Fanfic Khai Nguyen Nhan Duyen Tien Kiep
Đường phố về đêm bỗng sáng đền, quân lính lục soát khắp nơi khiến người dân ăn ngủ không yên, bọn họ không lấy lý do là tìm người được dâng lên cho Tổng tư lệnh, mà lại rà soát với tư cách tìm người tư thông với địch, thế là đoàn quân lính hùng hậu đi lục soát, gần như không kiêng nể một ai.Vương Nguyên trở vào phòng ngồi yên ở đó không nhúc nhích, trong đầu đã có những dự tính khác nhau, chỉ cần bọn họ đến đền Nguyên Lãng thì cậu chắc chắn không để yên.Khi đoàn lính ấy đến ngày càng gần đền Nguyên Lãng, Kỳ Đồng ngồi trên mái nhà nhìn xuống tay chân cũng toát lạnh, đèn lồng thắp sáng cả đoạn đường, trong lòng cậu bé lại trở nên u ám.Nếu thật sự bọn họ xông vào đền Nguyên Lãng, cậu phải đưa Vương Nguyên rời đi ngay lập tức.Đoàn lính chỉ cách đền Nguyên Lãng một đoạn ngắn tầm hai mươi bước chân nữa, một người lính đi đầu ghim mắt về phía đền Nguyên Lãng, vốn dĩ đoạn đường phải rẽ sang nơi khác, còn đường đến đền không mấy đẹp đẽ, nhưng bọn họ lại đưa ra nghi vấn.Bước chân dừng lại, cả đoàn lính nhìn về phía ngôi đền đang nằm yên bên cạnh sườn núi.Trong chớp mắt, hướng đi bị thay đổi, đoàn lính đi theo người dẫn đường, đi về phía ngôi đền.Kỳ Đồng chuẩn bị tư thế đứng dậy, lồng ngực đập mạnh không thể kiểm soát, nhanh như mức độ đoàn lính kia di chuyển, ánh mắt cậu suy đoán, chỉ còn mười bước chân nữa bọn họ sẽ đến...Từ phía sườn núi đột nhiên bừng lên chút ánh sáng của đèn lồng đi đến, một đoàn người khác cũng đang tiến đến cửa đền Nguyên Lãng mà Kỳ Đồng không để ý đến, ngay thời khắc đoàn lính đến gần, đoàn người từ sườn núi nhanh chân hơn một bước, ngay ở cửa ngôi đền mà chặn bọn họ lại.Trưởng đội nhìn thấy đoàn người kia cũng mặc quân phục, nhưng lại không hề quen thuộc trong tiểu đội mà hắn cai quản, ngay lập tức cho rằng người kia là tư thông với địch, chỉ khi người phía sau bước tới mới trắng mặt run rẩy, cổ họng không nói thành lời."Phó... Phó tư lệnh... Ngài... Sao ngài lại ở đây?"Vương Tuấn Khải âm thầm ra lệnh, đoàn lính dưới lệnh hắn cẩn thận di chuyển, đến lúc người khác nhận ra thì đã đứng trước cửa đền chặn ngang, ý bảo vệ rất rõ ràng trước mắt, Vương Tuấn Khải sau khi ra lệnh, cũng tiến về phía trước một bước, sắc mặt thâm trầm vô cùng khó đoán : "Trưởng đội sao lại có sắc mặt đó, sai lệch thông tin ngoài biên giới khiến tôi phải xuất quân, vậy bây giờ không phải tôi nên quay lại sao?"Vương Tuấn Khải hơi nhếch mày, ánh mắt hắn quét qua từng người từng người đứng đối diện, sắc mặt của hắn bình thường đã lãnh đạm ít nói, mỗi một lời nói đều mang theo uy quyền áp bức người khác trở nên thấp vế hơn hắn, phối hợp cùng quân trang càng khiến hắn trở nên uy nghiêm lẫm liệt, làm cho người đối diện chìm trong áp lực từ nhỏ đến lớn.Trưởng đội cảm thấy không thể tiến vào đền Nguyên Lãng, chỉ có thể giơ tay chào quân đội sau đó rút quân lính rời đi.Kỳ Đồng đứng trên mái nhà thả xuống trái tim đang đập loạn trước ngực, mừng rỡ chạy xuống cửa đền đón người.Vương Tuấn Khải cởi xuống mũ quân đội, nhìn bọn người kia đã đi xa