Sáng ngày 6 tháng 7, Phú Quốc thức dậy trong ánh nắng rực rỡ, những tia sáng vàng óng len qua hàng dừa xanh mướt, phủ lên con đường dẫn vào trung tâm đào tạo AstroViet một lớp ánh kim lấp lánh. Hơi nóng của đảo ngọc hòa quyện với mùi muối biển thoảng từ xa, mang theo cảm giác tươi mới, tràn đầy sức sống. Beatrice Borromeo, người phụ nữ thanh lịch ngoài năm mươi, bước xuống từ chiếc Tesla Model S màu trắng ngọc trai, đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống mặt đường nhựa còn vương hơi sương sớm. Chiếc váy lụa trắng nhẹ nhàng ôm lấy thân hình cô, tôn lên những đường cong vẫn còn quyến rũ, mái tóc vàng óng được buộc cao, để lộ chiếc cổ thon thả trắng ngần. Cô hít sâu, cảm nhận không khí Phú Quốc thấm vào từng hơi thở, lòng bỗng nhẹ nhõm sau chuyến bay dài từ Milan. Nam, ba mươi tám tuổi, đứng chờ bên cửa xe, chiếc sơ mi xanh nhạt bỏ ngoài quần tây, tay áo xắn lên lộ cánh tay rắn chắc. Anh nở nụ cười ấm áp, giọng trầm vang lên: "Beatrice, chào mừng cô đến Phú Quốc. Hôm nay là một ngày đẹp để thăm Stefano và xem trung tâm của chúng tôi."Beatrice mỉm cười, vuốt nhẹ một lọn tóc bị gió biển thổi rối, đáp lại: "Nam, cảm ơn anh đã đón tôi. Được thấy Stefano học tập, và cả những gì anh đã xây dựng ở đây, tôi thật sự háo hức." Nam đưa tay mời cô tiến về phía cổng chính, bước đi chậm rãi để Beatrice kịp ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Những khóm hoa dâm bụt đỏ rực ven đường, tiếng chim hót líu lo từ hàng cây, và xa xa là tiếng sóng biển vỗ nhẹ, tất cả hòa quyện thành một bức tranh nhiệt đới sống động. "Phú Quốc luôn đặc biệt," Nam nói, giọng đầy tự hào. "Nó không chỉ là nhà của tôi và Yoon-ah, mà còn là trái tim của AstroViet."Họ bước qua cổng chính, nơi tấm biển khắc chữ vàng "Trung tâm Đào tạo AstroViet" lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tòa nhà kính hiện đại cao tầng phản chiếu ánh sáng, những đường nét kiến trúc sắc sảo như lời tuyên ngôn về sự tiên phong. Họ vào sảnh chính, không khí mát lạnh từ hệ thống điều hòa ôm lấy, làm dịu đi cái nóng bên ngoài. Sàn đá cẩm thạch sáng bóng phản chiếu hình ảnh hai người, những bức tranh treo tường khắc họa hành trình của AstroViet: từ mô hình tàu AstroPod lướt qua không gian đến hình ảnh khách sạn vũ trụ trôi nổi giữa các vì sao, và cả Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1 đang dần hình thành tại điểm Lagrange. Beatrice dừng lại, ngắm một bức tranh tàu AstroPod, ngón tay lướt nhẹ trên khung gỗ: "Nam, những gì anh làm thật kỳ diệu. Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp anh ở Milan, không ngờ AstroViet lại đi xa đến thế này."Nam cười nhẹ, dẫn cô xuống hành lang dài, tiếng giày gõ nhịp nhàng hòa cùng tiếng trò chuyện râm ran từ các phòng học. "Beatrice, trung tâm này là nơi chúng tôi đào tạo những phi công như Stefano, những người sẽ đưa AstroViet lên Mặt Trăng, sao Hỏa, và xa hơn nữa," anh nói, giọng tràn đầy niềm tin. Họ dừng trước một cánh cửa kính lớn, bên trong là phòng mô phỏng quỹ đạo, nơi học viên luyện tập điều khiển tàu vũ trụ. Nam mở cửa, mời Beatrice bước vào. Không khí trong phòng mang một sự tập trung đặc biệt, tiếng động cơ giả lập vang lên đều đều, hòa cùng tiếng hướng dẫn từ tai nghe của các học viên. Những chiếc ghế mô phỏng xoay tròn nhẹ nhàng, mỗi ghế gắn màn hình 3D hiển thị cảnh hỏa lũ lướt qua vành đai tiểu hành tinh, hay bề mặt đỏ rực của sao Hỏa. Beatrice đứng lặng, tay chạm vào khung cửa, cảm nhận sự kỳ diệu của công nghệ. "Nam, tôi chưa từng thấy gì như thế này," cô thì thầm, giọng xúc động. "Stefano đang học ở đây, thật không thể tin nổi."Nam gật đầu, chỉ vào một học viên đang điều chỉnh mô hình tàu: "Beatrice, đây là nơi Stefano luyện tập điều khiển AstroPod trong môi trường không trọng lực. Cậu ấy phải học cách phản ứng với bức xạ vũ trụ, áp suất thay đổi, và cả những tình huống khẩn cấp ngoài không gian." Beatrice gật đầu, lòng tự hào: "Nam, anh đã cho Stefano cơ hội mà tôi chưa từng dám mơ. Cảm ơn anh." Nam đặt tay lên vai cô, cảm nhận sự mềm mại qua lớp vải lụa: "Beatrice, cậu ấy xứng đáng. Cậu ấy có sự quyết tâm, và chúng tôi sẽ giúp cậu ấy tỏa sáng."Họ rời phòng mô phỏng, tiếp tục hành trình đến một lớp học lý thuyết. Qua cửa kính, Beatrice thấy Stefano ngồi ở hàng ghế đầu, mái tóc nâu nhạt hơi rối vì gió biển Phú Quốc, tay cầm bút ghi chép chăm chỉ trên cuốn sổ dày. Ánh nắng từ cửa sổ lớn chiếu lên khuôn mặt trẻ trung của cậu, tạo nên một khung cảnh ấm áp, đầy hy vọng. Nam gõ cửa, Stefano ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ nở ra khi thấy mẹ và Nam. Cậu đứng bật dậy, chạy ra, đôi giày thể thao chạm sàn kêu nhẹ. "Mẹ, Nam! Mẹ đến rồi!" Stefano reo lên, dang tay ôm chặt mẹ. Beatrice siết chặt con trai, cảm nhận hơi ấm từ cậu, lòng tràn đầy niềm vui. Cô vuốt nhẹ tóc con, hỏi: "Stefano, con khỏe không? Học thế nào? Mẹ nghe Nam nói con rất chăm chỉ." Stefano gật đầu, giọng hào hứng: "Mẹ, con thích lắm! Mỗi ngày con học được điều mới, từ cách tính quỹ đạo đến vận hành động cơ plasma. Khó, nhưng con thấy mình đang tiến gần giấc mơ lái AstroPod hơn."Nam vỗ vai Stefano, cười: "Stefano, cậu làm tốt lắm. Mẹ cậu đến để thấy sự cố gắng của cậu, và tôi cũng tự hào về cậu." Stefano hào hứng khoe: "Mẹ, Nam, con muốn dẫn mẹ xem khu ký túc xá sau, được không?" Beatrice gật đầu, vuốt tóc con: "Tất nhiên, Stefano, mẹ muốn thấy mọi thứ trong cuộc sống của con."Họ rời lớp học, đi qua khu vực kiểm tra động cơ plasma, nơi các kỹ sư mặc áo blouse trắng đang tỉ mỉ kiểm tra một mô hình động cơ thu nhỏ. Mùi kim loại hòa với tiếng máy kêu đều đều tạo nên không khí chuyên nghiệp, như một phòng thí nghiệm giữa lòng Phú Quốc. Nam chỉ vào mô hình, giải thích: "Beatrice, đây là động cơ plasma, trái tim của AstroPod. Nó mạnh hơn bất