Domicmasterd Du Lieu Quy
sau một ngày làm việc tại bệnh viện, dương lại tiếp tục công việc của mình ở phòng khám nội trú tim mạch. đây là một công việc không hề dễ dàng, đòi hỏi sự kiên nhẫn và tinh thần trách nhiệm cao. dương đã quen với việc đối mặt với những bệnh nhân nặng, đôi khi là những ca bệnh đã không còn nhiều hy vọng. thế nhưng, cậu vẫn luôn tập trung vào công việc, không để cho sự mệt mỏi hay cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sự chăm sóc cho bệnh nhân.hôm nay, dương tiếp nhận một bệnh nhân đã lớn tuổi, người này mắc bệnh về tim mạch trong một thời gian dài. bà cụ gầy gò, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào cậu với vẻ hoang mang. bà đã phải trải qua nhiều lần phẫu thuật, và tình trạng hiện tại không mấy khả quan. khi nhìn thấy bà, đăng dương có cảm giác bất lực trong lòng, nhưng cậu đã học cách kiềm chế cảm xúc để không làm ảnh hưởng đến công việc của mình."chào bác, hôm nay bác cảm thấy sao rồi?" dương hỏi, giọng nhẹ nhàng.bệnh nhân đáp lại trong tiếng thở gấp. "thưa bác sĩ, tôi cảm thấy ngực mình đau nhói lúc nào cũng mệt mỏi, không thể ngủ được."dương chú ý đến từng lời của bà cụ, nhẹ nhàng đưa tay lên để khám tim cho bà. cậu lắng nghe những tiếng tim đập một cách cẩn thận, cố gắng tìm ra những dấu hiệu bất thường. từng giây từng phút trôi qua, trong không khí im lặng của phòng khám, dương không khỏi lo lắng khi thấy tình trạng của bà cụ đang ngày một xấu đi.khi dương ghi chép lại tình trạng của bệnh nhân, một cảm giác thực tế lại trỗi dậy trong lòng cậu. công việc này không chỉ đơn thuần là cứu chữa, mà còn là một cuộc chiến với thời gian và số phận. cậu cảm thấy có một chút nặng nề khi nghĩ về những bệnh nhân mà mình không thể cứu chữa, nhưng đó lại là điều mà cậu phải chấp nhận trong nghề bác sĩ."chúng ta sẽ làm thêm vài xét nghiệm nữa, bác nhé. bác cứ yên tâm, tôi sẽ giúp bác hết sức." dương nói, nhưng lời nói của cậu không thể giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt.bà cụ gật đầu, nhưng có vẻ như bà không còn đủ sức để nói thêm gì nữa. dương điều chỉnh lại liệu trình điều trị cho bà, chỉ một chút thôi, cậu đã có thể cảm nhận được sự mệt mỏi đang đè nặng lên cơ thể bà. lúc này, cậu lại nhớ đến mẹ mình, cũng từng phải chiến đấu với căn bệnh này. sự thương cảm lẫn nỗi đau trong lòng khiến dương không thể giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng.sau khi làm xong tất cả các bước khám và đưa ra phương án điều trị, dương tiễn bà cụ ra ngoài phòng khám. khi bà cụ rời đi, dương nhìn theo, trong lòng lại trào dâng những suy nghĩ về nghề nghiệp của mình. cậu không muốn thua cuộc, nhưng đôi khi sự bất lực lại làm cậu phải đối diện với những giới hạn của bản thân.dù vậy, công việc của cậu không cho phép cậu được thả lỏng hay để cảm xúc chi phối. cậu hít một hơi thật sâu và bước vào phòng làm việc, tiếp tục chuẩn bị cho các ca khám bệnh tiếp theo. dù cho gánh nặng vẫn còn đó, nhưng dương vẫn không từ bỏ, bởi cậu biết rằng, đó là nhiệm vụ mà mình đã chọn.trong những khoảnh khắc như thế này, dương nhận ra rằng công việc không chỉ là một trách nhiệm, mà còn là một cuộc chiến không thể dừng lại, dù có đau đớn đến đâu.khi dương nhìn ra bên ngoài phòng khám, với ánh mắt chăm chú vào những bệnh nhân đang ngồi chờ trên băng ghế, tâm trí cậu lại bất giác lạc về quá khứ. từng nhịp tim, từng tiếng thở của bệnh nhân dường như mang cậu về với một ký ức sâu thẳm, nơi có người mẹ yêu thương mà cậu đã mất đi.mẹ của trần đăng dương, người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường, đã phải đối mặt với căn bệnh nhồi máu cơ tim trong suốt nhiều năm. dương vẫn nhớ như in những ngày tháng bà phải nằm trên giường bệnh, từng đợt điều trị, những lần phải nhập viện, rồi những lần bác sĩ nói rằng tình trạng của bà không thể cứu vãn. thế nhưng, dù vậy, bà luôn giữ vững tinh