Bjyx Chi Danh Rieng Em
Ngọc Đế ngồi trên ngai vàng, ánh sáng của Thiên Đình chiếu rọi xung quanh nàng. Sau bao nhiêu năm tháng chiến đấu, thử thách và hy sinh, cuối cùng nàng đã có thể khôi phục lại trật tự cho Thiên Đình, mang lại hòa bình cho tất cả các thần linh và sinh linh trên thế gian. Sự uy nghiêm của nàng, ánh mắt đầy quyết đoán không còn là của một người vừa mới trị vì, mà là của một nữ thần vĩ đại, người đã từng trải qua đủ đau thương, khó khăn và giờ đây đủ sức mạnh để lãnh đạo tất cả.
Dù đã đạt được địa vị cao nhất, Ngọc Đế không bao giờ quên những người đã luôn bên cạnh mình. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, những người bạn, những người yêu thương, luôn là nguồn động viên lớn nhất đối với nàng. Tuy bận rộn với trách nhiệm của một vị hoàng đế, nàng vẫn dành thời gian để nhìn về phía họ, hai người vẫn luôn là ánh sáng trong cuộc đời nàng.
Nhưng không phải lúc nào trách nhiệm cũng có thể chiếm hết tâm trí của Ngọc Đế. Nàng biết, sau những vất vả, chiến đấu, nàng cần tìm lại sự yên bình trong cuộc sống. Vì vậy, nàng quyết định để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể thoải mái đi cùng nhau, ngao du sơn thủy, tìm kiếm những khoảnh khắc bình yên mà họ đã mong ước từ lâu.
Ba người rời Thiên Đình, đi đến những nơi xa xôi, nơi mà thiên nhiên hoang sơ vẫn còn nguyên vẹn. Họ dạo chơi trong những cánh rừng bạt ngàn, nơi không một bóng người, chỉ có tiếng gió xào xạc và những dòng suối trong xanh uốn lượn. Họ ngồi bên nhau dưới những tán cây cổ thụ, thưởng thức những bữa ăn giản dị, tâm sự về những điều chưa bao giờ có dịp nói ra.
Với Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc sống không phải lo nghĩ, không phải tranh đấu. Hắn không cần phải là một chiến binh, không cần phải gánh vác trọng trách nào. Chỉ cần ngồi bên Vương Nhất Bác, cùng nhau dạo chơi dưới ánh hoàng hôn, là hắn đã cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc này, không còn là một tướng quân, không còn là người phải chiến đấu vì thiên hạ. Hắn là một người yêu thương, là một người cùng đi bên cạnh Tiêu Chiến và Ngọc Đế, trải qua những ngày tháng bình dị và ngọt ngào.Một buổi chiều, họ ngồi bên dòng suối, nước chảy róc rách, những ngọn núi xa xa chìm trong màn sương mờ ảo. Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Ngọc Đế, người đang ngồi bên cạnh, tận hưởng làn gió nhẹ thoảng qua.
"Cuộc sống này thực sự tuyệt vời," Tiêu Chiến nói, giọng hắn đầy sự bình yên.
Ngọc Đế mỉm cười, đôi mắt nàng sáng lên. "Cuối cùng, chúng ta đã tìm thấy sự an bình này. Không còn chiến tranh, không còn sự chia cắt, chỉ còn tình yêu và những khoảnh khắc bên nhau."
Vương Nhất Bác cười nhẹ, ánh mắt hắn lấp lánh. "Vậy là, cuối cùng, chúng ta đã có được tất cả. Không phải là ngôi vị hay quyền lực, mà là sự tự do và hạnh phúc bên nhau."
Ba người ngồi im lặng một lúc lâu, thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, nghe những tiếng chim hót trong làn gió mát. Cuộc sống của họ không cần phải vội vã, không cần phải gấp gáp. Chỉ cần có nhau, chỉ cần bên cạnh nhau, là đã đủ.
Thế là, sau bao nhiêu năm tháng gian truân, họ đã tìm thấy được một thiên đường nhỏ bé của riêng mình, nơi mà không có sự đe dọa, không có nỗi lo âu, chỉ còn lại những ngày tháng êm đềm bên nhau, sống cuộc sống thần tiên mà họ luôn ao ước.