kỳ động cơ máy bay dân dụng nào, và Stefano sẽ học cách vận hành nó trong vài tháng tới." Beatrice đứng lặng, ngắm mô hình động cơ sáng bóng, cảm nhận tầm vóc của AstroViet. "Nam, tôi tin Stefano sẽ làm được, nhờ anh và đội ngũ ở đây," cô nói, giọng đầy lòng biết ơn.Sau chuyến tham quan kéo dài, Nam dẫn Beatrice bước vào phòng hiệu trưởng, một không gian yên tĩnh nằm ở tầng cao nhất của trung tâm, tách biệt khỏi sự nhộn nhịp bên dưới. Cánh cửa gỗ nặng đóng lại sau lưng họ, tiếng khóa nhẹ vang lên, tạo cảm giác riêng tư tuyệt đối, như một thế giới chỉ thuộc về hai người. Căn phòng được bài trí tinh tế, với sofa da đen mềm mại, bàn gỗ óc chó sáng bóng, và một bình hoa lan trắng tỏa hương dịu nhẹ, hòa quyện với mùi gỗ biển thoảng từ sàn nhà. Ánh nắng Phú Quốc xuyên qua rèm lụa trắng, phủ lên những vệt sáng vàng óng, phản chiếu trên trần như những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Một chiếc quạt trên trần quay chậm, mang theo làn gió mát lành, làm dịu cái nóng nhẹ của buổi trưa nhiệt đới. Cửa sổ lớn mở ra khung cảnh biển xanh thẳm, sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng, tạo nên một bức tranh yên bình, đối lập với ngọn lửa dục vọng đang âm ỉ trong lòng họ.Beatrice ngồi xuống sofa, váy lụa trắng xô lệch, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt, gót chân cong cong dưới đôi giày cao gót. Cô vuốt nhẹ tóc, hơi thở chậm lại sau chuyến tham quan, giọng chân thành, đầy xúc động: "Nam, tôi thực sự biết ơn anh. Stefano đang có một cơ hội mà tôi chưa từng dám mơ cho con trai mình. Anh không chỉ chi trả chi phí học tập, mà còn tạo ra một môi trường để cậu ấy phát triển tốt nhất. Tôi không biết làm sao để đền đáp anh." Nam bước đến, đôi giày da chạm nhẹ trên sàn gỗ, tạo tiếng khe khẽ như nhịp tim đang đập. Anh đứng trước Beatrice, đặt tay lên vai nàng, ngón tay cảm nhận sự mềm mại qua lớp vải lụa mỏng, hơi ấm từ da cô thấm qua, khiến lòng anh khẽ rung động. "Beatrice," anh nói, giọng trầm, đầy cảm xúc, "đây không chỉ là vì Stefano. Cô đã làm việc không ngừng nghỉ cho AstroViet, từ những ngày đầu ở Milan, khi cô giúp chúng tôi xây dựng hình ảnh trên toàn cầu. Những chiến dịch truyền thông của cô đã đưa AstroViet đến với khách sạn vũ trụ, đến Cảng Vũ trụ Châu Á Số 1. Đây là lời cảm ơn của tôi, dành cho cô."Anh cúi xuống, ngón tay nâng nhẹ cằm Beatrice, lướt chậm trên làn da mịn màng, cảm nhận sự ấm áp từ đó. Môi anh chạm vào môi cô, nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, như một điệu vũ chậm rãi, môi họ hòa quyện, hơi thở xen kẽ. Lưỡi Nam lướt qua môi Beatrice, mềm mại như cánh hoa, khơi dậy một ngọn lửa âm ỉ trong cả hai. Beatrice ngả người, đáp lại nụ hôn, tay luồn qua tóc Nam, những ngón tay thon dài kéo anh gần hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Nụ hôn trở nên mãnh liệt, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn dập như muốn hòa vào nhau. "Nam," cô thì thầm giữa những nụ hôn, giọng khàn khàn, "tôi đã nghĩ về anh, về những khoảnh khắc ở Monaco. Tôi không muốn kìm nén nữa."Nam kéo dây váy Beatrice, lớp lụa trắng trượt xuống sàn gỗ, tiếng vải xào xạc nhẹ như một lời thì thầm trong căn phòng kín. Cơ thể cô hiện ra trong bộ nội y ren đen bó sát, tôn lên bầu ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, và đôi chân dài quyến rũ. Ánh nắng chiếu lên làn da trắng mịn, tạo nên một vẻ đẹp hoang dại, khiến Nam không thể rời mắt. Beatrice cởi từng cúc áo sơ mi của anh, ngón tay run nhẹ khi chạm vào ngực, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới làn da ấm nóng. Cô lướt tay xuống, cởi thắt lưng, kéo áo quần anh ra, để lộ cơ thể rắn rỏi, dương vật cương cứng bật ra, nóng bỏng và sẵn sàng. "Nam, anh làm tôi điên rồi," cô rên khẽ, tay nắm lấy dương vật, sục chậm, cảm nhận từng mạch máu đập dưới lòng bàn tay.Nam cởi nội y Beatrice, tay bóp nhẹ bầu vú, ngón cái xoay tròn quanh núm vú cương cứng, khiến cô rên nhỏ, cơ thể run rẩy. Anh quỳ xuống, kéo quần lót cô xuống, môi chạm vào lồn ướt át, lưỡi lướt chậm, khám phá từng nếp gấp, vị ngọt của nước lồn thấm vào đầu lưỡi. Beatrice bấu vai Nam, móng tay cào nhẹ, rên: "Nam, anh... đừng dừng, tôi cần anh." Nước lồn chảy xuống đùi cô, thấm ướt sàn gỗ, tạo một vũng nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng. Nam đứng dậy, đẩy Beatrice nằm xuống sofa, da cô chạm vào lớp da lạnh, tạo cảm giác kích thích. Anh đâm dương vật vào lồn cô, nhịp chậm, cảm nhận sự chặt khít ôm lấy anh, như muốn nuốt chửng. Beatrice ôm chặt Nam, móng tay cào lên lưng anh, rên: "Nam, mạnh hơn, lấp đầy tôi."Nam tăng nhịp, dương vật ra vào sâu, tiếng da thịt chạm nhau hòa với tiếng rên của Beatrice, vang lên trong căn phòng kín. Nước lồn thấm ướt sofa, tạo một vệt ẩm dưới mông cô. Họ đổi tư thế, Beatrice ngồi lên người Nam, nhún chậm, dương vật chạm sâu vào lồn, mỗi chuyển động khiến cô run rẩy, bầu vú nảy lên theo nhịp. Nam bóp vú cô, môi hôn cổ, lưỡi lướt lên vành tai, thì thầm: "Beatrice, cô quá tuyệt, chúng ta phải cẩn thận, giờ ăn trưa sắp đến." Beatrice rên đáp: "Nam, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh." Họ đạt cực khoái đầu tiên, tinh trùng tràn ra, hòa với nước lồn, chảy xuống sofa, cả hai run rẩy trong khoái cảm.Dục vọng không dừng lại, như ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt. Nam kéo Beatrice lên Beatrice đứng dậy, tựa vào bàn gỗ, tay chống bàn, mông cong lên mời gọi. Anh đứng sau, ngón tay lướt qua lồn ướt, kích thích thêm, khiến cô rên khắt: "Nam, vào tôi, nhanh lên." Anh đâm dương vật từ phía sau, nhịp mạnh, mỗi cú đẩy khiến cơ thể cô rung lên, bầu vú chạm vào mặt bàn lạnh, tạo cảm giác kích thích mới. Nước lồn chảy xuống chân bàn, nhỏ giọt trên sàn. Beatrice quay đầu, rên: "Nam, sâu hơn, tôi muốn cảm