Chuyen Chung Minh
Harry đã nhìn thấy màu hạ bay đi trong một ngày nắng nhẹ, cũng như sâu sắc trong lòng em vốn dĩ chẳng thể khắc thành lời
Đời này mình lỡ quên nhau một lời hẹn ước 129600 nămMàu hạ chí bay vào nền trời xanh theo trái tim còn ướt nhòe vệt nước mắt, gió tháng năm cuốn qua thứ hoa vừa chớm nở. Hạ tàn phai với làn mưa lạnh đầu, trái tim không thể khô dần bởi những cơn đau.- Chỉ cần mình còn yêu nhau mọi chuyện sẽ ổn định thôi, đúng không Sev?Tháng năm đó, màu nắng vẫn còn trong vàng trên bức tường cũ, vài dây thường xuân xanh đậm leo qua khung cửa mờ. Harry ở trên ghế sofa dài phủ nhung lụa đen, em thiếu niên mắt ngọc chỉ hờ hững thả tầm mắt, màu xanh đậm như rừng mưa nhiệt đới từ đáy mắt của em thiếu niên lặng nhìn người đàn ông kia. Gã đàn ông ngũ quan trừu tượng, gương mặt khắc khổ và mái tóc đen đổ trên áo chùng tối màu. Hoang tàn, lạnh buốt, bụi bẩn và xấu xa, đó là những gì mà người ta nghĩ về gã- Đừng lo nữa, sẽ ổn thôiGã chỉ trả lời lại một câu, ánh mắt vẫn nhìn vào mực sách. Trái tim giờ đây giày xéo những nỗi đau, cơn đau đớn tận cùng bước đến và ban cho linh hồn đang thoi thóp của gã một cái chạm nhẹ nhàng vào vết thương vẫn còn rỉ máu. Có những cơn đau dù có trăm vạn lần muốn bỏ mặc nhưng một ngày nào đó, nó sẽ quay về như một cố nhân vốn đã quên mặt nhiều năm trong quá khứ. Severus không phải loại là người thích bất chấp, càng không muốn nhìn thấy đau thương, thế mà ngày Harry bước đi, con tim của gã lại một lần nữa thoi thóp tìm đến những vết cháy tận cùng của cuộc đời. Gã xua đuổi ngày tháng bằng những phút giây gói mèm trong vị đắng trên đầu lưỡi. Trong ánh sáng đỏ rực, màu áo chùng của em ngày trẻ đổ lại trên ngọn lửa chưa tàn. Gã lần đầu sau những tháng khô khan, bắt đầu nhìn ra dáng vẻ dịu dàng của em sau mỗi lần quay đầu tìm gã.- Thì ra, em ấy đã từng chịu đựng cảm giác nàyGã thều thào một câu, nước mắt từ rất lâu đã giấu kín lặng lẽ rơi khỏi đáy mắt đen thâm quầng cũng là vì rượu cũng là vì tình Severus cho rằng mình từng đi qua nhiều chuyện, gặp phải nhiều điều, gã cho rằng bản thân có thể níu lấy con tim mình lại nhưng cuối cùng vẫn vô tình thầm mến emMen rượu say kéo gã vào thứ lụn bại tiếp theo trong cuộc đời. Severus nhắm mắt, em của gã chợt trở về, mắt xanh, tóc đậm, áo chùng đỏ chói, em của ngày niên thiếu mang hết bao nhiêu dịu dàng đặt vào lời yêu dành cho gã, em của ngày trẻ, mắt cười, môi nhạt, gió bay cũng không cuốn đi ấm áp ở đáy mắt Hóa ra, đau lòng nhất không phải là tâm can bị xé ra làm trăm mảnh, càng không phải mang tấm lòng cho nắng già giẫm lên mà là cảm giác mọi vật đều bình dị trôi qua, nắng già vẫn ôm lấy mái tóc, người mình yêu thương như bọt biển, như pháo hoa tàn, người yêu thương trước mắt tan vào cuộc sống, đến cuối cùng vẫn chẳng thể nhìn thấy người thêm lần nào nữa trong cuộc đời. Đôi khi có những thời khắc êm đẹp chỉ vô tình trôi qua cuộc đời một lần duy nhất, sau này những thứ kỉ niệm ấy chỉ có thể dùng tâm trí để trở về, có một ngày nắng đẹp, cũng có những ngày mưa tàn, thời khắc kia có thể mang theo lạnh giá của cơn mưa đầu hạ, cũng có thể là nóng ẩm của ngày hè còn vời vợi nắng caoMột ngày êm đẹp, khi mây trời đã dừng lại sưởi ấm dưới ánh nắng dịu dàng, con cú tuyết đang đậu trên cửa sổ. Gã ngẩng người, đã từ lâu rồi, gã chẳng còn nhìn thấy nó nữa, xa lạ đến mức gã gần như tưởng chừng nó đã quên đường bay về đây, nơi đã từng là ngôi nhà thứ hai của nó- Harry, em ấy có khỏe không ?