Bhtt Tam Dong Thanh Toi
Buổi lễ ra mắt Quỹ học bổng Thanh Long cuối cùng cũng kết thúc. Các học viên thay phiên nhau xếp hàng từ từ ra khỏi hội trường. Tôn Thừa Hoan khẽ đưa mắt nhìn xuống phía dưới, dì cùng chú đang trò chuyện cùng với các vị lãnh đạo cấp cao. Nụ cười của dì hôm nay vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ấy, tạo cho người đối diện cảm giác thoải mái vui vẻ. Cô cúi đầu, dời ánh mắt, theo chân những người khác bước ra ngoài, trở về thao trường chuẩn bị cho đợt huấn luyện của ngày hôm nay. Kỳ huấn luyện đặc biệt kéo dài này cũng sắp tới giai đoạn cuối cùng, quỹ học bổng chắc hẳn cũng sẽ được trao vào cuối kỳ này. Cô cần phải nỗ lực hơn mới được. Tại sân cỏ rộng lớn giữa sân trường, không khí hiện tại vô cùng căng thẳng nhưng cũng đầy sức sống. Ánh mặt trời chiếu rọi lên những dãy nhà xa xa, tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ. Các học viên trong quân phục chỉnh tề đứng thành hàng, đôi mắt tập trung, cơ thể thẳng tắp như những cây tùng. Tôn Thừa Hoan cùng đồng đội của mình đều đang mặc quân phục màu xanh lá, những đường may sắc sảo ôm lấy thân hình mảnh khảnh nhưng khỏe khoắn.Trên tay mỗi người là một con dao găm quân đội làm từ thép không gỉ, cứng cáp. Buổi huấn luyện hôm nay là một phần trong chương trình rèn luyện kỹ năng cận chiến, nơi họ phải phối hợp nhịp nhàng, đánh giá khả năng phản ứng và nhanh nhạy trong từng chuyển động.Tôn Thừa Hoan đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, đôi tay vững vàng nắm lấy dao, hơi thở đều đặn. Mỗi lần huấn luyện như thế này đều là một thử thách. Cô có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng trong từng động tác, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự kiên trì và rèn luyện mà mình đã trải qua.Khi chỉ huy ra hiệu, mọi người bắt đầu di chuyển nhanh nhẹn, những con dao găm khẽ lóe sáng trong tay, ánh mắt của Tôn Thừa Hoan không hề rời khỏi đối thủ trước mặt. Mỗi bước đi, mỗi cú vung tay đều chuẩn xác và đầy tính chiến đấu. Những tiếng động của những bước chân dồn dập vang lên trên mặt sân, hòa với tiếng rít của dao găm chạm vào nhau trong không khí.Dưới ánh mặt trời, Tôn Thừa Hoan cảm nhận được sự phấn chấn, động lực từ những thử thách này. Mỗi lần tập luyện như vậy lại khiến cô cảm thấy mình gần hơn một bước với mục tiêu đã đề ra, dù cho thân thể có mệt mỏi, dù cho tâm trí có đôi lần muốn bỏ cuộc.Bùi Châu Hiền, Bùi Huy Khải cùng hai vị lãnh đạo khác đứng trên tầng hai của khu nhà huấn luyện, ánh mắt chăm chú dõi theo cảnh huấn luyện phía dưới. Tầng cao này cho họ một góc nhìn toàn cảnh, nơi các học viên đang rèn luyện dưới cái nắng oi ả của buổi sáng. Sân cỏ rộng lớn, các học viên trong quân phục chỉnh tề đang thực hiện các bài huấn luyện nghiêm ngặt, nơi sự kiên trì và sức mạnh của mỗi người được kiểm nghiệm.Bùi Châu Hiền đứng bên cạnh, ánh mắt của nàng vô thức dừng lại ở một bóng người, đứa cháu gái đặc biệt của nàng. Những động tác của Tôn Thừa Hoan rất chuẩn xác, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, không một chút lơ đễnh. Từng bước di chuyển của Tôn Thừa Hoan thể hiện sự tự tin và quyết đoán. Dù không nói ra, nhưng mỗi hành động đều nói lên sự trưởng thành và bản lĩnh mà cô đã rèn luyện được.