anh." Nam ôm hông cô, đâm sâu, tinh trùng xuất ra lần thứ hai, cả hai cùng đạt cực khoái, cơ thể đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập.Họ chưa dừng lại. Beatrice dẫn Nam đến cửa sổ, tựa lưng vào rèm lụa, chân quấn quanh hông anh, kéo anh vào. Ánh nắng chiếu lên cơ thể cô, phủ một lớp sáng vàng nhạt, mồ hôi lấp lánh trên làn da. Nam nâng đùi cô, đâm dương vật vào lồn, nhịp chậm, cảm nhận sự co bóp chặt khít. Beatrice bấu vai anh, rên: "Nam, anh làm tôi tan chảy, tiếp tục đi." Anh tăng nhịp, dương vật ra vào, tiếng nước lồn chập chạp hòa với tiếng rên, vang lên như một bản nhạc nhục dục. Họ đạt cực khoái lần thứ ba, tinh trùng tràn ra, chảy xuống rèm, thấm vào sàn gỗ. Beatrice cắn môi, thở hổn hển: "Nam, tôi chưa bao giờ đủ với anh."Họ chuyển sang nền gỗ mát lạnh, Beatrice nằm ngửa, chân giang rộng, lồn ướt át mời gọi. Nam nằm trên cô, lưỡi hôn từ môi xuống, lướt qua cổ, ngậm lấy núm vú, cắn nhẹ, khiến cô cong người rên rỉ. Anh tiếp xuống bụng, hôn vào lồn, lưỡi xoáy sâu, kích thích đến khi nước lồn chảy thành dòng. Beatrice kéo Nam lên, thì thầm: "Nam, vào tôi, tôi muốn anh mãi mãi." Anh đâm dương vật vào, nhịp nhanh, mỗi cú đẩy như muốn xé toạc cô. Beatrice quấn chân quanh hông anh, móng tay cào lưng, rên: "Nam, mạnh nữa, tôi thuộc về anh." Họ đạt cực khoái lần thứ tư, tinh trùng tràn ra, hòa với nước lồn, tạo một vũng lớn trên sàn, cả hai run rẩy, đẫm mồ hôi.Dục vọng vẫn cháy bỏng, họ trở lại sofa, Beatrice quỳ, mông cong lên, tay bám vào lưng ghế. Nam quỳ sau, lưỡi lướt qua lồn từ phía sau, kích thích đến khi cô rên khàn: "Nam, vào tôi, tôi không chịu nổi nữa." Anh đâm dương vật, nhịp mạnh, tay bóp mông cô, mỗi cú đẩy khiến sofa rung nhẹ. Beatrice quay đầu, rên: "Nam, anh là tất cả của tôi." Họ đạt cực khoái lần thứ năm, tinh trùng xuất ra, chảy xuống đùi cô, thấm vào sofa. Nam hôn cổ cô, thì thầm: "Beatrice, cô làm tôi mất kiểm soát, nhưng chúng ta phải dừng, chuông sắp reo."Chuông báo giờ ăn trưa vang lên, cắt ngang khoảnh khắc. Nam và Beatrice vội lau sạch bằng khăn giấy trên bàn, hơi thở vẫn dồn dập. Beatrice chỉnh váy, vuốt tóc, thì thầm: "Nam, bí mật của chúng ta, như mọi lần." Nam gật, hôn nhẹ môi cô: "Beatrice, luôn là bí mật."Nam dẫn Beatrice xuống nhà ăn tập thể, một không gian rộng lớn với những dãy bàn gỗ dài, mùi phở bò, cá kho tộ, và cơm chiên hải sản thoảng trong không khí, kích thích vị giác. Ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ lớn, chiếu lên những khay inox sáng bóng, tạo cảm giác ấm áp, thân thiện. Hàng chục học viên, trong đồng phục AstroViet màu xanh dương, xếp hàng lấy khay thức ăn, tiếng trò chuyện rôm rả vang lên như một bản hòa ca của tuổi trẻ. Stefano, trong đồng phục, đứng gần quầy, mái tóc nâu nhạt hơi rối, vẫy tay khi thấy mẹ và Nam: "Mẹ, Nam, qua đây ngồi!" Beatrice mỉm cười, nắm tay Nam, cảm nhận hơi sự ấm áp từ anh, lòng