[DTW] AllYuu - Cứu lấy em [Hoa mặt trăng P. I]
「 8. Nắng 」
Thầy hiệu trưởng và Grim chia những ngày của em thành hai loại: ngày tốt và ngày xấu. Vào ngày xấu, em xa cách. Hầu như không nói chuyện, thỉnh thoảng còn tránh né họ. Em sẽ ngủ cả ngày, tìm những chỗ vắng vẻ để chợp mắt. Vào ngày tốt, em sẽ đọc rất nhiều, đi dạo và giúp bọn họ trong bếp. Em không bao giờ ngưng ngạc nhiên về việc họ quan tâm em đến mức nào. Cả hai đều nổi tiếng là ích kỷ, nhưng họ vẫn ở đây và chăm sóc một người lạ bị bệnh. Thỉnh thoảng em sẽ tự hỏi tại sao. Nếu họ chẳng đạt được lợi ích gì hết, sao họ lại giúp?Không lâu sau đó em nghĩ ra được lời giải thích hợp lí cho sự vị tha của Grim. Em rất yếu, rất rất yếu. Grim biết yếu đuối là cảm giác thế nào, thế nên nó mới muốn trở thành pháp sư mạnh nhất thế gian. Thế nên ngay từ đầu nó mới đăng kí vào NRC. Nó ghét bị yếu hơn những kẻ khác và bị xem thường. Vì vậy, mỗi lần nhìn em, nó lại nhìn thấy bản thân nó trước kia trong em. Chỉ khác là em càng giống trước, nó thì dần khác. Đó là lý do nó bảo vệ em. Nó chẳng có ai chăm sóc nó khi ốm và nó ghét điều đó. Em đang yếu và nó sẽ không để em lại một mình. Nó sẽ bảo vệ em, nó sẽ ở đó vì em. Nó sẽ là bạn thân nhất của em.Về phần Crowley thì đó vẫn là một bí ẩn với em. Có lẽ đó là vì em chẳng có ai cả, cũng chẳng còn gì và cô độc trên thế gian. Bị số phận bỏ rơi giống như ông đã từng. Có lẽ ông xem em là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cần được bảo vệ. Ta không thể để một đứa trẻ ở một mình, nhất là khi nó bị bệnh. Không như nó đã rời bỏ ta. Thế nên ông chăm em như một người bố mà ông vẫn ao ước muốn có. Ông cảm thấy có trách nhiệm với em. Ông cảm thấy tự hào khi em làm tốt bài kiểm tra. Tự hào khi thấy em chạy bộ cùng Jack mỗi sáng sớm. Đau đớn khi em nằm trong phòng y tế. Tức giận khi tay không, không một lời giải đáp nào khi trở về từ thư viện nước ngoài. Vô vọng khi biết em đã hi sinh cơ hội được về nhà để cứu Malleus Draconia. Tuyệt vọng khi biết em ngủ lâu hơn. Và bất lực khi Grim nói nó gần như không thể đánh thức em.Làm sao ông không thể cảm nhận được những điều đó chứ? Em như một đứa trẻ, đứa con của ông. Đứa con không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn là của ông.Em là đứa nhỏ mà ông không bao giờ có thể có được. Thời gian trôi, số ngày xấu tăng lên, nhưng thỉnh thoảng em sẽ có một ngày tốt. Như hôm nay. Mặt trời đang toả sáng và nhiệt độ cao nhưng làn gió hạ mát mẻ đã làm nó dễ chịu hơn. Không có một gợn mây trên trời và khuôn viên trường đang trong lúc xanh nhất. Mọi thứ đều nở rộ, phát triển, những con thú non được sinh ra và lớn lên nhanh như thổi. Em không thể lãng phí quãng thời gian tuyệt vời này vào việc đọc sách được. Không thể như thế được.Thế nên em bảo Crowley đi ra ngoài và tận hưởng ánh nắng mặt trời một lần trong khi em cố lôi Grim ra ngoài. Một ngày mởi bắt đầu bằng việc em và Grim chơi bóng chuyền, vui sướng la hét, cười đùa. Crowley cũng nhập cuộc, đôi lúc sẽ sử dụng một chút ma thuật để ăn gian. Em luôn để ý và có thể nhắc nhở ông về chuyện đó, nhưng em không quan tâm. Điều đó làm trò chơi thêm vui mà.Bữa trưa, em nướng trứng và làm vài miếng sandwich rồi trang trí bằng những dải ruy băng nhỏ xinh như thể em định bán vậy. Và chúng rất ngon, ngon hơn những món Grim và Crowley làm.Grim và Crowley ăn chầm chậm, vốn biết em sẽ ngủ trưa sớm đặc biệt là khi đã chơi đùa cả buổi sáng. Đúng vậy, em có thể không phản ứng nhanh nhưng nó đã làm em say mê và kiệt sức.-Nhanh lên nào hai người! Nếu ngồi đây quá lâu thì đến nước cũng nóng mất!Gì cơ? Em muốn đi bơi?-Con không mệt à Yuu?