RoTruyen.Com

Bhtt Edit Tinh Nhan Cuoi Tuan Phan Iii

Tiếng bước chân rất nhỏ ngoài cửa dễ dàng đánh thức giấc ngủ chập chờn của Vưu Phi Phàm. Cảm nhận được bên cạnh trống trải, nàng định xoay người nhìn cho rõ, nhưng cơn đau âm ỉ từ cú ngã tối qua bỗng bùng phát dữ dội vào sáng sớm. Cố hết sức mò mẫm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, còn buồn ngủ liếc nhìn màn hình, mới có sáu rưỡi.

Từ khi giao công ty cho anh hai quản lý, Phoebe nghiễm nhiên tận hưởng cuộc sống hưu trí an nhàn, không vội vã, không áp lực. Hôm nay Phoebe lại có động thái gì, thật là hiếm thấy với Vưu Phi Phàm.

Người ta qua tuổi ba mươi, chỉ cần một giấc ngủ dậy là hết cơ hội ngủ nướng. Vưu Phi Phàm càng nghĩ càng tỉnh táo, nhìn chằm chằm trần nhà ngáp một cái: "Lại không dắt chó đi dạo, lại không làm bữa sáng, dậy sớm thế này làm gì?"

Chờ mãi không thấy Phoebe vào phòng, cô đành đầy nghi hoặc xuống giường. Động tác quá mạnh làm kinh động đến những dây thần kinh đau nhức khắp người, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà tay nhanh mắt lẹ chống vào tủ bên cạnh: "Tê... Già rồi đúng là không chịu được va vấp... Đau chết đi được!"

Vưu Phi Phàm chống tay vào eo, lê từng bước chậm rãi rời khỏi phòng ngủ. Thói quen sinh hoạt nhiều năm chung sống mách bảo nàng, Phoebe có mặt ở thư phòng với tỷ lệ lớn đến mức có thể bỏ qua mọi nơi khác. Vì thế, cô chậm rì rì đi đến cửa thư phòng, khe cửa hé mở lộ ra ánh sáng xác nhận suy đoán của cô, khẽ liếc mắt nhìn vào trong, Phoebe đang ngồi ở ghế ông chủ, mở loa ngoài gọi điện thoại.

Vưu Phi Phàm nắm lấy tay nắm cửa định đẩy vào, nhưng cuộc đối thoại vọng ra lại khiến cô đứng khựng lại.

"Cái gì?! Ngã nặng lắm sao? Hay là em vẫn nên đưa em ấy đến bệnh viện xem đi, ngã từ cầu thang xuống đâu phải chuyện nhỏ..."

Giọng nói oang oang này không khó để nhận ra, vừa nghe là của anh hai. Những người cùng cảnh ngộ "không có địa vị gia đình" luôn đồng cảm với nhau. Giọng lo lắng của anh hai thế mà lại khiến Vưu Phi Phàm hơi cảm động. Phoebe thì vẫn thản nhiên như không: "Em thấy em ấy ngủ ngon lắm, tối còn ngáy nữa cơ."

"Phi Ỷ, không phải anh bênh vực người ngoài đâu, chỉ nói riêng chuyện Khuynh Phàm thi trượt toán, em hoàn toàn không cần phải làm căng như vậy. Hơn nữa, tính tình Phi Phàm em lại không phải không biết, em ấy hận không thể nâng niu con bé mỗi ngày như ngọc. Em quá khắt khe với con gái qúa rồi, em ấy không cãi nhau với em mới là lạ. Lần này thi trượt thì lần sau cố gắng thi tốt chẳng phải được sao? Chuyện giáo dục này anh đứng về phía Phi Phàm."

Nghe anh hai lải nhải, có người bênh vực cảm giác thật tốt, Vưu Phi Phàm thẳng cả sống lưng. Phoebe lại cũng rất đúng lúc dội một gáo nước lạnh: "Rốt cuộc nên giáo dục Khuynh Phàm thế nào trong lòng em đã có chủ định, mười cái Vưu Phi Phàm cũng không thay đổi được quyết định của em. Anh bênh vực em ấy cũng vô ích."

"Được được được, con em em là chúa tể... Quay lại chuyện chính... Em quyết định về công ty nhận chức chủ tịch, chuyện này có thương lượng với Phi Phàm chưa?"

'Nhận chức chủ tịch?' Trong lòng Vưu Phi Phàm trong lòng thịch một tiếng, cả người ngơ ngác. Cuộc sống đang êm đẹp, sao lại quay về nghề cũ?

