[DROP] [Allisa] Xuyên đến thế giới thú nhân
Chương 16
Ngăn lại trái tim đang rung động mãnh liệt, Barou xoa đầu cậu, chậm rãi trở về nhà. Khi đã đi xa, hắn mới kích động nhảy lên một cái, kết quả là mất thăng bằng, suýt nữa ngã nhoài xuống mặt đất. Mà Isagi đã chứng kiến hết, bối rối tự nhủ bản thân đang bị hoa mắt.
Lúc cậu bước vào nhà, Anri đang chuẩn bị giá nướng. Anh nhìn cậu, rồi nhìn bọc thịt trên tay, vẻ mặt khó nói thành lời. Isagi lờ mờ đoán ra nguyên do, lúng túng không dám đối mặt với anh.
Anri là người lên tiếng trước:
- Anh đã nghe thấy hai đứa nói chuyện.
- ...Tất cả ạ?
- Ừm, hai đứa thậm chí còn chẳng thèm hạ giọng.
Mặt mũi Isagi lập tức đỏ như gấc. Anri nở nụ cười dịu dàng, lại gần ôm cậu vào lòng, thủ thỉ bên tai:
- Barou là một thú nhân tốt. Thằng bé luôn đến bãi săn sớm nhất và chỉ rời đi khi mặt trời sắp tắt. Con mồi mà nó đóng góp cho bộ lạc mỗi năm đủ để nuôi sống năm gia đình vào kỳ tuyết rơi. Em cũng biết mà, phải không? Dù mọi người trong bộ lạc có bàn tán và gièm pha về Barou nhưng không ai thực sự ghét thằng bé cả.
Anri vừa vuốt ve mái tóc cậu vừa nói tiếp:
- Lúc em mới đến, Barou đã căn dặn anh rất nhiều. Nó nhớ hết những loại quả em thích ăn, những phần thịt vừa miệng em, cả một số thói quen trước đó của em nữa. Nó thậm chí còn đi tìm các giống cái khác để hỏi thêm về sở thích của giống cái. Anh chưa bao giờ thấy thằng bé như vậy.
Isagi bỗng thấy phần thức ăn trong tay thật nặng nề, lòng cậu cũng trĩu nặng không kém. Anri nắm vai cậu, khuyên bảo:
- Nếu em đã có câu trả lời, đừng để thằng bé phải đợi lâu.
Nói rồi, Anri quay đi, dành thời gian cho Isagi suy nghĩ. Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép nhưng vẫn cần một cú hích để khiến người ta nhận ra cảm xúc thật sự của bản thân. Vấn đề của đôi trẻ phải để bọn họ tự giải quyết, anh chỉ giúp được đến đây.
_____
Một đêm trằn trọc ngắm trần nhà, Isagi thức dậy với đôi mắt đầy quầng thâm. Mặc cho Anri nhắc nhở, cậu đứng trước cửa nhà ngóng chờ sự xuất hiện của người đó.
Chẳng để cậu đợi lâu, Barou từ xa lại gần, không bao giờ đi tay không. Có điều, tình trạng sức khoẻ không được tốt lắm, hai mắt trũng sâu phờ phạc. Xem chừng đêm qua cũng mất ngủ như Isagi.
Ngay khi thấy Isagi đợi sẵn ở bên ngoài, hắn bỗng tăng tốc phi thật nhanh về phía trước, dáng vẻ mệt mỏi ban nãy không cánh mà bay. Barou nhanh chóng phát hiện ra dấu vết dưới đôi mắt giống cái:
- Sao lại-
- Tôi không sao! Do ngủ không đủ thôi!
- Em phải quan tâm sức khoẻ chứ! Cầm lấy, đây là thức ăn cho buổi sáng hôm nay!
Tuy giọng điệu cau có như thể đang nổi giận nhưng hành động và lời nói lại trái ngược hoàn toàn. Isagi không khỏi bật cười, ngoan ngoãn nghe lời "trách móc" của Barou.
Chờ cho hắn nói xong, Isagi bỗng câu lấy cánh tay hắn khiến thú nhân giật bắn. Cậu nhỏ giọng hỏi:
- Hôm nay anh có bận không?
Barou trả lời nhanh như cắt:
- Không, không bận gì cả.
Thực ra là có, rất bận là đằng khác. Ngày nào hắn cũng phải đi săn thú và dọn dẹp nhà cửa, thời gian rảnh vốn dĩ không nhiều. Thế nhưng, đối diện với nụ cười xinh đẹp hút hồn trước mặt, Barou bất giác bật ra câu trả lời trái sự thật.
Dĩ nhiên, Isagi chẳng biết điều này. Cậu tin ngay tắp lự, hỏi tiếp:
- Anh có muốn đi chơi với tôi không? Tôi muốn nghe anh kể chuyện!
Mẹ nó, đến nước này thì săn thú hay dọn dẹp chả là cái thá gì hết! Được người trong lòng mời đi chơi, chỉ có thằng ngu mới từ chối.
