Binhao To Whom It May Concern I M In Love With Zhang Hao
Ba ngày liên tiếp, Sung Hanbin tỉnh dậy vì một điều gì đó kì lạ. Hay đúng hơn, không phải điều gì đó mà là ai đó."Taerae hyung?" Gunwook lẩm bẩm một cách uể oải. Hanbin mở choàng mắt, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ không mộng mị như có một hồi chuông vừa vang lên trong đầu cậu. "Anh làm gì ở đây thế?""Món hàng đặc biệt," Taerae thông báo. "Gửi đến cả hai đứa."Hanbin dụi mắt, chống khuỷu tay ngồi dậy. Mất một lúc cậu mới thích nghi được với ánh nắng buổi sớm và ánh sáng chiếu vào phòng họ từ hành lang. Kim Taerae ném cho cậu một nụ cười chiến thắng trước khi ném một sấp giấy đến chỗ cậu. Hanbin kêu lên, gạt chúng đi và Taerae cười xoà."Vì bức tường đã quá tải giấy nhớ nên giờ tụi anh phải đích thân đi phân phát chúng," anh bảo."Từ khi nào mà cái này trở thành hoạt động của ba người lận vậy?" Hanbin hỏi. Cậu lụm lại tất cả những tờ ghi chú rơi trên giường. Có rất nhiều."Ồ, nhiều hơn ba cơ," Taerae thích thú bảo. "Giờ nó giống hoạt động của sáu người hơn đó. Có nhiều ghi chú lắm. Của em nè, Gunwook à."Gunwook bò ra khỏi giường, chắp tay nhận lấy món quà mà thượng đế Taerae hào phóng vừa ban cho. Sung Hanbin nở một nụ cười, dù nãy còn tỏ ra gắt gỏng. Hai anh em này đáng yêu ghê."Cảm ơn anh," Gunwook nói. Em ấy cũng nhận được khá nhiều ghi chú. Hanbin hơi bất ngờ vì sau hai ngày, mọi người vẫn còn rất nhiều thứ muốn nói."Chúc hai đứa vui vẻ," Taerae bảo, vẫy tay chào.Gunwook quay lại giường và bắt đầu đọc hết lời thổ lộ dành cho mình. Hanbin thì ngược lại, cậu ra khỏi giường, nhét tất cả vào túi áo pyjama đang mặc rồi đi về phía cửa."Anh không định đọc chúng hở?" "Anh sẽ đi ăn trước," Hanbin nói dối. "Anh cần đảm bảo mình hoàn toàn tỉnh táo."Bây giờ cậu thực sự rất tỉnh rồi, tâm trí cậu đang hướng đến một nhiệm vụ duy nhất - tìm Zhang Hao. Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là Zhang Hao dường như cũng đang trong công cuộc tìm kiếm Sung Hanbin.Họ lao thẳng đến chỗ của nhau, Zhang Hao loạng choạng lùi về phía sau, bám vào thành tường để đứng vững. Sung Hanbin đưa tay ôm lấy eo anh vì sợ anh sẽ ngã."Em đây rồi," Zhang Hao thở ra, mặt anh ửng hồng. "Ý anh là, anh đã định đến chỗ em để xem em dậy chưa.""Anh có nhận được-"Zhang Hao xoè tay ra, để lộ một xấp giấy nhớ. "Em cũng nhận được rồi?"Sung Hanbin gật đầu. "Cơ mà, em vẫn chưa đọc chúng.""Anh cũng vậy, anh muốn đọc chúng với em," Zhang Hao mỉm cười. Lồng ngực Hanbin nhảy cẫng lên vì vui sướng khi biết Zhang Hao muốn đọc mấy dòng nhắn ấy cùng cậu. Anh ấy muốn vậy, chẳng vì lí do gì đặc biệt cả. "Chúng ta có nên đi ăn trước không?"Hanbin mím môi. "Phòng ăn bây giờ hẳn sẽ đông lắm," cậu nói, hy vọng Zhang Hao sẽ bắt được ý nghĩ của cậu."Chúng ta có thể ăn nhẹ trước rồi đến chỗ hàng lang kia," Zhang Hao đề xuất. "Và, ừm, có không gian riêng ở đó."Sung Hanbin sắp khóc vì hạnh phúc rồi. Cậu xin rút lại mọi lời mắng tệ hại mà cậu đã nói về những lời thổ lộ và bức tường, giờ cậu thích nó lắm. Đang không Hanbin lại có cái cớ để ở cùng chỗ với Zhang Hao lúc tám giờ sáng. Cảm ơn anh, Seowon à.Hanbin vòng tay ôm lấy vai anh. "Đi nào, trước khi có ai đó chiếm mất chỗ của chúng ta."Hai người cùng nhau bước đều đều, và Hanbin liên tục cầu nguyện rằng Zhang Hao sẽ không mang theo tờ tỏ tình kia trong tập giấy nhớ.—Sau hai ngày, Sung Hanbin bắt đầu nghĩ rằng lời tỏ tình trong ngày đầu tiên là a) một trò đùa hoặc b) một cơ hội may mắn. Nếu cả hai đều không phải và người đó đột nhiên trở nên nghiêm túc, sẽ không đi theo con đường tỏ tình kiểu vậy nữa thì Hanbin phải thốt lên, đây là sự giải thoát. Từ đầu không làm vậy có phải tốt hơn không.Cậu và Zhang Hao tìm đến chỗ cầu thang kín đáo nhất, đối diện với toà nhà có phòng ăn. Họ ngồi mặt đối mặt, chân chạm vào nhau, và Hanbin tận hưởng khoảnh khắc yên bình khi mà Zhang Hao mỉm cười nhìn vào sấp giấy nhớ.Sáng hôm đó, Sung Hanbin dành nhiều thời gian ngắm người lớn hơn đọc ghi chú hơn là đọc của chính mình. Nhưng lòng cậu chẳng yên nổi khi thấy Zhang Hao đưa tay vào túi, lấy ra chiếc kẹp emoji hình trái tim gắn lên đầu anh rồi cười khúc khích một mình. "Cái đó có gì buồn cười à?" Hanbin hỏi, liếc nhìm chỏm đầu tròn vo của Zhang Hao. Cậu rất muốn đưa tay tới xoa xoa nó, nhưng Zhang Hao chắc chắn sẽ phàn nàn vì đang yên lại khiến mái tóc bù xù của anh thêm rối."Cái này," Zhang Hao nói, cố giấu đi nụ cười. Anh đưa ra một tờ ghi chú và khiến Hanbin nín thở ngay từ giây đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com