-Con không sao! Đi thôi, con không thể ngồi đây cả ngày được!Họ rất bất ngờ và muốn cãi rằng việc này không nên nhưng em đã chạy mất.-Đua đến bờ hồ, ai thua phải mua kem! –Em hét lên rồi biến mất ở góc căn tin.Grim là kẻ chậm nhất nhưng sau khi hạ hoả trong làn nước và chơi bóng chuyền suốt hai giờ đồng hồ thì ba người quyết định đi ăn kem cùng nhau. Crowley và Grim cảm thấy không yên lòng khi để em đi bộ một quãng đường dài đến thị trấn, nhưng họ biết họ không thể cản em. Em nói nhiều và vui vẻ một cách bất thường, kể về cách em tận hưởng những mùa hè khi còn ở nhà. Về chuyện đèo xe đạp dạo quanh bờ hồ cùng bạn bè vào ngày nóng nực. Về chuyện trường học vào cuối năm mới đáng sợ làm sao, mới nóng làm sao và chẳng có gì quan trọng nên không bao giờ muốn đến. Về chuyện em và gia đình hay làm, như đi tham quan viện bảo tàng hay sở thú. Em nói không ngừng.Em rực rỡ như thời tiết vậy.Nhưng em vẫn cần thời gian nghỉ ngơi trên đường đến thị trấn để điều chỉnh nhịp thở. Rồi trong thị trấn, em đã gọi ba hương vị yêu thích của mình. Grim gọi hương dâu và chanh trong ly nhỏ để khi nó không liếm kịp kem chảy thì cũng chẳng sao. Crowley gọi kem bạc hà ốc quế thêm vụn sô cô la lên trên. Ba người lang thang qua thị thấn, nhìn trộm qua cửa sổ cửa hàng. Một chiếc vòng cổ xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của em. Nó hoàn hảo về mọi mặt, về chất liệu, viên đá cả hình dáng cũng đúng ý. Nhưng em không thèm đeo thử, em cảm thấy không đáng mua. Em sẽ không thể đeo nó dài lâu.Con đường trở về NRC không dễ dàng. Em đã rất mệt và cái nóng của mặt trời chẳng giúp gì được cho em. Rõ ràng em đã đánh giá quá cao bản thân. Crowley sợ phải cõng em về nhưng em vẫn cứ bước.Em không muốn bỏ cuộc, em muốn đi tiếp.Em đã không bỏ cuộc, không phải hôm nay.Buổi chiều, em nấu bữa ăn yêu thích của mình và một lần nữa, Grim và Crowley lại ở trên thiên đàng. Họ dọn bàn ăn ra, dùng bộ dao nĩa bằng bạc của Crowley và thắp vài cây nến lạ mắt có mùi hương của hoa và gió biển. Trông rất mê hoặc, gần như kì diệu. Sau bữa tối, ba người leo lên nóc nhà – nơi mà Crowley chưa bao giờ đặt chân đến - để ngắm hoàng hôn. Em suýt làm cho lão quạ lên cơn đau tim vì bước đi trên mái ngói dốc trơn trượt đầy nguy hiểm. Ông đã vẫy vẫy tay ra tín hiệu em đừng đặt mạng sống của mình trước lưỡi hái tử thần như thế, nhưng điều đó làm ông trông như một con quạ thực sự. Điều đó làm em phải bật cười đến nỗi suýt rơi xuống nên ông phải dừng lại. Một khi cả ba đã yên vị trên mái, Crowley lấy chiếc hộp nhung đỏ nhỏ ra khỏi áo khoác rồi đưa nó cho Grim. Grim vỗ nhẹ vào hông em – vì nó không với tới vai – làm em chú ý. Em quay đầu nhìn và ngạc nhiên khi thấy món quà trong tay nó.-Một món quà cho ngươi đó Yuu, từ ta và Crowley. -Giọng Grim còn đáng yêu hơn thường ngày làm em không thể không mỉm cười.Em nhận lấy chiếc hộp một cách trân trọng, cảm ơn vì lòng tốt của hai người. Trong lúc mở ra, họ phấn khích nhìn chằm chằm đợi phản ứng của em. Em nên biết.Bên trong chiếc hộp nhung đỏ chính là chiếc vòng cổ lúc nãy em đã ngắm nhìn. Em thốt lên kinh ngạc khi cẩn thận cầm lên để nhìn kĩ hơn.Nó thật sự tuyệt vời, tuyệt vời đến mức làm em khóc.Thật khó để ngăn bản thân không khóc, nhất là khi Crowley đề nghị giúp em đeo lên.Và em vỡ oà, ôm ông thật chặt, Grim cũng sớm tham gia vào cái ôm lệ nhoà.Có là nước mắt của niềm vui hay đau buồn cũng chẳng quan trọng, quan trọng là em đã cảm nhận được mình được yêu thương nhiều thế nào trong cái ôm ấy. Được an toàn ra sao.-Ngày hôm nay thật sự rất tuyệt vời, –Em thủ thỉ -Cảm ơn hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com