Dn Squid Game Unnie
Từ từ mở mắt ra, lơ đờ nhìn thấy trần nhà trắng tinh. Khứu giác cũng từ từ hoạt động, là mùi của thuốc tây, các loại thuốc kháng sinh. Chẳng khó để nhận ra là bệnh viện nhưng hiện giờ đầu óc mù mịt quá, thật sự không nghĩ được gì, chỉ biết bản thân vẫn còn sống. Cố gắng động đậy cơ thể một chút, muốn quan sát chút thôi. Nhưng chỉ vừa nhướn người lên, cơn đau từ các khớp xương lại truyền tới, thử nhắc ngón tay thì cảm giác nặng trịch, như có cái gì gắn vào."A! Chị tỉnh rồi. Chị chờ một chút, tôi đi gọi bác sĩ tới khám cho chị"Nghe được giọng, nhưng không thể thấy rõ người, chắc là vì phải nằm liệt giường như này, may mắn là có thể quay đầu qua lại bình thường. Nhưng chỉ thấy một thân ảnh nhỏ con, tóc dài, chạy ra ngoài cửa, chẳng thể thấy rõ mặt. Bởi tủ đồ bên cạnh cũng đã ít nhiều che đi tầm nhìn.
Đợi bác sĩ vào, cô cũng từ từ load lại vấn đề. Không biết bây giờ là ngày mấy, nhưng cũng đủ để biết hiện giờ có thể là sáng hay trưa, ánh sáng chiếu rọi thế mà. Cũng từ từ biết được, chắc là đã có người đưa mình đi bệnh viện. Có thể là cô gái lúc nãy, hoặc là người quen nhờ chăm?? Suy nghĩ một hồi thì bác sĩ cũng vào, theo sau còn có một cô y tá.Bác sĩ: "Rồi, bệnh nhân hiện giờ đã tỉnh, có thể nói được không??"Semi: "Vâng" Giọng của cô khàn đi, khi nói cũng có cảm giác đau rát cổ họng.Bác sĩ: "Nghe giọng có vẻ đã bị khàn đi nhiều rồi. Bây giờ tôi hỏi thì mình chỉ cần lắc hoặc gật đầu thôi, tránh để cổ họng bị đau"Nghe xong thì cô cũng gật đầu, biểu thị đồng ý.Bác sĩ: "Được rồi, cô y tá, giúp tôi nâng giường lên chút nhé, để tôi có thể kiểm tra dễ hơn"Cô y tá đi tới, bấm vào 1 cái nút trên đầu giường. Một phần nửa trên của nệm cũng từ từ nâng lên. Khi nâng lên được 45° so với khung giường thì dừng lại. Nhờ đó mà cô cũng nhìn rõ được hình dáng của cả ba. Một vị bác sĩ nam trung niên và một cô y tá cũng trạc tuổi cô. Nhưng đáng chú ý hơn hết là cái đầu nắm ngồi cạnh giường. Dáng người nhỏ con, mái tóc đen dài cũng với đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô.
---------------------------------
*Banjiha: là những căn hộ bán tầm hầm chuyên sử dụng để tối đa diện tích làm nhà ở (mng có thể search lên gg để hiểu hơn).
*Máy đo SpO2: là thiết bị đo độ bão hòa ô-xy trong máu, kết hợp đo nhịp tim thông qua đầu ngón tay.
Đợi bác sĩ vào, cô cũng từ từ load lại vấn đề. Không biết bây giờ là ngày mấy, nhưng cũng đủ để biết hiện giờ có thể là sáng hay trưa, ánh sáng chiếu rọi thế mà. Cũng từ từ biết được, chắc là đã có người đưa mình đi bệnh viện. Có thể là cô gái lúc nãy, hoặc là người quen nhờ chăm?? Suy nghĩ một hồi thì bác sĩ cũng vào, theo sau còn có một cô y tá.Bác sĩ: "Rồi, bệnh nhân hiện giờ đã tỉnh, có thể nói được không??"Semi: "Vâng" Giọng của cô khàn đi, khi nói cũng có cảm giác đau rát cổ họng.Bác sĩ: "Nghe giọng có vẻ đã bị khàn đi nhiều rồi. Bây giờ tôi hỏi thì mình chỉ cần lắc hoặc gật đầu thôi, tránh để cổ họng bị đau"Nghe xong thì cô cũng gật đầu, biểu thị đồng ý.Bác sĩ: "Được rồi, cô y tá, giúp tôi nâng giường lên chút nhé, để tôi có thể kiểm tra dễ hơn"Cô y tá đi tới, bấm vào 1 cái nút trên đầu giường. Một phần nửa trên của nệm cũng từ từ nâng lên. Khi nâng lên được 45° so với khung giường thì dừng lại. Nhờ đó mà cô cũng nhìn rõ được hình dáng của cả ba. Một vị bác sĩ nam trung niên và một cô y tá cũng trạc tuổi cô. Nhưng đáng chú ý hơn hết là cái đầu nắm ngồi cạnh giường. Dáng người nhỏ con, mái tóc đen dài cũng với đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô.
---------------------------------
*Banjiha: là những căn hộ bán tầm hầm chuyên sử dụng để tối đa diện tích làm nhà ở (mng có thể search lên gg để hiểu hơn).
*Máy đo SpO2: là thiết bị đo độ bão hòa ô-xy trong máu, kết hợp đo nhịp tim thông qua đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com