thần, luôn dặn dò dương rằng phải sống mạnh mẽ, dù có khó khăn đến đâu.dương không thể quên những đêm thức trắng ngồi bên mẹ, nắm chặt tay bà, lắng nghe những lời bà nói về cuộc sống, về những ước mơ chưa thực hiện được. bà nói rằng, nếu có một điều bà có thể làm cho dương, đó là khiến cậu trở thành một bác sĩ giỏi, giúp đỡ những người bệnh như bà đã từng được giúp đỡ. lời mẹ luôn là động lực để cậu không bao giờ từ bỏ công việc này.mẹ dương không còn, và đó là một vết thương không bao giờ có thể lành. dù đã rất cố gắng, nhưng những ký ức về mẹ, về những ngày tháng bên cạnh bà trong bệnh viện vẫn luôn ám ảnh dương. khi cậu chứng kiến những bệnh nhân như bà cụ trong phòng khám, cậu không thể không nhớ về mẹ, về sự bất lực khi không thể làm gì cho bà trong những ngày cuối cùng của bà.dương tự hỏi liệu cậu có thể cứu sống một ai đó không? liệu có thể làm được điều mà mẹ mong muốn? trong lòng cậu dâng lên một nỗi đau sâu thẳm, nhưng cậu cũng không thể bỏ cuộc. công việc này không cho phép cậu làm vậy, và hơn hết, cậu cảm thấy nghĩa vụ phải tiếp tục, phải làm hết sức mình.khi tiếp tục ca khám, dương đã tạm thời đẩy những ký ức về mẹ ra ngoài đầu, tập trung vào công việc. nhưng đôi khi, cảm giác mất mát vẫn dày vò trong lòng, và cậu chỉ có thể tự nhủ. "mẹ, con sẽ làm hết sức mình, như những gì mẹ đã dặn."hùng nhận thấy dương dạo gần đây có gì đó khác biệt. ánh mắt cậu, dù luôn tỏ ra bình tĩnh, vẫn không giấu được sự buồn phiền trong đó. có những khoảnh khắc, hùng nhìn thấy dương lặng lẽ trong phòng làm việc, ánh mắt không còn ánh lên sự sáng suốt mà trước đây anh thường thấy. thay vào đó là một vẻ mệt mỏi và u sầu, như thể dương đang chịu đựng điều gì đó mà không thể giải tỏa.lê quang hùng không phải là người dễ dàng bỏ qua những dấu hiệu đó. anh đã quen với việc quan sát và hiểu được cảm xúc của người khác. vì vậy, mỗi lần nhìn thấy dương như vậy, anh cảm thấy một sự lo lắng dâng lên trong lòng. nhưng hùng lại không dám hỏi trực tiếp, sợ sẽ làm phiền dương hoặc làm cậu cảm thấy khó xử. anh biết dương là người rất kiên cường, nhưng cũng hiểu rằng mỗi người đều có nỗi đau riêng mà không phải lúc nào cũng có thể chia sẻ.một buổi tối sau giờ làm việc, hùng quyết định không thể im lặng nữa. anh tìm đến dương, không phải với mục đích hỏi về công việc, mà chỉ muốn biết xem dương có ổn không. hùng đến gần dương khi cậu đang ngồi một mình trong góc khuất của phòng khám, tay cầm sổ ghi chép, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào bất kỳ điều gì."dương, em không sao chứ?". quang hùng khẽ lên tiếng, giọng nói ấm áp, đầy lo lắng.dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy hùng đứng đó với đôi mắt chân thành. cậu hơi giật mình, nhưng không muốn để hùng thấy được sự lạ lẫm trong mình. cậu chỉ lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng lên."tôi ổn, anh đừng lo." dương trả lời, giọng điệu hơi lạnh lùng và mạnh mẽ.quang hùng không tin lời dương. anh đã quen biết dương lâu đủ để biết rằng mỗi khi cậu nói "tôi ổn", chính là khi cậu đang không ổn. hùng tiến lại gần, cố gắng nhìn thẳng vào mắt dương, nhưng dương lại quay đi, tránh ánh mắt của anh."dương, anh biết em đang giấu gì đó. nếu có gì không ổn, em cứ nói đi, đừng giấu nữa." hùng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết.dương không trả lời ngay lập tức. cậu đứng dậy, bước ra ngoài phòng khám, như muốn trốn tránh sự chú ý của hùng. hùng theo sau, không muốn bỏ cuộc. anh gọi tên dương, nhưng dương chỉ đi nhanh hơn, không quay lại nhìn hùng."dương!" hùng gọi lớn hơn, nhưng dương vẫn không dừng lại.cuối cùng, dương dừng bước, nhưng không quay lại nhìn hùng. cậu thở dài, giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm xúc. "tôi không muốn nói về những chuyện này. đừng cố gắng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa."hùng đứng đằng sau, cảm giác