RoTruyen.Com

Choker Our Problems

Lee Sanghyeok tu một hơi hết cả chai rượu còn lại, sau đó dứt khoát đi vào nhà cõng Ryu Minseok ra. Trước khi đi ra cổng, anh dừng bước đứng trước mặt Jeong Jihoon.

Đôi con ngươi đen láy của Jeong Jihoon phản chiếu lại hình ảnh một Lee Sanghyeok nhỏ bé nhưng quật cường, hai má anh bị chất cồn hun đỏ hây hây, đôi môi vốn hơi nhợt nhạt bị anh dùng tay quệt đi thứ chất lỏng đắng chát kia cũng hừng lên một màu đỏ tươi mơn mởn, nổi bật trên nền da trắng nõn. Từng đường nét hoà quyện với nhau phát hoạ nên một gương mặt xinh đẹp khiến người ta khó lòng bỏ qua, chỉ muốn dõi theo ngắm nhìn nhiều thêm chút.

Lee Sanghyeok cho đối phương một ánh mắt lạnh lùng.

"Từ giờ về sau mong cậu và bạn của cậu hãy tránh xa em ấy ra. Còn nữa, đợi nó tỉnh lại tôi sẽ tra hỏi cặn kẽ những vết thương trên người nó từ đâu mà có. Đến lúc đó sẽ trả lại đủ cho những người gây ra"

"Vết thương gì cơ? Ý gì?"

Jeong Jihoon bị dáng vẻ hằm hằm kia của anh nhìn đến mức có hơi chột dạ, cậu xin thề là cậu hay bày trò chọc phá Ryu Minseok, nhưng chưa bao giờ cố ý làm cậu ta bị thương.

Lee Sanghyeok không đáp lời, anh cõng Ryu Minseok đi thẳng một đường ra cổng trong ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh.

Jeong Jihoon dõi theo bóng dáng cao gầy kia đi khuất, khó hiểu quay sang nhìn Lee Minhyeong bên cạnh, phát hiện ra Lee Minhyeong cũng mặt mày đen kịt, bầu không khí vốn đang sôi nổi dường như có chút lắng đọng.

"Này Lee Minhyeong, Ryu Minseok bị ai đánh à?"

Jeong Jihoon đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt thôi không cười đùa nữa, nghiêm túc hỏi đứa bạn thân.

"Không rõ nữa, lúc nãy tao đưa cậu ấy lên phòng thì phát hiện tay cậu ấy có vết thương, có cả vết bỏng do thuốc lá"

"Vậy nên anh trai nhỏ kia cho rằng tao là người làm nó bị thương?"

Jeong Jihoon để lộ vẻ mặt uất ức, đặt ra câu hỏi mà mình vốn đã biết rõ câu trả lời.

"Chứ không thì mày nghĩ sao?". Park Jaehyuk bên cạnh cũng lên tiếng góp vui.

"Đm, tao mà thèm đi đánh một đứa nhóc như Ryu Minseok ấy hả". Jeong Jihoon cáu kỉnh dùng chân đá bay vỏ lon bia bên cạnh làm nó văng tít ra xa.

"Nhóc con gì? Người ta bằng tuổi mày đấy". Lee Minhyeong lườm cậu một cái, nhắc nhở.

"Thì sao nào, trông không khác gì một đứa trẻ". Jeong Jihoon vừa đưa tay cào cào mái tóc rối của mình vừa phản bác.

"Nhưng mà anh trai kia có vẻ cứng đấy".

Son Siwoo sau khi khoanh tay đứng hóng chuyện đủ rồi thì mới ngoi lên đổi chủ đề.

"Ryu minseok bảo là người đẹp, công nhận đẹp thật, nhưng người ta là hoa hồng có gai".

Park Jaehyuk cũng nhanh nhảu chen vào một câu.

Jeong Jihoon nhớ lại bóng dáng của ai đó, không chút do dự mà đồng tình: "Ừ nhỉ, đẹp nhỉ".

Nói rồi cậu ta như bị thu hút bởi cái gì dưới đất, lững thững bước về phía trước, không quên để lại một câu gây chấn động cả đám bọn họ: "Có gai thì bẻ gai đi là được mà".

