Bhtt Hh Edit Hoan Duyen Toi La Lang Quan Phong Nguyet Bac
Chương 45: Dị biến.
"Tư Đồ Ngu, ta không cho phép ngươi nói lời như vậy." Bạch y mỹ nhân trong nháy mắt đỏ vành mắt, trong lòng vừa sợ vừa tức, đưa tay nâng lấy mặt nàng: "Đừng một mình trốn tránh, ngươi có biết ta lo lắng nhiều lắm hay không?"Là lo lắng cho ta, hay là Mạc Dao? Tư Đồ Ngu quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cũng bỗng nhiên bi thương. Nhưng cho dù nàng thật hận, bộ dạng Mộ Dung Ly Túc thương tâm vẫn khiến nàng đau lòng không kiềm chế được. A, Tư Đồ Ngu, ngươi còn muốn ngốc tới khi nào, ở trong mắt nàng, ngươi chỉ là thế thân, thế thân a!Mộ Dung Ly Túc thấy nàng cúi đầu trầm mặc, ý thức được sự tình dường như đã phát triển theo hướng không cách nào khống chế, trong lòng bối rối, càng thêm chua xót. Nếu là trước kia, nhìn thấy nàng thương tâm khổ sở, người này đã sớm ôm nàng vào lòng ôn nhu thấp giọng dỗ dành, nhưng hôm nay lại không nghe không để ý, đến cùng, là thế nào? Mộ Dung Ly Túc rùng mình, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mượn cái đau này để phân tán đi đau đớn trong lòng.Nhưng mà, Tư Đồ Ngu trầm mặc khiến tim nàng như bị đao cắt.Đống lửa cách đó không xa dần dần lụi tàn, ánh lửa yếu ớt nhảy nhót. Người ẩn vào trong bóng tối, biểu lộ càng thêm mơ hồ không rõ. Ở miệng động, ngẫu nhiên hạt nước rơi xuống tảng đá có bề mặt lõm, hình thành một vũng nước cạn, giọt nước nhỏ xuống dung nhập trong đó, phát ra nhiều tiếng đinh linh, trong trẻo nhỏ vụn. Bạch y mỹ nhân cắn môi dưới, nước mắt óng ánh ấm áp như giọt mưa ngoài cửa động kia, rơi xuống phiến đá, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lưu lại hai đạo vết ướt, kéo dài đến cằm nhọn xinh đẹp kia. Người cúi đầu không nói, tay trên phiến đá xanh dần dần nắm chặt.Trầm mặc, Mộ Dung Ly Túc phút chốc nghiêng thân qua, hai tay nắm lấy bả vai Tư Đồ Ngu, khiến cho nàng đối mặt với chính mình, "Ngươi nhìn ta đi, chẳng lẽ ngay cả ta, ngươi cũng muốn trốn tranh sao? Vô luận thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?" Thanh âm buồn bã này Tư Đồ Ngu chưa từng thấy qua, nàng giương mắt nhìn giây lát, bị bức đến đỏ mắt. Nhưng, nội tâm lại không ngừng giãy giụa.Như cũ không chiếm được đáp lại, hai mắt mỹ nhân rưng rưng lộ ra ủy khuất: "Cũng bởi vì ngươi biết kiếp trước mình là Mạc Dao, thì không cần ta nữa sao?" Thân thể Tư Đồ Ngu chấn động, tâm loạn như ma. Cố nén xúc động ôm chặt nàng, trầm giọng mở miệng: "Ta, không biết nên tin ngươi như thế nào nữa.""Ngươi có ý gì?" Mộ Dung Ly Túc ngạc nhiên, không thể tin Tư Đồ Ngu sẽ nói với nàng lời nói như vậy."Mộ Dung Ly Túc, ngươi cùng ta ở chung một chỗ, là bởi vì ngươi đã sớm hoài nghi ta là Mạc Dao đi."Mộ Dung Ly Túc nghe thế sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn thẳng Tư Đồ Ngu, hai mắt sương mù nổi lên hàn ý, trong thanh âm lộ ra giận dỗi: "A, Tư Đồ gu, trong lòng ngươi là nghĩ như vậy sao?""Không phải ta nghĩ như vậy, mà là ta nghe thấy ngươi nói