"...Tạm thời vẫn chưa nói... Hôm qua cãi nhau một trận nên chuyện này bị gác lại."

"Hai đứa em cả ngày cãi nhau không mệt sao, nhiều sức quá rồi đó... Từ từ, em vừa nói gì? Này... Chuyện lớn như vậy mà em còn chưa thương lượng với emấy à? Xong rồi xong rồi xong rồi, thế này anh thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình rồi..."

"Phi Phàm nhà em có một đặc điểm nổi bật, chính là đặc biệt giỏi hiểu lòng người. Rảnh em sẽ giải thích cặn kẽ với em ấy, cúp máy trước nhé."

"Ừ được, lát nữa gặp ở công ty."

"Ừ, tạm biệt."

Thấy Phoebe cúp điện thoại chuẩn bị đứng dậy rời khỏi thư phòng, Vưu Phi Phàm rón rén lui trở lại phòng ngủ, vội vàng chui vào chăn giả vờ ngủ say, trong đầu văng vẳng cuộc đối thoại của hai người, nhất thời đáy lòng ngũ vị tạp trần.

Dù Vưu Phi Phàm không quá trách móc Phoebe chuyện không kịp thời thương lượng việc tái nhậm chức, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn hụt hẫng. Mãi mới có thể cùng cả nhà ba người tận hưởng những ngày tháng thanh nhàn, không hề báo trước lại thay đổi nhịp sống, đổi là ai mà dễ chịu được?

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ cuộc sống một năm qua, Phoebe dù không cần ra mặt xử lý công việc công ty, nhưng sự cố chấp và tình yêu nhiệt thành với sự nghiệp chẳng hề thay đổi. Cô ấy sinh ra vốn đã là người lãnh đạo, chỉ huy giang sơn của chính mình vốn dĩ là sứ mệnh của cô ấy. Yêu một người phải ủng hộ những gì người đó nghĩ và làm. Nghĩ đến đây không khỏi bất đắc dĩ cười, quả thực người hiểu lòng người nhất chính là Vưu Phi Phàm cô đây!

So với chuyện đột ngột tái nhậm chức, Vưu Phi Phàm hiện tại càng để ý chuyện Phoebe khăng khăng muốn sắp xếp đội ngũ gia sư cho con gái. Nghe cái giọng điệu kia, dường như đã là quyết định chắc chắn, thật khiến người ta đau đầu nhức óc.

Lúc này, tiếng bước chân quanh quẩn ngoài hành lang ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ. Vưu Phi Phàm khép mắt lại cảm nhận được động tác Phoebe ngồi xuống bên cạnh, theo sau là đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, một nụ hôn an ổn đặt lên giữa trán, cuối cùng chỉ còn tiếng cửa kẽo kẹt khi rời đi.

Vưu Phi Phàm mở mắt thở dài một hơi, cái mà cô không thể chống lại nhất chính là chủ động thân mật của Phoebe. Vừa rồi suýt chút nữa thì "đầu hàng". Hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại của nụ hôn, thật là ngọt ngào. Không biết người phụ nữ này đã bao nhiêu lần thừa dịp mình ngủ say mà lặng lẽ thể hiện sự dịu dàng.

Gạt bỏ sự si mê khó kiềm chế với Phoebe, Vưu Phi Phàm ý thức được mình sắp nghênh đón một vòng "cuộc sống bà chủ gia đình" mới. Nghĩ lại những năm tháng qua, cái cảnh ăn không ngồi rồi bị người ta ghét bỏ đã khiến cô chịu bao nhiêu khổ sở, giờ lại sắp lặp lại một lần nữa sao?

Trong lòng dù không nói ra cũng có mười vạn nỗi bất mãn. Dựa vào cái gì Lam Phi Ỷ có thể tung hoành tỏa sáng, còn cô chỉ có thể bị giam cầm trong cái gia đình nhỏ bé này? Quan trọng nhất là, ngay cả Khuynh Phàm bé nhỏ cũng sắp mất đi tự do. Lúc này không dứt khoát phản kháng thì còn đợi đến bao giờ?

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Vưu Phi Phàm nghĩ ra một phương thức phản kháng để thay đổi hiện trạng gia đình, trăm phần trăm hiệu quả, hơn nữa có thể khiến Phoebe khắc sâu nhận thức được sai lầm trong sự độc đoán của mình. Nghĩ đến những việc sắp làm, Vưu Phi Phàm kích động đến mức trùm chăn kín đầu đạp chân loạn xạ, bàn tính nhỏ trong lòng gõ lách tách.

