Binhao To Whom It May Concern I M In Love With Zhang Hao
Nguồn năng lượng trong ký túc xá sáng hôm sau khá khác lạ. Bình thường khi Hanbin thức dậy, cậu sẽ nghe thấy mọi người rền rĩ và phàn nàn vì muốn ngủ thêm, hoặc tán gẫu về thực đơn của bữa sáng. Tuy nhiên hôm nay, điều đầu tiên cậu nghe thấy khi vừa tỉnh ngủ là một tiếng hét lên đầy vui vẻ, sau đó là "Dễ thương quá đi mất!"Trong một khắc, cậu cảm thấy khó chịu vì tất cả tiếng ồn ngoài kia. Cậu đã bị đánh thức khỏi giấc mơ về Zhang Hao, hai người tình cờ gặp nhau ở quán cà phê. Nhưng rồi Hanbin nhớ ra lí do tại sao buổi sáng nay lại náo nhiệt đến vậy, cậu bật ra khỏi giường, nhanh hơn bao giờ hết.Cậu chạy dọc hàng lang với đôi chân chỉ kịp xỏ một chiếc dép. "Xin lỗi," cậu nói, nhẹ nhàng lách qua đám người. Có vẻ như mọi người đã đến xem bức tường hết rồi, trừ cậu. "Cho mình xin lỗi-"Seowon chắc hẳn đã mang đến rất nhiều giấy ghi chú, bởi bức tường như được phủ kín hoàn toàn.Không chỉ vậy, anh ấy cũng rất giỏi trong việc sắp xếp nữa, hoặc đã có ai đó cùng anh dán chúng lên. Những mẩu giấy nhớ được xếp gọn gàng với tên đề trên đó lần lượt theo thứ tự bảng chữ cái, sự hài hoà giữa màu xanh và hồng khắp bức tường như tôn lên chủ đề của chương trình.Thật dễ dàng để nhận ra ai đã viết gì. Hầu hết mọi người đều không mấy bận tâm đến việc thay đổi chữ viết tay. Thậm chí có người còn lỡ kí tên để rồi phải gạch đi ngay sau đó. Vài tờ ghi chú thể hiện rõ ràng hơn bởi họ nhắc đến những trò đùa chỉ-người-trong-cuộc-mới-hiểu hay kỉ niệm về lần biểu diễn chung. Sung Hanbin bắt gặp mẩu giấy cậu viết cho Seowon và mỉm cười. Những lời bày tỏ dành cho các thành viên còn lại của đội Love Killa cũng ở đây. Mỗi một tờ giấy nhớ đều mang theo sự ngọt ngào và ấm áp. Đây thật sự là một ý tưởng tuyệt vời."Anh!" Một bàn tay lớn vỗ lên lưng cậu. "Em nghĩ anh sẽ muốn đọc mấy tờ ở bên kia đó." Gunwook chỉ vào nửa còn lại của bức tường, nơi có những lời thổ lộ dành cho Hanbin.Hanbin khẽ khúc khích. "Anh thuộc bảng chữ cái mà Gunwook à. Anh đang muốn đọc tất cả chúng thôi.""Ý em không phải vậy đâu," Gunwook cười. Hanbin hơi quay sang, nhướng mày nhìn cậu. "Anh sẽ hiểu ý em ngay khi thấy chúng thôi. Mà nhân tiện, chào buổi sáng ạ!""Buổi sáng tốt lành nhé," Hanbin đáp lại, hơi bối rối nhưng cũng bị thu hút vì sự nhiệt tình của Park Gunwook. Cậu khá tò mò về ý của Gunwook, nhưng vẫn còn ít nhất nửa bức tường giữa cậu và nơi gắn những tờ ghi chú ấy. Mà cậu đang muốn chìm đắm vào từng lời nhắn nhủ lúc này.Phần lớn trong số đó chẳng liên quan gì đến Hanbin, cậu chỉ muốn xem cách mọi người viết về nhau. Cậu còn tưởng tượng họ sẽ phản ứng như nào khi thấy những lời bộc bạch đầy chân thành về bản thân.Phải nói rằng số lời bày tỏ gửi đến Hanbin... thật đáng kinh ngạc, ít nhất là vậy. Sung Hanbin đã rất nỗ lực làm quen với mọi người trong chương trình nên cậu cũng mong đợi sẽ nhận được vài lời nhắn, chỉ là không nhiều như thế này.
