RoTruyen.Com

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh

Lúc Suhwan nghe được tiếng động, bên ngoài đã náo loạn hơn cả nửa buổi.

Cậu giãy giụa thân thể, phát hiện mình bị cái tên Jung Jihoon không biết xấu hổ khóa lại trong chăn, trước mắt một mảnh đen kịt.

Suhwan nỗ lực vặn vẹo để mở ra một lỗ hở, lộ ra đôi mắt cún con, thấy rõ ràng tình cảnh của Jung Jihoon lúc này.

Jung Hajun thực sự đã bị thằng con trai chọc cho điên tiết lên.

Đương nhiên, bất kể bậc phụ huynh nào cũng thế, nhìn thấy con trai Alpha của mình tỉnh dậy từ trên giường của một Omega, tâm trạng làm sao mà tốt cho được.

Hơn nữa, hắn lại còn cùng Omega này có quan hệ đánh dấu tạm thời.

Một gậy này khiến cho Han Wangho hoàn toàn tỉnh lại, đầu óc lộn xộn miễn cưỡng khởi động lại lần nữa.

Jung Jihoon đã bò dậy từ trên giường, để né tránh ba hắn, hắn vừa mặc áo vừa nhảy xuống dưới giường.

“Ba! Ba! Để con giải thích! Ba đừng đánh nữa! Đau đau đau! Đau chết con rồi!”

Park Jungmi vốn dĩ cảm thấy bản thân mình nên tức giận mới đúng, nhưng lửa giận còn chưa kịp phát ra, nhìn thấy hành động này của Jung Hajun, bà đã quen nhìn sóng to gió lớn cũng bị dọa cho sợ hãi không nhẹ.

“Anh Jung à! Đánh nhẹ chút thôi, cái chổi này đánh đau lắm”

Thật ra thì bà chủ yếu là muốn nói như này: Con trai tôi vẫn còn đang ở trên giường, ông đánh lung tung thế lỡ đánh trúng Wangho thì sao!

Jung Hajun giờ phút này hoàn toàn chẳng nghe lọt lỗ tai bất kỳ lời nói nào nữa, trong mắt ông chỉ thấy mỗi cảnh thằng ranh con đáng chết nhà ông ở trần nửa thân trên.

Han Wangho giật khóe miệng, túm chặt Jung Jihoon, vừa kéo vừa đẩy hắn vào bên trong giường.

Anh lên tiếng “Chú Jung, chú nghe cháu giải thích……”

Cảnh tượng này, sao nhìn cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?

Lúc nói ra những lời này, tự bản thân Han Wangho cũng cảm thấy mắc cười.

Mới hôm qua ở trong phòng hành chính, cũng đã diễn ra cảnh tượng y chang.

Quả nhiên, anh và Jung Jihoon cứ ở bên cạnh nhau là không có chuyện gì tốt đẹp cả! Chỉ mỗi chuyện bị “bắt gian” thôi………. cái “gian” này đã bị bắt quả tang tới tận hai lần rồi.

Jung Hajun nhìn Han Wangho, cầm cây chổi trong tay, định chọt cây chổi đánh vào Jung Jihoon ở đằng sau Han Wangho.

“Cháu tránh ra đi, hôm nay chú mà không cho thằng ranh này một trận thì nó vẫn không biết trời cao đất dày là gì!”

Park Jungmi buồn bực: Rõ ràng hôm qua không hề nhìn thấy Jung Jihoon đi vào, sao thằng nhóc này chạy tới phòng Han Wangho được chứ?

Vấn đề này đều khiến mọi người thắc mắc ở trong lòng.

Ngay sau đó, giây tiếp theo, Jung Jihoon liền diễn tả lại cho mọi người thấy làm cách nào hắn có thể vào phòng riêng của Omega mà không cần phải thông qua cửa chính.

Han Wangho kéo hắn lại một cái “Cậu đi đâu đó?”

Jung Jihoon kéo cửa sổ ra, không hề suy nghĩ liền lộn ra ngoài.

Hai mắt Jung Hajun trừng trừng nhìn Jung Jihoon trước tiên đi về phía ban công bên ngoài cửa sổ, sau đó nhảy lên cây đào bên cạnh ban công, một đường trèo xuống, sau đó nhảy ra sân, co giò chạy như điên, để lại một đám khói bụi mù mịt.

Động tác cực kỳ thành thục, tư thế vượt nóc băng tường hết sức oai hùng, vừa nhìn đã thấy đây không phải là một tuyệt thế võ công có thể luyện thành được trong một sớm một chiều.

“Giỏi thật” Sắc mặt Jung Hajun đã bắt đầu biến thành màu đen thui “Tiểu tử thúi, mày đúng là…..giỏi thật đấy”

Ông cử động thân thể, có vẻ như cũng muốn bắt chước Jung Jihoon từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Giây phút quan trọng, đột nhiên Han Wangho đóng cửa sổ lại.

Park Jungmi cũng vội vàng kéo Tần Hành lại “Anh Jung ơi, không được đâu, nó nhảy được chứ với thân phận của anh mà đi trèo tường thì không hay lắm!”

Jung Hajun nhìn thấy Jung Jihoon trèo tường chuồn ra ngoài không thể trèo theo để đuổi kịp được, lập tức thay đổi phương hướng, đi ra khỏi cửa phòng, xuống lầu chạy ra sân sau đuổi theo.

Han Wangho mặc xong quần áo, không kịp thay dép, chạy đuổi theo phía sau Jung Hajun.

Han Beomhyun quát Han Wangho một câu, anh cũng mắt điếc tai ngơ luôn.

Sáng sớm đã náo loạn một trận như thế, Park Jungmi mệt bở cả hơi tai. Sau khi thấy Han Beomhyun cũng chạy đuổi theo, bà ngồi xuống giường thở hồng hộc.

Cũng chính lúc này, Park Jungmi chú ý tới, trong thư phòng có một “vật thể chả giò”, giống như có một người nào đó bị nhốt lại trong chăn.

Park Jungmi: ?

Suhwan có dự cảm không lành, cậu từ từ rụt đầu lùi về trong chăn.

Kết quả cậu vừa nhúc nhích, sự nghi ngờ trong lòng Park Jungmi càng lúc càng lớn: ???

“Ai đó?” Park Jungmi hỏi một câu.

Vật thể chả giò trong thư phòng từ từ lăn tròn, sau đó lăn tới bên cạnh tủ, im lặng suy tư.

Park Jungmi:……

Bà đi vào thư phòng, đến bên cạnh Suhwan, dùng tay chọt chọt chăn bông.

Trải qua chuyện của Jung Jihoon, bà đã bình tĩnh hơn đối với chuyện trong phòng riêng của Han Wangho xuất hiện vật thể kỳ lạ.

Bà hỏi “Bên trong có người sao?”

Suhwan nhỏ giọng trả lời “Không có người”

Suy nghĩ một chút, Suhwan bổ sung nói “Tui là cái chả giò chiên”

Park Jungmi:……

Bà dùng sức một chút để kéo cái chăn bông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Jung Suhwan liền lộ ra.

Phải nín thở một lúc lâu khiến cho cả khuôn mặt cậu đều ửng đỏ, tóc tai lộn xộn, cực kỳ đáng yêu.

Park Jungmi nhìn một cái là có thể thấy được cậu nhóc này là một Omega, hơn nữa, khuôn mặt của cậu bé còn đặc biệt thân quen.

Suhwan thấy không thể giả vờ nổi nữa, cố gượng cười “Dì Park….. cháu là….”

Park Jungmi nhớ lại “Cậu là bạn của Wangho phải không?”

“Phải phải phải!” Suhwan nghĩ thầm: Con mà là bạn anh ấy à? Con là con của ảnh đó! Bà ngoại ơi!

Nhưng những lời này cậu tuyệt đối không thể nói ra được, đành vội vàng nói dối “Hôm qua cháu tới cùng với Jihoon, chỉ muốn kiếm Wangho chơi thôi”

Nhớ tới kết cục thê thảm của Jung Jihoon, Suhwan làm người con cực kỳ có hiếu, giải vây cho ba cậu, nói “Tối qua đáng ra là cháu ngủ chung với Wangho hyung nhưng mà hình như Jihoon bị sốt á, nên cháu với Wangho hyung mới để cho cậu ấy ngủ ở trên giường. Tới nửa đêm Wangho đi xem thử coi cậu ta sao rồi, chắc vì ảnh cũng mệt quá nên ngủ thiếp luôn trên giường.”

