RoTruyen.Com

Edit Hoan Toi La Chu Nha Cua Cau

Sau hôm đó, Trương Triết Hạn rất nhanh đã phát hiện ra niềm vui mới đó là thỉnh thoảng biến lại đôi chân rồi bất thình lình trần trụi xuất hiện trước mặt Cung Tuấn, đi tới đi lui trước mặt hắn, quay lưng về phía hắn cúi người trêu chọc Quýt Nhỏ dưới chân. Sau đó, khi Cung Tuấn đè nén hơi thở, kiềm chế dục vọng chậm rãi đi về phía y —

Y sẽ nhảy ùm xuống hồ, nhanh chóng bơi ra ngoài hơn mười mét, sau đó là có thể nhàn nhã vẫy đuôi, quay đầu lại hưởng thụ nụ cười nghiến răng nghiến lợi của Cung Tuấn đang đứng trên bình đài. Thấy cún con bất lực nhìn mình nuốt nước miếng, Trương Triết Hạn vui vẻ quả thực muốn nắm tay hét chói tai — cái này còn vui hơn nhiều so với trêu chọc cún con ở trong nước.

Cung Tuấn không có cách nào bắt được y, đối với loại nâng level đùa giỡn này cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng để cho hắn mừng thầm chính là, từ lúc Trương Triết Hạn thường xuyên biến thành người, hầu như ngày nào hai người cũng dính lấy nhau. Ngoại trừ ban đêm lúc đi ngủ bọn họ buộc phải ở riêng hai nơi, thời gian còn lại không khác gì một đôi tình nhân dính dính nhão nhão.

Ai có thể ngờ hắn đi du lịch một chuyến, lại có thể gặp được nhân ngư, mà nhân ngư này còn là chủ nhà của hắn, hắn vậy mà cưa đổ chủ nhà của mình, cùng nhân ngư trải qua mùa hè ngọt ngào lãng mạn. Đời này Cung Tuấn chưa bao giờ cảm mến một người như vậy. Nhưng mục tiêu của người khách trọ đầy mưu mô này không chỉ có thế, hắn quyết tâm, nhất định phải biến Trương Triết Hạn từ chủ nhà ngắn ngủi trở thành người yêu dài lâu —

Chỉ là hắn vẫn không chắc lúc rời khỏi nơi này mình có đủ dũng khí đưa tay về phía y hay không. Số ngày nghỉ chẳng còn lại bao nhiêu, hắn nhìn lịch, cẩn thận suy nghĩ xem những ngày sắp tới biểu hiện như thế nào cho tốt.

Nhưng cặp mông đầy đặn kia cả ngày lắc lư trước mặt hắn, nhìn được ăn không được, cũng thật sự khiến người ta nổi nóng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đã tìm được cách đối phó Trương Triết Hạn.

Vì vậy, lần tiếp theo Cung Tuấn vào thành phố mua sắm, lúc về trừ xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn, còn mang về cho Trương Triết Hạn một chiếc túi nhỏ rất mềm.

“Anh mở ra xem đi.” hắn đưa túi cho Trương Triết Hạn, mong đợi nhìn y.

Trương Triết Hạn tò mò hai ba cái xé toạc chiếc túi, nhấc ra một mảnh tơ lụa màu đen trơn mát. Buông tay ra nhìn:

Là một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen.

“Em!” Trương Triết Hạn kinh ngạc trợn tròn mắt, xấu hổ nhìn Cung Tuấn.

Hắn bước lên vòng tay qua eo y, ngậm môi y nói khẽ: “Anh thích không? Mặc thử một chút.”

“Em mẹ nó... Sao em không tự mặc đi?” Trương Triết Hạn tức giận nhéo mạnh cánh tay hắn.

“Anh mặc đẹp lắm đó, bảo bảo.” Cung Tuấn cười vui vẻ: “Với lại váy dễ cởi hơn, lúc anh biến thành nhân ngư cũng tiện mà.”

“Dễ cởi?” Trương Triết Hạn nhíu mày, “Dễ cho em cởi thì có.”

Cung Tuấn hôn y, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Anh còn muốn bị ai cởi, hửm?”

Trương Triết Hạn đỏ mặt vặn vẹo trong ngực hắn. Đôi tay kia lại bắt đầu trêu chọc điểm mẫn cảm bên hông y, làm cho y không nhịn được rên khẽ: “A, ưm… không có người khác, chỉ có Tuấn Tuấn…”

“Ngoan.” tay Cung Tuấn xoa nhẹ một chút, mông y lập tức run lên, “Mặc cho em xem nào.”

Trương Triết Hạn oán giận lườm hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc chiếc váy kia vào. Mặc rồi mới phát hiện, phần eo và lưng váy khoét rỗng. Bàn tay thon dài của Cung Tuấn nhân cơ hội vuốt ve làn da nhạy cảm của y khiến Trương Triết Hạn mím môi run rẩy, ngã vào lòng hắn.

“Không cho nhìn.” bắt gặp ánh mắt hài lòng của Cung Tuấn đang quét mình từ trên xuống dưới, Trương Triết Hạn giận dỗi hầm hừ.

Váy không dài, chỉ đến ngang đùi. Làn da trắng ngà được tơ lụa màu đen tôn lên, vô cùng tao nhã, dải lụa màu đen trên vai làm nổi bật đường nét yêu kiều của xương quai xanh, hai bầu ngực no đủ được viền bởi lớp tơ lụa mềm mại, sau lưng khoét rỗng làm nổi bật bờ mông vểnh đầy đặn. Cung Tuấn nhìn không rời mắt, trong lòng vô cùng đắc ý.