một sự đau đớn trong lòng. anh không nghĩ rằng dương sẽ phản ứng như vậy. anh chỉ muốn giúp đỡ, muốn hiểu dương hơn, nhưng giờ đây, anh cảm thấy như mình đã bị xua đuổi."anh chỉ muốn giúp em thôi." hùng thì thầm, nhưng dương không nghe thấy.dương cảm thấy một sự ngột ngạt trong lòng. những lời hùng quá chân thành khiến cậu cảm thấy có lỗi, nhưng cậu không thể để mình mở lòng quá dễ dàng. cậu đã từng phải đối mặt với quá nhiều đau đớn trong quá khứ, và giờ đây, cậu không thể để mình yếu đuối thêm lần nữa. chỉ có lạnh lùng mới bảo vệ được cậu mà thôi.khi dương bước vào phòng, cậu cảm thấy như mình đã đóng cánh cửa lại với hùng, mặc dù trái tim cậu không muốn làm vậy. hùng đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng dương khuất dần, cảm giác tổn thương và vô vọng tràn ngập trong lòng.mấy ngày sau đó, sự im lặng kéo dài giữa dương và hùng như một vực thẳm không thể vượt qua. hùng vẫn thường ngày đứng ở cửa phòng khám, nhìn theo bóng dương rời đi, cảm giác tổn thương ngày càng lớn dần trong lòng anh. không thể chịu đựng thêm sự im lặng, hùng quyết định sẽ gặp dương để nói chuyện rõ ràng. anh không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy, không thể bỏ qua sự lạnh nhạt đó của dương."dương, em không thể cứ mãi giấu cảm xúc như vậy. có vấn đề gì thì nói ra đi!" hùng gọi lớn, giọng không còn nhẹ nhàng như trước, mà thay vào đó là sự bức xúc và mệt mỏi.dương dừng lại một chút, nhưng không quay lại nhìn hùng. cậu cúi đầu, tỏ ra không muốn tham gia vào cuộc đối thoại này, nhưng hùng không bỏ cuộc."em có thể im lặng với tất cả mọi người, nhưng với anh thì không được!! sao em phải làm như vậy? có phải vì không muốn ai biết em yếu đuối không?" hùng nói, sự tức giận lộ rõ trong từng lời nói.dương quay lại, đôi mắt cậu giờ đây lạnh lùng như băng đá, nhưng cũng đầy sự khó chịu."đừng có mà coi tôi là người yếu đuối. tôi không cần ai thương hại. anh là cái thá gì mà phải bắt tôi nghe theo ý của anh?" dương gằn từng chữ, mỗi lời như một lưỡi dao sắc bén cắt vào lòng hùng.hùng cảm thấy sốc trước thái độ của dương. anh không ngờ rằng những gì mình nói, những lời quan tâm lại khiến dương phản ứng mạnh mẽ như vậy. anh im lặng một lúc, nhưng sự tức giận và nỗi đau không thể ngừng dâng lên trong lòng. cuối cùng, hùng không thể kiềm chế nữa, anh buông lời."thế ra đó là lý do em luôn tỏ ra lạnh lùng, không muốn ai giúp đỡ em sao? chỉ vì sợ bị coi là yếu đuối? nhưng em không biết sao, dương? em chẳng khác gì một người cô đơn, luôn tự đẩy mọi người ra xa. anh luôn muốn giúp em, muốn hiểu rõ thêm về rm nhưng em lại không ngần ngại mà từ chối tâm ý của anh."dương cảm thấy những lời nói của hùng như vết dao cứa vào tim mình. cậu không thể phủ nhận rằng hùng nói đúng, nhưng cậu không thể để mình trở nên yếu đuối. cậu không muốn làm cho hùng thấy rằng mình không thể tự đứng vững. chỉ có thể lạnh lùng mới bảo vệ được cậu khỏi những cảm xúc mà anh không muốn đối diện."đừng có mà lấy cái giọng đạo đức đó nói với tôi. tôi không cần ai giúp đỡ. tôi sống thế nào, đó là việc của tôi." dương gần như hét lên, lớn tiếng với quang hùng đang đứng đực ngay tại chỗ. giọng cứng rắn đến mức không còn chút gì là mềm mỏng.hùng cảm thấy trái tim mình như bị vỡ vụn trước lời nói của dương. anh đứng sững lại, không biết phải làm gì nữa. những cảm xúc của mình giờ đây chỉ còn lại một nỗi trống rỗng, khi dương vẫn tiếp tục đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình."tốt, em cứ tự lo liệu đi, anh mặc kệ em, sau này em mà có chết đi anh cũng không thèm quan tâm em." hùng buông lời cay đắng, rồi quay lưng bỏ đi.dương nhìn theo bóng hùng khuất dần, nhưng lòng cậu rối bời, cảm xúc khó chịu, ngứa ngáy nhói lên âm ỉ đang len lỏi trong trái tim. dương chỉ biết đứng im một chỗ nhìn bóng lưng quang hùng dần khuất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com