Park Jungmi hỏi “Các cháu tới sao không đi cửa chính mà lại đi trèo tường? Cháu cũng trèo lên đây từ sân sau luôn phải không?”

Trong lòng bà nói thầm: Nguy hiểm quá, bữa sau phải giăng cái lưới điện ở sân sau mới được, chứ không để ai cũng có thể trèo vào như vậy, con trai mình không phải sẽ gặp chuyện nguy hiểm sao?

Suhwan ấp úng nói “Dạ, tại…. tại…..”

Park Jungmi thấy cậu không nói ra được lý do, dù vậy trong lòng cũng đã sáng tỏ.

Trong phòng có người thứ ba, ít nhất có thể chứng minh được tối hôm qua giữa Han Wangho và Jung Jihoon  phát sinh chuyện không thể cứu vãn.

Park Jungmi thở dài “Thôi xuống lầu đi, ăn sáng trước đã”

Bên này, Suhwan đã nhẹ nhàng hóa giải vấn đề.

Còn ở bên kia, Jung Jihoon có thể nói là đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng.

Không biết ba hắn lấy đâu ra nghị lực, mà dí đuổi theo hắn chạy hết cả một con phố vẫn chưa chịu buông tha cho hắn.

Nhà Han Wangho ở trung tâm thành phố, từ cổng ra khỏi tiểu khu, cho dù là rẽ trái hay rẽ phải thì cũng đều là những con phố sầm uất.

Jung Hajun không quen thuộc đường đi ở khu vực này, Jung Jihoon nhìn thấy ba hắn ở phía sau cầm chổi dí theo nhất quyết phải tóm cho bằng được hắn, lập tức rẽ qua đường khác rồi cắm cổ chạy.

Vào lúc nguy cấp, bị Han Wangho bắt được cổ tay.

Jung Jihoon sửng sốt một chút “Sao anh cũng chạy ra đây?”

Han Wangho “Phí lời! Bộ cậu muốn bị mất mặt ở ngay giữa đường lớn sao? Chạy hướng này!”

Hai người chạy vòng vèo, chọn con đường ít người qua lại hơn để chạy.

Lúc Jung Hajun chạy tới ngã rẽ, Tần Sơ đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Thằng ranh chết tiệt…..” Jung Hajun nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Han Wangho kéo Jung Jihoon chạy, cả hai người đều là những thiếu niên choai choai, trên đường chạy không ai bỏ rơi ai, giống như một cơn gió vậy.

Tuy rằng hồi còn trẻ, Jung Hajun đã từng đi lính, nhưng bây giờ cũng không thể tránh khỏi sự lão hóa. Đứng tại chỗ nghỉ ngơi thở hồng hộc, tức không chịu được.

Hôm nay Park Jaehyuk đang cùng bạn gái mới quen của mình tung tăng đi dạo phố, bạn gái đi một hồi thấy mệt nên nói muốn vào trong MCDonald ngồi nghỉ một lát.

Cậu ta xách túi lớn túi nhỏ, cùng với bạn gái đi vào chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Bạn gái hài lòng dựa vào trên vai cậu ta, Park Jaehyuk tâm ý viên mãn, cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, là một thằng con trai, lúc này nên làm chút chuyện gì đó mới đúng.

Bạn gái có vẻ cũng đã nhận ra, thẹn thùng mỉm cười, lỗ tai đỏ bừng, khép hờ nửa mắt, chờ đợi hôn môi.

Kết quả, còn chưa chờ được nụ hôn, lại nghe thấy Park Jaehyuk kêu lên một câu “Douma!”

Bạn gái không vui mở to mắt “Anh douma cái gì?”

Park Jaehyuk lặp lại một lần “………..Douma”

Ánh mắt cậu ta nhìn thẳng về phía trước, đầu từ bên trái chuyển sang bên phải.

Cô bạn gái: ?