Hắn biết cái váy này nhất định rất hợp với y.

“Sao vậy, bình thường không mặc gì em cũng có thể nhìn, mặc quần áo thì không cho nhìn nữa?” Cung Tuấn cười, ôm ngang Trương Triết Hạn bế lên.

“Ê, giờ mới giữa trưa…” y đỏ mặt vỗ vỗ ngực hắn, “Em mau đi nấu cơm.”

Cung Tuấn đặt y lên giường, cúi người đè lên: “Bảo… em phải ăn no mới có sức nấu cơm.” hắn ngước đôi mắt cún khẩn cầu nhìn y, chiêu này quả nhiên có tác dụng, Trương Triết Hạn đỏ mặt ỡm ờ, ngoan ngoãn mở rộng hai chân.

Về phần chiếc váy này lần đầu tiên mặc đã bị chà đạp đến nhăn nhúm dính đầy chất lỏng không rõ, việc giặt tay là ủi sau đó đương nhiên là dịch vụ hậu mãi do một mình Cung Tuấn đảm nhận.

Sau đó mỗi lần Cung Tuấn vào thành phố, nhất định sẽ mua quà cho Trương Triết Hạn. Mặc dù chủ nhà của hắn nhìn thế nào cũng giàu có hơn một nhà thiết kế nhỏ như hắn, nhưng hắn không thể từ chối sự cám dỗ của việc mặc cho người yêu những thứ gợi cảm theo ý mình.

Ban đầu, là một chiếc kẹp nhỏ hình vương miện lấp lánh và dây buộc tóc có đính những hạt cườm nhỏ, mái tóc đen dài của Trương Triết Hạn được chải thành búi nhỏ sau đầu.

Sau đó là một chiếc vòng cổ nhung đen đính ngọc trai, nhẹ nhàng vòng lên cần cổ thon dài của y. Trương Triết Hạn đeo chiếc vòng cổ này làm cùng hắn một lần. Nhìn người dưới thân khó nhịn ngửa cổ, mắt đỏ hoe ướt sũng nhìn mình, dục niệm của Cung Tuấn sôi trào không khống chế được sức lực, lăn qua lăn lại giày vò tới khi Trương Triết Hạn khàn giọng, khóc đến ngất đi — về sau Trương Triết Hạn không bao giờ đồng ý đeo nó lúc làm tình nữa.

Sau đó nữa là một đôi bông tai ngọc trai lịch sự tao nhã. Trương Triết Hạn kinh ngạc nhìn hắn: “Sao em biết anh đeo bông tai?”

Đôi tai này hắn đã gặm cắn vô số lần, sao có thể không biết.

Ba tháng hè, Trương Triết Hạn sẽ cất hết đồ trang sức. Nhân ngư cả ngày dạo chơi ở trong hồ, nếu không cẩn thận làm rơi những món đồ lấp lánh nhỏ xíu này xuống đáy hồ, y sẽ đau lòng chết mất — dù bình thường y tiện tay ném loạn rồi chẳng tìm thấy cũng không ít. Nhưng Cung Tuấn cầm đôi khuyên tai kia tự tay đeo lên cho y, khiến Trương Triết Hạn hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác mình sẽ không bao giờ biến thành nhân ngư nữa.

Trương Triết Hạn ngồi trước gương trang điểm, lần đầu tiên sau một thời gian dài y mới lại nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt đeo khuyên tai của mình trong gương. 

Rất kỳ diệu, Trương Triết Hạn nghĩ, ngắm đi ngắm lại vẻ mặt của người trong gương. Lông mày vẫn là lông mày ấy, mắt vẫn là đôi mắt đó, nhưng có vẻ như giữa lông mày của y… nhu hòa rất nhiều.

Cung Tuấn ở phía sau y, dịu dàng nhìn y, cọ xát bên tai y, trêu chọc làm y khẽ run lên.

“Thích không?” Cung Tuấn hỏi, nhưng hắn hoàn toàn tự tin. Hắn chưa từng thấy người nào thích hợp đeo ngọc trai hơn nhân ngư của hắn.

Trương Triết Hạn nhìn hắn trong gương, hạ mi mắt ngạo kiều gật đầu.

“Em nghe nói nhân ngư các anh đều rơi lệ thành ngọc.” Cung Tuấn hôn vành tai y, trêu chọc nói: “Sao còn muốn em mua cho anh vậy, bảo bảo?”

Trương Triết Hạn đưa tay vuốt ve gò má của hắn, lười biếng nói: “Có thể là… Cung lão sư làm anh khóc chưa đủ dữ dội.”

Bàn tay khoác nhẹ bên hông y đột nhiên siết chặt, ánh mắt Cung Tuấn trầm xuống, ghé sát vào tai y thì thầm: “... Đây là tự anh nói.”

Vì vậy ngay giây sau, Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn ôm lên giường, nắm thắt lưng của y siết vào trong ngực. Những ngón tay thon dài mạnh mẽ tách hai bắp đùi y xông thẳng vào hoa huyệt mềm mại ướt át, mà Trương Triết Hạn bị hắn ôm siết, run rẩy xoay eo, vui vẻ hét chói tai.