Đó là câu đầu tiên Severus thốt ra, câu nói được gã giấu diếm chừng ấy năm, đã từng nhiều lần in lên giấy nhưng rồi lại gói ghém cất đi. Từ khi nào mà đến câu hỏi thăm em gã cũng cảm thấy mình không có tư cách như thế ? Có lẽ là từ ngày em rời đi, con cú tuyết chỉ nhìn gã, đến khi Severus gỡ tấm thư dưới chân mình, nó lặng lẽ bay điKhông biết đã bao lâu rồi Severus mới thấy tim mình bồi hồi đến vậy, mọi thứ thật thân thuộc, như ngày em và gã còn ở bên nhau. Gã vẫn thường hay nhận được những bức thư dài từ người mình yêu, bên trong đều là những lời yêu thương được Harry cẩn thận vun vén thế mà ngày đó gã ngó lơ chúng, mãi đến khi những thứ thân quen dần trở nên xa lạ, gã mới hối hận tìm cách trân trọng yêu thương ngày đó. Bức thư trên tay cũng vậy, Severus không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy gã mong mỏi những điều nhỏ nhặt này, cảm giác thân thuộc này quá xa vời, khác lạ đến mức nhịp thở của người đàn ông rối bời, hệt như tấm lòng gãRa vậy, thư trên tay gã hóa ra là thiệp mời trắng, thiệp mời gã đến hôn lễ của em. Tâm can Severus đã không còn có thể vỡ vụn được nữa, thời khắc thiệp mời in cái tên xinh đẹp của em cùng tên người nào đó rất xa lạ, thổn thức bao lâu cuối cùng cũng dồn hết đến trái tim từng ngày mong nhớ em. Gã không còn đủ sức để khóc nữa, dường như đau lòng, tan nát đã thay nhau giằng xéo gã, nước mắt cũng không thể rơi được nữa chỉ có thể bất lực nhìn em cùng người khác đắp dựng hạnh phúc dịu dàng - Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ mất nhau đúng không em ? Ngày hôn lễ của em, Severus mặc lên mình bộ quần áo đẹp nhất, cố che đi dáng vẻ nhếch nhác của ngày tháng thiếu em, mang tốt đẹp vốn có để chứng kiến tình yêu ấm áp của em, sau cùng chỉ mong có thể mỉm cười chúc mừng cho hạnh phúc của em. Gã từ bỏ rồi, gã đã không còn bất kỳ hy vọng nào về tình yêu ngày đó, không còn mong muốn hạnh phúc gì về cuộc sống có em nữa rồi - Giáo sư Snape, đã lâu rồi không gặpEm vừa gặp đã cười, đáy mắt xanh cong lên, dịu dàng đến mức gã cảm thấy bản thân trước đã được em tha thứ. Hôm nay, em rất đẹp, áo trắng mà gã từng ước ao được khoác cho em đã có người thay gã làm lấy, hôn lễ mà gã cũng từng muốn tổ chức cho em nay đã thành lễ đường của em cùng người khác. Em vẫn như vậy, vẫn dịu dàng, tốt đẹp thế mà sao gã vẫn thấy mình và em quá xa cách, có lẽ, kẻ mang nhiều tổn thương cho em như gã không xứng để cùng em bước lên lễ đường ở ven biển mà em từng ước ao, cũng không xứng đáng cùng em kề cạnh ở đời - Chúc em hạnh phúcĐó từng là điều gã muốn nhất, thế nhưng ngày hôm nay để thốt ra từng ấy lời, con tim gã như bị bóp nghẹt. Harry của gã cười xinh đẹp, vẫn như ngày đó, em dịu dàng nhìn gã, gật đầu nói cảm ơn. Severus nhớ rõ ngày đó khi em 17 tuổi cũng từng xinh đẹp mỉm cười như thế này, đó là ngày gã nói yêu em, chỉ tiếc rằng sau này dáng vẻ e thẹn đó một lần nữa bày ra trước mặt gã nhưng lại là ở hôn lễ của em. Đau lòng lẫn hạnh phúc loang vào nhau, khiến gã không còn có thể phân biệt nổi giác quan của chính mình, thơ thẫn gật đầu, không hề nói thêm với em, gã lặng lẽ rời đi, chọn