RoTruyen.Com

Edit Moi Lan Xuyen Nhanh Mo Mat Deu Bi Bach Bach Np 1

Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên ghế, trong tay cầm một lọ sữa bò uống.

Đêm đó Tần Duệ từ phòng nàng rời đi, sắc mặt rất khó coi.

Ha ha ha ha...

Nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười.

Nguyễn Kiều Kiều hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, khóe môi không tự chủ nhếch lên nụ cười.

Hôm nay nàng bị nam chính một kiếm giết chết, nàng liền có thể đóng máy.

Nhưng lúc đi vào studio, Nguyễn Kiều Kiều còn không có phản ứng, hệ thống liền khấn khởi mà oa oa oa kêu.

" Wow! Động tác thật nhanh! Thẩm Mộ Ngôn với nữ chính đã làm quen rồi!"

Qua một lát, hệ thống lại kích động gào lên.

"Thật tốt quá! Nam chính! Nam chính xuất hiện!!"

Nguyễn Kiều Kiều tầm mắt vừa nhấc, liền nhìn thấy thân ảnh thẳng tắp thon dài của nam chính đi vào studio, phía sau còn đi theo vài tên trợ lý, cả người tản ra hơi thở tổng tài bá đạo làm người ta không thể bỏ qua.

Ánh mắt Hoắc Úc Đình nhìn qua, nhìn đến Liễu Lạc Tuyết cùng Thẩm Mộ Ngôn, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ.

Thiếu niên mặt mày tinh xảo, thiếu nữ thanh thuần tiếu lệ, thật là mội đôi trai gái làm cho cảnh đẹp ý vui, hai người đều mang khuôn mặt tươi cười, không khí hòa hợp, càng nói thân thể dựa càng gần, tựa hồ đang lặng lẽ nói gì đó.

Nguyễn Kiều Kiều nhớ tới đoạn này trong cốt truyện, Thẩm Mộ Ngôn cùng Liễu Lạc Tuyết bởi vì dựa gần nhau, chọc đến Hoắc Úc Đình ghen, sau lại dẫn đến một loạt cốt truyện xảy ra.

Nhưng lúc này trong studio nhiều người nhiều mắt nhìn, Hoắc Úc Đình mặt không biểu cảm, nhìn không ra một chút cảm xúc dao động nào.

Tầm mắt hắn nhìn qua Thẩm Mộ Ngôn cùng Liễu Lạc Tuyết, nhìn chung quanh một vòng, Nguyễn Kiều Kiều không kịp phản ứng, liền đối mặt với tầm mắt hắn.

Sau đó, Nguyễn Kiều Kiều bị Hoắc Úc Đình trừng mắt liếc một cái.

Lại trừng mắt liếc một cái nữa.

Nhưng so với Liễu Lạc Tuyết, ánh mắt Hoắc Úc Đình dừng trên mặt Nguyễn Kiều Kiều, ước chừng dừng lại gần năm giây mới rời đi.

Cái này làm cho mọi người đều nhận thấy không thích hợp, tràn ngập bát quái mà nhìn hai người.

Nguyễn Kiều Kiều bĩu môi.

Tê, ánh mắt nam chính lạnh như băng quả nhiên không phải lừa người, cả người của nàng sống lưng đều lạnh.

Tính ra, hôm nay liền đóng máy.

Chính thức bắt đầu cảnh quay.

Tần Duệ dẫn dắt thủ hạ hung hăng vọt vào trong điện, Nguyễn Kiều Kiều sắm vai nhân vật phản diện độc ác, nàng làm bộ làm tịch mà vung vài đường kiếm, liền chờ Tần Duệ giết tới, một đao thọc tới làm nàng ngã xuống là xong.

Ai ngờ, Tần Duệ thời điểm thật sự vung một kiếm tới, Nguyễn Kiều Kiều thật sự bị kỹ năng diễn xuất của ảnh đế dọa đến, dục vọng cầu sinh làm chân nàng nhũn ra, " Bang " một tiếng liền quỳ xuống.

Nguyễn Kiều Kiều hai đầu gối quỳ xuống nằm liệt giữa đường, cơn đau đớn xuyên tim đánh úp lại, đầu gối đập lên trên mặt đất cứng rắn, làm nước mắt nàng trào ra, đau đến chảy cả nước mắt.

Ô ô ô.....Đau quá a....

Tần Duệ một kiếm rơi vào khoảng không, nhưng thân là ảnh đế chính là có thể ứng biến đối với bất kỳ tình huống nào xảy ra, vì thế hắn trực tiếp lướt qua nàng, tiếp tục hoàn thành cảnh quay.

Đạo diễn hô cắt một tiếng, Nguyễn Kiều Kiều còn quỳ rạp trên đất không đứng dậy được, cũng may đạo diễn không có mắng nàng.

Dù sao cảnh quay này là quần thể đánh nhau, luôn có người phối hợp không hoàn hảo, đến lúc đó hậu kỳ cắt nối biên tập xử lý một chút liền tốt.

Nguyễn Kiều Kiều âm thầm may mắn, may mắn mình không phải nhân vật gì quan trọng, lúc này không ai chú ý tới bộ dạng khó coi của nàng.

" Cô có sao không?"

" Cô..."

" Kiều Kiều "

Nàng vừa nhấc đầu lên, liền lắp bắp kinh hãi.

Giờ khắc này, không khí im lặng đến cực điểm.

Tần Duệ, Thẩm Mộ Ngôn, Hoắc Úc Đình đều đứng ở trước mắt nàng, mà nàng đang quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu ngước nhìn ba người.

Ba siêu cấp soái ca mang theo phong cách khác biệt nhau, Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy chói mù mắt.

Nàng đột nhiên ý thức được, ai nha! Đây không phải đoạn nữ chính bị ngã trong tiểu thuyết Mary Sue kinh điển sao?

Chỉ có nữ chính mới có đãi ngộ này nha!

Nguyễn Kiều Kiều ánh mắt chợt sáng ngời, chờ mong mà nhìn về phía ba người.

Cầu an ủi cầu ôm một cái!

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com