Choker Our Problems
Lee Sanghyeok tu một hơi hết cả chai rượu còn lại, sau đó dứt khoát đi vào nhà cõng Ryu Minseok ra. Trước khi đi ra cổng, anh dừng bước đứng trước mặt Jeong Jihoon. Đôi con ngươi đen láy của Jeong Jihoon phản chiếu lại hình ảnh một Lee Sanghyeok nhỏ bé nhưng quật cường, hai má anh bị chất cồn hun đỏ hây hây, đôi môi vốn hơi nhợt nhạt bị anh dùng tay quệt đi thứ chất lỏng đắng chát kia cũng hừng lên một màu đỏ tươi mơn mởn, nổi bật trên nền da trắng nõn. Từng đường nét hoà quyện với nhau phát hoạ nên một gương mặt xinh đẹp khiến người ta khó lòng bỏ qua, chỉ muốn dõi theo ngắm nhìn nhiều thêm chút.Lee Sanghyeok cho đối phương một ánh mắt lạnh lùng."Từ giờ về sau mong cậu và bạn của cậu hãy tránh xa em ấy ra. Còn nữa, đợi nó tỉnh lại tôi sẽ tra hỏi cặn kẽ những vết thương trên người nó từ đâu mà có. Đến lúc đó sẽ trả lại đủ cho những người gây ra""Vết thương gì cơ? Ý gì?"Jeong Jihoon bị dáng vẻ hằm hằm kia của anh nhìn đến mức có hơi chột dạ, cậu xin thề là cậu hay bày trò chọc phá Ryu Minseok, nhưng chưa bao giờ cố ý làm cậu ta bị thương.Lee Sanghyeok không đáp lời, anh cõng Ryu Minseok đi thẳng một đường ra cổng trong ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh.Jeong Jihoon dõi theo bóng dáng cao gầy kia đi khuất, khó hiểu quay sang nhìn Lee Minhyeong bên cạnh, phát hiện ra Lee Minhyeong cũng mặt mày đen kịt, bầu không khí vốn đang sôi nổi dường như có chút lắng đọng."Này Lee Minhyeong, Ryu Minseok bị ai đánh à?"Jeong Jihoon đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt thôi không cười đùa nữa, nghiêm túc hỏi đứa bạn thân."Không rõ nữa, lúc nãy tao đưa cậu ấy lên phòng thì phát hiện tay cậu ấy có vết thương, có cả vết bỏng do thuốc lá""Vậy nên anh trai nhỏ kia cho rằng tao là người làm nó bị thương?"Jeong Jihoon để lộ vẻ mặt uất ức, đặt ra câu hỏi mà mình vốn đã biết rõ câu trả lời."Chứ không thì mày nghĩ sao?". Park Jaehyuk bên cạnh cũng lên tiếng góp vui."Đm, tao mà thèm đi đánh một đứa nhóc như Ryu Minseok ấy hả". Jeong Jihoon cáu kỉnh dùng chân đá bay vỏ lon bia bên cạnh làm nó văng tít ra xa."Nhóc con gì? Người ta bằng tuổi mày đấy". Lee Minhyeong lườm cậu một cái, nhắc nhở."Thì sao nào, trông không khác gì một đứa trẻ". Jeong Jihoon vừa đưa tay cào cào mái tóc rối của mình vừa phản bác."Nhưng mà anh trai kia có vẻ cứng đấy". Son Siwoo sau khi khoanh tay đứng hóng chuyện đủ rồi thì mới ngoi lên đổi chủ đề."Ryu minseok bảo là người đẹp, công nhận đẹp thật, nhưng người ta là hoa hồng có gai". Park Jaehyuk cũng nhanh nhảu chen vào một câu.Jeong Jihoon nhớ lại bóng dáng của ai đó, không chút do dự mà đồng tình: "Ừ nhỉ, đẹp nhỉ".Nói rồi cậu ta như bị thu hút bởi cái gì dưới đất, lững thững bước về phía trước, không quên để lại một câu gây chấn động cả đám bọn họ: "Có gai thì bẻ gai đi là được mà"."Ý gì đây Jeong Jihoon?". Son Siwoo như vừa bắt được tín hiệu lạ nào đó, hai mắt nó mở to nhìn về phía dáng vẻ cao lớn kia.Jeong Jihoon cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vừa bị đánh rơi dưới thảm cỏ không lâu, đưa tay phủi đi lớp bụi mỏng dính trên màn hình, khẽ chạm hai cái, màn hình sáng lên, hình ảnh Lee Sanghyeok cùng với Ryu Minseok, bên cạnh còn có một người khác đang khoác vai nhau mỉm cười vui vẻ xuất hiện trên màn hình khóa."Tụi mày muốn làm một kèo cá cược không?""Trong hai tháng, tao sẽ cưa đổ bông hồng có gai kia"Nói rồi cậu cất điện thoại vào trong túi, mỉm cười nhìn mấy đứa bạn của mình, trên mặt thể hiện rõ sự thích thú khi tìm kiếm được niềm vui mới."Mày chắc chưa? Anh ta đến từ phía nam thành phố đấy"Lee Minhyeong tốt bụng muốn nhắc nhở đứa bạn đang lao đầu vào chảo lửa của mình.Dù nó biết Jeong Jihoon là một thằng có chút dở hơi, tính tình lúc tốt lúc không, cậu hay đi gây chuyện khắp nơi để khiến cho cuộc sống tẻ nhạt của mình bớt nhàm chán. Nhưng trước đây Jeong Jihoon chưa bao giờ chơi đùa bằng tình cảm như thế này cả, lần này chẳng hiểu sao nó có linh cảm đối phương không dễ dàng cho Jeong Jihoon được như ý nguyện. Giống như một ván cược vậy, khi mà những lá bài còn chưa được lật, thì còn lâu mới xác định được ai là người chiến thắng thật sự trong trò chơi tình cảm này."Phía nam thì sao, thế lại càng vui"Jeong Jihoon thôi không nhìn tụi nó nữa, thay vào đó phóng ánh nhìn có chút chờ mong về phía thân ảnh đã khuất dạng rất lâu sau cánh cổng đang đóng kín, không giấu nổi khoé môi đang nâng lên của mình. "Jeong Jihoon, duyệt nhé, mày mà cưa đổ được người ta thì muốn gì từ tụi tao cũng không thành vấn đề". Park Jaehyuk và Son Siwoo hớn hở tiếp lời.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com