**

Trương Triết Hạn cảm thấy mỗi ngày giơ điện thoại đi tới đi lui trên hồ thật sự quá phiền phức, dứt khoát để điện thoại ở nhà gỗ, quang minh chính đại chiếm dụng dây sạc đầu giường của Cung Tuấn, lại mang điện thoại của hắn đến một góc khác trong phòng khách.

Sau đó lại mang theo mấy quyển tiểu thuyết y vẫn để trong căn phòng nhỏ bên kia. Vốn định dùng để xua đi những ngày hè nhàm chán dài đằng đẵng, bây giờ lại đúng lúc vừa xem vừa chờ Cung Tuấn nấu cơm.

Sau đó nữa Trương Triết Hạn mang cả đồ ăn vặt của mình tới. Cuộc sống của nhân ngư trong ba tháng hè thật sự quá đơn điệu nhàm chán, nếu ngay cả đồ ăn vặt cũng không có, thật sự sẽ khiến y phát điên.

Cung Tuấn nhìn mấy túi nilon ướt sũng chất đầy bánh quy và khoai tây chiên, nỗi nghi hoặc trong suốt thời gian qua rốt cuộc trào lên: “Triết Hạn, lúc không đến chỗ em ăn cơm, mỗi ngày anh ăn cái gì?” nghiêm túc giống như lúc bác sĩ cầm bản báo cáo xét nghiệm của y.

Trương Triết Hạn cố gắng che giấu sự chột dạ của mình, ra vẻ tự nhiên mạnh miệng: "Ăn cơm chứ ăn gì, anh có một cái nồi nhỏ để nấu cơm, thỉnh thoảng mới ăn chút đồ ăn vặt."

Thấy Cung Tuấn nhíu mày nhìn mình có vẻ không tin tưởng lắm, Trương Triết Hạn cười nịnh nọt ôm hắn, muốn lừa dối qua cửa: “Anh còn bắt cá trong hồ ăn nữa. Em xem [Chúa tể của những chiếc nhẫn] chưa? Giống như người lùn trong phim ấy, bắt cá dưới hồ rồi cắn một miếng —” y hôn lên sườn cổ hắn, lẩm bẩm uy hiếp: “Răng của anh sắc lắm đó, em cẩn thận chút. Nếu em dám không tốt với anh, anh sẽ cắn cổ em.”

Cung Tuấn vẫn không nói lời nào, im lặng nhìn y. Trương Triết Hạn đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ nhưng kiên trì của hắn, biết lần này không bịa qua được, đành phải nhỏ giọng nói: “Bây giờ ngày nào anh cũng ăn uống đầy đủ mà. Tuấn Tuấn, em nấu cơm ngon lắm luôn ý.” một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh dè dặt nhìn hắn.

Cung Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nghiêm khắc tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt của Trương Triết Hạn — mỗi ngày sẽ được phát một lượng cố định.

Trương Triết Hạn xụ mặt, nhưng mặc cho y vẫy đuôi hắt nước lên khuôn mặt đẹp trai của Cung Tuấn thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định này.

Trong lòng y vừa kinh ngạc vừa tức giận: Rõ ràng mình mới là chủ nhà, tại sao ngay cả ăn đồ ăn vặt cũng bị khách trọ quản lý?

Y muốn chiến tranh lạnh với Cung Tuấn, thể hiện sự uy nghiêm của chủ nhà một chút, nhưng khi nhìn thấy Cung Tuấn mang bữa trưa tới lại cảm thấy vẫn là quên đi. Dù sao, mỗi ngày được em cún yêu của mình nấu cho ăn, ai còn quan tâm chút đồ ăn vặt chứ.

Mặc dù mang đồ ăn vặt về nhà là một nước cờ hỏng, nhưng Trương Triết Hạn vẫn mang tất cả những thứ y cần dùng từ căn phòng nhỏ bên kia chuyển về đây.

Đương nhiên, là Cung Tuấn chuyển giúp y.

Trương Triết Hạn vẫy đuôi chậm rãi bơi qua hồ, chờ Cung Tuấn dựa theo bản đồ mình vẽ gian nan tìm được con đường mòn bí mật sâu trong rừng cây. Trương Triết Hạn bảo Cung Tuấn lấy một chiếc xe kéo* trong nhà kho, Cung Tuấn nghe xong bắt đầu tò mò không biết đồ dùng hàng ngày của nhân ngư vào mùa hè sẽ có những gì.
(*) Xe này nè

Mỗi ngày Trương Triết Hạn đều thoải mái đi tới đi lui, nhìn thế nào cũng có vẻ không sử dụng nhiều đồ.

— Không ngờ, chỉ riêng đồ dùng hàng ngày đã chất đầy hai thùng các tông lớn. Còn có một phòng tích đủ loại đồ ăn, các loại thực phẩm ăn liền, đồ hộp, đồ uống có hạn sử dụng dài ngày. Cung Tuấn nhìn thấy những thứ này thậm chí cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Hắn cầm nồi cơm điện đa chức năng xem xét tỉ mỉ, xem ra nhân ngư cũng không đến mức ăn toàn mấy thứ linh tinh. Trong nhà gỗ còn có một cái tủ lạnh nhỏ. Cung Tuấn mở ra nhìn: nhét đầy bên trong tất cả đều là đồ uống.

… Quả nhiên là không nên trông đợi gì.