hàng ghế cuối cùng âm thầm nhìn em từng bước đi đến lễ đường được bày trí tinh tế bên bờ biển như em từng mơ ước. Em đứng đó, mỉm cười vẫn rất xinh đẹp, chờ đón người em yêu xót xa thay người đó vốn từng là gã, ngày hôm đó nắng rất đẹp, nắng trời mà chúng ta từng hẹn ước cũng tác thành cho tình yêu của em, gã chỉ có thể từ xa, thầm lặng mỉm cười nhìn em thiếu niên ngày trước đã từng nói yêu mình trao nhẫn cưới cho người khác, viết trọn trang sách hạnh phúc của đời mình- Cảm ơn em, vì đã mời tôi đến, lần nữa cho tôi tư cách bước vào cuộc sống của em, dù chỉ là đứng bên rìa cuộc sống của em, nhìn em hạnh phúcYêu đương là loại cảm xúc khó tả, kề cạnh em là hạnh phúc nhưng tiếc rằng gã chưa từng trân trọng nó. Chỉ trong thời khắc em đồng ý trở thành gia đình cùng người khác, gã mới nhận ra bản thân rất cần em, rất cần tiếng gọi của em nhưng đến hối tiếc gã cũng không còn tư cách. Đành lòng ngậm hết yêu thương nén lại cất mãi trong lòng, mỉm cười thốt ra lời chúc em hạnh phúc, sau này khi em đã cùng người khác trở thành người nhà mà quên mất đi tuổi trẻ của mình đã từng có một gã đàn ông lụn bại. Gã vẫn sẽ tiếp tục mang ngày yêu thương đó nhúng đẫm thâm tâm mình, đào lên yêu thương hôm nay đã chôn giấu, cả đời nhớ đến em. Cuộc đời của em là biển rộng, còn gã chỉ là vô vàn sóng biển, đến một lúc nào đó sẽ tan thành bọt, bạc bẽo đứng bên rìa cát lặng lẽ nhìn em đang dịu dàng bắt lấy nắng ấm.Severus đã nhìn thấy màu hạ bay đi trong một ngày nắng nhẹ, cũng như sâu sắc trong lòng gã vốn dĩ chẳng thể khắc thành lời
Đời này mình lỡ quên nhau một lời hẹn ước 129600 năm, chỉ tiếc hẹn ước ngày đó cùng em gặp lại chính là tương phùng ở hôn lễ của em
Đời này mình lỡ quên nhau một lời hẹn ước 129600 nămMàu hạ chí bay vào nền trời xanh theo trái tim còn ướt nhòe vệt nước mắt, gió tháng năm cuốn qua thứ hoa vừa chớm nở. Hạ tàn phai với làn mưa lạnh đầu, trái tim không thể khô dần bởi những cơn đau.- Chỉ cần mình còn yêu nhau mọi chuyện sẽ ổn định thôi, đúng không Sev?Tháng năm đó, màu nắng vẫn còn trong vàng trên bức tường cũ, vài dây thường xuân xanh đậm leo qua khung cửa mờ. Harry ở trên ghế sofa dài phủ nhung lụa đen, em thiếu niên mắt ngọc chỉ hờ hững thả tầm mắt, màu xanh đậm như rừng mưa nhiệt đới từ đáy mắt của em thiếu niên lặng nhìn người đàn ông kia. Gã đàn ông ngũ quan trừu tượng, gương mặt khắc khổ và mái tóc đen đổ trên áo chùng tối màu. Hoang tàn, lạnh buốt, bụi bẩn và xấu xa, đó là những gì mà người ta nghĩ về gã- Đừng lo nữa, sẽ ổn thôiGã chỉ trả lời lại một câu, ánh mắt vẫn nhìn vào mực sách. Trái tim giờ đây giày xéo những nỗi đau, cơn đau đớn tận cùng bước đến và ban cho linh hồn đang thoi thóp của gã một cái chạm nhẹ nhàng vào vết thương vẫn còn rỉ máu. Có những cơn đau dù có trăm vạn lần muốn bỏ mặc nhưng một ngày nào đó, nó sẽ quay về như một cố nhân vốn đã quên mặt nhiều năm trong quá khứ. Severus không phải loại là người thích bất chấp, càng không muốn nhìn thấy đau thương, thế mà ngày Harry bước đi, con tim của gã lại một lần nữa thoi thóp tìm đến những vết cháy tận cùng của cuộc đời. Gã xua đuổi ngày tháng bằng những phút giây gói mèm trong vị đắng trên đầu lưỡi. Trong ánh sáng đỏ rực, màu áo chùng của em ngày trẻ đổ lại trên ngọn lửa chưa tàn. Gã lần đầu sau những tháng khô khan, bắt đầu nhìn ra dáng vẻ dịu dàng của em sau mỗi lần quay đầu tìm gã.