Dtvn Doi Dac Nhiem
Hai người ở trong phòng với một không khí gượng gạo. Im lặng bao trùm khắp không gian, làm ai cũng khó chịu. Bỗng Lyly mở lời trước phá tan bầu không khí đó.Lyly: Em định im lặng đến bao giờ, định không nói gì à?Danh Trung: Những gì em muốn nói mọi người đã thay em cả rồi, chị có đồng ý để em chăm sóc chị không?Lyly: Trung à, chẳng phải chị đã từng nói rồi sao? Chị và em không có kết quả đâu, đừng cố gắng vô ích nữa(Thì ra là không phải ngốc: ai nói thì lát biết)Danh Trung: Không dám ước hẹn một đời, chỉ mong mượn một đoạn đường sánh vai( Ghê, văn vở phết nhỉ)Lyly: Không phải vô tình, nhưng cuộc đời đưa đẩy, không thể hữu ýDanh Trung: Nếu đã không được, chị cứ nói thẳng một tiếng, em sẽ ngay lập tức rời điChọn con tim hay là nghe lý trí
Chọn yêu anh
Hay chọn phút giây biệt ly
Dòng lệ hoen bờ mi hoen bờ mi
Phải chăng đã bấy lâu
Nhu nhược để bên anh
Để yêu anh phải khôngDanh Trung: Đậu xanh đứa nào bật nhạc vậy má? Lyly: Đang vô tâm lý, action lại nàoDanh Trung bước ra không nói không rằng mở cửa. Thế là nguyên đám hóng chuyện ngã nhào xuống đất. Mấy chục con người ngã đè lên nhau, đứng dậy chí choé.Việt Anh: Mọi người rốt cuộc có coi tôi là người bệnh không, ngã muốn nằm lại giường luôn áThanh Bình: Mấy anh quá đáng vừa thôi, ny em mới tỉnh đó, coi chừng em đấm mấy anh đấyVăn Lâm: Chẳng phải em bày trò à, giờ trách bọn anh, Bình học ai mà lươn thếQuang Hải: Ngoài ông Toàn ra thì còn ai trồng khoai đất nàyLyly: Ủa anh Lâm, anh cũng hùa theo mấy người họ à, riết em không có ở đội mấy người chuyển nghề nhiều chuyện àVăn Thanh: Làm gì có, bọn em chỉ tò mò người không chịu yêu ai làm sao mà tỏ tình được đâyCông Phượng: Nãy Huy nó chả bảo Ly không ngốc sao, dễ gìHoàng Anh: Chả phải em nói thằng Trung nó văn vở lắm, cơ mà Hậu phá đội hình quá, chưa gì bật nhạcVăn Hậu: Lỗi kĩ thuật tí, ai biết được đâu, tại đang vô mood quáVăn Toản: Phá là giỏi, giờ thì hay rồiDanh Trung: Hay gì, chúng tôi bỏ qua chuyện gì àLyly: À thì ra vẫn bị lừa, không biết ai mới ngốc Trung nhỉDanh Trung: Nhiều chuyện kiểu không tới nơi tới chốn nè, vậy cũng đòi hóng, dân chơi nửa mùa quá ạDuy Mạnh: Ủa? Ủa gì vậy?Tuấn Anh: Ai đó giải thích hộHồng Duy: Ủa? Ủa?Văn Đức: Là sao?Hoàng Đức: Ủa alo?Tiến Linh: Chuyện gì?Đức Chinh: Lừa? Lừa ai? Ai lừa?Dũng xoăn: Lag x1000Đình Trọng: Lag y như cái đầu thằng DũngLyly: Mấy bạn bớt ngơ ngác đi, để dân H2 ngơ với ngơ với(H2 là Viettel nha)Danh Trung: Ơ sao nói anh, anh đã làm gì đâuDũng tư: Ơ, anh? Hỏi chấmTrọng Đại: Anh? Hỏi chấmNgọc Hải: Hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấmThanh Bình: Tam tấu H2 hát bài hỏi chấm à, nhưng cho Bình hỏi chấm ké nữaĐức Chinh: Bình dân H1 nhaViệt Anh: Cả V.Anh nữa, ngơ hơn anh Đại, nhưng anh Chinh coi chừng emTrọng Đại: Ê thằng kia, nhưng cũng cùng thắc mắcLyly: Đã bảo rồi, chú ý từng câu từng chữ tôi nói đi, tỉnh từ 3 ngày