Ánh mắt của Bùi Châu Hiền không khỏi dõi theo nhiều hơn. Khác hoàn toàn với buổi bắn cung ở sân vườn Bùi gia, hôm ấy Tôn Thừa Hoan vẫn mang nét tinh nghịch, có chút non nớt của thiếu nữ mười tám ẩn trong những lần vươn cung mạnh mẽ. Còn hôm nay cô mang một khí chất kiên định, mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như mọi thứ xung quanh đều không thể làm cô sao lãng, mỗi cú vung tay, mỗi chuyển động đều mang đậm vẻ kiên định và vững vàng. Lực tay cô vẫn mạnh mẽ, dứt khoát như trước, nhưng hôm nay, trong từng cú vung dao, Tôn Thừa Hoan lại vô cùng cẩn trọng.Khi đồng đội của cô hơi áp sát, Thừa Hoan khẽ thu tay lại, điều chỉnh lực tác động để lưỡi dao không chạm vào những nơi không có giáp bảo hộ. Đó không chỉ là kỹ thuật, mà là một sự cẩn thận và quan tâm thầm lặng.Ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa, phủ lên đôi mắt đẹp của Bùi Châu Hiền một vệt sáng vàng nhạt. Nàng khẽ mỉm cười, trong ánh nhìn của nàng chứa đựng niềm ngưỡng mộ chân thành.Đứa cháu gái 18 tuổi, nhỏ hơn nàng những tám tuổi, đã tự phát triển rèn luyện được một khí chất khiến người ta khó rời mắt. Không chỉ mạnh mẽ, dứt khoát, khéo léo mà còn thấm đẫm tinh thần đồng đội. Sự tán thưởng trong lòng nàng đối với cháu gái lại tăng lên một bậc. Bên cạnh, Bùi Huy Khải cũng chăm chú dõi theo. Ánh mắt ông nghiêm nghị, đôi lông mày hơi nhíu, nhưng khóe mắt lại lộ rõ vẻ hài lòng. Trong suy nghĩ của ông, Tôn Thừa Hoan chính là đứa trẻ có tương lai sáng lạn nhất trong cả hai dòng họ Bùi và Tôn.Ông quay sang nhìn xa xa, thoáng nghĩ đến con trai mình, một thiếu niên hai mươi tuổi đang du học bên M Quốc, không khỏi thở dài. Con trai ông học hành giỏi giang, nhưng giữa chốn kinh doanh lẫn quân sự, chưa chắc đã có được khí chất kiên định và sự tinh tế khéo léo như Tôn Thừa Hoan đang thể hiện khi mà hiện tại cô chỉ mới mười tám.Ông hít một hơi nhẹ, rồi đưa mắt trở lại sân huấn luyện, nơi cháu gái đang vững vàng khẳng định vị thế của mình. Bỗng, một tiếng chuông điện thoại vang lên, gián đoạn sự thưởng thức của ông với cháu mình. Bùi Huy Khải cau mày, gật đầu với Bùi Châu Hiền một cái, rồi đi tới cuối hành lang nghe điện thoại. Vài phút sau, ông trở lại, điềm đạm nở nụ cười lịch sự với hai vị lãnh đạo."Tập đoàn có một dự án khác đang triển khai nên tôi đành phải tạm biệt mọi người ở đây. Dịp khác tôi sẽ đích thân tới đây mới các vị đi ăn".Hai vị lãnh đạo lịch sự đáp lại, Bùi Huy Khải vỗ nhẹ vai em gái, sau đó cùng trợ lý rời đi.Không khí buổi huấn luyện tiếp tục sôi nổi khi Tôn Thừa Hoan liên tục hạ gục các đối thủ với chiến thuật linh hoạt và lực tay chuẩn xác. Theo hệ thống cảm ứng gắn trên áo giáp của từng học viên, cô vẫn chưa một lần bị "đâm trúng", thành tích hoàn hảo duy nhất trong số hàng trăm học viên.Bỗng nhiên, một nam học viên cao ráo, vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên phía cô. Anh ta ra hiệu muốn thách đấu, ánh mắt chứa đầy quyết tâm."Tôn Thừa Hoan, em có dám đấu với tôi một hiệp không?"Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Hai người đứng vào thế, tay nắm chắc dao, ánh nắng xiên qua tạo vệt sáng trên lưỡi dao. Những học viên còn lại lập tức lui ra xa, cùng nhau dõi theo trận đấu tay đôi này.Ván đấu bắt đầu, nam học viên tấn công dồn dập, những cú vung dao mạnh mẽ, cố tìm sơ hở để qua mặt cô. Tôn Thừa Hoan vẫn giữ bình tĩnh, né tránh khéo léo và chặn đứng nhiều đòn chí mạng. Không chỉ ý thức bảo vệ bản thân, cô còn điều chỉnh lực tác động tránh làm gãy dao hay gây tổn thương cho đối thủ như đã luyện tập khi nãy.Tuy nhiên, trong một pha di chuyển nhanh, cô hơi lơ là một khoảnh khắc. Con dao chệch hướng, xước nhẹ vào bả vai phải, nơi không có áo giáp bảo vệ. Một vết thương không sâu nhưng đủ đau để Thừa Hoan cảm nhận rõ mũi nhọn nhựa cọ vào da.Cô khựng lại, hơi nghiêng người, tay bất giác chạm vào. Máu đỏ thấm ra trên bả vai, thấm ướt lên đồng phục xanh cây quân trường. Nam học viên cũng hơi hoảng loạn, tay chân loay hoay luống cuống không biết phải làm sao.Xung quanh chốc lát im phăng phắc. Chỉ huy và các học viên lập tức lao đến hỗ trợ. Tôn Thừa Hoan gắng gượng giữ tư thế, nhưng sắc mặt đã hơi tái đi."Đưa cô ấy vào phòng quân y, còn cậu theo tôi!" Chỉ huy ra lệnh.Hai ba học viên đưa Tôn Thừa Hoan ra khỏi sân cỏ, dìu cô đến phòng quân y dã chiến bên cạnh. Bùi Châu Hiền từ tầng hai đã nhìn thấy tất cả, chân mày đẹp của nàng hơi nhíu lại một chút, nhưng ngay sau đó liền giãn ra. Nhận thấy hai vị lãnh đạo cấp cao có ý muốn nói gì đó, nàng chủ động lên tiếng trước."Hai vị đừng lo lắng, tôi hiểu được môi trường quân đội là như thế nào. Trong môi trường này, những chuyện này là bình thường, mọi người đừng quá xem trọng những vấn đề ngoài lề khác. Mỗi một học viên ở đây đều giống nhau"."Bùi tổng nói đúng, vậy cô cứ thoải mái tham quan, hoặc có thể đi thăm người, chúng tôi đi trước. Hợp tác thuận lợi".Bùi Châu Hiền mỉm cười, cúi đầu lễ phép chào hai vị lãnh đạo lớn tuổi kia. Bóng dáng họ vừa khuất, nụ cười trên môi nàng cũng tắt, nghĩ đến chuyện khi nãy, liền đi đến phòng quân y.Trong phòng quân y, Tôn Thừa Hoan được đặt lên giường băng ca, y tá nhanh chóng khử trùng và khâu sơ vết thương. Cô nằm yên nhắm mắt, môi mím chặt, mồ hôi trên trán túa ra. Không gây tê mà trực tiếp khâu lại vết thương, thật sự là vô cùng đau đớn. Nhưng đã chọn đi con đường này, tương lai sẽ còn nhiều thứ phải trải qua, chắc chắn sẽ đau đớn hơn gấp bội, chút chuyện nhỏ này cô có thể chịu được.Bùi Châu Hiền khi đến nhìn thấy chính là cảnh này. Nàng đứng bên ngoài khẽ quan sát, tạm thời không lên tiếng. Y tá sau khi khâu xong vết thương, liền dán một miếng băng gạc lớn lên bả vai của Tôn Thừa Hoan, sau đó luyên thuyên mà dặn dò cô. Hoàn thành việc của mình, y tá liền trở về bàn làm việc ngăn cách với giường bệnh bằng một tầm rèm lớn. Bùi Châu Hiền chậm rãi bước vào, tiếng giày cao gót nện nhẹ trên nền gạch, từng bước từng bước, nhịp điệu thanh thoát mà vững vàng.