“Hoàn cảnh như vậy, anh cũng chẳng có cách nào.” Trương Triết Hạn giống như nhìn thấu tâm tư hắn, hơi buồn bực phàn nàn, “Anh cũng không thể đi ra ngoài mua thức ăn —”

“Triết Hạn.” Cung Tuấn vội vàng giải thích: “Em không có ý trách anh. Em chỉ đau lòng những mùa hè trước anh đều ăn uống như vậy.”

Trương Triết Hạn cúi đầu, vần vò túi hạt đậu trong tay. Một lúc sau, y rầu rĩ nói: “Vậy em còn không làm cho anh nhiều đồ ăn ngon chút.”

“Anh muốn ăn gì?” Cung Tuấn vội vàng hỏi.

“Ừm… thịt bò hầm cay, gà xé cay, tôm hùm đất sốt cay, bún xào cay, còn có…” suy nghĩ một chút, lập tức bắt đầu báo tên món ăn. Cung Tuấn không nhịn được âm thầm đỡ trán: Xem ra là thật sự rất muốn ăn cay.

Đồ ăn còn hạn sử dụng dài ngày bị bỏ lại, hai thùng đồ của Trương Triết Hạn và chiếc tủ lạnh nhỏ được Cung Tuấn kéo về nhà gỗ. Hắn phụ trách phân loại và trả đồ đạc trong hai thùng các tông về vị trí ban đầu, còn Trương Triết Hạn phụ trách ngồi dựa sofa cắn hạt dưa chỉ huy — à, chỉ chỗ cho hắn.

Trong thùng giấy ngoài các sản phẩm điện tử, một ít đồ làm bếp đơn giản, gia vị cơ bản, vài chai tương ớt và những thứ dễ hiểu khác, còn có một số thứ khiến Cung Tuấn nhìn thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Mặt nạ?” hắn cầm xấp bao bì mỏng manh trên tay, kinh ngạc nhìn Trương Triết Hạn.

“Sao vậy? Em không đắp mặt nạ?” Trương Triết Hạn cũng kinh ngạc nhìn lại hắn.

“Nhưng anh ở trong nước.” Cung Tuấn chỉ ra. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đắp mặt nạ trong nước có tác dụng không.

“Không thể đắp xong rồi mới về trong nước ngủ à?” Trương Triết Hạn chẳng buồn giải thích.

“Kính râm, kem chống nắng?”

“Em có thể phơi nắng, anh thì không?”

“Tẩy tế bào chết?”

“Vảy cũng cần bảo dưỡng mà.”

Cung Tuấn tưởng tượng Trương Triết Hạn phơi nắng trên một bãi cạn yên tĩnh, đắp mặt nạ, đeo kính râm, tỉ mỉ tẩy tế bào chết cho cái đuôi của mình. Cảnh tượng này thật sự quá mức kỳ diệu, hắn không khỏi hoài nghi có phải trước kia thật sự có khách trọ tình cờ nhìn thấy nên mới đưa ra kết luận chủ nhà “kỳ quái” không.

Hắn nghĩ vậy, cầm trong hộp ra một cái túi mềm đựng rất nhiều đồ vật lỉnh kỉnh. Trương Triết Hạn vừa thấy lập tức nhào đến giật lấy chiếc túi. Cung Tuấn sửng sốt.

“Cái này anh tự xếp.” Trương Triết Hạn ra vẻ tự nhiên mở miệng, nói xong liền xoay đuôi muốn đi, lại bị Cung Tuấn kéo trở về.

“Bên trong là cái gì?” hắn nghe tiếng va chạm thật ra đã đoán được bảy tám phần, nhưng lại muốn trêu chọc Trương Triết Hạn, muốn y tự nói.

Trên mặt Trương Triết Hạn chậm rãi ửng hồng: “... Không có gì.” y lắp bắp nói: “Đúng vậy, cũng không thể ba tháng không…” y lườm Cung Tuấn một cái.

Cung Tuấn ý vị thâm trường "À" một tiếng, nhất định phải bắt chước giọng điệu thường ngày của Trương Triết Hạn khi đùa giỡn hắn, nhìn mặt y nhanh chóng đỏ bừng.

Y xấu hổ trừng hắn: “À cái gì? Em không mua chắc?”

Cung Tuấn cười tủm tỉm nói: “Em mua loại khác.”

Mặt Trương Triết Hạn càng đỏ hơn, con ngươi bỗng đảo một cái, cười xấu xa hỏi: “Cung lão sư, em đi du lịch không mang theo cái đó sao?”

Cung Tuấn sửng sốt: “Hả?”

Hắn lập tức phản ứng kịp, không thể tưởng tượng nổi nói: “Đại ca, em đi máy bay tới, phải qua cửa an ninh.”

Thấy hắn phản ứng như vậy Trương Triết Hạn vui vẻ tiếp tục trêu: “Qua cửa an ninh thì sao, ngày nào họ chẳng soi thấy cốc thẩm du trong hành lý, thêm một cái của em cũng thế thôi.” Cung Tuấn nghẹn họng, tưởng tượng cảnh nhân viên an ninh cẩn thận kiểm tra từng cái cốc thẩm du, cảm thấy thế giới này đối với một em cún thuần khiết mà nói có lẽ vẫn quá điên cuồng. Mà Trương Triết Hạn thấy hắn ngơ ngác, mặt đỏ lên, thì vô cùng vui sướng thỏa mãn.