"Ý gì đây Jeong Jihoon?". Son Siwoo như vừa bắt được tín hiệu lạ nào đó, hai mắt nó mở to nhìn về phía dáng vẻ cao lớn kia.

Jeong Jihoon cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vừa bị đánh rơi dưới thảm cỏ không lâu, đưa tay phủi đi lớp bụi mỏng dính trên màn hình, khẽ chạm hai cái, màn hình sáng lên, hình ảnh Lee Sanghyeok cùng với Ryu Minseok, bên cạnh còn có một người khác đang khoác vai nhau mỉm cười vui vẻ xuất hiện trên màn hình khóa.

"Tụi mày muốn làm một kèo cá cược không?"

"Trong hai tháng, tao sẽ cưa đổ bông hồng có gai kia"

Nói rồi cậu cất điện thoại vào trong túi, mỉm cười nhìn mấy đứa bạn của mình, trên mặt thể hiện rõ sự thích thú khi tìm kiếm được niềm vui mới.

"Mày chắc chưa? Anh ta đến từ phía nam thành phố đấy"

Lee Minhyeong tốt bụng muốn nhắc nhở đứa bạn đang lao đầu vào chảo lửa của mình.

Dù nó biết Jeong Jihoon là một thằng có chút dở hơi, tính tình lúc tốt lúc không, cậu hay đi gây chuyện khắp nơi để khiến cho cuộc sống tẻ nhạt của mình bớt nhàm chán. Nhưng trước đây Jeong Jihoon chưa bao giờ chơi đùa bằng tình cảm như thế này cả, lần này chẳng hiểu sao nó có linh cảm đối phương không dễ dàng cho Jeong Jihoon được như ý nguyện.

Giống như một ván cược vậy, khi mà những lá bài còn chưa được lật, thì còn lâu mới xác định được ai là người chiến thắng thật sự trong trò chơi tình cảm này.

"Phía nam thì sao, thế lại càng vui"

Jeong Jihoon thôi không nhìn tụi nó nữa, thay vào đó phóng ánh nhìn có chút chờ mong về phía thân ảnh đã khuất dạng rất lâu sau cánh cổng đang đóng kín, không giấu nổi khoé môi đang nâng lên của mình.

"Jeong Jihoon, duyệt nhé, mày mà cưa đổ được người ta thì muốn gì từ tụi tao cũng không thành vấn đề". Park Jaehyuk và Son Siwoo hớn hở tiếp lời.

*****

Lee Sanghyeok cõng Ryu Minseok đứng đón taxi, vì ở ngoại ô nên rất khó bắt xe, may là đứng mãi thì cuối cùng cũng đón được một chiếc.

Sau khi về đến đầu hẻm, Lee Sanghyeok lại vất vả cõng Ryu Minseok đến tiệm net nhà Moon Hyeonjun. Khi nãy ở nhà của Jeong Jihoon do rượu chưa ngấm hoàn toàn nên anh vẫn có đủ tỉnh táo để xử lý tình huống xảy ra, nhưng giờ chất cồn đang bắt đầu xâm nhập và khiến đầu óc anh trở nên chậm chạp.

Khó khăn lắm mới vác nổi Ryu Minseok đến nơi, lúc này thằng nhóc to con kia đã về rồi, nó thấy dáng vẻ chật vật của Lee Sanghyeok thì vội vàng tiến đến đỡ Ryu Minseok hộ anh.

Ryu Minseok như trái bóng bị chuyền từ người này qua người khác mà không một chút dấu hiệu tỉnh lại. Lee Sanghyeok nhìn càng thấy tức giận hơn, chẳng biết mấy người đó đã cho nó uống bao nhiêu, đến nỗi say mềm như thế này.

Khắp người anh toàn là mùi rượu, vì sợ mẹ mình lo lắng nên anh tính lấy điện thoại gọi cho bà báo là tối nay ngủ ở đây, lục tìm khắp người mà chẳng thấy nó đâu. Anh thầm nghĩ không xong rồi, chắc là làm rơi đâu đó trên đường về, tiếc thật đấy, đó là món quà mà hai đứa nhóc này tặng anh.