Cuối cùng, những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống này chính là tình yêu, sự hi sinh và những khoảnh khắc bình yên bên người mình yêu thương. Và đối với Ngọc Đế, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện đẹp, một câu chuyện không phải về chiến tranh, mà là về tình yêu, sự tự do và sự tìm thấy niềm hạnh phúc chân thật trong cuộc sống.Ngọc Đế Quay Về Thiên Đình Tiếp Tục Cai Quản, Còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác Chọn Quy Ẩn
Sau khi sống những ngày tháng yên bình bên nhau, Ngọc Đế đã cảm nhận được rằng trọng trách của nàng vẫn chưa hoàn thành. Dù đã chiến thắng tất cả những kẻ thù, bình an đã trở lại với nhân gian và thiên đình, nhưng Thiên Đình vẫn cần nàng. Những đám mây trên bầu trời, những ngôi sao trên vũ trụ, tất cả đều chờ đợi sự cai quản của nàng. Tình yêu có thể là thứ thiêng liêng nhất, nhưng trách nhiệm cũng là một phần không thể thiếu trong số phận của nàng.
Ngọc Đế đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa, ánh sáng bình minh chiếu rọi trên khắp đất trời. Nàng đã tìm thấy sự bình yên, nhưng giờ đây, nàng phải quay lại nơi cần nàng nhất. Dẫu cho trái tim nàng vẫn yêu thương Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng Thiên Đình đang chờ đợi nàng, và đó là nơi nàng thuộc về.
"Ta phải trở về," Ngọc Đế nhẹ nhàng nói, đôi mắt nàng sáng lên trong quyết tâm. "Mặc dù trái tim ta vẫn hướng về các ngươi, nhưng trách nhiệm của ta là ở nơi đó. Thiên Đình vẫn cần ta."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng bên nàng, nhìn nàng với ánh mắt hiểu rõ. Họ biết rằng dù tình yêu của họ dành cho nàng lớn lao đến đâu, họ cũng không thể ngăn cản nàng thực hiện bổn phận của mình.
"Ngươi luôn là người mạnh mẽ nhất," Tiêu Chiến nói, ánh mắt hắn tràn ngập sự yêu thương và tôn trọng. "Chúng ta luôn ở bên ngươi, dù ngươi ở đâu, và dù thế giới có thay đổi thế nào."
Vương Nhất Bác mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngọc Đế. "Thiên Đình sẽ trở lại yên bình dưới sự cai quản của ngươi. Chúng ta biết ngươi sẽ làm tốt, vì ngươi là ngọc đế, người có sức mạnh và trí tuệ vĩ đại."
Ngọc Đế không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Lúc này, nàng cảm nhận được sự an ủi và yêu thương từ những người bạn, người yêu mà nàng trân trọng. Sau một hồi lâu, nàng quay lưng lại, chuẩn bị rời đi, nhưng không quên quay lại nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lần cuối.
"Ta sẽ luôn nhớ về các ngươi," Ngọc Đế nói nhỏ. "Mỗi lần nhìn lên trời, ta sẽ nhớ về các ngươi, những người đã cho ta thấy thế nào là tình yêu đích thực."
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nói gì thêm, chỉ đứng đó, nhìn theo bóng dáng nàng dần khuất xa, trở về với thiên đình, nơi nàng thuộc về.Kể từ ngày ấy, Ngọc Đế tiếp tục cai quản Thiên Đình, mang lại hòa bình và sự thịnh vượng cho các vị thần và con người. Mỗi lần có những cơn gió nhẹ thổi qua vũ trụ, nàng lại tưởng tượng rằng đó chính là những lời chúc phúc từ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, họ chọn quy ẩn, sống cuộc đời tự do, không còn lo lắng về trách nhiệm hay cuộc chiến. Họ đến những vùng đất xa xôi, nơi không có ai biết đến danh tiếng của họ, nơi họ chỉ cần yêu thương nhau, sống một cuộc sống giản dị, tìm kiếm sự bình yên mà cả hai luôn mong muốn.
Cuối cùng, dù mỗi người đi một con đường khác nhau, nhưng tình yêu mà họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi. Ngọc Đế trị vì Thiên Đình với lòng quyết tâm và tình yêu vĩnh cửu dành cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, trong khi họ, dù không ở bên nàng, nhưng luôn giữ nàng trong trái tim mình, và luôn nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào đã cùng nhau trải qua.
Chỉ cần tình yêu còn tồn tại, mọi thứ đều có thể vượt qua.Cuộc sống của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giờ đây không còn là những ngày tháng chiến đấu, những cuộc đối đầu đầy căng thẳng và nguy hiểm. Sau khi Ngọc Đế trở lại Thiên Đình, hai người họ chọn cho mình một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn vướng bận bởi trách nhiệm hay những âm mưu đen tối.
