RoTruyen.Com

Bts Imagine Khi Tat Ca Cung Crush


Câu chuyện lấy bối cảnh tại Việt Nam. Cốt truyện được dựa theo một truyện ngắn trên báo, "Thiên Thần Không Cánh" là tên truyện. Tên nhân vật sẽ là đặt theo tên hán việt

-------------------------

Vào năm tôi học lớp 10, tôi phải vất vả lắm mới vào được trường. Vì tôi muốn áo dài của tôi phải thật trắng, thật ra tôi đã hứa với lũ bạn là ngày đi học đầu tiên phải thật trắng, bởi lẽ tôi hay có tính vụng về dù nhà tôi dạy bảo thế nào cái tính cũng không bỏ. Tôi phải cô túm ống quần lại, dắt xe thật sát lề để những xe khác qua không thì vệt nước chắc té lên những xe khác mất.

Lết từng bước lên cầu thang, đến tận cửa lớp mới thở phào nhẹ nhõm. Mắt tôi liếc nhìn đám bạn đang há hốc mồm nhìn tôi và tôi thích điều này. Trông tôi cũng không hẳn là không đẹp, không biết tại sao chứ hôm nay tôi lại lôi ra cái kẹp màu đỏ để kẹp lên tóc. Tôi khẽ nhìn đám họ hàng bà la sát, hôm nay trông đám đó biến thành những thiên thần tuốt tuột, có đứa nó còn dính vài vệt bẩn lên áo. Người thì nhăn nhó, người thì bối rối, ngượng ngùng,.. Tôi khá thích thú nên cười rõ to làm cho bọn đó nhìn chằm chằm mà không làm được gì vì tôi có cái miệng cãi gấp ba lần chúng nó.

Rồi cười người hôm trước hôm sau người cười, tôi đang vội vã chạy đi lấy trà sữa của nhỏ bạn cho tôi, băng qua cái sân ướt thì bị một anh lớp trên làm thế nào mà trượt chân rồi kéo cả tôi theo. Một bé bùn hơi bự con đang nằm trước vạt áo tôi đây, định cau nhàu anh ta thì lại đang lóp ngóp trong cái vũng nước ấy đành thôi.

"Để tui che cho bà." một cậu con trai khá trắng, mái tóc đen xoăn nhìn tôi. Tuy đôi mắt ấy hơi nhỏ nhưng tôi lại thấy nó đang mở cả trái tim tôi ra vậy. Cậu bạn ấy đưa tôi chồng sách nội quy nhà trường cậu ấy đang cầm.

Tôi chạy theo cậu bạn ấy, cố gắng không hụt chân, mặt nóng phừng phừng. Nếu gặp lại bọn đó chắc không còn đường trốn, đừng nói áo dài, dù mặc trên mình áo cà sa đi nữa thì các chị em cũng ném đá tứ tung về phía tôi cho mà xem. Tôi cũng không thể nào mở miệng nói cảm ơn được..

Đến trước cửa lớp, tôi nhanh chóng chạy thật nhanh ngồi vào bàn để tránh ánh mắt từ chúng sanh ngồi ở đây. Cậu bạn kia đã ôm chồng sách nội quy đứng trước bảng, chuẩn bị phát cho cả lớp. Tôi cắn đến bầm môi, tôi chưa nói lời cảm ơn..

Chuyện đó là chuyện từ hai năm trước. Giờ có dính bẩn tôi cũng không sợ, vì hôm đó chỉ là ngày đầu tiên tôi còn bỡ ngỡ thôi và tôi cũng không còn xấu hổ khi nhớ về chuyện đó. Cái tôi hối hận nhất là chưa nói lời cảm ơn với người ta. Dù vậy, tôi không thể nào quên được ngày hôm ấy, cái ngày mà tôi đã say nắng trước mặt cậu bạn ấy, cậu bạn nhìn hiền lành nhưng có đôi mắt biết mở cửa trái tim tôi, lớp trưởng mới, dịu dàng và biết quan tâm. Người như vậy, cô gái nào mà không đổ chứ?

Kể từ ngày hôm đó, sau bao cuộc điều tra, cậu bạn đó tên là Mẫn Duẫn Kỳ. Tôi đã mất một năm chỉ nhìn và nghe bạn ấy nói trên bục trường vào thứ hai chào cờ, thêm một năm nữa làm bạn với cậu ta trong lớp học thêm, chỉ là người bạn bình thường.

"Duẫn Kỳ, đi uống trà sữa hông? Có bạn Chí Mẫn bên lớp bên nữa. " tôi chạm nhẹ lên vai cậu ấy.