......

Đối với những nhân viên của Kiệt Thế Trác Tuyệt mà nói, vị trí tầng mười tám không hẳn là địa ngục, nhưng chắc chắn là tầng hội nghị "nước sôi lửa bỏng". Phóng mắt nhìn khắp tầng lầu, tất cả đều là những phòng họp lớn nhỏ được ngăn cách bằng kính cách âm trong suốt. Từ đó có thể thấy được ban lãnh đạo tập đoàn vô cùng ưa thích kiểu sách lược thương mại "hải nạp bách xuyên".

* Hải nạp bách xuyên: chiến lược kinh doanh theo kiểu biển cả, có khả năng thu hút và dung nạp nhiều ý tưởng, phương pháp khác nhau để phát triển

Nơi khiến người ta chùn bước nhất ở tầng này không gì khác ngoài cuối hành lang. Đó là phòng họp chuyên dụng cho việc ra quyết sách của hội đồng quản trị.

Không gian trong phòng thoáng đãng, tầm nhìn tuyệt vời, lại thêm vị trí đắc địa trên con phố tài chính sang trọng, biết bao nhiêu thứ cộng lại tạo nên giá trị thành công khiến người ta ngưỡng mộ.

Ngoài bộ thiết bị trình chiếu đầy đủ cho hội nghị, trong phòng chỉ kê một chiếc bàn tròn có thể chứa đồng thời 30 người tham gia. Ngàn vạn lần đừng cảm thấy đơn giản, chỉ riêng bộ bàn lớn bằng gỗ gụ chạm khắc tinh xảo trị giá hàng triệu tệ này thôi, cũng đủ khiến không gian đơn điệu bừng sáng.

Nói chuyện ngoài lề một chút, lúc trước cái bàn này vừa mới mua về, Vưu Phi Phàm chưa từng trải sự đời lén lút vào phòng họp chụp ảnh "tự sướng" điên cuồng như hổ đói, muốn gom đủ chín tấm theo kiểu cửu cung để đăng lên vòng bạn bè khoe khoang, lại ngoài ý muốn bị Phoebe bắt tại trận, bị cưỡng chế ra lệnh không được la cà chơi bời ở công ty, vì vậy cố ý phân phó bộ phận nhân sự phạt nàng 200 tệ phí "bỏ bê công việc".

Sáng sớm giữa hè, bầu trời trong trẻo mang theo một vẻ tươi mới sạch sẽ, sắc trời xanh lam, mây trắng thành từng cụm, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, làm nổi bật bức tường trắng trong phòng họp, khiến toàn bộ không gian càng thêm sáng sủa, thậm chí có chút chói mắt.

Lúc này, các cổ đông trong phòng họp đã ngồi xuống hết, không khí yên tĩnh đến quỷ dị, chưa từng có những câu trò chuyện xã giao. Vài tiếng nghị luận rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên rồi lại vội vàng kết thúc.

Điều này không phải vì Lam Phi Tuấn ngồi ở vị trí chủ tịch có uy lực áp bức, mà là vì Phoebe ngồi bên cạnh anh ấy gần như không biểu cảm, mím môi không nói, thực sự khiến người ta khó mở lời khuấy động bầu không khí.

Phoebe quay lưng về phía cửa sổ sát đất, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên đôi vai thẳng tắp của cô, dát một lớp vàng lộng lẫy. Bóng dáng thướt tha in trên mặt bàn càng thêm đẹp. Cô khẽ khuấy cà phê bằng chiếc thìa nhỏ. Vốn là một khung cảnh vắng lặng, rất nhanh đã chìm vào bầu không khí căng thẳng đến lặng ngắt như tờ vì sự im lặng của cô.

Cô ra hiệu cho Lam Phi Tuấn có thể bắt đầu. Anh hai lúc này mới vẫy tay để hành chính chủ trì tuyên đọc chương trình bầu cử hội đồng quản trị mới. Nội dung khô khan nhạt nhẽo khiến Phoebe có chút thất thần. Không biết từ khi nào, thái độ nghiêm túc của cô đối với sự nghiệp đã bị Vưu Phi Phàm làm cho giảm sút.

