nhau trong đêm yên bình. Tân Chỉ Lôi không thể ngăn chặn nổi sức nóng đang xâm chiếm đại não của mình, cô bắt đầu thở hổn hển rút mặt vào gối. Tần Lam đang cố găng dùng sợ lạnh bên cơ thể mình truyền sang cho cô, làm cho cơn nóng từ từ hạ xuống. Vẫn không thànhTần Lam khẽ ngước mắt nhìn Tân Chỉ Lôi, ánh mắt nàng mang theo chút ngại ngùng nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng cùng một chút trêu chọc-"Em có muốn thử… làm chút chuyện mà vợ chồng hay làm không?"_Giọng nàng nhẹ như gió thoảng nhưng đủ để khiến Tân Chỉ Lôi mở to mắt, kinh ngạcTân Chỉ Lôi không ngờ câu này lại phát ra từ miệng Tần Lam. Cô nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa thích thú-"Chị đang trêu em sao?"Tần Lam không trả lời ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến nét quyến rũ càng thêm rõ rệtTân Chỉ Lôi nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch. Dù bình thường cô hay trêu ghẹo nàng, nhưng bây giờ bị nàng chủ động như vậy, cô lại cảm thấy có chút không quen-"Chị có chắc không?"_Giọng cô trầm xuống, mang theo chút khàn khànTần Lam không nói, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, rồi cúi xuống, đôi môi nàng chạm vào môi cô. Một nụ hôn sâu, không còn rụt rè như trước, Tân Chỉ Lôi cảm thấy cả người nóng bừng, tay cô ôm lấy eo nàng, kéo nàng áp sát vào mình hơn-"Em không trốn thoát được"Tân Chỉ Lôi lùi dần, lưng chạm vào vách gỗ lạnh lẽo, sần sùi không mềm mại như ga giường bằng bông. Đôi mắt nàng tối sẫm, sâu thẳm như màn đêm, từng bước một ép cô vào góc khuất không lối thoát-"Chị…" Giọng cô khẽ run, nhưng không phải vì sợHơi thở nàng phả nhẹ trên da thịt cô, kéo theo một luồng hơi nóng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí. Ngón tay nàng chạm vào eo cô, mơn man như cánh hoa lướt qua mặt nước, nhưng lại khiến cả cơ thể cô căng lên như dây đànMôi nàng kề sát, không vội vã, không mạnh bạo, mà là sự trêu đùa đầy nhẫn nại. Hơi ấm chạm đến môi cô, khẽ khàng như một lời dụ dỗ, nhưng lại mang theo sức hút không thể cưỡng lạiTân Chỉ Lôi run rẩy, bàn tay siết chặt vạt áo nàng, như thể bấu víu vào một thứ gì đó giữa cơn sóng đang cuốn lấy mình. Nụ hôn của nàng dần trở nên táo bạo hơn, cuồng nhiệt hơn, như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách, mọi do dựHơi thở của hai người hòa quyện, không còn biết ai đang dẫn dắt, ai đang lạc lối. Làn da cọ xát vào nhau, hơi ấm bám chặt, như một sợi dây vô hình trói buộc cả hai vào khoảnh khắc nàyNàng siết chặt cô trong vòng tay, môi lướt qua từng đường nét trên gương mặt, để lại những dấu vết vô hình nhưng khắc sâu trong tâm trí. Mọi suy nghĩ lý trí đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt đang bùng cháy giữa họ-"Lôi Lôi…" Giọng nàng khàn khàn, gọi tên cô như một lời khẳng địnhVà rồi, đêm dài cứ thế trôi qua, trong hơi thở gấp gáp, trong những cái siết chặt như muốn hòa làm một, trong sự quấn quýt không rời, như thể nếu buông tay, tất cả sẽ chỉ là giấc mộng hư vô-"Tần Lam...chị...chủ động như vậy, em không biết làm gì"-"Chỉ cần ngồi yên, ôm chị là được"-"Em không biết làm chuyện này, chị dạy em được không?"-"Được, để cô dạy em...Học trò yêu dấu"Ngón tay nàng chạm vào eo cô, cái chạm nhẹ như cánh hoa khẽ rơi, nhưng lại mang theo hơi ấm như muốn thiêu đốt. Nàng không vội vã, chỉ mơn man dọc theo đường cong cơ thể, từng chút từng chút một, như thể muốn khắc ghi cô vào đầu ngón tayNàng hôn cô sâu hơnNụ hôn không quá mãnh liệt ngay từ đầu, mà là sự chiếm hữu chậm rãi, kéo cô vào thế giới của nàng. Hơi thở nàng vấn vít, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, như một sợi dây vô hình quấn lấy cô, kéo cô chìm sâu hơn-"Hưm..."