Y tự nhận là đã lừa gạt thành công, biến trở về hai chân nhẹ nhàng muốn chạy, lại không kịp đề phòng bị Cung Tuấn chặn ngang ôm lấy.

“Triết Hạn.” Cung Tuấn kéo y vào trong ngực, ghé sát vào tai y, vươn tay muốn cầm cái túi kia: “Cái này để em cất giúp anh.”

“Tại sao?” chân của y bị cọ tới nhũn ra, một đôi mắt mờ sương tức giận lườm hắn.

Còn có thể vì cái gì? Đáp án được viết rõ trên mặt cún con. Cung Tuấn phồng má, mắt ướt nhẹp, dùng tư thái khiến người ta mềm lòng nhất nhìn y: Có em rồi, còn muốn những cái này làm gì?

Trương Triết Hạn vốn định giằng co thêm một lát, nhưng cún nhỏ đã dịu dàng hôn lên, liếm đầu lưỡi y, thuận thế cầm chiếc túi từ bàn tay mềm nhũn của y.

Bỏ đi, hắn muốn cất thì cất. Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, hoàn toàn giao nộp quyền khống chế thân thể. Nếu có thể làm cún con vui vẻ, y không ngại buông tha chút tự do này.

**

Để bù đắp cho Trương Triết Hạn những mùa hè trước đều ăn uống qua loa, Cung Tuấn bắt đầu nghiên cứu một số thực đơn tương đối cay.

Nói đùa, hắn là người Tứ Xuyên. Chỉ là rời quê hương nhiều năm, hơn nữa dân thiết kế như hắn rất dễ ăn uống thất thường, dẫn tới dạ dày yếu ớt, bình thường nấu cơm sẽ vô thức tránh các món cay. Khoảng thời gian này, có lẽ đã khiến Trương Triết Hạn nghẹn muốn chết.

Mặc dù hắn không thể ăn quá cay, nhưng chỉ cần Trương Triết Hạn thích, thì hắn liều mình bồi quân tử cũng không phải không thể.

Ngay từ đầu Cung Tuấn nấu đồ cay vẫn tương đối dè dặt, nhưng mức độ ăn cay của Trương Triết Hạn hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Lúc hắn bị cay đến mồ hôi đầm đìa lè lưỡi tìm sữa trong tủ lạnh, Trương Triết Hạn vẫn như không có chuyện gì, thậm chí còn gắp ớt trong đĩa để ăn.

“Ừm, ớt này vẫn còn chút vị cay.” y bình luận, “Người Tứ Xuyên tụi em không phải ăn cay rất được sao?”

Hắn cảm giác đầu lưỡi mình đã cay tới sưng lên, thật sự là không có cách nào đáp lại khiêu khích của y.

Cung Tuấn cảm thấy sớm muộn cũng có một ngày hắn bị chính đồ ăn mình nấu ra cay tới ngất đi. Nhưng không ngờ tới, Trương Triết Hạn vậy mà nhanh hơn hắn một bước.

Sáng nay lúc nhân ngư tới tìm hắn nhìn có chút bơ phờ. Lúc ấy hắn còn đang bận rộn làm bữa sáng, cũng không để ý. Quay đầu nhìn lại, Trương Triết Hạn đã nhắm mắt cuộn người trên giường, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, Quýt Nhỏ ở bên cạnh liếm gò má y cũng không hề có phản ứng. Hắn lập tức cảm thấy không đúng.

“Triết Hạn.” hắn gọi khẽ, trước tiên sờ trán y một chút, không phát sốt: “Anh sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Trương Triết Hạn chậm rãi mở mắt, miễn cưỡng cười với hắn, nhỏ giọng nói: “... Dạ dày hơi đau.”

Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không chỉ hơi đau, Cung Tuấn đột nhiên căng thẳng: “Có cần đi bệnh viện không? Hay là anh quen bác sĩ nào? Em gọi người ta tới.”

Trương Triết Hạn lắc đầu: “Không cần, bệnh cũ... Uống chút thuốc là được rồi.”

“Thuốc để ở đâu?”

“... Uống hết rồi!”

“Mua ở đâu? Bây giờ em đi mua.”

“Hiệu thuốc trên trấn…”

“Anh chịu khó một chút. Em về ngay.” Cung Tuấn lại nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Chườm nóng có đỡ hơn không? Em đổ cho anh túi chườm nóng?"

Trương Triết Hạn nhìn hắn cười yếu ớt: “Túi chườm nóng ở trong tủ đồ…”

Xe buýt nông thôn thật sự quá khó đợi, Cung Tuấn sốt ruột mượn một chiếc xe đạp phóng lên thị trấn, mua thuốc rồi nhanh chóng quay về. Lúc hắn trở lại túi chườm đã lạnh một nửa, nhưng nhân ngư vẫn nằm bất động ôm nó, mồ hôi đầm đìa.

“Triết Hạn, dậy uống thuốc trước đi.” Cung Tuấn đau lòng muốn chết, hắn ôm Trương Triết Hạn, nhìn y uống thuốc xong lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cung Tuấn nhớ lại đồ ăn mấy hôm nay, trong lòng hối hận vạn phần: Biết trước thế này nói cái gì hắn cũng không nấu đồ cay như vậy cho y.