Trong đầu cô bỗng dưng hiện lên hình ảnh Phi Phàm ngã xuống lầu. Cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi đột ngột dâng lên trong lòng. Ý nghĩ sau khi tan họp vẫn là phải kéo tên kia đi bệnh viện kiểm tra cho yên tâm.

Điện thoại rung thu hút sự chú ý của Phoebe. Nhìn trên màn hình hiển thị tin nhắn do Phi Phàm gửi tới, trên mặt cô tuy không chút để ý, nhưng trong lòng sớm đã mừng thầm. Có lẽ tên kia tỉnh dậy không thấy vợ, nhất định lo lắng lắm đây.

Vì thế, vừa nghĩ cô vừa nhấp mở WeChat: [Lam Phi Ỷ! Chuyện lớn như vậy mà chị dám âm thầm quyết định tái nhậm chức, chị được lắm! Chị nên học em đi,bạn nhỏ Lam Khuynh Phàm đã bị em bắt cóc rồi, thông báo cho chị một tiếng. Muốn biết bọn em đi đâu không hả? Em cũng không nói cho chị đâu, tạm biệt nha, bái bai.]

Cái gọi là 'ba ngày không đánh trèo lên nóc nhà dỡ ngói, hai ngày không mắng nhấc váy ném đồ' chính là nói cái loại dùng cho cái người xấc xược như Vưu Phi Phàm. Từ mừng thầm đến uất ức giận dữ, hóa ra chỉ cần một đoạn tin nhắn ngắn ngủi. Đầu Phoebe lập tức ong ong.

Cô "bá" một tiếng đột ngột đứng dậy, sắc mặt khó coi đến dọa người, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Lam Phi Tuấn đang hoảng sợ. Anh hai nuốt nước miếng lắp bắp hỏi: "Sao... Sao vậy?"

Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Phoebe vừa thu dọn hồ sơ vừa sắp xếp: "Buổi bầu chủ tịch hôm nay tạm hoãn lại, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau."

Mắt thấy mình rốt cuộc sắp thoát khỏi biển khổ, Lam Phi Tuấn tức khắc hoa mắt chóng mặt. Phoebe chưa bao giờ làm chuyện khác người trong một trường hợp nghiêm túc như vậy, nhưng anh ấy lại không dám nói lời trách cứ quá nặng, đành phải giúp đỡ hòa giải: "Ờ... Nếu Phoebe có việc gấp cần xử lý gấp, hội nghị hôm nay chỉ có thể hủy bỏ. Xin lỗi các vị cổ đông đã mất công đến đây, mong các vị thông cảm."

Các cổ đông thực không vui. Sáng sớm tinh mơ chạy tới họp, đến ghế còn chưa kịp ngồi ấm đã bị hủy. Phòng hội nghị thoáng chốc xôn xao bàn tán. Phoebe ngước mắt quét một vòng, giọng điệu lạnh đi vài phần: "Các vị còn có vấn đề gì không ngại thì nói thẳng, nếu không có thì tan họp thôi."

Lam Phi Tuấn cười nịnh nọt tiễn vị cổ đông cuối cùng đi, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt đen sì sì, không vui oán trách: "Làm ơn! Đây là đại hội cổ đông đấy, dù em là người nắm giữ cổ phần lớn nhất cũng không thể tùy tiện hủy bỏ hội nghị như vậy được. Hôm nay em uống nhầm thuốc hay là ngớ ngẩn hả?"

Phoebe lười giải thích, đưa điện thoại nhét vào tay anh hai: "Tự mình xem đi."

Lam Phi Tuấn xem đi xem lại tin nhắn mấy lần, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được cảm thán: "Đợt thao tác này đúng là đỉnh của đỉnh! Cái chứng điên ngắt quản của Vưu Phi Phàm là hôm qua ngã hỏng đầu tái phát à? Sao hễ không vừa ý là lại thích dẫn con bỏ nhà đi trốn thế hả?"

"Anh hai, lập tức thông báo cho tất cả mọi người đến nhà tổ tập hợp. Hôm nay đào ba thước đất em cũng phải lôi cái tên hỗn đản này ra cho bằng được."

Lam Phi Tuấn nghe thấy sự sắp xếp của em gái thì không tự giác rùng mình. Anh không sợ Lam Phi Ỷ nổi giận, chỉ sợ Lam Phi Ỷ bình tĩnh tự nhiên vững như núi. Thôi thì cầu nguyện cho Vưu Phi Phàm một chút, hy vọng đừng chết quá thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com