-"Đừng sợ"_Giọng nàng trầm khàn, tựa như lời thì thầm trong đêm tốiTân Chỉ Lôi không biết mình đang sợ điều gì. Là sợ chính bản thân mình chìm sâu vào hơi ấm của nàng, hay sợ nếu buông tay, khoảnh khắc này sẽ chỉ là một giấc mơ thoáng qua?Hơi thở nóng bỏng của nàng hòa quyện lấy cô, làn da cọ xát, những đường nét đan xen như thể muốn khảm sâu vào nhau, không còn phân biệt đâu là cô, đâu là nàng. Mỗi cái chạm nhẹ đều như một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể, từng góc khuất trong tâm hồnNếu không khắc ghi cô vào da thịt, nàng sẽ không thể giữ cô bên mình. Giữa cơn hỗn loạn của cảm xúc, trong sự quấn quýt không rời, nàng khẽ gọi tên cô, giọng nói mang theo sự kìm nén lẫn đắm say-"Lôi Lôi..."Giữa bóng tối mịt mờ, giữa những cái ôm siết chặt không muốn buông, giữa hơi thở hòa vào nhau không thể tách rời - mọi thứ như tan ra, chỉ còn lại duy nhất một điềuHọ thuộc về nhau-"Từ nay về sau, chị là của em"Đêm nay, không có ai thắng hay thuaTất cả lý trí, những phòng tuyến cuối cùng, đều đã tan biến như bọt sóng vỡ òa dưới cơn gió dữ. Chỉ còn lại hơi thở đan xen, những nhịp tim hỗn loạn và những ngón tay lần tìm trên làn da nóng rựcBóng tối như tấm lụa mềm bao phủ lấy cả hai, vây chặt họ trong một thế giới chỉ thuộc về riêng mình. Không có ánh sáng, không có ranh giới, cũng không có đường lùi. Chỉ có những đụng chạm ngày càng cuồng nhiệt, những tiếng thở khẽ hòa lẫn vào nhauNàng run lên trong vòng tay cô, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì cô đã chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về nàngNhư một con sói hoang kiên nhẫn chờ đợi suốt bao năm, đến khi con mồi lạc bước vào lãnh địa của mình, cô không còn lý do gì để do dựBờ môi nóng bỏng lướt qua từng tấc da thịt, lưu lại từng dấu vết vô hình nhưng khắc sâu vào tận đáy tâm hồnTân Chỉ Lôi hôn nàng, như muốn khảm nàng vào cốt tủyNàng không còn lối thoát. Nhưng Tần Lam chưa bao giờ muốn trốn thoátGiữa làn hơi thở vấn vít, giữa những khoảng trống bị lấp đầy bởi những cái ôm siết chặt, đêm nay kéo dài vô tậnVà khi ánh bình minh hé rạng, mọi thứ vẫn chưa kết thúcBởi vì, từ nay về sauNàng là của côBên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ xuống căn phòng, phản chiếu hai bóng hình đang quấn quýt bên nhau. Một đêm dài với những cảm xúc ngọt ngào, khắc sâu vào tận đáy lòng-"Chỉ Lôi..."Màn đêm như một khu vườn bí ẩn, nơi những bông hoa chỉ chờ chực để bung nở. Cánh bướm lạc vào giữa rừng hương, lặng lẽ vỗ đôi cánh mỏng manh, ngập ngừng trước sự mê hoặc của nhụy hoa đang chờ đợi. Hương thơm vấn vít, ngọt lịm và ướt đẫm, như thể đã bị sương đêm thấm qua từng cánh hoa mềm mạiCô là cơn gió, nhẹ nhàng nhưng không cho phép bất kỳ cánh bướm nào thoát raTừng chiếc lá khẽ run rẩy khi ngọn gió lướt qua, để lại những dấu vết vô hình trên làn da mềm mịn. Nhụy hoa run lên, cánh bướm cũng không còn đủ sức cất cánh, chỉ có thể mặc cho dòng chảy của đêm tối cuốn đi, lạc lối trong khu vườn hoang dại không lối thoátNhững cánh hoa từ từ hé mở, run rẩy đón nhận hơi ấm xâm chiếm. Bướm đáp xuống, đôi cánh khẽ rung lên, không rõ là vì e dè hay là vì cơn sóng khoái lạc cuộn trào không cách nào ngăn cản. Từng đợt gió nhẹ phớt qua, như một điệu nhảy chậm rãi, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc. Những giọt sương lấp lánh bám trên cánh hoa, phản chiếu ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm tĩnh lặngMọi thứ như tan ra, hòa quyện vào nhau - hơi thở, nhiệt độ, những nhịp điệu giao hòa không lờiCánh hoa cuối cùng cũng bung nở, hương thơm ngọt lịm lan tỏa khắp không gian. Cánh bướm vỗ nhẹ đôi cánh, tựa như mãn nguyện, tựa như luyến tiếc khoảnh khắc đang dần chìm vào dư âm của cơn gió thoảng qua.-"Tần Lam..."Vườn hoa ngập trong sương sớm, dịu dàng đón lấy ánh ban mai đầu tiên, nhưng hương thơm của đêm dài vẫn còn vương vấn đâu đó, lặng lẽ, nhưng không thể phai mờ-"Chị thuộc về em rồi phải không?"-"Chúng ta thuộc về nhau rồi..."-"Ừm...tôi yêu em"