rồi mới sắp xếp lại đoàn lính của hắn, sau cùng tự hắn tiến vào trong đền Nguyên Lãng.Mà lúc này Kỳ Đồng vừa chạy đến, mắt mũi đỏ bừng nhìn hắn, sợ đến mức quỵ xuống : "Phó... Phó tư lệnh, ngài quay về rồi!!!""Vương Nguyên đâu?""Trong... Trong viện nhỏ phía sau."Vương Tuấn Khải không kịp để ý đến cậu ta, nhanh chân di chuyển về phía viện sau mà cậu nói, ngôi đền tồn tại hơn 300 năm trước khi hắn ra đời nhưng từng ngõ ngách lối đi hắn như nắm trong lòng bàn tay, không hề có ý tìm kiếm mà đi thẳng đến viện sau không chút trở ngại nào.Đẩy cánh cửa không mấy chắc chắn ra, Vương Tuấn Khải nhìn về phía chiếc giường kín đáo trong góc, Vương Nguyên trừng mắt nhìn về phía cánh cửa bàn tay cầm chặt con dao nhỏ đã chuẩn bị từ sớm để phòng vệ, nhưng Vương Tuấn Khải đứng đó tìm cậu, đến khi nhìn thấy cậu cuộn tròn ngồi trong giường mới thở phào một hơi.Hơi thở của đối phương khiến đôi mắt cậu thả lỏng lại, chằm chằm nhìn hắn như mình đang nằm mơ, nơi biên giới xa xôi như vậy hắn có thể xuất hiện tại chỗ này sao?Vương Nguyên rụt rè đưa chân ra ngoài, thấy bóng đen kia bước đến liền rút chân ngược trở lại, cho đến khi bóng đen kia áp sát thành giường, cậu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ phòng bị.Một bàn tay vươn đến vén bức màn bao phủ giường ngủ, mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi của cậu, Vương Nguyên nhất thời buông con dao vẫn đang do dự trong tay, tiến ra khỏi màn bao bọc của đền Nguyên Lãng, đi đến nơi mình cho là an toàn."Tuấn Khải?""Là tôi, lại đây."Vương Nguyên còn chưa chồm người tới hết, Vương Tuấn Khải đã vươn tay nắm được cậu trong bóng tối, thoắt cái đã đem cậu ôm vào lòng gọn gàng như hành động này đã làm nhiều lần đến quen thuộc, hắn đặt cằm mình lên đỉnh đầu của cậu, ghìm cậu chặt vào ngực như đang chứng cho lồng ngực biết rằng cậu vẫn an toàn, để nó có thể bình tĩnh trở lại."Sao anh lại quay về?" - Vương Nguyên vùi đầu vào hõm vai của anh che đi cảm xúc yếu đuối của mình vào trong, cố gắng vòng tay ôm lấy hắn tìm điểm tựa.Vương Tuấn Khải không biết nên nói từ đâu.Ngay khi Vương Tuấn Khải đến được biên giới sau ba ngày đi đường, hắn chỉ nhận được một thông tin vụ nổ lớn ở đường ray làm đoàn tàu không thể rời bến đến Tây Dương, sau khi xử lý xong thì gần như không còn mối đe doạ nào khác như trong tin tức đã truyền về.Hắn kiểm tra kĩ những nơi có nguy cơ bùng nổ chiến tranh nhất, nhưng một chút ngòi nổ thuốc súng cũng không xuất hiện, nhất thời trong lòng hắn hoài nghi.Mọi thứ đang xảy ra... Rất giống như một cái bẫy.Mà nạn nhân bị bẫy trong cái bẫy vô hình mang tên điệu hổ ly sơn này lại là hắn.Lựa chọn tin vào linh tính của mình, Vương Tuấn Khải sắp xếp người ở lại biên giới, đoàn người chia ra làm hai, một phần ba sẽ theo hắn quay về Thượng Hải.Ngay lúc hắn trở về gần đến, một quân lính chạy tức tốc đến biên giới tìm hắn, nửa đường gặp nhau liền kể rõ sự tình.Trước khi đi hắn là người tìm đến Kỳ Đồng ở con hẻm cạnh đoàn kịch Hải Biên, hắn biết rõ tên trộm hôm ấy Vương Nguyên bao che chính là cậu, mặc quân phục tìm đến nhà khiến Kỳ Đồng có mười lá gan cũng không giữ được bình tĩnh trước sự uy nghiêm của hắn, cuối cùng cậu bé đầu hàng, thừa nhận mình là tên trộm vặt ấy.Nhưng điều ngạc nhiên là Vương Tuấn Khải không phải tìm đến cậu bé để bắt cậu về trụ sở nhận tội, mà chính là giao ước một điều.