Trương Triết Hạn mệt mỏi dựa vào ngực hắn, một lúc lâu mới cảm thấy đỡ hơn. Cung Tuấn nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho y, rất thoải mái, khiến y lười biếng không muốn mở mắt, lát sau mở ra: mắt cún con đỏ hoe, vừa đau lòng vừa buồn bã nhìn y.

Trương Triết Hạn sửng sốt, dịu dàng nói: “Tuấn Tuấn, anh uống thuốc là khỏi. Bệnh cũ thôi, không sao.”

Cung Tuấn trầm mặc một lúc lâu, rầu rĩ nói: “Em không nên nấu đồ cay như vậy. Em… em không biết dạ dày anh không tốt.” hắn tội nghiệp nhìn Trương Triết Hạn, “Sau này ăn ít cay một chút. Anh muốn ăn cái gì em cũng làm cho anh, nhưng không thể ăn cay như vậy nữa, được không?”

Trương Triết Hạn không có cách nào nói không với ánh mắt như vậy, cũng không có cách nào cự tuyệt khẩn cầu và mệnh lệnh của Cung Tuấn. Y vẫn luôn là một người tùy ý phóng khoáng, loại chuyện nhỏ này rất ít để trong lòng, gò bó khuôn phép đại đa số thời điểm đều sẽ nhường chỗ cho phóng túng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng hiện giờ y tùy hứng lại làm cho cún nhỏ của y lo nghĩ tự trách, thậm chí cảm thấy khổ sở. Y không làm được như thế, cũng không hiểu được loại cảm giác này.

Trương Triết Hạn rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là vấn đề của anh… sau này anh sẽ chú ý.”

Cung Tuấn im lặng tiếp tục xoa bóp cho y. Thấy hắn không nói, Trương Triết Hạn nhạy bén ngửi ra chút ý vị từ sự im lặng của đối phương, nhưng lại không hiểu thấu tâm tư trong đó.

“Tuấn Tuấn?” y gọi khẽ, nhưng người yêu trước mặt vẫn đang trầm tư.

“Triết Hạn.” thật lâu, rốt cuộc Cung Tuấn cũng hạ quyết tâm mở miệng: “Anh đau dạ dày bao lâu rồi?”

Trương Triết Hạn có chút căng thẳng: “Ờ… cũng nhiều năm rồi, trước kia công việc bận rộn, ăn uống không điều độ…” y vội vàng nói tiếp: "Nhưng gần đây đỡ nhiều rồi, ít phát bệnh, uống chút thuốc là khỏi ngay."

“Anh đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Đến rồi, sau đó kê đơn thuốc. Anh vẫn uống loại này.”

“Gần đây anh có đi kiểm tra không?”

Trương Triết Hạn dừng lại một chút, ấp úng: "Gần đây... gần đây biến thành nhân ngư rồi, không đi được. Hơn nữa cũng không cần thiết, thuốc lúc trước uống cũng có hiệu quả..."

Cung Tuấn chờ y lầm bầm xong, nhẹ giọng nói: “Vậy chờ không biến thành nhân ngư, đến bệnh viện kiểm tra lần nữa được không?”

Trương Triết Hạn do dự, hắn lại nói: "Em đi cùng anh, được không?"

Hắn yên lặng nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc, bình tĩnh, lo lắng và thận trọng. Mà giờ phút này, Trương Triết Hạn rốt cuộc hiểu được ý tứ trong sự trầm mặc của Cung Tuấn.

“... Ừ.” y khẽ gật đầu.

Cung Tuấn đang hỏi y “sau này”. Nhưng sau này sẽ như thế nào, y cũng không biết. Khách trọ vẫn luôn đến rồi đi, sau khi dừng chân ngắn ngủi, cả đời này cũng sẽ không gặp lại. Cung Tuấn thì khác, tất nhiên y biết điều này. Nhưng sau này thì sao? Chẳng lẽ y có thể giữ Cung Tuấn lại cả đời sao?

Nơi này hẻo lánh vắng vẻ, đẹp như tiên cảnh, lại có một hồ nước lớn giống như bảo thạch, đối với Trương Triết Hạn chính là nơi ở không thể hoàn mỹ hơn. Nhưng Cung Tuấn còn phải quay trở lại thành phố xa xôi, trở lại vòng tròn cuộc sống của hắn, trở lại sự nghiệp của hắn.

Ở căn nhà nhỏ bên hồ này, những ngày hè nắng chói tưởng như kéo dài vô tận, hai người cả ngày dính lấy nhau, nói mãi không hết chuyện. Cung Tuấn đối với y rất thẳng thắn, luôn không giữ lại chút nào. Y biết Cung Tuấn có một căn hộ nhỏ trong thành phố, biết hàng xóm của Cung Tuấn nuôi một con chó màu trắng cứ trông thấy hắn là cười ngốc, biết chủ quán cà phê dưới lầu nhà Cung Tuấn là một quái nhân tóc trắng mặt mày khó ở, biết trình độ nấu cơm của bà chủ cũng ngang với hắn nhưng bánh trung thu tự làm của hắn lại được ông chủ phân phát cho từng nhà. Những chi tiết quan trọng hay vụn vặt trong cuộc sống của Cung Tuấn đều hiện ra trước mắt y một cách sống động, y càng không thể hình dung được, khi kỳ nghỉ kết thúc, khi thân phận chủ nhà và khách trọ biến mất, khi hồ quang sơn sắc như mộng ảo này đối với Cung Tuấn mà nói chỉ còn lại mấy tấm ảnh cùng vài đoạn video, khi bọn họ giống như bánh răng kín kẽ khảm trở về cuộc sống hàng ngày trước sau như một của mình, lại có cái gì có thể khiến bọn họ vượt qua khoảng cách xa xôi này, thoát ly khỏi quán tính sinh hoạt, duy trì đoạn quan hệ ngọt ngào không giống tất cả quan hệ của thế gian này.