Sung Hanbin không thể biết được nếu trong đây có tờ nào do Zhang Hao viết, nhưng cậu vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Việc cậu nhận được nhiều sự yêu mến từ mọi người chẳng có gì phải bàn. Lời tán dương đến từ các thực tập sinh khác còn khiến Hanbin cảm thấy vui vẻ hơn so với khi các huấn luyện viên khen ngợi cậu. Cậu chắc chắn rằng ở đây có mẩu ghi chú từ Zhang Hao, chỉ là Hanbin không thể xác định nó qua dòng lệ trực trào mà cậu đang cố nén lại.Người bên cạnh huých nhẹ cậu, ra hiệu để cậu di chuyển tiếp sang bên kia. Cậu tiếp tục đọc, thỉnh thoảng lại lấy tay chọc lên má mình. Một khi Hanbin bắt đầu rưng rưng nước mắt, không ai ngăn chúng dừng lại được.Lúc đến nơi có những dòng nhắn gửi đến Zhang Hao, cậu thậm chí còn xúc động hơn. Cũng như cậu, có rất nhiều người viết cho anh, hoặc còn nhiều hơn thế. Phần lớn chúng là bằng tiếng Trung nên Hanbin không thể hiểu được, nhưng cách họ vẽ trái tim lên những mảnh giấy nhớ đã nói lên tất cả.Cậu hy vọng Zhang Hao vẫn chưa tỉnh; Hanbin chẳng thấy anh đâu cả. Cậu muốn xem phản ứng của Zhang Hao với những lời bộc bạch này.Sung Hanbin đã đọc tất cả với nụ cười trên môi, cậu cảm nhận được sự ấm áp căng tràn trong lồng ngực. Cậu không phải kiểu người chiếm hữu chỉ muốn Zhang Hao nhận được lời khen từ mình; anh xứng đáng được biết mọi người yêu thương anh đến nhường nào. Hanbin đã nhận ra chủ nhân của vài tờ ghi chú chỉ dựa trên chữ viết tay.Tỉ như, chữ viết tay cấp tiểu học của Yujin trên tờ giấy màu xanh dương,
Sung Hanbin không thể biết được nếu trong đây có tờ nào do Zhang Hao viết, nhưng cậu vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Việc cậu nhận được nhiều sự yêu mến từ mọi người chẳng có gì phải bàn. Lời tán dương đến từ các thực tập sinh khác còn khiến Hanbin cảm thấy vui vẻ hơn so với khi các huấn luyện viên khen ngợi cậu. Cậu chắc chắn rằng ở đây có mẩu ghi chú từ Zhang Hao, chỉ là Hanbin không thể xác định nó qua dòng lệ trực trào mà cậu đang cố nén lại.Người bên cạnh huých nhẹ cậu, ra hiệu để cậu di chuyển tiếp sang bên kia. Cậu tiếp tục đọc, thỉnh thoảng lại lấy tay chọc lên má mình. Một khi Hanbin bắt đầu rưng rưng nước mắt, không ai ngăn chúng dừng lại được.Lúc đến nơi có những dòng nhắn gửi đến Zhang Hao, cậu thậm chí còn xúc động hơn. Cũng như cậu, có rất nhiều người viết cho anh, hoặc còn nhiều hơn thế. Phần lớn chúng là bằng tiếng Trung nên Hanbin không thể hiểu được, nhưng cách họ vẽ trái tim lên những mảnh giấy nhớ đã nói lên tất cả.Cậu hy vọng Zhang Hao vẫn chưa tỉnh; Hanbin chẳng thấy anh đâu cả. Cậu muốn xem phản ứng của Zhang Hao với những lời bộc bạch này.Sung Hanbin đã đọc tất cả với nụ cười trên môi, cậu cảm nhận được sự ấm áp căng tràn trong lồng ngực. Cậu không phải kiểu người chiếm hữu chỉ muốn Zhang Hao nhận được lời khen từ mình; anh xứng đáng được biết mọi người yêu thương anh đến nhường nào. Hanbin đã nhận ra chủ nhân của vài tờ ghi chú chỉ dựa trên chữ viết tay.Tỉ như, chữ viết tay cấp tiểu học của Yujin trên tờ giấy màu xanh dương,
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com