- Thì ra, em ấy đã từng chịu đựng cảm giác nàyGã thều thào một câu, nước mắt từ rất lâu đã giấu kín lặng lẽ rơi khỏi đáy mắt đen thâm quầng cũng là vì rượu cũng là vì tình Severus cho rằng mình từng đi qua nhiều chuyện, gặp phải nhiều điều, gã cho rằng bản thân có thể níu lấy con tim mình lại nhưng cuối cùng vẫn vô tình thầm mến emMen rượu say kéo gã vào thứ lụn bại tiếp theo trong cuộc đời. Severus nhắm mắt, em của gã chợt trở về, mắt xanh, tóc đậm, áo chùng đỏ chói, em của ngày niên thiếu mang hết bao nhiêu dịu dàng đặt vào lời yêu dành cho gã, em của ngày trẻ, mắt cười, môi nhạt, gió bay cũng không cuốn đi ấm áp ở đáy mắt Hóa ra, đau lòng nhất không phải là tâm can bị xé ra làm trăm mảnh, càng không phải mang tấm lòng cho nắng già giẫm lên mà là cảm giác mọi vật đều bình dị trôi qua, nắng già vẫn ôm lấy mái tóc, người mình yêu thương như bọt biển, như pháo hoa tàn, người yêu thương trước mắt tan vào cuộc sống, đến cuối cùng vẫn chẳng thể nhìn thấy người thêm lần nào nữa trong cuộc đời. Đôi khi có những thời khắc êm đẹp chỉ vô tình trôi qua cuộc đời một lần duy nhất, sau này những thứ kỉ niệm ấy chỉ có thể dùng tâm trí để trở về, có một ngày nắng đẹp, cũng có những ngày mưa tàn, thời khắc kia có thể mang theo lạnh giá của cơn mưa đầu hạ, cũng có thể là nóng ẩm của ngày hè còn vời vợi nắng caoMột ngày êm đẹp, khi mây trời đã dừng lại sưởi ấm dưới ánh nắng dịu dàng, con cú tuyết đang đậu trên cửa sổ. Gã ngẩng người, đã từ lâu rồi, gã chẳng còn nhìn thấy nó nữa, xa lạ đến mức gã gần như tưởng chừng nó đã quên đường bay về đây, nơi đã từng là ngôi nhà thứ hai của nó- Harry, em ấy có khỏe không ?Đó là câu đầu tiên Severus thốt ra, câu nói được gã giấu diếm chừng ấy năm, đã từng nhiều lần in lên giấy nhưng rồi lại gói ghém cất đi. Từ khi nào mà đến câu hỏi thăm em gã cũng cảm thấy mình không có tư cách như thế ? Có lẽ là từ ngày em rời đi, con cú tuyết chỉ nhìn gã, đến khi Severus gỡ tấm thư dưới chân mình, nó lặng lẽ bay điKhông biết đã bao lâu rồi Severus mới thấy tim mình bồi hồi đến vậy, mọi thứ thật thân thuộc, như ngày em và gã còn ở bên nhau. Gã vẫn thường hay nhận được những bức thư dài từ người mình yêu, bên trong đều là những lời yêu thương được Harry cẩn thận vun vén thế mà ngày đó gã ngó lơ chúng, mãi đến khi những thứ thân quen dần trở nên xa lạ, gã mới hối hận tìm cách trân trọng yêu thương ngày đó. Bức thư trên tay cũng vậy, Severus không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy gã mong mỏi những điều nhỏ nhặt này, cảm giác thân thuộc này quá xa vời, khác lạ đến mức nhịp thở của người đàn ông rối bời, hệt như tấm lòng gãRa vậy, thư trên tay gã hóa ra là thiệp mời trắng, thiệp mời gã đến hôn lễ của em. Tâm can Severus đã không còn có thể vỡ vụn được nữa, thời khắc thiệp mời in cái tên xinh đẹp của em cùng tên người nào đó rất xa lạ, thổn thức bao lâu cuối cùng cũng dồn hết đến trái tim từng ngày mong nhớ em. Gã không còn đủ sức để khóc nữa, dường như đau lòng, tan nát đã thay nhau giằng xéo gã, nước mắt cũng không thể rơi được nữa chỉ có thể bất lực nhìn em cùng người khác đắp dựng hạnh phúc dịu dàng - Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ mất nhau đúng không em ? Ngày hôn