Park Jaehyuk nuốt nuốt nước miếng “Hình như anh nhìn thấy Jung Jihoon cởi trần chạy trên đường?”

Nghe thấy Jung Jihoon, cô bạn gái hăng hái lên.

Tuy rằng cô là bông đã có chậu, nhưng sự nhiệt tình đối với giáo thảo vẫn không hề suy giảm “Jung Jihoon? Không thể nào, ban ngày ban mặt sao hắn có thể chạy bộ ở đây được chứ? Lại còn cởi trần? Đâu rảnh dữ vậy? Chắc tối qua anh ngủ không ngon nên bị hoa mắt rồi.”

Park Jaehyuk hoang mang, suy tư nói “Chắc là bị hoa mắt thật….”‘

Nếu không, sao cậu ta có thể nhìn thấy, người kéo Jung Jihoon chạy đi là Han Wangho chứ?

Cảnh tượng vi diệu như vậy, cho dù có nằm mơ cũng không mơ tới cỡ đó được!

Cái này là gì chứ? Bộ đang đóng ‘Trái tim mùa thu’ sao?

(Trái tim mùa thu: Phim HQ lâm li bi đát hồi xưa do Song Hye Kyo, Song Seung Hun với Wonbin đóng)

Park Jaehyuk uống ly coca lạnh, bình tĩnh lại, xác định: Chắc mình nhìn lộn rồi.

Cô bạn gái lấy điện thoại ra, coi chuyện này như một chuyện cười, chia sẻ lên diễn đàn trường, đăng một topic trong mục “cuộc sống”

– Tiêu đề: Cười xỉu, hôm nay tui đi dạo phố với bồ, ảnh nói với tui nhìn thấy Jung Jihoon cởi trần chạy trên đường.

Lầu một: Tui cũng đang trên đường, chuẩn bị đi ăn với bồ ở một quán ăn mới mở ~ ăn ngon cực ~

Cũng trong topic

– Ông bồ thớt chắc không chỉ là mất ngủ thôi đâu, thôi cứ đưa ổng đi bệnh viện kiểm tra mắt thử đi.

– Topic về Jung Jihoon hôm nay đủ chỉ tiêu chưa vậy? Đám con gái mấy người tối ngày chỉ có nhiêu đó nói hoài, đây là diễn đàn trường chứ có phải hậu cung của Jung Jihoon đâu?

– Lầu trên sao không vô topic của Han Wangho mà chửi?

– Ha ha, hèn vãi, có giỏi thì chửi trước mặt Jung Jihoon đi.

……………

Topic cuối cùng cũng ngừng lại.

Trên diễn đàn trường, ngoại trừ đám con gái còn có đám con trai nữa, mỗi lần có topic về Jung Jihoon là kiểu gì cũng có mấy đứa con trai vào trong comment cà khịa.

Cô bạn gái đăng topic xong thì cất điện thoại đi, không quan tâm tới nữa.

Trên con đường này có rất nhiều nhà hàng ăn ngon, còn cả một nhà sách lớn và trung tâm thương mại nữa.

GenG và mấy trường học khác cũng nằm ở gần đó, vào những ngày nghỉ, trên đường có thể nhìn thấy được nhiều bạn học quen thuộc.

Trước đây không phải là chưa từng gặp Jung Jihoon ở đây, mỗi lần có người tình cờ nhìn thấy, trên diễn đàn trường lại tăng vọt lên một đống con gái gào gào thét thét muốn được va phải Jung Jihoon.

Nhưng ở đây mà gặp được Jung Jihoon cởi trần thì chưa từng thấy bao giờ.

Thật ra, nói cởi trần thì hơi quá.

Chẳng qua Jung Jihoon chỉ chưa mặc xong được áo, vừa chạy vừa mặc vào, nút áo phía trước cài lung tung lộn xộn.

Lúc cắt đuôi được Jung Hajun, cả hai người đều mệt đuối muốn nằm liệt trên đất.

Han Wangho kiếm băng ghế để ngồi xuống nghỉ, mua hai chai nước trong máy bán nước tự động, đưa cho Jung Jihoon.

“Mua hai chai làm gì? Lãng phí”

Jung Jihoon vặn nắp ra, đưa cho Han Wangho.