***
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu nhẹ lên gương mặt của Tần Lam. Nàng khẽ động đậy, đôi mắt lim dim chưa hoàn toàn tỉnh giấc. Cảm giác nặng nề trên eo khiến nàng nhận ra ai đó vẫn đang ôm chặt lấy mìnhTân Chỉ Lôi ngủ say như một chú mèo nhỏ, đầu vùi vào cổ nàng, hơi thở nhè nhẹ phả lên da thịt khiến nàng có chút nhột. Nàng nhíu mày, nhưng không đành lòng đánh thức cô-"Dậy đi, mặt trời lên cao rồi"_Tần Lam nhẹ giọng nói, đưa tay vuốt tóc côTân Chỉ Lôi lười biếng vùi mặt vào lòng nàng, giọng ngái ngủ -"Chưa muốn dậy... ôm thêm chút nữa"Tần Lam bật cười, nàng biết cô thích làm nũng vào buổi sáng, nhưng nếu cứ thế này thì cả ngày cũng không ra khỏi giường nổi. Nàng véo nhẹ má cô-"Còn không dậy thì chị sẽ bỏ em lại một mình đấy"Tân Chỉ Lôi nghe vậy lập tức mở mắt, nhanh tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt hơn-"Không được! Chị là của em, sao có thể bỏ em mà đi chứ?"Tần Lam khẽ thở dài, nàng biết mình chẳng thể thắng được cô trong mấy trò thế này. Nhưng cuối cùng vẫn bị cô dụ dỗ, nằm thêm một lúc nữa trước khi chịu rời khỏi giườngSau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng nhau đi ăn sáng....Sau khi ăn sáng xong, Tân Chỉ Lôi hí hửng kéo Tần Lam ra ngoài. Hôm nay trời xanh trong, không khí Giang Nam thoáng đãng, những con phố cổ vẫn giữ nguyên nét yên bình vốn có-"Hôm nay đi đâu?"_Tần Lam hỏi, mắt nhìn cô đầy dò xétTân Chỉ Lôi cười tủm tỉm, nắm tay nàng chặt hơn-"Đi chèo thuyền trên sông! Chị chưa từng thử đúng không?"Tần Lam thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối. Thế là cô lập tức kéo nàng đi đến bến thuyền gần đóMột chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt nước, sóng gợn nhẹ, phản chiếu bầu trời trong xanh. Tân Chỉ Lôi leo lên trước, sau đó vươn tay đỡ nàng. Tần Lam có chút chần chừ nhưng vẫn bước lên, ngồi xuống đối diện côThuyền từ từ lướt đi, không gian yên ả. Những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sen thoang thoảng. Tần Lam nghiêng đầu nhìn cô-"Sao đột nhiên lại muốn chèo thuyền?"Tân Chỉ Lôi nhún vai, cười tinh nghịch-"Muốn cùng chị trải nghiệm những điều chị chưa thử qua"Nàng nhìn cô, trái tim khẽ rung độngThuyền tiếp tục trôi trên mặt nước, khung cảnh Giang Nam đẹp như tranh vẽ. Tần Lam vô thức dựa vào vai cô, cảm nhận sự dịu dàng và ấm ápKhoảnh khắc này, thật sự quá đẹpNgười chèo thuyền là một ông lão tóc đã bạc, giọng nói trầm ấm mang theo nét thảnh thơi của người đã trải qua nhiều năm tháng. Khi thuyền trôi ngang một rặng liễu rủ bóng xuống mặt nước, ông lão chỉ tay về phía một ngôi miếu cổ ẩn mình giữa những tán cây xanh-"Hai cô nương có thấy ngôi miếu kia không? Đó là 'Thanh Tâm miếu,' rất linh thiêng. Người đến đây cầu duyên, cầu bình an đều có hồi đáp cả"Tân Chỉ Lôi nghe vậy thì mắt sáng rực, lập tức quay sang nhìn Tần Lam-"Đi không?"Tần Lam vốn không quá tin mấy chuyện này, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của cô thì cũng mỉm cười gật đầu-"Được thôi, dù sao cũng tiện đường"Thuyền cập bến, hai người bước lên bậc đá phủ rêu xanh dẫn vào ngôi miếu. Không gian nơi đây tĩnh lặng, hương trầm vấn vít trong không khí. Một vị sư già ngồi thiền trước chính điện, thấy có khách đến liền khẽ mở mắt, mỉm cười hiền hòaTân Chỉ Lôi kéo tay Tần Lam đến trước bàn thờ, nơi có một bức tượng Quan Âm hiền từ. Cô thành tâm chắp tay, lẩm nhẩm cầu nguyện. Tần Lam đứng bên cạnh, nhìn cô chăm chú, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tảSau khi cầu nguyện xong, Tân Chỉ Lôi mở mắt, quay sang nàng, cười rạng rỡ-"Em cầu cho chúng ta mãi mãi bên nhau!"Tần Lam thoáng sững người, rồi bất giác cũng lặng lẽ chắp tay, nhẹ giọng nói-"Chị cũng vậy"Tần Lam chắp tay trước ngực, ánh mắt nàng dừng trên bức tượng Quan Âm hiền từ. Trong lòng nàng khẽ rung động, chẳng cần do dự mà thành tâm cầu nguyện"Cầu cho Tân Chỉ Lôi luôn bình an, dù có gặp khó khăn thế nào cũng vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua. Cầu cho chúng con được mãi mãi bên nhau, đến tận khi răng long đầu bạc"Ngọn nến trên bàn thờ khẽ lay động, hương trầm vấn vít trong không gian tĩnh lặng. Nàng chậm rãi mở mắt, lại thấy Tân