lễ của em, Severus mặc lên mình bộ quần áo đẹp nhất, cố che đi dáng vẻ nhếch nhác của ngày tháng thiếu em, mang tốt đẹp vốn có để chứng kiến tình yêu ấm áp của em, sau cùng chỉ mong có thể mỉm cười chúc mừng cho hạnh phúc của em. Gã từ bỏ rồi, gã đã không còn bất kỳ hy vọng nào về tình yêu ngày đó, không còn mong muốn hạnh phúc gì về cuộc sống có em nữa rồi - Giáo sư Snape, đã lâu rồi không gặpEm vừa gặp đã cười, đáy mắt xanh cong lên, dịu dàng đến mức gã cảm thấy bản thân trước đã được em tha thứ. Hôm nay, em rất đẹp, áo trắng mà gã từng ước ao được khoác cho em đã có người thay gã làm lấy, hôn lễ mà gã cũng từng muốn tổ chức cho em nay đã thành lễ đường của em cùng người khác. Em vẫn như vậy, vẫn dịu dàng, tốt đẹp thế mà sao gã vẫn thấy mình và em quá xa cách, có lẽ, kẻ mang nhiều tổn thương cho em như gã không xứng để cùng em bước lên lễ đường ở ven biển mà em từng ước ao, cũng không xứng đáng cùng em kề cạnh ở đời - Chúc em hạnh phúcĐó từng là điều gã muốn nhất, thế nhưng ngày hôm nay để thốt ra từng ấy lời, con tim gã như bị bóp nghẹt. Harry của gã cười xinh đẹp, vẫn như ngày đó, em dịu dàng nhìn gã, gật đầu nói cảm ơn. Severus nhớ rõ ngày đó khi em 17 tuổi cũng từng xinh đẹp mỉm cười như thế này, đó là ngày gã nói yêu em, chỉ tiếc rằng sau này dáng vẻ e thẹn đó một lần nữa bày ra trước mặt gã nhưng lại là ở hôn lễ của em. Đau lòng lẫn hạnh phúc loang vào nhau, khiến gã không còn có thể phân biệt nổi giác quan của chính mình, thơ thẫn gật đầu, không hề nói thêm với em, gã lặng lẽ rời đi, chọn hàng ghế cuối cùng âm thầm nhìn em từng bước đi đến lễ đường được bày trí tinh tế bên bờ biển như em từng mơ ước. Em đứng đó, mỉm cười vẫn rất xinh đẹp, chờ đón người em yêu xót xa thay người đó vốn từng là gã, ngày hôm đó nắng rất đẹp, nắng trời mà chúng ta từng hẹn ước cũng tác thành cho tình yêu của em, gã chỉ có thể từ xa, thầm lặng mỉm cười nhìn em thiếu niên ngày trước đã từng nói yêu mình trao nhẫn cưới cho người khác, viết trọn trang sách hạnh phúc của đời mình- Cảm ơn em, vì đã mời tôi đến, lần nữa cho tôi tư cách bước vào cuộc sống của em, dù chỉ là đứng bên rìa cuộc sống của em, nhìn em hạnh phúcYêu đương là loại cảm xúc khó tả, kề cạnh em là hạnh phúc nhưng tiếc rằng gã chưa từng trân trọng nó. Chỉ trong thời khắc em đồng ý trở thành gia đình cùng người khác, gã mới nhận ra bản thân rất cần em, rất cần tiếng gọi của em nhưng đến hối tiếc gã cũng không còn tư cách. Đành lòng ngậm hết yêu thương nén lại cất mãi trong lòng, mỉm cười thốt ra lời chúc em hạnh phúc, sau này khi em đã cùng người khác trở thành người nhà mà quên mất đi tuổi trẻ của mình đã từng có một gã đàn ông lụn bại. Gã vẫn sẽ tiếp tục mang ngày yêu thương đó nhúng đẫm thâm tâm mình, đào lên yêu thương hôm nay đã chôn giấu, cả đời nhớ đến em. Cuộc đời của em là biển rộng, còn gã chỉ là vô vàn sóng biển, đến một lúc nào đó sẽ tan thành bọt, bạc bẽo đứng bên rìa cát lặng lẽ nhìn em đang dịu dàng bắt lấy nắng ấm.Severus đã nhìn thấy màu hạ bay đi trong một ngày nắng nhẹ, cũng như sâu sắc trong lòng gã vốn dĩ chẳng thể khắc thành lời
Đời này mình lỡ quên nhau một lời hẹn ước 129600 năm, chỉ tiếc hẹn ước ngày đó cùng em gặp lại chính là tương phùng ở hôn lễ của em
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com