Han Wangho kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Jung Jihoon vẫn còn chưa nhận ra, mãi tới khi nhìn thấy Han Wangho chuẩn bị vặn nắp chai, đầu óc hắn mới nổ một tiếng, nóng mặt lên.

Mình bị gì vậy?

Jung Jihoon nghĩ thầm: Mình mở nắp chai cho anh ta làm gì? Bộ anh ta không tự mở được à?

Động tác này, rất có ý sâu xa.

Han Wangho suy nghĩ một chút, nhớ tới con mèo cam này hôm nay chắc cũng bay sạch mặt mũi trước mặt anh rồi……..nhất là hồi sáng hắn bị ba đánh cho một trận. Bây giờ hắn mở nắp chai cho anh, chắc để tìm lại chút bản lĩnh đàn ông, anh cũng không thể không chừa lại chút mặt mũi cho hắn được.

Dù sao ở trong ấn tượng của anh, Jung Jihoon mắc hai căn bệnh, bệnh trung nhị với bệnh sĩ diện.

Anh im lặng buông chai nước của mình xuống, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối “Cảm ơn, lúc nãy tôi mở không được”

Jung Jihoon không vạch trần anh, chờ khi Han Wangho uống xong, mở miệng hỏi “Có tiền không?”

Buổi sáng hắn vội vàng chạy đi, cả điện thoại di động lẫn thẻ ngân hàng đều bỏ trong bộ quần áo khác, bây giờ cả người không có đồng xu teng nào hết.

Không chỉ không có tiền, mà giày cũng không có luôn.

Hai người nhìn xuống dưới, Han Wangho còn đỡ, ít nhất còn mang dép lê. Còn Jung Jihoon hoàn toàn chân trần chạy ra đây, dẫm đầy bùn đất.

Han Wangho nhìn lên trên, vị “Jung công chúa” được nuông chiều từ bé này bây giờ hình tượng vô cùng chật vật khổ sở.

Quần áo thì nhăn nhúm, quần thì không mặc vừa, với quả tóc bù xù như dở người, chỉ được đúng mỗi cái mặt dù phong ba bão táp cỡ nào cũng vẫn đẹp đẽ y như cũ.

Jung Jihoon “Anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có tiền à?”

Han Wangho lục khắp toàn thân mình từ trên xuống dưới, ở trong túi lấy ra được 9 tệ.

Jung Jihoon không mang tiền, không lẽ anh mang chắc?

Lúc chạy đi vội vội vàng vàng, trên người chỉ khoác mỗi cái áo khoác, bên trong vẫn còn đang mặc đồ ngủ, lôi ra được 9 tệ là khá khẩm lắm rồi.

“Cậu thử tìm trong người cậu xem có tiền không” Han Wangho nhắc nhở.

Quần áo Jung Jihoon đang mặc trên người cũng là của anh, mặc trên người hắn nhìn có hơi nhỏ.

Sau khi hắn lục lọi trong túi một lúc, lấy ra được 1 đồng xu 5 hào, sau đó lục một hồi nữa, từ trong túi khác lấy ra được 4 hào.

………..

Han Wangho tiếc nuối nói “Lúc nãy mua nước đã dùng hết 3 tệ, nếu không bây giờ chúng ta đã có 12 tệ 9 hào.

Jung Jihoon dựa vào trên ghế “Anh biết 9 tệ 9 có thể làm được gì không?”

Han Wangho khiêm tốn nói “Sẵn sàng lắng nghe”

Jung Jihoon ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên xem.

Han Wangho vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một hàng chữ to đùng: Khu vực đăng ký kết hôn cục dân chính thành phố H.

Han Wangho: …….

Jung Jihoon “Anh có thể vào mua một cái giấy đỏ, chỉ cần 9 tệ 9 thôi”

Han Wangho “Với ai? Với cậu á?”

Jung Jihoon ngửa đầu “Chứ sao? Hay anh muốn cùng với ông anh học thêm à? Dù sao thì bổn thiếu gia đây cũng đẹp trai đấy chứ, đi đăng ký với tôi, anh được lợi quá chừng còn gì, tiện thể còn bịt miệng được mấy ông bà già.”