"Có Chí Mẫn sao? Ừm.. Cũng được.."

"Duẫn Kỳ! Đi ăn không?" tôi vẫy tay với cậu ấy.

"Chí Mẫn không đi được à?"

"Chí Mẫn bận làm bài tập rồi, đi không?"

"Mình có việc.."

Bao nhiêu cuộc trò chuyện, tôi vẫn chưa có ý định..tỏ tình. Không phải là không tin tưởng tình cảm của mình, không hẳn là sợ cậu từ chối. Chỉ là không muốn tiến thêm một bậc nữa, cũng không muốn bộc bạch điều gì. Với tôi, chỉ cần ở gần cậu (trong bán kính vài mét của phòng học), thì ánh sáng dịu nhẹ của cậu đã đủ làm tôi bình yên và ấm áp lắm rồi, như ánh sáng của một thiên thần vậy.

"Ánh sáng? Thiên thần?" Tại Hưởng nhăn trán quay đi như muốn nói," Mày hết thuốc chữa rồi".

Nhưng nó cũng bị giống tôi thôi, anh chàng có nụ cười độc lạ ấy trót nhìn hơi lâu một người bạn dễ thương lớp bên. Tại Hưởng nó linh tinh đủ thứ không đâu về người bạn xinh xắn ấy, nhưng bù lại, nó bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt cảm thông. Nhiều lúc đi xem phim hay đi ăn với nhau, nó hay đùa.

"Chừng nào tao chưa cưa được Chí Mẫn và bạn Duẫn Kỳ của mày chưa ngoái đầu nhìn mày thì hai đứa tạm thời đi với nhau đi! Nói trước, có bồ nhưng không được bỏ bạn đâu đấy!" nó lại nở nụ cười hình chữ nhật với tôi sau khi đùa xong.

Trở lại câu chuyện Thiên Thần, bây giờ hai đứa tôi ngồi cùng bàn. Vui thì có đấy, thậm chí đôi lúc còn không tin rằng mình đang mơ, nhưng cũng không hiếm khi mặt tôi nóng phừng lên và khó thở. Đôi lúc, tôi tránh ánh mắt của cậu hay lên giọng không cho mượn thước. Khi yêu ai đó quá lâu và quá nhiều thì việc che dấu tình cảm của mình làm nó chật vật khổ sở. Giờ ra chơi, đám bạn trong lớp có thể gọi là "chúng sanh" nhìn bàn tôi nhiều hơn, là vì cậu bạn có nước da đẹp hơn con gái ấy ngồi đó. Nhiều lúc cậu ta kể nhiều chuyện thú vị, đôi lúc không nhưng "chúng sanh" vẫn bu đông lại tám chuyện rôm rả. "Hạt nhân kết nối" tôi hay nghĩ về cậu ta như thế, không mảy may ngạc nhiên. Thiên thần có khác, có khả năng gây chú ý và gắn bó.

Tôi cũng nhận ra được, nhiều đứa lén lút hay công khai thích Duẫn Kỳ. Ví dụ như con Hoa ngồi bàn trên, nó hay quay xuống, cười tít mắt khi bị cậu giật tóc, tập nháp của nó còn giữ cái trò bói tên nó với Duẫn Kỳ, hình như được 7% thì phải. Con Như, mỗi lần đi ngang qua bàn tôi là y như rằng nó bước chậm lại rồi má nó phủ lên mảng hồng. Ví dụ như Thạc Trấn, nó để lại hộp chocolate trong hộc bàn rồi đưa tay lên miệng muốn tôi im lặng. Tôi nhìn vào balo của mình, trong đấy có một hộp chocolate màu đỏ mà ngày đêm tôi cất công làm.

Thạc Trấn đẹp, lại học chung với Duẫn Kỳ ở những lớp học thêm, lại là một người bên ban văn nghệ chung với cậu, lại..

Duẫn Kỳ nói chuyện với Thạc Trấn có vẻ thân thiết lắm, tôi thở dài, chống cằm nhìn qua phía cửa sổ. Ánh nắng lấp ló, những vệt sáng sưởi ấm khoảng sân rộng, thế mà tôi lại thấy khoảng sân ấy như một sân mưa bay bay với những vũng nước đọng, có một cậu bạn điềm tĩnh đi trước, theo sau là một cô bé đang vội chạy theo sau với tà áo vướng víu.

"Cho mày đấy!" tôi ném cho Tại Hưởng hộp chocolate với vẻ bất cần đời, làm cho nó ngớ người không dám từ chối.