Nghỉ phép đương nhiên là điều tuyệt vời khiến người ta say mê tận hưởng, nhưng cuộc sống sao có thể chỉ có ngày nghỉ. Đối diện với ánh mắt vui vẻ của Cung Tuấn sau khi nhận được câu trả lời, Trương Triết Hạn có quá nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy giờ phút này tốt nhất là nên im lặng.

**

Sau khi bệnh dạ dày tái phát, lạc thú ăn cay của Trương Triết Hạn đã bị tước đoạt. Trong khoảng thời gian này, Cung Tuấn đối với đồ ăn cay nghiêm phòng tử thủ, đến mức Trương Triết Hạn vô cùng ấm ức.

Nhưng lúc này trong lòng y mang áy náy, nhớ rõ không thể để Cung Tuấn lo lắng khổ sở nữa, cho nên cũng không còn tùy hứng, ngoan ngoãn ăn cơm bệnh nhân Cung Tuấn làm cho mình.

— Cơm bệnh nhân này khiến Trương Triết Hạn ăn đến chột dạ, phát hiện đồ mình nấu lúc trước thật sự quá đơn sơ.

Chỉ riêng nấu cháo, Cung Tuấn đã có thể hô biến ra thực đơn vô cùng phong phú. Gạo tím với khoai, gạo trắng nấu bí đỏ, kê vàng nấu hạt sen bách hợp và một ít quả cẩu kỷ tươi. Nhìn bát cháo này Trương Triết Hạn cảm thấy mình đang sớm trải qua cuộc sống về hưu được người hiếu kính. Chán ăn cháo ngọt, Cung Tuấn lại hấp bánh gạo vàng cho y. Lúc vừa ra khỏi nồi mềm mại thơm nức, bẻ đôi ra, bên trong còn có nhân mứt táo sánh mịn.

Trương Triết Hạn là động vật ăn thịt, đã không thể ăn cay, Cung Tuấn sẽ không để y chịu ấm ức. Các món dễ mua nguyên liệu có canh tôm trứng, cà tím hấp thịt băm, thịt hấp bột nếp, thỉnh thoảng nếu có nguyên liệu thích hợp, còn có thể ăn lẩu lòng heo, lẩu gà cốt dừa. Trương Triết Hạn không thích cà rốt và bông cải xanh, Cung Tuấn sẽ hấp chín nghiền thành bột mịn rồi làm viên rau củ thịt gà cho y.

Lúc trước Trương Triết Hạn yên tâm thoải mái ăn cơm khách trọ làm cho mình, khẩu vị rất kén chọn, cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bước vào nửa tháng cuối cùng trong kỳ nghỉ của Cung Tuấn, y nhai thức ăn, cảm giác hương vị trở nên phức tạp hơn một chút.

Đối với y, kiên nhẫn của Cung Tuấn dường như vĩnh viễn chẳng dùng hết. Dĩ nhiên y biết đây là vì cái gì, nhưng cũng càng cảm nhận được một loại hoang mang.

Thấy Trương Triết Hạn động đũa chậm lại, Cung Tuấn đoán y có tâm sự, bóng gió hỏi: “Triết Hạn, làm sao vậy? Có món nào không ngon à?”

Trương Triết Hạn vội vàng lắc đầu, muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu, một lúc lâu, đành phải viện cớ: “Thật sự một chút cay cũng không thể ăn sao?”

Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn y: “Ít nhất tuần này không thể ăn.” lại nói thêm: “Cuối tuần có thể ăn một chút.”

Trương Triết Hạn im lặng, cảm thấy như mình cố tình gây sự: Cung Tuấn hao hết tâm tư làm cơm bệnh nhân vừa ngon vừa tốt cho tiêu hóa, y lại hỏi lúc nào có thể ăn cay.

Y cúi đầu gắp từng hạt cơm, đuôi nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại trong nước. Cung Tuấn vẫn đang chờ y mở miệng. Hai người im lặng trong ánh hoàng hôn dần buông.

“Mặt trời lặn càng lúc càng sớm.” thật lâu, y rốt cuộc mở miệng: “Mùa thu sắp đến rồi.”

Trong lòng Cung Tuấn run lên. Hắn nhìn về phía Trương Triết Hạn rũ mắt không nói, đại não gấp rút vận hành, muốn nhanh nói chút gì đó để y vui vẻ: “Khi nào khai giảng? Đã đến lúc bọn trẻ đi học lại rồi nhỉ.”

Trương Triết Hạn sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút, khóe miệng hơi mỉm cười.

“Hàng năm, khoảng thời gian này lũ nhóc đều rất thương tâm.” ánh mắt Trương Triết Hạn dịu xuống, hình như đang nghĩ đến đám học sinh trên trấn, “Mấy ngày trước khai giảng, mặt đứa nào cũng ỉu xìu. Kết quả vừa khai giảng là quên, các bạn nhỏ gặp nhau là vui vẻ ngay.”