Họ tìm đến một vùng đất hoang sơ, nơi núi non trùng điệp, và những khu rừng xanh bạt ngàn. Một hang sâu nhỏ ẩn mình dưới một dãy núi, nơi không ai biết đến, trở thành nơi họ trú ngụ. Họ sống ở đó trong sự thanh tịnh, xa rời thế giới ngoài kia, sống một cuộc đời giản dị và yên bình.
Mỗi sáng sớm, ánh bình minh vừa lên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau đi ra ngoài, hái rau trong rừng. Những chiếc lá xanh mướt, những bông rau tươi ngon trở thành nguồn thực phẩm chính của họ. Tiêu Chiến, với đôi tay khéo léo, luôn chọn những chiếc lá rau non tươi mơn mởn nhất, còn Vương Nhất Bác thì thích thú với những cây mùi thơm ngát, những củ cải trắng muốt.
Bữa trưa thường giản dị nhưng đậm đà, với món rau luộc, một ít thịt thỏ nướng, và đôi khi là những quả dại mà họ tình cờ tìm thấy trong rừng. Họ không cần những món ăn cao sang, chỉ cần những gì thiên nhiên ban tặng là đủ để làm nên những bữa ăn trọn vẹn.
Thỉnh thoảng, Vương Nhất Bác sẽ ra ngoài, tìm kiếm những con thỏ hoang trong khu rừng xung quanh. Những con thỏ nở nang, mập mạp, sẽ là nguồn thực phẩm chính cho bữa tối của họ. Khi trở về, anh sẽ cười tươi, đặt những con thỏ săn được lên bàn, rồi hai người họ sẽ cùng nhau chế biến, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện cũ, những ký ức ngọt ngào về một thời chiến đấu, về những ngày tháng họ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách.
Sau mỗi bữa ăn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ ngồi bên đống lửa trại, thưởng thức những ly rượu tự nấu, rượu gạo thơm nồng. Họ cùng uống rượu, lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng, thỉnh thoảng ném vào đó những thanh củi khô, tạo ra những tia sáng lóe lên trong màn đêm tĩnh lặng. Mỗi giọt rượu như một lời thầm thì, một lời hứa rằng dù cho có thế giới ngoài kia thay đổi ra sao, họ vẫn luôn có nhau, sống một cuộc sống giản dị, bình yên, không có chiến tranh, không có ân oán.
Dù đã đạt được địa vị cao nhất, Ngọc Đế không bao giờ quên những người đã luôn bên cạnh mình. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, những người bạn, những người yêu thương, luôn là nguồn động viên lớn nhất đối với nàng. Tuy bận rộn với trách nhiệm của một vị hoàng đế, nàng vẫn dành thời gian để nhìn về phía họ, hai người vẫn luôn là ánh sáng trong cuộc đời nàng.
Nhưng không phải lúc nào trách nhiệm cũng có thể chiếm hết tâm trí của Ngọc Đế. Nàng biết, sau những vất vả, chiến đấu, nàng cần tìm lại sự yên bình trong cuộc sống. Vì vậy, nàng quyết định để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể thoải mái đi cùng nhau, ngao du sơn thủy, tìm kiếm những khoảnh khắc bình yên mà họ đã mong ước từ lâu.
Ba người rời Thiên Đình, đi đến những nơi xa xôi, nơi mà thiên nhiên hoang sơ vẫn còn nguyên vẹn. Họ dạo chơi trong những cánh rừng bạt ngàn, nơi không một bóng người, chỉ có tiếng gió xào xạc và những dòng suối trong xanh uốn lượn. Họ ngồi bên nhau dưới những tán cây cổ thụ, thưởng thức những bữa ăn giản dị, tâm sự về những điều chưa bao giờ có dịp nói ra.
Với Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc sống không phải lo nghĩ, không phải tranh đấu. Hắn không cần phải là một chiến binh, không cần phải gánh vác trọng trách nào. Chỉ cần ngồi bên Vương Nhất Bác, cùng nhau dạo chơi dưới ánh hoàng hôn, là hắn đã cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc này, không còn là một tướng quân, không còn là người phải chiến đấu vì thiên hạ. Hắn là một người yêu thương, là một người cùng đi bên cạnh Tiêu Chiến và Ngọc Đế, trải qua những ngày tháng bình dị và ngọt ngào.Một buổi chiều, họ ngồi bên dòng suối, nước chảy róc rách, những ngọn núi xa xa chìm trong màn sương mờ ảo. Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Ngọc Đế, người đang ngồi bên cạnh, tận hưởng làn gió nhẹ thoảng qua.