Chỉ Lôi đang nhìn mình, ánh mắt đầy dịu dàngCô cười tít mắt, nắm lấy tay nàng siết chặt-"Chị vừa cầu gì thế? Có phải cũng mong chúng ta bên nhau mãi không?"Tần Lam thoáng ngượng, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp-"Ừm"Tân Chỉ Lôi vui sướng đến mức không kiềm được mà ôm chầm lấy nàng ngay giữa chính điện. -"Vậy sau này chị đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi em đấy!"Tần Lam bật cười, khẽ vỗ nhẹ lưng côTân Chỉ Lôi và Tần Lam còn đang ôm nhau thì chợt nghe thấy tiếng ho nhẹHai người cùng lúc quay đầu lại, thấy một vị sư già với dáng vẻ hiền từ đang đứng cách họ không xa. Tấm áo cà sa màu nâu nhạt theo gió khẽ lay động, đôi mắt vị sư sâu thẳm như đã nhìn thấu mọi sự trên thế gianNgài chắp tay trước ngực, mỉm cười nhìn họ-"Hai con có sợi dây kết nối rất đặc biệt. Nhân duyên giữa hai con không dễ tách rời, dù trải qua sóng gió hay thử thách, cuối cùng cũng sẽ tìm về bên nhau"Tần Lam khẽ sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Còn Tân Chỉ Lôi thì cười tươi rạng rỡ, nắm lấy tay nàng thật chặt, ánh mắt tràn đầy kiên định-"Sư thầy nói vậy có nghĩa là dù thế nào chị cũng không thể rời bỏ em được đâu nhé!"Tần Lam lườm cô một cái, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, ánh mắt nàng thoáng xao độngVị sư nhìn họ với ánh mắt ôn hòa, rồi nhẹ giọng nói thêm-"Hãy trân trọng nhau. Duyên phận sâu hay cạn, dài hay ngắn, đều nằm ở sự cố gắng của hai con"Nói xong, ngài khẽ gật đầu rồi chậm rãi rời đi, để lại hai người vẫn còn đứng lặng trong chính điệnTần Lam siết nhẹ bàn tay trong tay mình, khẽ thì thầm-"Chỉ cần em không buông tay, chị cũng sẽ không đi đâu cả"Tân Chỉ Lôi nghe xong liền vui đến mức chỉ muốn bế nàng lên xoay một vòng ngay tại chỗ. Nhưng đang ở trốn phật tử, cô không dám làm vậyVị sư già dừng bước, quay lại nhìn họ rồi từ trong tay áo lấy ra hai lá bùa màu đỏ, có những nét chữ thư pháp được viết ngay ngắn bằng mực đenNgài đưa mỗi người một lá, giọng nói hiền từ-"Đây là bùa bình an. Hai con hãy giữ nó bên mình, không chỉ để cầu an mà còn để nhắc nhở rằng, trong thế gian rộng lớn này, vẫn có một người luôn ở bên cạnh mình, cùng nhau đi qua mọi chuyện"Tần Lam đón lấy lá bùa, ánh mắt có chút trầm ngâm. Nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt giấy, cảm giác lành lạnh của lá bùa khiến lòng nàng dịu lạiTân Chỉ Lôi thì lại vui vẻ hơn hẳn, cô nhận lấy rồi lập tức buộc nó vào cổ tay mình, còn hớn hở nói-"Thế này là được rồi nhỉ? Em sẽ luôn mang theo bên người!"Tần Lam bật cười, cũng nhẹ nhàng cất lá bùa vào trong túi áo. Vị sư nhìn họ, ánh mắt như thấu hiểu tất cả, chỉ khẽ mỉm cười rồi chậm rãi rời điHai người đứng trong chính điện yên tĩnh, khẽ liếc nhìn nhauTần Lam thấp giọng nói-"Giữ nó cẩn thận đấy"Tân Chỉ Lôi gật đầu mạnh, kéo tay nàng rồi thì thầm-"Đã có bùa bình an rồi, vậy tiếp theo… chúng ta có nên cầu duyên nữa không nhỉ?"Tần Lam liếc cô một cái, nhưng cũng không phản đối. Thế là cả hai lại cùng nhau bước đến khu vực cầu duyên, để lại sau lưng ngôi cổ miếu bình yên và lời chúc phúc của vị sư giàTân Chỉ Lôi kéo tay Tần Lam đến khu vực cầu duyên. Ở đó, những dải ruy băng đỏ treo lơ lửng trên cành cây, bay nhẹ trong làn gió thoảng. Trên mỗi dải đều ghi những lời cầu nguyện của những người đã từng đến đâyCô cầm lấy một tấm thẻ gỗ nhỏ, nhìn nàng cười tinh nghịch-"Viết gì đây nhỉ? Hay là... cầu cho chị mãi mãi yêu em?"Tần Lam khẽ hừ một tiếng, giật lấy bút trong tay cô rồi tự mình viết. Nàng viết rất chậm, từng nét chữ mềm mại, ngay ngắnTân Chỉ Lôi nghiêng đầu nhìn, thấy trên thẻ gỗ chỉ có một câu đơn giản-"Cùng nhau đi đến hết cuộc đời"Cô không kìm được nụ cười, tựa đầu vào vai nàng-"Chị đúng là lãng mạn ngầm đấy nhé!"Tần Lam lặng lẽ treo tấm thẻ lên cành cây, nhìn những lời nguyện ước của hai người hòa vào vô số những nguyện ước khác. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng nàngTân Chỉ Lôi vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, thì thầm bên tai-"Em sẽ thực hiện nguyện ước này, chị cứ yên tâm đi"Tần Lam không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay côBên ngoài miếu, những cánh hoa rơi nhẹ trong gió, như minh chứng cho một tình yêu vừa được định sẵn bởi sợi dây duyên phận không thể cắt rời●●●Thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đưa hai người rời xa ngôi miếu linh thiêng. Tân Chỉ Lôi tựa người vào thành thuyền, nhìn những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng-"Chúng ta đi đâu tiếp đây?"_Cô quay sang hỏi, ánh mắt tràn đầy hứng khởiTần Lam lật tấm bản đồ du lịch, nhẹ giọng đáp-"Có một khu phố cổ gần đây, nổi tiếng với những món ăn đặc sản. Chúng ta có thể đi dạo một vòng, thử vài món ngon"Tân Chỉ Lôi lập tức phấn khích:-"Vậy đi thôi! Em muốn thử hết tất cả món ăn ở đó!"Tần Lam bật cười, kéo tay cô lại:-"Thử hết thì em no đến lăn luôn đấy"Con thuyền cập bến, hai người nắm tay nhau bước lên bờ. Phố cổ hiện ra trước mắt với những con đường lát đá cổ kính, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, và hương thơm ngào ngạt của các quán ăn ven đường-"Wow, nơi này đẹp thật đấy!"_Tân Chỉ Lôi tròn mắt, kéo Tần Lam đi dạo khắp nơiTần Lam để mặc cô kéo mình đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Hai người thử nào là bánh bao nhân thịt, bánh nếp ngũ sắc, rồi lại đến chè sen ngọt lịmKhi trời bắt đầu nhá nhem tối, Tần Lam mua hai cốc trà hoa cúc, đưa cho cô một cốc-"Uống đi, đỡ ngán"Tân Chỉ Lôi cười tít mắt, uống một ngụm rồi nắm tay nàng chặt hơn.-"Chuyến đi này vui thật đấy, chị nhỉ?"Tần Lam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:-"Ừ, vui lắm"Cả hai tiếp tục đi dạo trên con đường đá nhỏ, tận hưởng khoảng thời gian bình yên bên nhauHai người rời khỏi phố cổ, đi dọc theo con đường ven sông. Mặt nước phản chiếu ánh chiều tà, nhuộm cả không gian bằng một màu vàng cam rực rỡ. Từng làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa sen và hơi nước mát lànhTân Chỉ Lôi khẽ siết tay Tần Lam, kéo nàng lại gần hơn-"Chị xem, hoàng hôn đẹp quá" Tần Lam khẽ gật đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo vầng mặt trời đang dần khuất sau những mái nhà cổ kính. Nàng chậm rãi tựa vào vai cô, giọng nói dịu dàng-"Ừm, đúng là rất đẹp"Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn nàng, mỉm cười-"Nhưng em thấy không đẹp bằng chị"Tần Lam bật cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô một cái-"Lại nói bừa rồi"Tân Chỉ Lôi không phản bác, chỉ siết chặt tay nàng hơn. Hai người cứ thế đứng yên bên nhau, cùng tận hưởng giây phút yên bình khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả Giang Nam thành một bức tranh thơ mộngLúc này, Tân Chỉ Lôi chợt lên tiếng-"Chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không?"Tần Lam không trả lời ngay, chỉ nghiêng đầu nhìn cô thật lâu, sau đó nhẹ nhàng siết tay cô, thay cho câu trả lời. Tần Lam và Tân Chỉ Lôi cứ ngồi đó, cùng nắm tay, cùng ngắm hoàng hôn, ước gì thời gian dừng lại ở đây mãi, không còn lo toan cuộc sống nhộn nhịp ở Bắc Kinh. Cứ mãi bình yên, yêu nhau ở Giang Nam thì hay biết mấy...-"Các cô có thể uống rượu không? Gần chỗ nghỉ của các cô, có một quán rượu đặc sản rất ngon"-"Đi chứ?"_Cô nghe xong, quay sang hỏi nàng-"Ừm, đi thôi"Nàng cũng muốn tự do buông thả một chút, trút bỏ hình tượng giáo viên nghiêm khắc, đoan trang, không phấn son, không rượu bia. Khi ở Giang Nam, nàng muốn mình làm chút chuyện hư hỏng, không còn vướng bận hình tượng giáo viên suốt ngày chỉ biết sách vởBước vào tiệm rượu, hương thơm của các loại rượu truyền thống phảng phất khắp nơi, hòa quyện với không khí nhộn nhịp của khách du lịch và dân địa phương. Người chủ quán vui vẻ chào đón, giới thiệu cho họ loại rượu hoa điêu nổi tiếng của Giang NamTần Lam ban đầu còn do dự, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Tân Chỉ Lôi, nàng đành khẽ gật đầu-"Được rồi, nhưng chỉ một chút thôi đấy"Tân Chỉ Lôi vui vẻ gọi hai ly rượu, còn bảo chủ quán mang thêm chút đồ nhắm. Rượu được rót ra chén sứ trắng, hương thơm nồng nàn bay lên. Cô nâng chén lên trước mặt nàng, cười rạng rỡ-"Chúc chị mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi ở bên em!"Tần Lam phì cười, nhưng vẫn cụng chén với cô. Khi rượu trôi xuống cổ họng, nàng cảm nhận được vị cay nồng nhưng lại đọng lại chút ngọt dịuMột chén, hai chén... Dưới ánh đèn lồng lung linh, gương mặt Tần Lam dần ửng hồng. Nàng vốn không giỏi uống rượu, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại có chút buông thảTân Chỉ Lôi chống cằm nhìn nàng, ánh mắt đầy yêu thương-"Chị uống thêm một chút nữa không?"Tần Lam híp mắt, lắc đầu-"Không được, uống nữa là chị say mất"Tân Chỉ Lôi cười tủm tỉm, nhưng cũng không ép nàng. Cô chỉ rót thêm một chén cho mình, uống cạn rồi nắm tay nàng, kéo ra ngoài-"Về thôi, kẻo lát chị đi không nổi"Tần Lam bị cô kéo đi, bước chân có chút loạng choạng. Nàng khẽ tựa vào vai cô, giọng nói mềm mại hơn hẳn ngày thường-"Tân Chỉ Lôi, em thật xấu, toàn dụ chị làm chuyện bậy bạ"Tân Chỉ Lôi phì cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nàng-"Vậy sau này em sẽ dụ chị cả đời nhé?"Tần Lam không đáp, chỉ khẽ tựa vào người cô, để mặc bản thân chìm trong hơi men và vòng tay ấm áp ấy●●●Tân Chỉ Lôi vừa tắm xong, mái tóc còn ẩm, hơi nước trên người cô chưa kịp tan hết. Không gian trong phòng mát rượi nhờ làn gió từ cửa sổ thổi vào, nhưng cô lại cảm thấy nóng bức lạ thường.Nằm bên cạnh Tần Lam, cô khẽ nhích lại gần, cảm nhận hơi thở dịu nhẹ của nàng. Hương thơm thanh mát sau khi tắm của nàng khiến cô mê mẩn. Không nhịn được nữa, Tân Chỉ Lôi liền vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, cơ thể mềm mại của nàng khiến tim cô đập loạn xạTần Lam hơi giật mình, nhưng lại không né tránh. Nàng chỉ khẽ xoay người, đối diện với cô, ánh mắt còn mang theo chút men say chưa tan hết-"Sao lại ôm chặt thế?"_Nàng khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cưng chiềuTân Chỉ Lôi vùi mặt vào cổ nàng, giọng nói khàn khàn:-"Em nóng lắm, chị dỗ em ngủ đi"Tần Lam phì cười, khẽ xoa đầu cô-"Lớn thế này rồi còn đòi dỗ sao?"-"Chị không dỗ, em sẽ không ngủ đâu"_Cô bướng bỉnh ôm chặt hơn, như một chú mèo nhỏ bám lấy chủ nhânTần Lam không nói gì nữa, chỉ khẽ vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng xoa dịu. Một lúc sau, hơi thở của Tân Chỉ Lôi dần trở nên đều đặnTần Lam nhìn cô ngủ say, khóe môi khẽ cong lên. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.-"Ngốc quá..."_Nàng thì thầm, rồi cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ bình yên bên cạnh người mà nàng yêu thương nhấtTần Lam lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tân Chỉ Lôi. Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, từng đường nét trên gương mặt cô hiện lên rõ ràng, hàng mi dài khẽ rung động, đôi môi mềm hơi mím lại, trông vừa đáng yêu vừa khiến người ta muốn trêu chọcNàng không kìm được, nhẹ nhàng đưa tay vén vài lọn tóc vương trên trán cô, đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng. Cảm giác mềm mại ấy khiến tim nàng khẽ rung độngÁnh mắt Tần Lam dịu dàng hơn bao giờ hết. Không kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào trong lòng, nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi dần dần hạ xuống, hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi côLàn môi mềm mại chạm vào nhau, hơi thở của Tân Chỉ Lôi khẽ rung động. Cô hơi nhíu mày, như thể cảm nhận được gì đó trong giấc ngủNàng mỉm cười, định rời đi thì bất ngờ cánh tay đang ôm eo nàng siết chặt hơn-"Chị tính chạy à?"