trước. Khi đó, V.Anh chưa hề nhúc nhích, Thanh Bình Em tôi thì ngủ chả biết trời trăngDanh Trung: Thì trong cảnh trăng thanh gió mát, tỏ tình là quá hợp lý, và như mọi người đã thấy, tất nhiên thành côngXuân Tú: Ủa vậy màn hôm nay là diễn à?Hoàng Anh: Đúng quá còn gì, bị dắt mũi cả lũ Tấn Tài: Xứt sắc, diễn viên Hollywood luônVăn Toản: Khao đê, đói lắm rồiThành Chung: Mày chỉ có ăn, nhưng tao cũng đóiXuân Trường: Tự vả đau không em. Mà giận hai đứa hết sứcLyly: Thôi mà, đừng giận hai đứa em tội nghiệp. Em biết thời gian qua không có em mọi người cực khổ rồi. Được rồi, đi ăn thôiTại quán ănDũng tư: Đấy, đã bảo cầm máu đi không nghe, đằng này còn khịa hai đứa emLyly: 3 tháng hít mùi bệnh viện no rồi, anh còn la emĐức Huy: Nằm 3 tháng còn ít đó, vẫn chưa biết sợ là gìXuân Trường: Mày nói sao chứ, nó sợ máu mới không chạm vào vết thương. Mà lê lết từ chân núi lên đỉnh núi, rồi dừng nói chuyện mấy chục phút, máu nhiều thậtLyly: Mấy anh cứ khịa em, em sợ thật mà, nhưng đam mê chảy trong máu mà mọi ngườiTuấn Anh: Bởi vậy đã đi là không hề ngoảnh đầu, để đam mê hòa vào tuyết trắng àNói về chứng sợ máu này, cô từng làm mọi người bán tín bán nghi. Nhưng chứng kiến rồi mới trầm trồ, à nó chính là vậy. Trong một lần phá án, nạn nhân bị cắt tay cắt chân. Máu chảy lênh láng, máu ở trên tường, máu ở trong bồn tắm, máu ở trên sàn, máu ở khắp mọi nơi, tràn ra ngoài. Cô không biết nên lao vào, hậu quả là quay đầu ngay tức khắc, nhưng lại đập mặt vào anh mình, ngã đập đầu bất tỉnh. Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và kết luận do hoảng loạn quá mức chứ không hề va đập. Cũng từ đó mọi người hiểu hơn về chứng bệnh kì lạ đó. Thấy máu là hoa mắt chóng mặt, muốn né xa nó, cả máu của mình cũng thế. Tại sao mắc bệnh đó mà vẫn làm cảnh sát được. Bởi vì đó là đam mê cả đời của cô, cô có thể bất chấp tất cả để sống hết mình với đam mê. Vì lẽ đó nên cô không bao giờ tham gia vào khám nghiệm pháp y. Nhưng trình độ phân tích thì không ai bằng. Những lúc đối diện với nó, cô chỉ đành ngậm ngùi giả vờ bình tĩnh. Cái lúc mà bị nã đại bác thật sự cô rất muốn ngất, nhưng nếu bản thân gục ngã thì đồng đội phải làm sao, đành cắn răng chịu đựng. Đến lúc bị đâm cô chưa hề quay đầu nhìn vào vết thương của mình bởi vì nếu thấy nó cô sẽ không trụ được mất. Hôm đó cô đã thấy quá nhiều máu rồi, trụ được đến đó đã là giới hạn. Chắc có lẽ cũng vì chuyện đó nên cô mới hôn mê lâu đến như thế.Lyly: Ăn đi mọi người, 3 tháng qua vất vả rồi. Sau bữa ăn này mình đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa. À mà Bình, anh hai sao rồi, nghe anh Trung bảo tâm lý hai bất ổnThanh Bình: Giờ hai ổn rồi, hai mà biết chị tỉnh chắc lao tới đây bằng tốc độ tên lửa. Anh ý còn đòi di dời, à nhầm, vác cái bệnh viện về nhà chăm sóc hai người luôn kìaLyly: Bó tay hai, chắc phải mua vài cái cho hai mới được. Ơ kìa, anh coi chừng bỏngDũng tư: Hả, anh á?Xuân Trường: Ài ái ai?Dũng chíp: Anh nào?Dũng xoăn: Ai ạ?Danh Trung: Người ta bảo ny người ta, mấy anh cứ thế? Văn Hậu: Thôi, chỉ tội mấy con người độc thân, đã già còn ếHoàng Anh: E hèm, ra là tự nhận mình giàĐức Chinh: Này thì khịa, ngu hả conDuy Mạnh: Ny chỉ huy, oách thật, không làm bóng đèn của nyc nữa rồiDanh Trung: Em đã bảo rồi, làm gì có, ai đồn ác nhân vậy?Hoàng Đức: Việt AnhTiến Linh: Bùi Đoàn Việt AnhTấn Tài: Bùi Đoàn Việt MõmViệt Anh: Đậu xanh mấy anh, tên em là trò đùa àĐức Huy: Bùi Đoàn Trò ĐùaHồng Duy: Thằng Mạnh nhá, bớt đốt nhà người ta đi, thằng bẠn ThÂn của mày cũng làm bóng đèn của 0608 đóDuy Mạnh: Thôi mà, thôiHồng Duy: Câm, dẹp cái giọng điệu đó điThanh Bình: Ở đâu có Xuân Trường, ở đó có Văn ThanhXuân Tú: Không phải có Thanh Bình àThanh Bình: Vanh Vanh coi nó kìaVăn Toàn: Má cười văng cmn miếng bò lên mặt thằng Thanh rồiVăn Thanh: Toàn Tạo, chán sống àNgọc Hải: Ê chú đừng nóng, miếng bò nóng kìa, anh xin lỗi hộCông Phượng: Ông xin lỗi kiểu quái gì thế, bỏ giùm chứ HộViệt Anh: Thôi mọi người, Bình nó đang nhai, nói ngọng tí thôi. Thằng Tú nhá, ngậm mồm lạiTấn Tài: Mày còn cay nó hay sao, nyc chứ có phải kẻ thù đâu, không nóng chết cũng nghẹn chếtTấn Tài vừa chửi vừa vỗ lưng cho em người yêu. Chả là Việt Anh vừa nhét vào mồm nó một tảng bò vừa nướng, làm nó mắc nghẹn không nói nên lời. Lyly: Ăn đi mấy ông ơi, gặp nhau là cãi, không biết làm việc kiểu gì khi không có tôi đâyMột nỗi bất an bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Lyly đã 3 tháng không đến nơi làm việc, nghe qua thì chắc ổn, nhưng sự tình ra sao phải đích thân đến mới rõ được. Trước tiên phải về tạ tội với anh hai cái đã, chắc là nổi trận lôi đình rồi. Coi là một người đầu đội trời chân đạp đất, không sợ bất cứ thứ gì ngoài máu và anh hai.
Chọn yêu anh
Hay chọn phút giây biệt ly
Dòng lệ hoen bờ mi hoen bờ mi
Phải chăng đã bấy lâu
Nhu nhược để bên anh
Để yêu anh phải khôngDanh Trung: Đậu xanh đứa nào bật nhạc vậy má? Lyly: Đang vô tâm lý, action lại nàoDanh Trung bước ra không nói không rằng mở cửa. Thế là nguyên đám hóng chuyện ngã nhào xuống đất. Mấy chục con người ngã đè lên nhau, đứng dậy chí choé.Việt Anh: Mọi người rốt cuộc có coi tôi là người bệnh không, ngã muốn nằm lại giường luôn áThanh Bình: Mấy anh quá đáng vừa thôi, ny em mới tỉnh đó, coi chừng em đấm mấy anh đấyVăn Lâm: Chẳng phải em bày trò à, giờ trách bọn anh, Bình học ai mà lươn thếQuang Hải: Ngoài ông Toàn ra thì còn ai trồng khoai đất nàyLyly: Ủa anh Lâm, anh cũng hùa theo mấy người họ à, riết em không có ở đội mấy người chuyển nghề nhiều chuyện àVăn Thanh: Làm gì có, bọn em chỉ tò mò người không chịu yêu ai làm sao mà tỏ tình được đâyCông Phượng: Nãy Huy nó chả bảo Ly không ngốc sao, dễ gìHoàng Anh: Chả phải em nói thằng Trung nó văn vở lắm, cơ mà Hậu phá đội hình quá, chưa gì bật nhạcVăn Hậu: Lỗi kĩ thuật tí, ai biết được đâu, tại đang vô mood quáVăn Toản: Phá là giỏi, giờ thì hay rồiDanh Trung: Hay gì, chúng tôi bỏ qua chuyện gì àLyly: À thì ra vẫn bị lừa, không biết ai mới ngốc Trung nhỉDanh Trung: Nhiều chuyện kiểu không tới nơi tới chốn nè, vậy cũng đòi hóng, dân chơi nửa mùa quá ạDuy Mạnh: Ủa? Ủa gì vậy?Tuấn Anh: Ai đó giải thích hộHồng Duy: Ủa? Ủa?Văn Đức: Là sao?Hoàng Đức: Ủa alo?Tiến Linh: Chuyện gì?