"Cuộc sống này thực sự tuyệt vời," Tiêu Chiến nói, giọng hắn đầy sự bình yên.
Ngọc Đế mỉm cười, đôi mắt nàng sáng lên. "Cuối cùng, chúng ta đã tìm thấy sự an bình này. Không còn chiến tranh, không còn sự chia cắt, chỉ còn tình yêu và những khoảnh khắc bên nhau."
Vương Nhất Bác cười nhẹ, ánh mắt hắn lấp lánh. "Vậy là, cuối cùng, chúng ta đã có được tất cả. Không phải là ngôi vị hay quyền lực, mà là sự tự do và hạnh phúc bên nhau."
Ba người ngồi im lặng một lúc lâu, thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, nghe những tiếng chim hót trong làn gió mát. Cuộc sống của họ không cần phải vội vã, không cần phải gấp gáp. Chỉ cần có nhau, chỉ cần bên cạnh nhau, là đã đủ.
Thế là, sau bao nhiêu năm tháng gian truân, họ đã tìm thấy được một thiên đường nhỏ bé của riêng mình, nơi mà không có sự đe dọa, không có nỗi lo âu, chỉ còn lại những ngày tháng êm đềm bên nhau, sống cuộc sống thần tiên mà họ luôn ao ước.
Cuối cùng, những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống này chính là tình yêu, sự hi sinh và những khoảnh khắc bình yên bên người mình yêu thương. Và đối với Ngọc Đế, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện đẹp, một câu chuyện không phải về chiến tranh, mà là về tình yêu, sự tự do và sự tìm thấy niềm hạnh phúc chân thật trong cuộc sống.Ngọc Đế Quay Về Thiên Đình Tiếp Tục Cai Quản, Còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác Chọn Quy Ẩn
Sau khi sống những ngày tháng yên bình bên nhau, Ngọc Đế đã cảm nhận được rằng trọng trách của nàng vẫn chưa hoàn thành. Dù đã chiến thắng tất cả những kẻ thù, bình an đã trở lại với nhân gian và thiên đình, nhưng Thiên Đình vẫn cần nàng. Những đám mây trên bầu trời, những ngôi sao trên vũ trụ, tất cả đều chờ đợi sự cai quản của nàng. Tình yêu có thể là thứ thiêng liêng nhất, nhưng trách nhiệm cũng là một phần không thể thiếu trong số phận của nàng.
Ngọc Đế đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa, ánh sáng bình minh chiếu rọi trên khắp đất trời. Nàng đã tìm thấy sự bình yên, nhưng giờ đây, nàng phải quay lại nơi cần nàng nhất. Dẫu cho trái tim nàng vẫn yêu thương Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng Thiên Đình đang chờ đợi nàng, và đó là nơi nàng thuộc về.
"Ta phải trở về," Ngọc Đế nhẹ nhàng nói, đôi mắt nàng sáng lên trong quyết tâm. "Mặc dù trái tim ta vẫn hướng về các ngươi, nhưng trách nhiệm của ta là ở nơi đó. Thiên Đình vẫn cần ta."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng bên nàng, nhìn nàng với ánh mắt hiểu rõ. Họ biết rằng dù tình yêu của họ dành cho nàng lớn lao đến đâu, họ cũng không thể ngăn cản nàng thực hiện bổn phận của mình.
"Ngươi luôn là người mạnh mẽ nhất," Tiêu Chiến nói, ánh mắt hắn tràn ngập sự yêu thương và tôn trọng. "Chúng ta luôn ở bên ngươi, dù ngươi ở đâu, và dù thế giới có thay đổi thế nào."
Vương Nhất Bác mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngọc Đế. "Thiên Đình sẽ trở lại yên bình dưới sự cai quản của ngươi. Chúng ta biết ngươi sẽ làm tốt, vì ngươi là ngọc đế, người có sức mạnh và trí tuệ vĩ đại."
Ngọc Đế không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Lúc này, nàng cảm nhận được sự an ủi và yêu thương từ những người bạn, người yêu mà nàng trân trọng. Sau một hồi lâu, nàng quay lưng lại, chuẩn bị rời đi, nhưng không quên quay lại nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lần cuối.