_Giọng cô trầm khàn, mang theo chút mơ màng nhưng vẫn trêu chọcTần Lam sững lại, nhìn vào đôi mắt còn ngái ngủ của cô-"Em tỉnh từ lúc nào vậy?"Tân Chỉ Lôi không trả lời, chỉ cười khẽ, kéo nàng lại gần hơn, tựa trán mình vào trán nàng-"Hôn nữa đi, vừa rồi em chưa cảm nhận rõ"Tần Lam đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn lên môi côNgoài cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặc soi rọi lên hai bóng hình đang ôm nhau trong đêm yên bình. Tân Chỉ Lôi không thể ngăn chặn nổi sức nóng đang xâm chiếm đại não của mình, cô bắt đầu thở hổn hển rút mặt vào gối. Tần Lam đang cố găng dùng sợ lạnh bên cơ thể mình truyền sang cho cô, làm cho cơn nóng từ từ hạ xuống. Vẫn không thànhTần Lam khẽ ngước mắt nhìn Tân Chỉ Lôi, ánh mắt nàng mang theo chút ngại ngùng nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng cùng một chút trêu chọc-"Em có muốn thử… làm chút chuyện mà vợ chồng hay làm không?"_Giọng nàng nhẹ như gió thoảng nhưng đủ để khiến Tân Chỉ Lôi mở to mắt, kinh ngạcTân Chỉ Lôi không ngờ câu này lại phát ra từ miệng Tần Lam. Cô nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa thích thú-"Chị đang trêu em sao?"Tần Lam không trả lời ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến nét quyến rũ càng thêm rõ rệtTân Chỉ Lôi nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch. Dù bình thường cô hay trêu ghẹo nàng, nhưng bây giờ bị nàng chủ động như vậy, cô lại cảm thấy có chút không quen-"Chị có chắc không?"_Giọng cô trầm xuống, mang theo chút khàn khànTần Lam không nói, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, rồi cúi xuống, đôi môi nàng chạm vào môi cô. Một nụ hôn sâu, không còn rụt rè như trước, Tân Chỉ Lôi cảm thấy cả người nóng bừng, tay cô ôm lấy eo nàng, kéo nàng áp sát vào mình hơn-"Em không trốn thoát được"Tân Chỉ Lôi lùi dần, lưng chạm vào vách gỗ lạnh lẽo, sần sùi không mềm mại như ga giường bằng bông. Đôi mắt nàng tối sẫm, sâu thẳm như màn đêm, từng bước một ép cô vào góc khuất không lối thoát-"Chị…" Giọng cô khẽ run, nhưng không phải vì sợHơi thở nàng phả nhẹ trên da thịt cô, kéo theo một luồng hơi nóng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí. Ngón tay nàng chạm vào eo cô, mơn man như cánh hoa lướt qua mặt nước, nhưng lại khiến cả cơ thể cô căng lên như dây đànMôi nàng kề sát, không vội vã, không mạnh bạo, mà là sự trêu đùa đầy nhẫn nại. Hơi ấm chạm đến môi cô, khẽ khàng như một lời dụ dỗ, nhưng lại mang theo sức hút không thể cưỡng lạiTân Chỉ Lôi run rẩy, bàn tay siết chặt vạt áo nàng, như thể bấu víu vào một thứ gì đó giữa cơn sóng đang cuốn lấy mình. Nụ hôn của nàng dần trở nên táo bạo hơn, cuồng nhiệt hơn, như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách, mọi do dựHơi thở của hai người hòa quyện, không còn biết ai đang dẫn dắt, ai đang lạc lối. Làn da cọ xát vào nhau, hơi ấm bám chặt, như một sợi dây vô hình trói buộc cả hai vào khoảnh khắc nàyNàng siết chặt cô trong vòng tay, môi lướt qua từng đường nét trên gương mặt, để lại những dấu vết vô hình nhưng khắc sâu trong tâm trí. Mọi suy nghĩ lý trí đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt đang bùng cháy giữa họ-"Lôi Lôi…" Giọng nàng khàn khàn, gọi tên cô như một lời khẳng địnhVà rồi, đêm dài cứ thế trôi qua, trong hơi thở gấp gáp, trong những cái siết chặt như muốn hòa làm một, trong sự quấn quýt không rời, như thể nếu buông tay, tất cả sẽ chỉ là giấc mộng hư vô-"Tần Lam...chị...chủ động như vậy, em không biết làm gì"-"Chỉ cần ngồi yên, ôm chị là được"-"Em không biết làm chuyện này, chị dạy em được không?"-"Được, để cô dạy em...Học trò yêu dấu"Ngón tay nàng chạm vào eo cô, cái chạm nhẹ như cánh hoa khẽ rơi, nhưng lại mang theo hơi ấm như muốn thiêu đốt. Nàng không vội vã, chỉ mơn man dọc theo đường cong cơ thể, từng chút từng chút một, như thể muốn khắc ghi cô vào đầu ngón tayNàng hôn cô sâu hơnNụ hôn không quá mãnh liệt ngay từ đầu, mà là sự chiếm hữu chậm rãi, kéo cô vào thế giới của nàng. Hơi thở nàng vấn vít, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, như một sợi dây vô hình quấn lấy cô, kéo cô chìm sâu hơn-"Hưm..."