như vậy.""Ta khi nào nói qua lời như vậy?!""Sáng nay." Tư Đồ Ngu đi xuống giường đá, đưa lưng về phía nàng, ngữ khí đông cứng. Lông mày Mộ Dung Ly Túc nhăn lại, sáng nay? Là nói nàng và Hoa phu nhân ở trong phòng đối thoại sao? Chẳng lẽ... trong đây có hiểu lầm?! Nghĩ đến đây, cũng theo đứng lên, đi đến phía sau Tư Đồ Ngu giữ chặt tay nàng, ngữ khí có chút gấp gáp: "Ngươi nói cho rõ ràng a, có phải hiểu lầm cái gì rồi không?""Ta ngược lại hy vọng là hiểu lầm, ta hy vọng hôm nay cái gì cũng không nghe thấy." Bỗng dưng Tư Đồ Ngu quay đầu lại, đôi mắt hoa đào thần thái sáng láng ngày thường lúc này sương mù một mảnh, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào: "Mộ Dung Ly Túc, ta biết mình là thế thân thì rất khó chịu, nhưng ngươi lừa gạt ta mới thật sự khiến ta không thể tiếp nhận được. Ngươi rõ ràng yêu Mạc Dao, còn luôn miệng nói với ta muốn quên hắn, sau đó sẽ hoàn chỉnh thuộc về ta... Ngươi lừa ta thật khổ." Nghe vậy, Bạch y mỹ nhân cắn môi, tay nắm lấy vạt áo Tư Đồ Ngu từng chút, từng chút, vô lực rũ xuống, sau nửa ngày không nói nên lời. Vừa rồi, ánh mắt Tư Đồ Ngu nhìn nàng, nàng nhìn thấy hận ý.Ngươi liền như vậy không tín nhiệm ta sao?Mộ Dung Ly Túc bỗng cảm thấy tâm lực mệt mỏi, cũng không muốn giải thích thêm gì nữa. Lắc đầu, thanh âm đắng chát: "Tư Đồ Ngu, ngươi đã nói mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì cũng sẽ không thay lòng đổi dạ! Những lời kia của ngươi, thì ra đều là gạt ta sao? A, ngươi nói không biết phải tin tưởng ta thế nào, vậy trong lời nói của ngươi, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?"Ánh mắt mơ hồ, đã không thấy rõ bộ dáng Bạch y mỹ nhân trước mắt, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt nàng giằng co trên người mình, bộ dáng quật cường, đau thương u oán như vậy. Trong lòng Tư Đồ Ngu chua xót. Ngày hôm qua các nàng vẫn nhu tình mật ý cùng một chỗ trước hoa dưới trăng, cùng nhau nói lời thề động lòng người, hôm nay giật mình phát hiện, những hình ảnh trước kia mỗi lần mình nghĩ đến sẽ cảm thấy ngọt ngào, chẳng qua đều là một hồi nói dối. Mộng tan, biến thành từng mảnh vụn sắc biến, tiến vào trong lòng, huyết nhục mơ hồ. Tư Đồ Ngu nghe mình dùng thanh âm bình thản chậm rãi nói: "Ta yêu ngươi, nhưng mà ta không muốn lừa mình dối người cùng ngươi ở chung một chỗ."Ngữ khí lạnh nhạt này làm Mộ Dung Ly Túc hoảng sợ, giống như lời nói sau cùng, không để ý Tư Đồ Ngu mâu thuẫn, tiến vào trong lòng nàng, như khẩn cầu mở miệng: "Ngu, đừng như vậy được không?!"Ôm ấp ấm áp như ngày thường, tràn đầy đều là khí tức khiến người ta mê luyến, Tư Đồ Ngu vô luận thế nào cũng không thể ngoan tâm đẩy người trong lòng ra, do dự hồi lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng đưa tay đặt ở đầu vai nàng. Mộ Dung Ly Túc cảm nhận được động tác của nàng, có chút vui vẻ cùng mong chờ, cho rằng nàng không tức giận nữa, không nghĩ đến sau một khắc, nàng lại nói: "Ngươi đi về trước đi, đừng để các nàng lo lắng.""Ngươi không quay về, các nàng sẽ không lo lắng sao?" Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt không thể che giấu được thất vọng cùng đau xót."Hai ngày nữa ta sẽ trở về, để ta một mình yên tĩnh....Ưm..." Lời còn chưa dứt đã bị nụ hôn phủ kín. Mộ Dung Ly Túc nhón chân lên, hung hăng nuốt vào lời nàng muốn nói ra. Trên môi Tư Đồ Ngu đau xót, cảm nhận được trên gương mặt kề sát ẩm ướt mát lạnh, bỗng nhiên như nảy sinh độc ác dùng sức giam cầm thân thể người trong ngực, ngón tay xuyên qua tóc đen dày đặc như tơ đem đầu nàng hướng về phía mình. Hai người dán chặt không một khe hở, trong dồn dập tiếng thở dốc liếm láp gặm cắn, hoàn toàn không có như ngày thường ôn nhu lưu luyến.Nụ hôn này, cuồng nhiệt nóng bỏng, phảng phất muốn thiêu đốt hai người. Nước mắt cùng tơ máu hỗn hợp chung một chỗ, dung nhập răng môi quấn quanh nhau, vừa khổ vừa chát, lại có vài phần mùi vị ly biệt.Không biết qua bao lâu, thẳng đến cảm thấy trên môi mất đi tri giác, các nàng mới dừng lại. Rời môi, Mộ Dung Ly Túc đẩy người đang giam cầm mình ra, lau khi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn nàng, nói từng chữ: "Ngươi muốn hai ngày, ta cho ngươi hai ngày. Nhưng, Tư Đồ Ngu, ta cho ngươi biết, nếu hai ngày sau ngươi không trở về bên cạnh ta, ta đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Nói xong xoay người , ống tay áo mang theo gió lạnh thơm mát rét lạnh."Còn có, ngươi nhớ kỹ cho ta, người ta yêu, là Tư Đồ Ngu." Đưa lưng về phía nàng, Mộ Dung Ly túc hơi quay đầu lưu lại câu nói sau cùng, rồi không hề dừng lại, đi ra ngoài động. Không để Tư Đồ Ngu nhìn thấy bộ dáng chật vật, yếu ớt của nàng.Thẳng đến khi thân ảnh Bạch y nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm dày đặc, rốt cuộc nhìn không thấy nữa, Tư Đồ Ngu mới giống như tiêu hao hết khí lực ngã trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại.✂━━━━━━
✂━━━━━━
Phán Quan: (。・ω・。) Minh Minh, nhân thủ ở Âm phủ của chúng ta có phải hơi ít một chút không?Minh Quân: (˘・ ᴗ ・˘) Thật sao?Phán Quan: ◟(˶╹̆ꇴ╹̆˵)◜Chẳng lẽ không phải sao, Ngưu Đầu Mã Diện chỉ có thể xem như chân chạy, thu thuế gì gì đó, Hắc Bạch Vô Thường chỉ có thể bắt chút hồn phách nhỏ, Mạnh Bà càng không cần phải nói, chỉ biết nấu canh...Minh Quân: ( 。ì _ í。 ) Sự tình ngày thường của Âm phủ cũng không nhiều lắm, có ngươi là đủ rồi.Phán Quan: [ vẻ mặt khó xử (∗ɞ⌄ɞ∗) ] Nhưng ta phải đi nhân gian a, mỗi lần còn có thể bị những yêu tinh muội muội dây dưa...Minh Quân: [ trầm ngâm (; ・'д・') ] Xem ra... phải thêm một chút nhân thủ rồi.Phán Quan: [ nghiêm túc (ᅌᴗᅌ* ) ] Đúng vậy a, nhất định phải là nhân trung long phượng, thông minh hơn người, thiên phú khiến người sợ run mới được! Loại người này hiện tại tìm không được, ta cảm thấy vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể để chúng ta sinh ra mấy người đi!Minh Quân: (*′- .̫ - ) ....Tư Đồ Ngu: (¬ д ¬。)Này, mưu đồ bất chính của ngươi bị lộ a...Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com