Dn Abo Hoc Vien Nay Co Doc
Tiếng phấn gõ vào bảng đen hoà cùng tiếng giảng bài đều đều của giáo viên dạy văn như tạo thành một bản nhạc ru ngủ với hiệu quả ba giây là gục. Tôi cố nén cơn buồn ngủ mà chép bài đồng thời nhắm mắt làm ngơ cái ánh nhìn cháy bỏng đến từ vị trí bạn lớp phó nào đó. Bạn ơi đừng quay lại nhìn nữa, bạn ngồi bàn hai đấy bạn ạ. Bạn không sợ vẹo cổ nhưng tôi sợ người tôi bị nhìn tới thủng vài lỗ đấy.Tình trạng này bắt đầu sau khi tôi từ chối làm cái chức vụ lớp phó của cậu ta. Thú thực là tôi rất lười, vô cùng lười nên chẳng có chút gì gọi là có hứng thú với việc làm lớp phó cả. Gọi là ban cán sự lớp cho nó oai thôi chứ nói trắng ra là chân sai vặt kiêm culi free cho cả lớp cũng như các giáo viên. Tôi tự nhận thấy bản thân vẫn vô cùng bình thường chưa có bị kẹt đầu vào cửa để mà chấp nhận cái củ khoai phỏng tay này. " Rengggg "Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên, tôi như được uống thuốc tăng lực mà lấy tốc độ ánh sáng vội vàng thu dọn sách vở cất vào cặp, nói tạm biệt với cậu bạn cùng bàn rồi nhanh chóng phi ra khỏi lớp. - YAMAHA - SANNNNNN!!!! Chờ một chútttt.- Không!Nhìn cái đầu nâu nào đó và bộ đồng phục cavat hồng sọc đen là tôi lập tức cố gắng phóng hết tốc lực. Đùa, chậm một chút là toang ngay và luôn. Thú thực tôi cũng rất bội phục cậu bạn lớp phó này, từ khi bị tôi từ chối lúc đầu giờ là cứ mỗi lần nghỉ ra chơi là lại bám lấy tôi nói đủ thứ để tôi nhận lời. Bám từ sáng tới tận chiều mới ghê, so với bạn trẻ này thì Yue hồi nhỏ chính là thiên sứ. Tôi đang dùng tốc độ tối đa luồn lách qua dòng người đổ ra từ các lớp học thì bỗng có một bạn học đột ngột xuất hiện từ chỗ hành lang gấp khúc làm tôi phải đột ngột phanh lại tránh qua một bên rồi đập luôn vào bức tường cạnh đó.Ôm cái cánh tay hơi đau nhức của mình, tôi nhanh chóng đứng dậy tiếp tục công cuộc chạy trốn khỏi cái người mà ai cũng biết là ai đó. - Kawaki - san, phiền cậu tránh ra ngay lập tức. Tôi nghiến răng trừng mắt nhìn cái người đang đu cả người mà ôm lấy chân tôi không ai khác chính là tên nhóc lớp phó. - Không... Không được! Cậu ... nhất định sẽ lại ... lại trốn mất. - Cậu nhóc thở hổn hển đáp sau khi chạy đuổi theo tôi cả một quãng đường xa.Cậu ta mệt thì cũng kệ chứ, ai mượn bám riết lấy tôi làm chi cho nó khổ. Tôi dùng sức cố gắng lôi cái người đang ôm lấy chân tôi ra mà không được. Mẹ nó! Người gì đâu mà bám dai như đỉa đói ý.- Kiên nhẫn của tôi là có hạn. Cậu không bỏ thì đừng trách sao tôi dùng biện pháp mạnh.- Không buông! Cậu có đánh chết tôi cũng không buông! Trừ khi cậu đồng ý...