-"Đừng sợ"_Giọng nàng trầm khàn, tựa như lời thì thầm trong đêm tốiTân Chỉ Lôi không biết mình đang sợ điều gì. Là sợ chính bản thân mình chìm sâu vào hơi ấm của nàng, hay sợ nếu buông tay, khoảnh khắc này sẽ chỉ là một giấc mơ thoáng qua?Hơi thở nóng bỏng của nàng hòa quyện lấy cô, làn da cọ xát, những đường nét đan xen như thể muốn khảm sâu vào nhau, không còn phân biệt đâu là cô, đâu là nàng. Mỗi cái chạm nhẹ đều như một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể, từng góc khuất trong tâm hồnNếu không khắc ghi cô vào da thịt, nàng sẽ không thể giữ cô bên mình. Giữa cơn hỗn loạn của cảm xúc, trong sự quấn quýt không rời, nàng khẽ gọi tên cô, giọng nói mang theo sự kìm nén lẫn đắm say-"Lôi Lôi..."Giữa bóng tối mịt mờ, giữa những cái ôm siết chặt không muốn buông, giữa hơi thở hòa vào nhau không thể tách rời - mọi thứ như tan ra, chỉ còn lại duy nhất một điềuHọ thuộc về nhau-"Từ nay về sau, chị là của em"Đêm nay, không có ai thắng hay thuaTất cả lý trí, những phòng tuyến cuối cùng, đều đã tan biến như bọt sóng vỡ òa dưới cơn gió dữ. Chỉ còn lại hơi thở đan xen, những nhịp tim hỗn loạn và những ngón tay lần tìm trên làn da nóng rựcBóng tối như tấm lụa mềm bao phủ lấy cả hai, vây chặt họ trong một thế giới chỉ thuộc về riêng mình. Không có ánh sáng, không có ranh giới, cũng không có đường lùi. Chỉ có những đụng chạm ngày càng cuồng nhiệt, những tiếng thở khẽ hòa lẫn vào nhauNàng run lên trong vòng tay cô, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì cô đã chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về nàngNhư một con sói hoang kiên nhẫn chờ đợi suốt bao năm, đến khi con mồi lạc bước vào lãnh địa của mình, cô không còn lý do gì để do dựBờ môi nóng bỏng lướt qua từng tấc da thịt, lưu lại từng dấu vết vô hình nhưng khắc sâu vào tận đáy tâm hồnTân Chỉ Lôi hôn nàng, như muốn khảm nàng vào cốt tủyNàng không còn lối thoát. Nhưng Tần Lam chưa bao giờ muốn trốn thoátGiữa làn hơi thở vấn vít, giữa những khoảng trống bị lấp đầy bởi những cái ôm siết chặt, đêm nay kéo dài vô tậnVà khi ánh bình minh hé rạng, mọi thứ vẫn chưa kết thúcBởi vì, từ nay về sauNàng là của côBên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ xuống căn phòng, phản chiếu hai bóng hình đang quấn quýt bên nhau. Một đêm dài với những cảm xúc ngọt ngào, khắc sâu vào tận đáy lòng-"Chỉ Lôi..."Màn đêm như một khu vườn bí ẩn, nơi những bông hoa chỉ chờ chực để bung nở. Cánh bướm lạc vào giữa rừng hương, lặng lẽ vỗ đôi cánh mỏng manh, ngập ngừng trước sự mê hoặc của nhụy hoa đang chờ đợi. Hương thơm vấn vít, ngọt lịm và ướt đẫm, như thể đã bị sương đêm thấm qua từng cánh hoa mềm mạiCô là cơn gió, nhẹ nhàng nhưng không cho phép bất kỳ cánh bướm nào thoát raTừng chiếc lá khẽ run rẩy khi ngọn gió lướt qua, để lại những dấu vết vô hình trên làn da mềm mịn. Nhụy hoa run lên, cánh bướm cũng không còn đủ sức cất cánh, chỉ có thể mặc cho dòng chảy của đêm tối cuốn đi, lạc lối trong khu vườn hoang dại không lối thoátNhững cánh hoa từ từ hé mở, run rẩy đón nhận hơi ấm xâm chiếm. Bướm đáp xuống, đôi cánh khẽ rung lên, không rõ là vì e dè hay là vì cơn sóng khoái lạc cuộn trào không cách nào ngăn cản. Từng đợt gió nhẹ phớt qua, như một điệu nhảy chậm rãi, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc. Những giọt sương lấp lánh bám trên cánh hoa, phản chiếu ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm tĩnh lặngMọi thứ như tan ra, hòa quyện vào nhau - hơi thở, nhiệt độ, những nhịp điệu giao hòa không lờiCánh hoa cuối cùng cũng bung nở, hương thơm ngọt lịm lan tỏa khắp không gian. Cánh bướm vỗ nhẹ đôi cánh, tựa như mãn nguyện, tựa như luyến tiếc khoảnh khắc đang dần chìm vào dư âm của cơn gió thoảng qua.-"Tần Lam..."Vườn hoa ngập trong sương sớm, dịu dàng đón lấy ánh ban mai đầu tiên, nhưng hương thơm của đêm dài vẫn còn vương vấn đâu đó, lặng lẽ, nhưng không thể phai mờ-"Chị thuộc về em rồi phải không?"-"Chúng ta thuộc về nhau rồi..."-"Ừm...tôi yêu em"
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com