"Ta sẽ luôn nhớ về các ngươi," Ngọc Đế nói nhỏ. "Mỗi lần nhìn lên trời, ta sẽ nhớ về các ngươi, những người đã cho ta thấy thế nào là tình yêu đích thực."
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nói gì thêm, chỉ đứng đó, nhìn theo bóng dáng nàng dần khuất xa, trở về với thiên đình, nơi nàng thuộc về.Kể từ ngày ấy, Ngọc Đế tiếp tục cai quản Thiên Đình, mang lại hòa bình và sự thịnh vượng cho các vị thần và con người. Mỗi lần có những cơn gió nhẹ thổi qua vũ trụ, nàng lại tưởng tượng rằng đó chính là những lời chúc phúc từ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, họ chọn quy ẩn, sống cuộc đời tự do, không còn lo lắng về trách nhiệm hay cuộc chiến. Họ đến những vùng đất xa xôi, nơi không có ai biết đến danh tiếng của họ, nơi họ chỉ cần yêu thương nhau, sống một cuộc sống giản dị, tìm kiếm sự bình yên mà cả hai luôn mong muốn.
Cuối cùng, dù mỗi người đi một con đường khác nhau, nhưng tình yêu mà họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi. Ngọc Đế trị vì Thiên Đình với lòng quyết tâm và tình yêu vĩnh cửu dành cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, trong khi họ, dù không ở bên nàng, nhưng luôn giữ nàng trong trái tim mình, và luôn nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào đã cùng nhau trải qua.
Chỉ cần tình yêu còn tồn tại, mọi thứ đều có thể vượt qua.Cuộc sống của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giờ đây không còn là những ngày tháng chiến đấu, những cuộc đối đầu đầy căng thẳng và nguy hiểm. Sau khi Ngọc Đế trở lại Thiên Đình, hai người họ chọn cho mình một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn vướng bận bởi trách nhiệm hay những âm mưu đen tối.
Họ tìm đến một vùng đất hoang sơ, nơi núi non trùng điệp, và những khu rừng xanh bạt ngàn. Một hang sâu nhỏ ẩn mình dưới một dãy núi, nơi không ai biết đến, trở thành nơi họ trú ngụ. Họ sống ở đó trong sự thanh tịnh, xa rời thế giới ngoài kia, sống một cuộc đời giản dị và yên bình.
Mỗi sáng sớm, ánh bình minh vừa lên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau đi ra ngoài, hái rau trong rừng. Những chiếc lá xanh mướt, những bông rau tươi ngon trở thành nguồn thực phẩm chính của họ. Tiêu Chiến, với đôi tay khéo léo, luôn chọn những chiếc lá rau non tươi mơn mởn nhất, còn Vương Nhất Bác thì thích thú với những cây mùi thơm ngát, những củ cải trắng muốt.
Bữa trưa thường giản dị nhưng đậm đà, với món rau luộc, một ít thịt thỏ nướng, và đôi khi là những quả dại mà họ tình cờ tìm thấy trong rừng. Họ không cần những món ăn cao sang, chỉ cần những gì thiên nhiên ban tặng là đủ để làm nên những bữa ăn trọn vẹn.
Thỉnh thoảng, Vương Nhất Bác sẽ ra ngoài, tìm kiếm những con thỏ hoang trong khu rừng xung quanh. Những con thỏ nở nang, mập mạp, sẽ là nguồn thực phẩm chính cho bữa tối của họ. Khi trở về, anh sẽ cười tươi, đặt những con thỏ săn được lên bàn, rồi hai người họ sẽ cùng nhau chế biến, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện cũ, những ký ức ngọt ngào về một thời chiến đấu, về những ngày tháng họ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách.
Sau mỗi bữa ăn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ ngồi bên đống lửa trại, thưởng thức những ly rượu tự nấu, rượu gạo thơm nồng. Họ cùng uống rượu, lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng, thỉnh thoảng ném vào đó những thanh củi khô, tạo ra những tia sáng lóe lên trong màn đêm tĩnh lặng. Mỗi giọt rượu như một lời thầm thì, một lời hứa rằng dù cho có thế giới ngoài kia thay đổi ra sao, họ vẫn luôn có nhau, sống một cuộc sống giản dị, bình yên, không có chiến tranh, không có ân oán.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com