Tôi lững thững vào lớp, rồi ngồi vào chỗ. Tôi liếc nhìn về phía Thạc Trấn, đằng ấy đang chống cằm nhìn lên bảng. Duẫn Kỳ cũng tỉnh queo, tôi thở dài ngắm nhìn vẻ tĩnh lặng của lớp học.

Tôi vẫn biết, sẽ có một ngày nào đó, bằng cách nào đó, Duẫn Kỳ sẽ rời xa tôi. Giống như một người thổi những bong bóng xà phòng nhiều màu, biết rằng sớm muộn gì chúng cũng tan biến. Nhưng sao không phải là cách khác, như đi du học chẳng hạn?

"Tui thấy rồi nhá!" tôi cố giữ những nước mắt ấy trong lòng bình thản mà nói đùa, nhưng cậu ta tỏ ra lúng túng..

"Gì cơ?"

"Hộp chocolate ấy." tôi bắt đầu để ý thấy cậu bắt đầu lo lắng."của Thạc Trấn.."

Cậu bạn thở phào nhẹ nhõm.

"À ừ, tui trả rồi.."

"Chảnh ghê chưa?" tôi nằm xuống bàn, ngước mặt nhìn lên với ánh mắt khinh bỉ, à chỉ là đùa.

"Tại tui không thích.. Tui tưởng bà nói.."

"Nói gì cơ?"

Một hộp chocolate màu đỏ khác, bé y chang hộp chocolate của tôi, suýt chút nữa tôi đã hy vọng..., nhưng dành cho một bạn lớp bên. Nụ cười cậu rất lạ..

"Bà làm chứng cho tui nhá, tui hứa với bà hôm nay phải đưa được cái hộp này."

"Ông mà cũng có lúc thiếu tự tin à?"

"Ừ, hơi hơi.."

Duẫn Kỳ đứng lên đi ra cửa, một bên túi áo phồng lên.

Tôi giơ nắm tay quyết tâm.

"Bạn hiền! Fighting!"

"Cảm ơn, bạn thân.."

Duẫn Kỳ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng biết ơn. Tôi lại thích ánh mắt ấy, dù rất khác ánh mắt khi nãy.

May mà Duẫn Kỳ đã quay đi, nếu không, cậu ấy sẽ thấy mắt tôi lúc này đỏ hoe. Đấy! "Rời xa theo một cách khác" hay chính xác hơn là vì một người khác, cầu được ước thấy còn gì.

***

Rốt cuộc thì tôi cũng không khóc một tí nào, mắt tôi hết cay ngay khi Duẫn Kỳ đi qua cửa lớp. Chỉ là trống rỗng tuyệt đối, giống như chân không.


"Chuẩn bị vào lớp rồi đấy!" Tại Hưởng đặt tay lên vai tôi trên hành lang.

"Ừ."

Từ đâu ra, nó đưa cho tôi cái bánh bao.

"Ăn đi, bánh bao sẽ giúp mày cải thiện cảm xúc tốt lắm đấy.." Tại Hưởng nhìn tôi." Sao? Giờ hết cười nổi rồi sao?

Tôi ừ nó lại một tiếng, rồi ngậm một mồm toàn là bánh bao.

"À, tao cũng có cái này cho mày."

Nó đưa cho tôi hộp chocolate màu xanh.

"Định tặng cho bạn ấy nhưng bị trả lại." nó nhún vai giải thích.

"Chả có ai định tặng cho tao cái gì hết!" tôi cười khan.

"Vậy tao có chắc!"

"Tao với mày lập hội thất tình được rồi đấy."

Tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút, không phải là cái nhẹ bẫng đáng sợ lúc nãy.. Mà trống đánh rồi đấy, bộ không lên học à?

Tại Hưởng cốc đầu tôi một cái rõ đau.

"Khùng! Tao bỏ mày ở đây mà học được à?"

"Cảm ơn.."

"Lần đầu có đứa cảm ơn sau khi bị cốc đầu đấy." nó lại cười, cứ như là chưa hề có chuyện buồn vậy.


"Chí Mẫn.. Có nhận quà của Duẫn Kỳ không?"

"Có.." nó nói khẽ

"Thiên thần của tao bay đi rồi..mày ạ." tôi chống cằm, tự nhiên nói một câu củ chuối, mà tôi chỉ đủ can đảm nói với thằng bạn thân thôi.

"Ừ, nhưng chỉ có thiên thần có cánh mới bay mất được thôi." nó nháy mắt với tôi.

Tôi nhìn Tại Hưởng, cảm thấy thật may mắn vì có cậu bạn thân thiết và ấm áp. May mắn hơn nữa vì nó dễ thương như một thiên thần mà chẳng hề có đôi cánh nào trên lưng.

Bản gốc: Jainie

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com