Hắn nói những lời ái muội quá mức đó với cái bộ mặt cực kỳ thản nhiên như không có gì, Han Wangho nghe mà nhức hết cả não.

Tính cách Jung Jihoon luôn như thế, hắn nói chuyện hay làm việc toàn dựa vào ý thích của bản thân, chẳng hề cảm thấy vài câu nói nhẹ nhàng như mây gió đó của hắn có thể khiến cho người ta chấn động mạnh cỡ nào.

Có điều, hình ảnh gió lùa rất thích hợp để hình dung hắn.

Mười sáu năm trước vẫn hay thịnh hành câu nói này: Cơn gió lùa vô tình, bất ngờ dẫn lũ đến.

Han Wangho cười lạnh một tiếng “Đăng ký với cậu sao? Mắc gì tôi phải tự hủy luôn nửa đời sau của mình chứ.

Jung Jihoon cau mày “Có gì không được. Về sau không được nói mấy lời như vậy nữa. Đứng lên đi”

Han Wangho giương mắt nhìn hắn “Đi làm à?”

Jung Jihoon mở miệng “Không làm nữa. Cho anh biết một đạo lý, ăn nói lung tung sẽ phải lãnh hậu quả lớn.”

Han Wangho có hơi mờ mịt nhìn hắn.

Jung Jihoon đã đứng lên. Lúc hắn từ trên cao nhìn xuống nói chuyện, trông rất có dáng vẻ trịch thượng của một “công chúa”, khẽ hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói “Bây giờ tôi đang rất bực mình, tốt nhất anh nên nghĩ cách giải quyết đi, nếu không tôi sẽ giận cho tới tối luôn đấy”

Hắn liếc nhìn cổ tay trống trơn của mình, rất có cảm giác đúng quy trình “Bắt đầu từ bây giờ, anh có hai tiếng để tìm cách dỗ tôi, không được quá hạn”

Han Wangho cạn lời “Sao tôi phải dỗ cậu………..Jung Jihoon! Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu đi đâu đó?”

Jung công chúa bây giờ đang tuân theo thiết lập nhân vật đang giận dỗi, hất cái đầu cao quý lên, mặc kệ Han Wangho.

Han Wangho bị hắn bất ngờ giở tính công chúa ra khiến anh dở khóc dở cười “Cậu muốn dỗ thế nào đây? Bây giờ tôi một không có tiền, hai không có xe, tôi dỗ cậu bằng niềm tin à?”

Jung Jihoon chỉ vào xe đạp công cộng ven đường “Đó không phải là xe à?”

Han Wangho cũng thẳng thừng “Tôi không chạy đâu”

Jung Jihoon đi đến buồng điện thoại bên cạnh, gọi điện cho quản gia.

Chưa tới mười phút, lão Kim đã lái xe đến, thuận tiện còn mang cho Jung Jihoon một bộ quần áo và một đôi giày nữa. Còn mang thêm một bộ quần áo khác, dĩ nhiên là mang cho Han Wangho.

Cỡ người của anh không mặc vừa quần áo của Jung Jihoon, cả người như chôn trong bộ đồ, có chút gầy yếu.

Làn da Han Wangho rất trắng, còn quản gia lại mang tới một bộ đồ màu đen. Sau khi anh mặc vào, càng thêm có cảm giác giống như đồ sứ mong manh dễ vỡ, tuy là một thiếu niên kiên cường, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy cực kỳ nhu nhược yếu đuối.

Mười sáu năm sau, đa số fanboys của anh đều bị thu hút bởi điều này, hơn nữa dùng cảm giác yếu đuối mong manh mà nhận định giới tính thứ hai của Han Wangho là Omega.

Han Wangho “Cậu biết số điện thoại của quản gia sao không gọi sớm?”

Lúc nói lời này thì Jung Jihoon đã sửa soạn lại đàng hoàng, trở về dáng vẻ của một thiếu niên khí phách hăng hái ngày thường.

Hắn nhăn nhó xuýt xoa một tiếng, vươn tay sờ sờ sau lưng “Ông già đánh ác dã man, đánh muốn gãy cột sống người ta luôn!”