Barou không nói gì, biến thành một con sói thật lớn. Hắn thuần thục hẩy Isagi lên rồi đỡ cậu bằng lưng, một mạch phi đi. Giống cái hốt hoảng bám chặt lông sói, sau đó thích ứng hoàn cảnh của mình, bèn cười vui vẻ.
Tiếng cười giòn giã lọt vào tai Bachira đang đi tìm Isagi ở gần đấy. Hắn sững sờ nhìn Barou mang người mình thích rời đi, cổ họng đắng ngắt, tay nắm chặt một cách không cam tâm. Khác với Barou trì độn, ngay từ đầu hắn đã nhận ra Isagi không phải là không có tình cảm với Barou.
Dựa vào tính cách của đồng bọn, Bachira tin rằng phải rất lâu Barou mới có thể thành công theo đuổi Isagi, nhất là khi có sự chen ngang của hắn. Vậy mà chỉ một hai ngày không gặp, mối quan hệ giữa hai người lại khăng khít một cách bất ngờ, triệt để làm rối loạn mọi suy tính trong lòng Bachira.
Thú nhân liếc nhìn bóng dáng của hai người lần cuối rồi lầm lũi bỏ đi. Bước chân nặng nề như đeo chì.
Trái với tâm trạng xuống dốc của Bachira, Barou đang trải qua quãng thời gian có thể nói là hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Sự hiện diện chân thật trên lưng đã nhắc nhở hắn rằng đây không phải là một giấc mơ viển vông mà chính là thực tại đang diễn ra.
Isagi đang mở lòng với hắn.
Barou muốn hú lên một tiếng thật lớn để thông báo cho toàn bộ khu rừng biết về điều này.
Đặt Isagi xuống một mặt đá phẳng, Barou không biến thành người mà giữ nguyên dạng sói, vùi bộ lông rậm rạp vào người cậu như muốn làm nũng. Isagi đón lấy cái đầu sói to lớn, gãi mạnh vị trí gần cổ, sau đó bật cười khi nghe thấy thanh âm khò khè sảng khoái của Barou.
Nếu một ai khác trong bộ lạc ở đây, chắc hẳn có chết cũng không tin kẻ đang lăn lộn làm nũng kia chính là Barou mà mình biết.
- Barou, chúng ta trò chuyện đi!
Thú nhân trở lại dạng người, bảo:
- Em muốn nghe gì?
- Gì cũng được! Hay anh kể chuyện đi săn đi!
Barou đắn đo một lúc. Tất nhiên, không phải là không muốn kể cho Isagi. Các cuộc đi săn của hắn thường rất máu me và kinh dị, dễ khiến giống cái sợ hãi, hơn nữa, Barou cũng không giỏi ăn nói. Hắn lo Isagi sẽ nhanh chóng chán ngấy chủ đề này.
- Chúng ta nói về chuyện khác được không?
Isagi hơi ngạc nhiên, song cũng gật đầu. Barou trầm giọng, nói:
- Em không thắc mắc tại sao tôi là ở một mình sao?
Về điều đó, Isagi cũng từng đặt ra nghi vấn nhưng cậu không dám hỏi trực tiếp. Có lẽ vì sợ sự thật giống như suy nghĩ của mình.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Barou đã chứng thực tất cả.
- Cha mẹ của tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ. Tôi không còn nhớ mặt bọn họ nữa...
Isagi nín thở lắng nghe lời bộc bạch của thú nhân, tay từ từ đặt lên bàn tay thô ráp của hắn như muốn chia sẻ nỗi buồn. Barou không kể nhiều, hầu như chỉ tóm tắt cuộc đời mình bằng vài ba câu ngắn ngủi. Có thể là đã quên hết chuyện trước kia, hoặc cũng có thể đã chai lì với những mất mát của bản thân nên coi mọi chuyện như không có gì.
Isagi nghẹn ngào hỏi:
- Anh có bao giờ thấy cô đơn không?
Barou lặng thinh. Nếu nói không thì sẽ là một lời nói dối.
Dù tộc trưởng và mọi người trong bộ lạc cố gắng chiếu cố và giúp đỡ hắn nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là người ngoài. Nỗi trống vắng tình thân không thể dễ dàng xoá bỏ bằng dăm ba lời hỏi han. Dẫu lạnh lùng và cứng rắn đến mấy, Barou vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, vẫn cảm nhận được nỗi buồn và khao khát tình yêu.
- Có một chút nhưng giờ thì không.
Vì hiện tại, tôi có em.
Barou nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua đôi mắt xanh thẳm của người trong lòng, thành thật trả lời. Isagi cũng chìm sâu vào ánh mắt thâm tình của hắn, im lặng không nói gì. Phía bên dưới, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
_____
Nói là sửa lại văn phong nhưng thực ra phải viết lại 70-80% chương cũ. Chắc cốt truyện cũng sẽ thay đổi so với trước.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com