- Thế cơ đấy. Cậu dám thách thức tôi à?Tôi hơi híp mắt lại nhìn thẳng vào mắt tên nhóc đó đồng thời toả ra tin tức tố của mình áp chế người trước mặt. Cậu nhóc mặt mũi tái mét run run buông tay ra khỏi chân tôi tôi mới thu lại tin tức tố của mình. Dưới cái nhìn tò mò săm soi từ các học sinh đứng hóng hớt gần đó, tôi vỗ vỗ vạt váy có hơi nhăn rồi quay người bước đi nhưng lại một lần nữa bị kéo lại. Tên nhóc Kawaki túm lấy cổ chân tôi bị tôi kéo lê trên sàn không hề giữ chút hình tượng mà khóc lóc.- Hu hu Yamaha - san, xin cậu đấy. Cậu làm lớp phó đi mà. Tôi sợ lắm hu hu hu.Tôi mệt mỏi dừng bước xoa xoa cái đầu đau nhức của mình:- Nín ngay! Cậu sợ cái gì chứ hả? Có cái khỉ gì đâu mà sợ?- Hu hu, cậu không biết đấy thôi chứ Shiba - san và Hanma - san thật sự rất đáng sợ. - Vậy tôi mới hạ con tinh... À nhầm Shiba Taiju đó sao cậu không sợ tôi hả? - Vì cậu là người hic... hic.Tôi là người vậy hai tên kia là gì? Thú à? Tên nhóc này không sợ bị lũ kia nghe thấy rồi bị đánh sao?- Yamaha - san, cậu nhận lời nhé? Nếu cậu ngại làm nghĩa vụ của lớp phó thì tớ sẽ làm thay. Cậu chỉ cần đi thu và nộp vở là được. Nhé? Xin cậu đấy.Nhìn vào khuôn mặt như cún con nhìn chủ của cậu nhóc tôi chỉ có thể thở dài mà gật đầu. Tuy không thân thiết nhưng học cùng một tháng tôi cũng biết cậu ta là kiểu người khá gan lì. Hôm nay tôi mà không đồng ý là sẽ bị bám theo dài dài mà tôi thì không thích vậy nên thôi cứ gật đầu cho xong chuyện. Tránh không nổi thì chỉ còn cách đối đầu với nó thôi. Ài, cái thân già này của tôi lại sắp phải bận rộn rồi.Đạt được mong muốn, tên nhóc Kawaki lập tức nở nụ cười tươi rói chào tôi rồi đi về, tôi cũng xoay người rời đi mà không để ý có vài cặp mắt nhìn kĩ mình. Mà tôi có biết thì cũng mặc kệ thôi, bà cô già như tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày dài rồi, chẳng muốn để ý thêm cho mệt.Dạo bước trên con đường dài quen thuộc, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đường phố mây trời. Hôm nay tôi không trực tiếp ngồi xe về mà lựa chọn đi bộ cho giải toả đầu óc. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tới chu kì nhiệt tôi thường đi dạo ngắm cảnh cho giải toả bớt cái tinh lực dư thừa của bản thân.Mải mê ngắm nhìn bầu trời đã ngả màu cam nhạt, tôi bất giác đi tới một khu vui chơi nhỏ gần một khu chung cư. Thấy bản thân đang bị đi lạc sang khu khác, tôi xoay người rời khỏi thì bị tiếng động đằng sau thu hút sự chú ý.- Đánh chết mày! Thứ lập dị. - Đừng ... Đừng đánh mà. Tôi chạy vào thì thấy một đám nhóc con tầm 11, 12 tuổi đang tay đấm chân đá một cậu nhóc tóc đen. - Dừng lại!Vừa nói tôi vừa phóng thích tin tức tố lên những đứa trẻ hư đốn kia làm chúng sợ hãi run rẩy. Không biết gia đình chúng nó dạy dỗ con cái kiểu gì mà một đám túm lại bắt nạt con nhà người ta. - Mấy đứa sao lại làm vậy hả? Có muốn bị ăn đòn không?Tôi tách lũ trẻ ra rồi đỡ cậu nhóc kia dậy, hung hăng trừng mắt lũ ranh con kia. - Em... Em... Oa Hu hu