Han Wangho bất đắc dĩ thở dài “Đi thôi, mua thuốc bôi vào”

Sau đó hai người ở bên trong trung tâm thương mại tìm một khu vực khá thưa người mà ngồi xuống. Han Wangho lấy ra một tuýp thuốc mỡ giảm sưng từ trong đống thuốc, nặn ra một ít trước tiên bôi lên mu bàn tay Jung Jihoon.

Vết thương trên lưng hắn bây giờ không thể bôi được, trong trung tâm thương mại người đi qua đi lại, cởi áo ra ở đây thì nhìn có hơi thô tục.

Lúc Han Wangho bôi thuốc vô cùng cẩn thận, xuống tay hết sức nhẹ nhàng.

Từ góc độ này của Jung Jihoon nhìn xuống, có thể nhìn thấy được phần trước ngực lộ ra do cổ áo rộng rũ xuống, làn da trắng như tuyết. Hắn nhớ rõ làn da của Han Wangho rất trơn láng, tối hôm qua khi ôm ngủ có cảm giác rất thoải mái.

Bây giờ nghĩ tới dư vị tối qua, lại cảm thấy chưa ôm đủ.

Lại nói, Han Wangho người này, ngoại hình đẹp, thành tích tốt, lại còn biết cách chăm sóc người khác nữa.

Nếu làm theo lời của Jung Hajun, đính hôn với anh ta, cũng không phải là chuyện khiến người ta thấy khó chịu.

Quan trọng là Han Wangho cần hắn, ý nghĩ này một khi đã hình thành ở trong đầu Jung Jihoon, liền trở nên bành trướng vô hạn trong lòng hắn.

Han Wangho cần đến hắn, hơn nữa, ngoại trừ hắn, ai cũng không được.

Cứ nhìn chằm chằm Han Wangho như vậy trong chốc lát, đã không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng là khiến người ta phải hết hồn, Jung Jihoon đột nhiên nói “Wangho, anh đính hôn với tôi đi”

Điện thoại di động của một nữ sinh bên cạnh đang cầm trên tay…….. bất thình linh rớt xuống đất.

Cô nàng cột tóc đuôi gà, quay lưng về phía Jung Jihoon, dáng vẻ trông như một nữ sinh trung học.

Cô ta run rẩy nhặt điện thoại, một lần nữa mở điện thoại lên, truy cập vào trang web diễn đàn trường.

Tay đang thoa thuốc của Han Wangho khẽ run lên, mặt không đổi sắc, thoa thuốc được hơn một nửa trên mu bàn tay của Jung Jihoon, thanh âm vững vàng nói “Cậu định giở trò gì nữa đây?”

Jung Jihoon “Giở trò gì? Không giở trò gì cả, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy. Anh ghét tôi à?”

Trước kia đúng là có ghét thật.

Han Wangho nghĩ thầm trong lòng, đồ chó con này không phải luôn khiến người ta thấy ghét sao.

Bây giờ, đã dây dưa qua lại với Jung Jihoon lâu như vậy, cũng biết được một chút về con người hắn, nếu như nói ghét thì cũng không đến mức.

“Chắc vậy” Han Wangho mở miệng.

“Chắc vậy là ý gì?” Jung Jihoon hỏi ngược lại, hai mắt trợn trừng “Anh trả lời kiểu gì vậy? Tôi coi anh là bạn bè, anh lại dám lén lút ghét bỏ tôi?”

Han Wangho vỗ mạnh tay hắn một cái, ha ha nói “Cậu mà cũng xem tôi là bạn bè sao? Bạn bè nào của cậu mà lại đi đính hôn với cậu?”

Jung Jihoon mở miệng “Bởi vì tôi….”

Han Wangho đáp lại “Không cần cậu vì thương hại tôi mà tự oan ức bản thân mình. Không phải lúc trước chúng ta đã từng nói rồi sao, tôi chỉ cần cậu đánh dấu tạm thời, tới khi lên đại học, tôi sẽ đi cắt bỏ tuyến thể. Cậu không cần vì chú Jung mà nhắm mắt đính hôn với tôi. Tôi không cần cậu phải chịu trách nhiệm, Jihoon, những chuyện này không phải lỗi của cậu, cậu không cần cảm thấy hổ thẹn”

Jung Jihoon cứng họng.