Đức Chinh: Lừa? Lừa ai? Ai lừa?Dũng xoăn: Lag x1000Đình Trọng: Lag y như cái đầu thằng DũngLyly: Mấy bạn bớt ngơ ngác đi, để dân H2 ngơ với ngơ với(H2 là Viettel nha)Danh Trung: Ơ sao nói anh, anh đã làm gì đâuDũng tư: Ơ, anh? Hỏi chấmTrọng Đại: Anh? Hỏi chấmNgọc Hải: Hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấmThanh Bình: Tam tấu H2 hát bài hỏi chấm à, nhưng cho Bình hỏi chấm ké nữaĐức Chinh: Bình dân H1 nhaViệt Anh: Cả V.Anh nữa, ngơ hơn anh Đại, nhưng anh Chinh coi chừng emTrọng Đại: Ê thằng kia, nhưng cũng cùng thắc mắcLyly: Đã bảo rồi, chú ý từng câu từng chữ tôi nói đi, tỉnh từ 3 ngày trước. Khi đó, V.Anh chưa hề nhúc nhích, Thanh Bình Em tôi thì ngủ chả biết trời trăngDanh Trung: Thì trong cảnh trăng thanh gió mát, tỏ tình là quá hợp lý, và như mọi người đã thấy, tất nhiên thành côngXuân Tú: Ủa vậy màn hôm nay là diễn à?Hoàng Anh: Đúng quá còn gì, bị dắt mũi cả lũ Tấn Tài: Xứt sắc, diễn viên Hollywood luônVăn Toản: Khao đê, đói lắm rồiThành Chung: Mày chỉ có ăn, nhưng tao cũng đóiXuân Trường: Tự vả đau không em. Mà giận hai đứa hết sứcLyly: Thôi mà, đừng giận hai đứa em tội nghiệp. Em biết thời gian qua không có em mọi người cực khổ rồi. Được rồi, đi ăn thôiTại quán ănDũng tư: Đấy, đã bảo cầm máu đi không nghe, đằng này còn khịa hai đứa emLyly: 3 tháng hít mùi bệnh viện no rồi, anh còn la emĐức Huy: Nằm 3 tháng còn ít đó, vẫn chưa biết sợ là gìXuân Trường: Mày nói sao chứ, nó sợ máu mới không chạm vào vết thương. Mà lê lết từ chân núi lên đỉnh núi, rồi dừng nói chuyện mấy chục phút, máu nhiều thậtLyly: Mấy anh cứ khịa em, em sợ thật mà, nhưng đam mê chảy trong máu mà mọi ngườiTuấn Anh: Bởi vậy đã đi là không hề ngoảnh đầu, để đam mê hòa vào tuyết trắng àNói về chứng sợ máu này, cô từng làm mọi người bán tín bán nghi. Nhưng chứng kiến rồi mới trầm trồ, à nó chính là vậy. Trong một lần phá án, nạn nhân bị cắt tay cắt chân. Máu chảy lênh láng, máu ở trên tường, máu ở trong bồn tắm, máu ở trên sàn, máu ở khắp mọi nơi, tràn ra ngoài. Cô không biết nên lao vào, hậu quả là quay đầu ngay tức khắc, nhưng lại đập mặt vào anh mình, ngã đập đầu bất tỉnh. Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và kết luận do hoảng loạn quá mức chứ không hề va đập. Cũng từ đó mọi người hiểu hơn về chứng bệnh kì lạ đó. Thấy máu là hoa mắt chóng mặt, muốn né xa nó, cả máu của mình cũng thế. Tại sao mắc bệnh đó mà vẫn làm cảnh sát được. Bởi vì đó là đam mê cả đời của cô, cô có thể bất chấp tất cả để sống hết mình với đam mê. Vì lẽ đó nên cô không bao giờ tham gia vào khám nghiệm pháp y. Nhưng trình độ phân tích thì không ai bằng. Những lúc đối diện với nó, cô chỉ đành ngậm ngùi giả vờ bình tĩnh. Cái lúc mà bị nã đại bác thật sự cô rất muốn ngất, nhưng nếu bản thân gục ngã thì đồng đội phải làm sao, đành cắn răng chịu đựng. Đến lúc bị đâm cô chưa hề quay đầu nhìn vào vết thương của mình bởi vì nếu thấy nó cô sẽ không trụ được mất. Hôm đó cô đã thấy quá nhiều máu rồi, trụ được đến đó đã là giới hạn. Chắc có lẽ cũng vì chuyện đó nên cô mới hôn mê lâu đến như thế.Lyly: Ăn đi mọi người, 3 tháng qua vất vả rồi. Sau bữa ăn này mình đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa. À mà Bình, anh hai sao rồi, nghe anh Trung bảo tâm lý hai bất ổnThanh Bình: Giờ hai ổn rồi, hai mà biết chị tỉnh chắc lao tới đây bằng tốc độ tên lửa. Anh ý còn đòi di dời, à nhầm, vác cái bệnh viện về nhà chăm sóc hai người luôn kìaLyly: Bó tay hai, chắc phải mua vài cái cho hai mới được. Ơ kìa, anh coi chừng bỏngDũng tư: Hả, anh á?Xuân Trường: Ài ái ai?Dũng chíp: Anh nào?Dũng xoăn: Ai ạ?Danh Trung: Người ta bảo ny người ta, mấy anh cứ thế? Văn Hậu: Thôi, chỉ tội mấy con người độc thân, đã già còn ếHoàng Anh: E hèm, ra là tự nhận mình giàĐức Chinh: Này thì khịa, ngu hả conDuy Mạnh: Ny chỉ huy, oách thật, không làm bóng đèn của nyc nữa rồiDanh Trung: Em đã bảo rồi, làm gì có, ai đồn ác nhân vậy?Hoàng Đức: Việt AnhTiến Linh: Bùi Đoàn Việt AnhTấn Tài: Bùi Đoàn Việt MõmViệt Anh: Đậu xanh mấy anh, tên em là trò đùa àĐức Huy: Bùi Đoàn Trò ĐùaHồng Duy: Thằng Mạnh nhá, bớt đốt nhà người ta đi, thằng bẠn ThÂn của mày cũng làm bóng đèn của 0608 đóDuy Mạnh: Thôi mà, thôiHồng Duy: Câm, dẹp cái giọng điệu đó điThanh Bình: Ở đâu có Xuân Trường, ở đó có Văn ThanhXuân Tú: Không phải có Thanh Bình àThanh Bình: Vanh Vanh coi nó kìaVăn Toàn: Má cười văng cmn miếng bò lên mặt thằng Thanh rồiVăn Thanh: Toàn Tạo, chán sống àNgọc Hải: Ê chú đừng nóng, miếng bò nóng kìa, anh xin lỗi hộCông Phượng: Ông xin lỗi kiểu quái gì thế, bỏ giùm chứ HộViệt Anh: Thôi mọi người, Bình nó đang nhai, nói ngọng tí thôi. Thằng Tú nhá, ngậm mồm lạiTấn Tài: Mày còn cay nó hay sao, nyc chứ có phải kẻ thù đâu, không nóng chết cũng nghẹn chếtTấn Tài vừa chửi vừa vỗ lưng cho em người yêu. Chả là Việt Anh vừa nhét vào mồm nó một tảng bò vừa nướng, làm nó mắc nghẹn không nói nên lời. Lyly: Ăn đi mấy ông ơi, gặp nhau là cãi, không biết làm việc kiểu gì khi không có tôi đâyMột nỗi bất an bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Lyly đã 3 tháng không đến nơi làm việc, nghe qua thì chắc ổn, nhưng sự tình ra sao phải đích thân đến mới rõ được. Trước tiên phải về tạ tội với anh hai cái đã, chắc là nổi trận lôi đình rồi. Coi là một người đầu đội trời chân đạp đất, không sợ bất cứ thứ gì ngoài máu và anh hai.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com