Doogem Hao Quang Chet Choc
Hoàng Hùng ngồi thẫn thờ trước màn hình điện thoại. Bức ảnh chụp Hải Đăng và Quang Hùng cười đùa trong quán bar không phải là một khoảnh khắc thân mật thông thường. Cái cách Quang Hùng nghiêng người về phía Hải Đăng, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn mờ ảo, làm mọi thứ trong lòng Hoàng Hùng tan vỡ.Cậu không biết mình nên cảm thấy gì: đau đớn, thất vọng hay giận dữ? Cậu từng tin rằng, dù thế nào đi nữa, Hải Đăng cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ mối quan hệ của họ như vậy.
Sáng hôm sau, cả văn phòng Stella chìm trong tiếng bàn tán xôn xao. Tin tức về Hải Đăng và Quang Hùng nhanh chóng leo lên top đầu các trang báo giải trí. Những từ ngữ như “đôi tình nhân mới” và “sức hút không thể cưỡng lại” xuất hiện khắp nơi.Phong Hào bước vào, đặt tờ báo xuống bàn Hoàng Hùng, gương mặt đầy lo lắng. “Cậu ổn chứ? Báo chí không nương tay chút nào.”Hoàng Hùng mím môi, cố che giấu sự đau lòng. “Tôi không sao. Chuyện của Hải Đăng không liên quan gì đến tôi cả.”Nhưng đôi mắt cậu không giấu được sự tổn thương. Phong Hào lặng lẽ nhìn cậu, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Chiều hôm ấy, Hoàng Hùng phải đối diện với Hải Đăng tại buổi chụp ảnh quảng bá cho bộ phim Mộng Sương Hoa. Hải Đăng bước vào trường quay như một vị thần: bộ vest đen lịch lãm ôm sát lấy thân hình hoàn hảo, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng cuốn hút.Hoàng Hùng nhìn thấy nụ cười chuyên nghiệp của anh ta, nhưng nó không còn là nụ cười mà cậu từng yêu.Khi nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người diễn tả một phân cảnh tình tứ, Hoàng Hùng cố gắng hết sức để hoàn thành vai trò của mình. Nhưng ánh mắt Hải Đăng nhìn cậu lại như thách thức, như đang kiểm tra xem cậu có đủ mạnh mẽ để chịu đựng không.“Cậu diễn tốt đấy,” Hải Đăng thì thầm khi họ tạm nghỉ. “Có vẻ như cậu đã quen với việc che giấu cảm xúc thật của mình.”Hoàng Hùng siết chặt bàn tay, nhưng rồi chỉ mỉm cười nhạt. “Đó là điều anh dạy tôi mà.”
Buổi chụp ảnh kết thúc, Hoàng Hùng định rời đi thì nghe tiếng bước chân đuổi theo. Hải Đăng chặn cậu lại trước cánh cửa.“Cậu giận à?” Giọng anh có chút giễu cợt. “Chuyện Quang Hùng, tôi không nghĩ cậu sẽ quan tâm.”Hoàng Hùng quay lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Anh muốn tôi quan tâm à? Anh nghĩ những gì chúng ta từng có chỉ là trò đùa sao?”Hải Đăng nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy không đạt tới mắt. “Trong thế giới này, mọi thứ đều là trò đùa nếu cậu không đủ mạnh để giữ nó.”Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm sâu vào tim Hoàng Hùng. Cậu lắc đầu, bước qua Hải Đăng mà không nhìn lại.
Tối hôm đó, Hoàng Hùng một lần nữa ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ của mình. Ánh đèn thành phố lấp lánh nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo. Cậu không thể ngừng nghĩ về lời nói của Hải Đăng.“Cậu không đủ mạnh để giữ nó.”Có lẽ Hải Đăng nói đúng. Trong thế giới của ánh hào quang và những tiếng vỗ tay giả tạo, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được. Nhưng cậu không biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, khi trái tim mình đã quá mỏi mệt vì yêu một người luôn ở trên cao, không bao giờ chịu cúi xuống.Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Phong Hào.“Cậu có rảnh không? Tôi đang ở gần nhà cậu, ra ngoài chút nhé.”Hoàng Hùng ngập ngừng. Phong Hào luôn là người xuất hiện mỗi khi cậu cảm thấy tồi tệ, nhưng cậu không muốn biến mình thành gánh nặng cho anh ta. Dù vậy, cậu vẫn đồng ý.
Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu dàng xua tan bầu không khí ảm đạm. Phong Hào nhìn Hoàng Hùng, ánh mắt tràn đầy quan tâm.“Tôi biết cậu đang đau lòng,” anh nói nhẹ nhàng. “Nhưng cậu không cần phải chịu đựng một mình. Không phải tất cả mọi người đều như Hải Đăng.”Hoàng Hùng cười nhạt. “Anh không hiểu đâu. Hải Đăng… anh ấy là tất cả đối với tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn biết mình là gì trong mắt anh ấy nữa.”Phong Hào khẽ đặt tay lên bàn, gần như chạm vào tay Hoàng Hùng. “Cậu là một người đặc biệt, Hoàng Hùng. Cậu không cần phải chứng minh điều đó với ai. Và nếu ai đó không nhận ra giá trị của cậu, thì họ không xứng đáng với tình cảm của cậu.”Lời nói của Phong Hào như một ngọn gió nhẹ thổi vào trái tim đang tan nát của Hoàng Hùng. Cậu không trả lời, nhưng lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Hoàng Hùng không biết rằng, tại một góc quán cà phê, có một cặp mắt đang dõi theo họ. Đức Duy – một phóng viên chuyên săn tin về đời tư nghệ sĩ – nở nụ cười mờ ám.“Hoàng Hùng và Phong Hào? Chuyện này chắc chắn sẽ thú vị đây.”(Còn tiếp...)