Han Wangho suy nghĩ một chút, lại nói “Hơn nữa, đính hôn không phải là chuyện nhỏ. Jihoon, cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn được. Nếu….” Anh do dự một chút, vẫn là mở miệng nói “Nếu để cho chị Eira của cậu biết được, e rằng sẽ khó xử lý”

Tuy rằng không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng hắn luôn cảm thấy cả người Han Wangho giống như có tường đồng vách sắt dựng lên ngăn cách cả ngàn dặm với người bên ngoài, còn mọc lên tầng tầng lớp lớp vách ngăn, vững vàng nhốt hắn ở bên ngoài cửa.

Han Wangho “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Thuốc này cậu tự mang về đi, nhớ uống đấy, chuyện này về sau cậu đừng nhắc lại nữa”

Jung Jihoon bị Han Wangho phá hỏng lời nói. Hắn yên lặng một hồi lâu.

Han Wangho thậm chí bỗng sinh ra cảm giác áy náy: Có phải mình hơi nặng lời quá rồi không? Dù sao cậu ta cũng là một thằng nhóc từ nhỏ tới lớn đều được mọi người vây quanh, có khi chưa từng bị ai từ chối thẳng thừng đến như vậy? Không phải đã động chạm tới lòng tự trọng của cậu ta rồi đấy chứ?

Có điều cũng tốt, Han Wangho nghĩ tới hướng ngược lại.

Jung Jihoon không phải là người thích quanh co lòng vòng, hơn nữa mạch não của hắn vô cùng khó hiểu. Sau khi nghe xong những lời này của Han Wangho, tuy rằng có hơi bối rối, nhưng cũng không sinh ra cảm xúc tiêu cực gì.

Chẳng những hắn không get được một xíu nào tâm trạng đau thương u buồn khổ sở vì bị từ chối, mà ngược lại, với tính cách tự luyến đáng khinh của hắn, lại đưa ra được một kết luận kinh thiên động địa.

Jung Jihoon chợt bừng tỉnh ngộ, búng tay cái chóc, tràn ngập tự tin nói “Anh đang ghen đúng không?”

Han Wangho:………

Hả?

Hả????

Jung Jihoon còn ngạc nhiên mở miệng “Chuyện này mà anh cũng ghen à, tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta hết, tôi đâu có thích cô ta. Bây giờ chúng ta có thể đính hôn được chưa?”

Han Wangho thầm nghĩ:……….Đại ca, ngài cũng đâu có thích tôi chứ! Đây là chuyện ghen hay không ghen sao?? Đừng có nói chuyện đính hôn nghe đơn giản cứ như ăn cơm vậy được không? Không phải đầu óc của ai cũng đơn bào như cậu cả đâu!

Anh suy nghĩ một chút, kiên định nói “Không được”

Jung Jihoon lúc nãy lại nghĩ mãi không ra “Lại sao nữa đây?”

Han Wangho lắc đầu, không đành lòng nói ra: Đính hôn với tên ngốc như cậu, tôi thực sự rất lo lắng cho chỉ số thông minh của đời sau.

Jung Jihoon nói “Bỏ qua những cái khác, nếu đã quyết định đính hôn, chúng ta phải bắt đầu tiến hành từ bước đầu tiên”

Han Wangho bị hắn quấy nhiễu bầu không khí “Cậu đủ chưa vậy? Jung Jihoon, cậu còn giở tính công chúa nữa là tôi cho cậu ăn tát đấy. Tự quyết thì có thể quyết được chuyện gì chứ?”

Jung Jihoon lúc này đã rất rành chuyện giả vờ câm điếc, nhìn chằm chằm vào đôi môi hắn mơ ước từ lâu, rốt cuộc cũng lộ ra mục đích cuối cùng của bản thân mình, đường hoàng chính trực, lời lẽ chính đáng, vô cùng nghiêm túc đề nghị “Bắt đầu từ hôn môi đi! Dù sao đây cũng là một kiểu đánh dấu tạm thời mà”

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com