Doogem Hao Quang Chet Choc
Cái lạnh mùa đông dường như đang chiếm lĩnh tâm hồn Hoàng Hùng. Cậu ngồi một mình trong căn phòng tối, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trống trơn, nơi không còn những kỷ niệm ấm áp của quá khứ. Những ngày tháng đã qua, những người bạn cũ, những ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, tất cả giờ đây như một giấc mơ dài mà Hoàng Hùng không thể nào nhớ lại được.Cậu nhớ lại những lần cùng Hải Đăng ngồi bên nhau, những buổi tối mà cả hai cùng trò chuyện về những ước mơ, về những dự án lớn trong tương lai. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ. Hoàng Hùng đã từng nghĩ rằng sự nghiệp sẽ giúp mình hạnh phúc, nhưng bây giờ cậu nhận ra mình đã sai. Không có gì quan trọng hơn tình yêu, nhưng cậu đã đánh mất nó vì những tham vọng vô nghĩa.Mỗi sáng thức dậy, Hoàng Hùng lại thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng xoáy không lối thoát. Cậu đã mất đi người quan trọng nhất, nhưng lại không thể làm gì để thay đổi quá khứ. Cậu tự hỏi: "Có lẽ mình sẽ sống cả đời trong nỗi cô đơn này, không bao giờ tìm thấy được một tình yêu khác."---Hải Đăng cũng không khá hơn. Anh không thể tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống, mặc dù mọi thứ vẫn tiếp diễn như một chiếc đồng hồ cũ kỹ. Những hợp đồng, những lời mời làm việc, những cuộc phỏng vấn – tất cả chỉ là những bước đi vô nghĩa trong một cuộc đời mà anh cảm thấy không còn gì đáng giá. Mọi người vẫn nói về anh như một ngôi sao đang lên, nhưng Hải Đăng biết rằng ánh sáng ấy chỉ là giả tạo. Anh không thể tự mình thắp lên ngọn lửa hạnh phúc, vì tất cả những gì còn lại trong trái tim anh là sự trống rỗng.Một ngày nọ, Hải Đăng nhận được một cuộc gọi từ người bạn cũ – Thái Sơn. Anh ấy mời Hải Đăng tham gia một dự án phim mới. "Cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này, Đăng. Đây là một vai diễn quan trọng," Thái Sơn nói trong điện thoại. Nhưng Hải Đăng chỉ mỉm cười một cách gượng gạo, rồi từ chối."Không phải lúc này đâu, Sơn. Tôi... tôi cần thời gian để suy nghĩ lại về mọi thứ." Hải Đăng trả lời mà không hề cảm thấy mình có thể làm được gì trong lúc này. Dù lời mời có hấp dẫn đến đâu, anh vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ về Hoàng Hùng. Anh vẫn nhớ giọng nói của cậu, ánh mắt, những cử chỉ ân cần mà giờ đây đã trở thành những ký ức mờ nhạt.---Một đêm, khi Hoàng Hùng ngồi trong căn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi của đất trời. Cậu không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng có cảm giác rằng sự bình yên đang đến gần. Dù cậu đã mất đi tình yêu, nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm lại được chính mình. "Có lẽ, đôi khi chúng ta cần phải trải qua sự mất mát để hiểu được giá trị của những điều mình đã bỏ qua."Hoàng Hùng đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc, nơi mà những hợp đồng và dự án đang chờ đợi. Nhưng lần này, cậu không còn hứng thú. Cậu nhìn vào những bản hợp đồng, những con số, những cái tên, và tự hỏi: "Liệu mình có thật sự cần tất cả những điều này không? Nếu mọi thứ chỉ làm mình thêm trống rỗng, liệu nó có đáng không?"---Hải Đăng, trong những đêm dài cô đơn, đã bắt đầu cảm nhận được sự tĩnh lặng trong tâm hồn mình. Anh không còn thấy đau đớn mỗi khi nghĩ đến Hoàng Hùng, nhưng cũng không thể quên được hình ảnh người ấy. Anh tự nhủ rằng, có lẽ trong cuộc sống, những điều chúng ta đánh mất là một phần không thể thiếu. Và dù có tiếc nuối đến đâu, những điều đã qua không thể nào quay lại được.Anh nhìn vào những bức tranh cũ, nơi mà Hoàng Hùng vẫn còn mỉm cười bên cạnh anh, và tự hỏi: "Liệu mình có bao giờ tìm được một người như cậu ấy nữa không?" Nhưng anh biết, câu trả lời đã quá rõ ràng. Dù có tìm thấy ai đó, họ cũng sẽ không giống như Hoàng Hùng. Tình yêu ấy không thể nào tìm lại được, và anh chỉ có thể tiếp tục sống với những ký ức mà mình đã giữ.---Cả Hoàng Hùng và Hải Đăng đều biết rằng, dù có cố gắng bao nhiêu, họ không thể thay đổi được quá khứ. Cuộc sống này, với tất cả những sự mất mát và hy sinh, đã dạy cho họ một bài học về giá trị của tình yêu và sự hi sinh. Nhưng tình yêu ấy đã đi qua, và giờ đây, họ chỉ còn lại mình trong một thế giới xa lạ.Ngày hôm sau, Hoàng Hùng đứng trên sân khấu nhận giải thưởng lớn, nhưng cảm giác chiến thắng không còn gì nữa. Ánh đèn chiếu rọi vào cậu, nhưng cậu không cảm thấy gì ngoài sự trống vắng. Cậu biết rằng, tất cả những gì mình có chỉ là cái bóng của một quá khứ đã mất.---Hải Đăng, đứng bên cạnh một đám đông, cũng nhận ra rằng, dù mình có bao nhiêu thành công, bao nhiêu giải thưởng, thì nó cũng không thể làm cho trái tim anh cảm thấy trọn vẹn. Tình yêu đã mất, sự nghiệp không thể làm đầy nỗi trống trải. Và giờ đây, anh chỉ còn lại những bước đi lặng lẽ trong cuộc sống.(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com