hu.Lũ nhóc sợ sệt trước ánh mắt của tôi rồi bất ngờ gào khóc. Tôi mặc kệ cái lũ đang gào mồm mà cẩn thận kiểm tra cậu nhóc tóc đen trong lòng tôi. Cậu nhóc tuy hơi bầm dập xây sát một chút nhưng cũng không khó để nhìn ra là một cậu bé tuấn tú ưa nhìn có chút gầy yếu. Tuy vẫn là mùa xuân nhưng tiết trời đã ấm áp hơn mà nhóc con này lại mặc bộ đồ dài tay che kín từ đầu đến chân. Tôi đoán có thể do bị bắt nạt nhiều cơ thể bầm tím cậu nhóc mới mặc đồ dài để che chắn.Tôi hơi xót xa mà nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc rồi nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách cười hiền:- Ngoan, không phải sợ. Chị giúp em được khôn...- Ối giời ơi con tôi. Ai bắt nạt con thế này?Chưa kịp dứt câu tôi đã nghe thấy giọng nói chua ngoa từ phía sau lưng. Tôi quay lại nhìn thì thấy có một bà cô gầy nhom đang ôm lấy một trong những đứa nhóc đang gân cổ gào khóc ở cạnh đó.Bà ta dỗ dành đứa con trai rồi quay ngoắt sang nhìn tôi mắng:- Là mày bắt nạt con tao đúng không? Sao mày dám bắt nạt con trai bảo bối của tao chứ hả? Con khốn này.Tôi xoa cái tai có chút khó chịu khi nghe giọng điệu chua ngoa vút lên quãng tám của mụ ta rồi đáp:- Chưa biết gì mà đã mắng chửi người ta đúng không hổ là mẹ của cái đứa mất dạy bắt nạt bạn bè. - Mày nói gì? Hả?- Tôi nói con bà cùng cái lũ bên cạnh nó bắt nạt cậu nhóc này. - Thì... Thì sao chứ. Thằng đó chắc chắn có vấn đề nên con tao mới làm vậy chứ ở nhà nó ngoan lắm.- Chịu. Ai biết nó ngoan như nào. Tôi chỉ biết là cái sự dạy dỗ của nó là số âm nên mới hành động như thế. Có khi cái người dạy bảo nó nhân phẩm cũng là số không tròn trĩnh cũng nên.Tôi bĩu môi khịa lại rồi nhìn vào cái mặt đang chuyển màu vô cùng đặc sắc của mụ mà cười nhạo. - Con khốn! Mày dám nói tao à.Mụ tiến lên phía trước định giơ tay tát tôi nhưng bị tôi dễ dàng bắt được. Tôi dùng lực bóp chặt cổ tay mụ ta làm mụ không thể rút tay lại được. - Đừng có động tay động chân với tôi.Bị tôi nhìn chăm chăm vào khiến mụ run sợ, cả người run rẩy mặt trắng bệch. Tôi thấy đủ liền buông tay, mụ lập tức lùi lại kéo con chạy mất hút. Đám nhóc kia thấy vậy liền chạy tứ tán như ong vỡ tổ.Nhìn khu vui chơi vắng teo chỉ còn tôi và cậu nhóc, tôi chợt nhớ ra bản thân quên không để bọn kia phải cúi đầu nhận lỗi với cậu nhóc này rồi. Haizzz, thôi vậy. Tôi cần khai thông tư tưởng cho cậu nhóc này đã chứ cứ lặng yên chịu bắt nạt là dở rồi.++++++++++++++++++++Tụ Nghiệp: hôm nay là tròn 20 ngày tôi đào hố này, nói thật tôi không ngờ lại được mọi người yêu thích như vậy đâu. Tôi nhìn nó lúc đầu từ 2 lượt đọc 1 bình chọn cho tới bây giờ là 1.7k tôi vui lắm. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé. Yêu mọi người (~ ̄³ ̄)~26/9/21
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com