Sáng hôm sau, cả văn phòng Stella chìm trong tiếng bàn tán xôn xao. Tin tức về Hải Đăng và Quang Hùng nhanh chóng leo lên top đầu các trang báo giải trí. Những từ ngữ như “đôi tình nhân mới” và “sức hút không thể cưỡng lại” xuất hiện khắp nơi.Phong Hào bước vào, đặt tờ báo xuống bàn Hoàng Hùng, gương mặt đầy lo lắng. “Cậu ổn chứ? Báo chí không nương tay chút nào.”Hoàng Hùng mím môi, cố che giấu sự đau lòng. “Tôi không sao. Chuyện của Hải Đăng không liên quan gì đến tôi cả.”Nhưng đôi mắt cậu không giấu được sự tổn thương. Phong Hào lặng lẽ nhìn cậu, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Chiều hôm ấy, Hoàng Hùng phải đối diện với Hải Đăng tại buổi chụp ảnh quảng bá cho bộ phim Mộng Sương Hoa. Hải Đăng bước vào trường quay như một vị thần: bộ vest đen lịch lãm ôm sát lấy thân hình hoàn hảo, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng cuốn hút.Hoàng Hùng nhìn thấy nụ cười chuyên nghiệp của anh ta, nhưng nó không còn là nụ cười mà cậu từng yêu.Khi nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người diễn tả một phân cảnh tình tứ, Hoàng Hùng cố gắng hết sức để hoàn thành vai trò của mình. Nhưng ánh mắt Hải Đăng nhìn cậu lại như thách thức, như đang kiểm tra xem cậu có đủ mạnh mẽ để chịu đựng không.“Cậu diễn tốt đấy,” Hải Đăng thì thầm khi họ tạm nghỉ. “Có vẻ như cậu đã quen với việc che giấu cảm xúc thật của mình.”Hoàng Hùng siết chặt bàn tay, nhưng rồi chỉ mỉm cười nhạt. “Đó là điều anh dạy tôi mà.”
Buổi chụp ảnh kết thúc, Hoàng Hùng định rời đi thì nghe tiếng bước chân đuổi theo. Hải Đăng chặn cậu lại trước cánh cửa.“Cậu giận à?” Giọng anh có chút giễu cợt. “Chuyện Quang Hùng, tôi không nghĩ cậu sẽ quan tâm.”Hoàng Hùng quay lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Anh muốn tôi quan tâm à? Anh nghĩ những gì chúng ta từng có chỉ là trò đùa sao?”Hải Đăng nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy không đạt tới mắt. “Trong thế giới này, mọi thứ đều là trò đùa nếu cậu không đủ mạnh để giữ nó.”Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm sâu vào tim Hoàng Hùng. Cậu lắc đầu, bước qua Hải Đăng mà không nhìn lại.
Tối hôm đó, Hoàng Hùng một lần nữa ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ của mình. Ánh đèn thành phố lấp lánh nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo. Cậu không thể ngừng nghĩ về lời nói của Hải Đăng.“Cậu không đủ mạnh để giữ nó.”Có lẽ Hải Đăng nói đúng. Trong thế giới của ánh hào quang và những tiếng vỗ tay giả tạo, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được. Nhưng cậu không biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, khi trái tim mình đã quá mỏi mệt vì yêu một người luôn ở trên cao, không bao giờ chịu cúi xuống.Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Phong Hào.“Cậu có rảnh không? Tôi đang ở gần nhà cậu, ra ngoài chút nhé.”Hoàng Hùng ngập ngừng. Phong Hào luôn là người xuất hiện mỗi khi cậu cảm thấy tồi tệ, nhưng cậu không muốn biến mình thành gánh nặng cho anh ta. Dù vậy, cậu vẫn đồng ý.
Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu dàng xua tan bầu không khí ảm đạm. Phong Hào nhìn Hoàng Hùng, ánh mắt tràn đầy quan tâm.“Tôi biết cậu đang đau lòng,” anh nói nhẹ nhàng. “Nhưng cậu không cần phải chịu đựng một mình. Không phải tất cả mọi người đều như Hải Đăng.”Hoàng Hùng cười nhạt. “Anh không hiểu đâu. Hải Đăng… anh ấy là tất cả đối với tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn biết mình là gì trong mắt anh ấy nữa.”Phong Hào khẽ đặt tay lên bàn, gần như chạm vào tay Hoàng Hùng. “Cậu là một người đặc biệt, Hoàng Hùng. Cậu không cần phải chứng minh điều đó với ai. Và nếu ai đó không nhận ra giá trị của cậu, thì họ không xứng đáng với tình cảm của cậu.”Lời nói của Phong Hào như một ngọn gió nhẹ thổi vào trái tim đang tan nát của Hoàng Hùng. Cậu không trả lời, nhưng lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Hoàng Hùng không biết rằng, tại một góc quán cà phê, có một cặp mắt đang dõi theo họ. Đức Duy – một phóng viên chuyên săn tin về đời tư nghệ sĩ – nở nụ cười mờ ám.“Hoàng Hùng và Phong Hào? Chuyện này chắc chắn sẽ thú vị đây.”(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com