Bình thường y làm giáo viên dạy nhạc ở trường học trên trấn. Gần đó có rất nhiều điểm du lịch, các dàn nhạc nông thôn cũng thường tìm y làm nhạc trưởng khi họ tổ chức hoạt động. Cũng không phải công việc thù lao phong phú gì, nhưng thanh nhàn tự tại, cũng là thứ y yêu thích và am hiểu.

Mọi năm y ngâm mình trong hồ ba tháng, sắp đến mùa thu thì ngóng trông nhất chính là trở về trường học ôm mấy đứa nhỏ kia một cái. Năm nay lại hoàn toàn quên mất chuyện này, nếu không phải Cung Tuấn nhắc tới, có lẽ ngày khai giảng y cũng quên phải về trường học.

Những bạn nhỏ này, chúng có biết thầy giáo của mình là một nhân ngư không? Cung Tuấn rất tò mò, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng. Chẳng biết tại sao, hắn cũng không muốn biết đáp án. Tựa hồ chỉ cần hắn không hỏi, hắn có thể tin rằng mình là người duy nhất trên thế giới biết bí mật của Trương Triết Hạn. Trong thiên địa, chỉ có hắn và mảnh hồ này biết mà thôi, đây là trân bảo hắn giấu kín trong lòng.

Trương Triết Hạn thở dài một tiếng: “Thế gian không có ngày nghỉ nào không kết thúc.” y nhìn Cung Tuấn, cười hỏi: "Phải không, Cung lão sư?”

Cung Tuấn ấp a ấp úng quanh co. Y lại hỏi: “Tuấn Tuấn sau khi trở về chắc là bận lắm nhỉ? Nghe nói dân thiết kế tụi em rất mệt mỏi.”

Cung Tuấn không trả lời y, hỏi ngược lại: “Vậy thầy dạy nhạc thì sao, sẽ thoải mái hơn à? Hồi em còn bé, lớp âm nhạc thường bị ngoại ngữ môn toán chiếm hết.”

Trương Triết Hạn nheo mắt như một chú mèo thỏa mãn: “Đúng vậy, mỗi lần bọn họ chiếm lớp của anh, anh đều rất vui.”

Cung Tuấn gào thét trong lòng: Nếu anh không bận lắm, thi thoảng có thể đến thành phố thăm em được không? Mở miệng lại là: “Vẫn là làm giáo viên tốt hơn, hàng năm đều có kỳ nghỉ dài như vậy.”

Trương Triết Hạn uể oải nói: “Ngày nghỉ có ích lợi gì, chỉ có thể ngâm mình trong nước, chán muốn chết.”

Cung Tuấn nghĩ: Có em sẽ không chán nữa, cho nên anh đến tìm em được không? Mở miệng lại là: “Nếu anh không cho thuê căn nhà này, không phải có thể sống thoải mái một chút sao. Tốt xấu gì cũng có thể xem TV gì đó.” Hắn nói xong, tưởng tượng Trương Triết Hạn kéo đuôi cá bò tới bò lui trong nhà, lại cảm thấy rất buồn cười.

Trương Triết Hạn dường như cũng đang tưởng tượng ra cảnh tương tự, phì cười. Y nhìn Cung Tuấn, quan sát gò má bị nắng chiều nhuộm hồng cùng đôi mắt đen thâm thúy kia, chậm rãi nói: “Cũng không phải anh chưa nghĩ tới. Nhưng hiện giờ anh cảm thấy rất may mắn vì đã cho thuê nhà.”

"Tại sao?" Cung Tuấn tò mò, nhưng nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trương Triết Hạn, hắn lập tức hiểu được đáp án. Hắn đỏ mặt.

Cung Tuấn thầm nghĩ: Nếu vậy, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, anh tiếp tục làm bạn trai của em có được không?

Cho nên hắn hỏi: “Triết Hạn, tháng sau có một bộ phim khoa học viễn tưởng ra rạp, anh có muốn đi xem không? Trong thành phố có màn hình lớn, em có thẻ hội viên VIP.”

Trương Triết Hạn mỉm cười nhìn hắn chăm chú, cũng không nói chuyện. Cung Tuấn dùng hết toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt kia, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn không chắc mình sẽ nhận được đáp án như thế nào, đột nhiên ý thức được, nếu là phủ định, nửa tháng còn lại hắn nên ở chung với Trương Triết Hạn như thế nào… Nhưng hắn vẫn nghiêm túc nhìn đối phương, nếu như có thể, hắn muốn mang trái tim của mình đưa cho y nhìn.

Hồi lâu, Trương Triết Hạn rốt cuộc mở miệng nói: “Được.” y nhìn đôi mắt của Cung Tuấn nhanh chóng mở to, cười cong mắt: “Không phải em còn nói muốn dẫn anh đi kiểm tra dạ dày sao? Nếu em dám cho anh leo cây, anh sẽ…” làm bộ muốn đấm hắn.

Cung Tuấn cười thấy răng không thấy mắt, đón được nắm đấm kia đặt lên môi.

“Em nào dám.” hắn vô tội nhìn Trương Triết Hạn, sền sệt làm nũng.

Trương Triết Hạn đồng ý! Nhân ngư của hắn muốn cùng hắn bước ra khỏi mùa hè này. Tương lai chẳng thể biết trước được, nhưng giờ phút này Trương Triết Hạn đang cầm tay hắn.

Hắn không thể nghĩ ra trên thế gian còn có chuyện gì hạnh phúc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com