tràn ngập niềm vui khi thấy con trai hòa nhập: "Nam, nhìn Stefano thế này, tôi hạnh phúc lắm."Họ bước đến quầy, mùi nước dùng phở bò thơm lừng bốc lên, hòa với hương cá kho tộ đậm đà và cơm chiên hải sản vàng óng. Nam lấy khay, chọn một tô phở với thịt bò tái mềm, rau thơm tươi xanh, và một ly nước dừa mát lạnh. Beatrice theo sau, chọn cá kho với cơm trắng, thêm một đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt. Họ đi về phía Stefano, đôi giày cao gót của Beatrice gõ nhẹ trên sàn gạch, váy lụa trắng khẽ đung đưa, thu hút vài ánh nhìn từ các học viên trẻ. Nam kéo ghế cho Beatrice, ngồi cạnh Stefano, cảm nhận không khí thân thiện bao quanh. Stefano đẩy khay của mình ra, cười: "Mẹ, Nam, thử phở đi, ở đây nấu ngon lắm!" Beatrice nhấp một thìa nước dùng, vị ngọt thanh của xương hòa với hồi quế khiến cô gật đầu: "Stefano, ngon thật. Con ăn uống thế này chắc khỏe lắm, đúng không?"Nam cười, nhấp một ngụm nước dừa: "Stefano, cậu phải ăn nhiều để có sức học. Lái AstroPod không dễ, cần sức khỏe tốt." Stefano gật đầu, giọng hào hứng: "Nam, hôm nay con vừa học mô phỏng quỹ đạo, cảm giác như đang bay thật! Con còn tính toán được quỹ đạo đến khách sạn vũ trụ." Beatrice vuốt tóc con, giọng dịu dàng: "Stefano, mẹ tự hào về con. Con kể mẹ nghe, học ở đây thế nào?" Stefano kể, giọng say mê: "Mẹ, mỗi ngày con học từ sáng đến tối, từ lý thuyết đến thực hành. Có hôm con ở phòng mô phỏng đến khuya, nhưng con không thấy mệt, vì con muốn lái AstroPod sớm nhất có thể."Một học viên trẻ, mái tóc đen nhánh, ngồi đối diện, lên tiếng: "Nam, trung tâm này là giấc mơ của chúng tôi. Cảm ơn anh đã xây dựng nó, nhờ anh mà chúng tôi được học với những thiết bị hiện đại nhất." Beatrice gật đầu, cười: "Các bạn trẻ, AstroViet may mắn có những người như các bạn. Stefano kể tôi nghe về sự chăm chỉ của mọi người, và tôi rất ấn tượng." Nam nắm tay Beatrice dưới bàn, ngón tay lướt nhẹ trên da cô, khơi lại dư âm từ phòng hiệu trưởng. Không khí bàn ăn rộn ràng, tiếng bát đĩa chạm nhau, tiếng cười nói hòa quyện, tạo khung ấm cúng giữa trưa Phú Quốc.Stefano hỏi: "Mẹ, mẹ ở Phú Quốc bao lâu? Con muốn dẫn mẹ đi biển, có một bãi gần ký túc xá đẹp lắm." Beatrice cười, vuốt tay con: "Stefano, mẹ ở vài ngày, công tác xong sẽ đi với con. Mẹ muốn thấy nơi con sống, cả những người bạn của con." Nam chen vào: "Stefano, cậu cứ dẫn mẹ đi, Phú Quốc có nhiều nơi đẹp. Beatrice, tôi sẽ sắp xếp để cô có thời gian thư giãn." Beatrice gật đầu, cảm ơn: "Nam, anh chu đáo quá. Tôi may mắn khi có anh bên cạnh, cả trong công việc lẫn... mọi thứ khác."Nam nói: "Beatrice, Stefano, ăn xong tôi đưa Beatrice về khách sạn nghỉ. Stefano, học tốt, tôi sẽ kiểm tra tiến độ cậu." Stefano gật, cười rạng rỡ: "Nam, mẹ, cảm ơn cả hai!" Nam và Beatrice rời nhà ăn, bước ra dưới ánh nắng Phú Quốc, lòng Nam tràn đầy hạnh phúc, dục vọng, và trách nhiệm với AstroViet.