Âm thanh ấy, trong trẻo như gõ vào lòng người, giữa không gian yên ắng của phòng quân y, càng trở nên rõ rệt.Tôn Thừa Hoan đang nhắm mắt dưỡng thần, hàng mi dài khẽ run, đôi tai nhạy bén lập tức bắt được tiết tấu quen thuộc đó.Cô không mở mắt, nhưng trong lòng đã thấp thoáng đoán được người đang tới.Bước chân ấy, cô từng nghe qua, từng vô thức ghi nhớ. Giống hệt lần gặp đầu tiên, nàng từ trên cầu thang bước xuống, như một bức họa sống động đẹp đẽ.Bùi Châu Hiền đi đến bên giường, quan sát cô một lát, nhìn bả vai trắng nõn bị che đi bởi miếng gạc trắng, sau đó mới nhẹ giọng mà nói:"Con không sao chứ?"Tôn Thừa Hoan hơi động đậy, rồi chống tay ngồi dậy từ giường bệnh.Chiếc áo quân phục cứng cáp trên người cô đã bị tháo bỏ hơn phân nửa hàng nút, tà áo lỏng lẻo buông thõng, để lộ bên trong là chiếc áo thun ôm sát màu đen, dính nhẹ vào cơ thể do mồ hôi. Tay áo thun đã bị y tá cắt bỏ để xử lý vết thương trên bả vai khi nãy, để lộ bờ vai thon gọn cùng làn da trắng trẻo, nay lại thêm một miếng gạc trắng lớn, nổi bật giữa ánh đèn sáng lạnh. Tôn Thừa Hoan siết nhẹ tay, giữ lấy phần áo quân phục đang trượt xuống vai, thần sắc vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, như thể hoàn toàn không để tâm đến cơn đau râm ran đang lan ra từ vết thương. Cô ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú, nở nụ cười nhẹ."Con không sao ạ, vẫn rất là khỏe mạnh. Cảm ơn dì" Bùi Châu Hiền khẽ cúi người sát giường, ánh đèn vàng vọt chiếu lên gương mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng không kém phần điềm tĩnh. Nàng đặt hai tay lên vai cô, một tay giữ lấy phần góc áo đang được Thừa Hoan níu lấy, quan sát vết thương cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng kéo vạt áo quân phục xanh lá lên đến ngang vai.Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng chạm vào bộ cúc áo, nàng từ tốn cài lại từng chiếc một. Tôn Thừa Hoan khép mắt, hơi nghiêng mặt sang một bên cho dì dễ thao tác. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, chỉ có sự chăm sóc âm thầm và tình thân khẽ lan tỏa. Khi các cúc áo được cài xong, nàng vuốt nhẹ nếp áo của cô một cái, rồi lùi ra, mỉm cười ấm áp."Được rồi, biết con kiên cường mạnh mẽ, tuy nhiên nếu có tình huống bất khả kháng như hôm nay, đừng quá lo lắng cho người khác. Con nên tự vệ, bảo vệ chính mình trước, có biết không?"Tôn Thừa Hoan khép mắt, cảm nhận bàn tay dì khẽ vuốt nhẹ chỗ vai mình khiến cô ngẩn ngơ đôi chút. Không phải lần đầu được người khác dịu dàng chăm sóc, mẹ cô vẫn luôn ân cần mỗi khi cô đau ốm, hoặc Khương Sáp Kỳ hay Đường Duệ cũng vậy. Nhưng hôm nay, sự chăm sóc của dì dành cho cô khiến cô cảm thấy khác biệt rõ rệt: không chỉ là sự che chở theo cách trưởng bối dành cho con cháu, mà còn là chút gì đó tự hào, tán thưởng qua nụ cười và ánh mắt dì mặc dù ánh mắt ấy không hướng trực tiếp về cô. Sự dịu dàng này cô đảm bảo, cô là số ít người được dì đối xử như vậy. Khác biệt hẳn với vẻ lạnh nhạt, mơ hồ mà dì đã khoác lên mình lúc ban đầu, giờ đây, dì đứng trước cô với dáng vẻ dịu dàng, cẩn trọng.Giọng nói mềm mại, động tác nhẹ nhàng, ngay cả ánh mắt cũng mang theo chút ân cần không dễ phát hiện.Tựa như lớp băng mỏng ngăn cách giữa hai người đã dần tan đi, để lộ bên dưới một tầng ấm áp.Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, ánh nhìn khẽ động, lặng lẽ dõi theo khuôn mặt mang theo ý cười của Bùi Châu Hiền. Đôi mắt dì mang theo một vẻ trìu mến pha chút tán thưởng, khiến lòng cô vui vẻ đến lạ, quên luôn cảm giác đau âm ỉ ở vết thương. Nghe những lời nàng nói, cô gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com