Trong tiệm net nhà Moon Hyeonjun có một căn phòng nhỏ trên gác mái, nơi đây chính là căn cứ của ba người họ.

Ryu Minseok được đặt ngay ngắn nằm trên giường.

Lee Sanghyeok sau khi mượn điện thoại của Moon Hyeonjun gọi cho mẹ thì cũng gọi một cú vào số điện thoại của mình, thầm hi vọng vị nào đó tốt bụng nhặt được thì có thể trả lại.

Nhưng anh chẳng đợi được người tốt bụng nào cả, giọng nói vang lên đầu dây bên kia cắt đứt đi kỳ vọng nhỏ nhoi của anh.

"Alo?"

"Jeong Jihoon?"

"Anh trai nhỏ đấy à?"

"..."

"Về đến nhà rồi?"

"..."

"Thấy trong người thế nào? Có đau đầu không?"

"Tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến mức có thể hỏi những câu như vậy"

Đầu bên kia thở dài một hơi như thể hiện sự bất mãn.

"Thôi được rồi, chưa thân thì sau này thân vậy. Thế anh trai nhỏ gọi làm gì đây?"

"Tôi muốn lấy lại điện thoại"

"Vậy giờ anh đến đây đi, bọn họ về cả rồi, chỉ có mình tôi ở đây thôi. Không cần phải sợ đâu"

Lee Sanghyeok thầm nghĩ anh có phải trẻ con đâu, bây giờ mà vác cái bộ dạng nửa tỉnh nửa say này đến tìm cậu thì chính là tự đưa mình vào hang cọp. Tuy Jeong Jihoon không thể hiện ra bên ngoài quá rõ, nhưng anh vẫn có thể đánh hơi được sự nguy hiểm tiềm ẩn trong con người cậu ta.

"Bây giờ không được, quá muộn rồi"

"Nếu bây giờ không đến thì tôi không chắc khi nào mới có thể trả vật về cho chủ được. Anh biết mà, tôi bận lắm"

Lee Sanghyeok nghe cái tên đang ba hoa ở đầu dây bên kia, không nén nổi chửi thề trong lòng. Cậu bận cái khỉ gì? Bận uống rượu đàn đúm và bắt nạt người khác hả?

Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu anh thôi, anh không thật sự mất khống chế đến nổi chửi thẳng mặt đối phương.

"Thế khi nào thì cậu rảnh?"

"Chưa biết, anh đợi đi. Tôi buồn ngủ rồi, cúp đây"

Nói rồi cậu ta dứt khoát tắt máy, để lại cho Lee Sanghyeok vơid đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

Lee Sanghyeok ngán ngẩm đi vào phòng, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra với Ryu Minseok cho Moon Hyeonjun đang một bụng tò mò ở bên cạnh.

"Anh nói cái gì cơ? Bị bắt nạt suốt một năm qua? Đm là bọn nào làm vậy chứ?". Giọng to tổ bố của Moon Hyeonjun vang lên khiến Lee Sanghyeok giật bắn mình mà đưa tay bịt miệng nó.

"Bình tĩnh nào, chuyện cụ thể thì đợi ngày mai Minseokie tỉnh lại rồi hỏi"

Moon Hyeonjun gỡ tay anh ra, đè giọng mình nhỏ xuống hơn chút, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ khó chịu.

"N-nhưng mà em tức..."

"Anh cũng vậy, trước mắt đi ngủ đã, mai rồi tính sau"

Lee Sanghyeok vén chăn lên nằm bên cạnh Ryu Minseok. Moon Hyeonjun tự giác lôi cái giường xếp ở bên cạnh ra, cũng nằm xuống.

Tuy đêm đã khuya, căn phòng nhỏ chỉ còn ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn ngủ bên cạnh, không gian đã dần chìm vào im lặng, nhưng chẳng ai ngủ được cả. Trong lòng bọn họ, mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng. Liệu ngày mai đến có là một ngày đẹp trời hay không? Hay vẫn tịch mịch và xám xịt như hôm nay?

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com