Đường xa hiểm trở, nếu Vương Nguyên ở Thượng Hải gặp chuyện thì hắn là người duy nhất không thể vươn tay đến giúp được, hắn dùng không ít tiền để lo cho cha của cậu bé cai rượu, một ít tiền còn lại cho mẹ của cậu sửa nhà tìm kế sinh nhai, đổi lại là Kỳ Đồng phải ngày ngày túc trực bên cạnh Vương Nguyên, bảo hộ cậu thay cho hắn khi hắn không còn ở đây.Trước khi đi Vương Tuấn Khải còn để lại một quân lệnh có mật mã mà hắn ký hiệu lại, chỉ cần trong trường hợp Kỳ Đồng không bảo hộ được Vương Nguyên thì hãy cầm lấy quân lệnh tìm sự giúp đỡ, chỉ cần có ký hiệu mật mã của hắn thì điều quân lính đi tiếp trợ là điều đơn giản.Nhưng người đi truyền tin cho hắn lại nói rất rõ ràng, nói là Kỳ Đồng đã cầm quân lệnh chạy đến trụ sở với tình trạng cả người chật vật để cầu xin giúp đỡ, đoàn lính nhỏ được phái đi ngay lập tức, nhưng bao nhiêu người rời đi điều không quay trở lại.Vị trí người của Vương Tuấn Khải bị diệt sạch, lại là ngôi lầu tên Thanh lâu.Trước tiên không thể tin được theo suy đoán của mình, Vương Tuấn Khải chỉ có thể đến đền Nguyên Lãng tìm cậu trước sau đó mới tính tiếp.Vì mọi chuyện đang xảy ra... Đều không thể tránh khỏi sự nhúng tay của Tổng tư lệnh Dương Chí Viễn.Nhắm mắt tập trung vào cái ôm mà hắn đang dành cho cậu, lấy một lý do chính đáng khác để che đậy : "Biên quan không có chính sự gì lớn, tôi đột nhiên muốn quay về."Âu yếm cậu trong vòng tay, hắn trân trọng từng hơi thở của cậu : "Tôi nhớ em."Câu nói vừa nói xong Vương Nguyên cảm nhận được trên trán được hôn xuống một nụ hôn, hai tay cậu hơi run rẩy, bị hắn xiết lấy nắm trong lòng bàn tay, như trấn an, cũng như bảo vệ, hai tai cậu lúc này đỏ lên bị màn đêm giấu kín, Vương Nguyên chỉ có thể ôm hắn chặt một chút đáp lại sự thương nhớ mà mình đối với hắn."Tôi thật sự rất lo cho em."Vương Tuấn Khải vừa nói vừa nâng khuôn mặt cậu ngẩng lên nhìn hắn, dưới ánh trăng mờ ảo bên ngoài, hắn nhìn không rõ cái nhíu mày vì đau của cậu, chỉ nhìn thấy đôi môi cậu khẽ mấp máy, như muốn nói lại thôi.Cậu hơi nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của hắn ngày càng gần, cho đến khi vầng trán của hắn chạm với cậu, hơi thở mãnh liệt cùng hơi thở bình yên gần như hòa vào nhau.Vương Nguyên thả lỏng người trong vòng tay của hắn, hơi ngại ngùng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhất có thể : "Có thể ngủ cùng nhau không...?"Hô hấp Vương Tuấn Khải hơi nặng nề, sau đó một tay nâng lấy người cậu dính vào hắn, một tay đỡ thân trên nhanh chóng bế ngang người đưa cậu trở lại chiếc giường kín khi nãy, đặt cậu nằm bên trong giường, bản thân cẩn thận cởi bỏ quân phục sau đó mới cùng cậu lăn vào trong chăn, Vương Tuấn Khải cẩn thận đem chăn nhét kín bốn góc, giữ thật ấm trong khu vực Vương Nguyên nằm, hắn nửa nằm nửa ngồi vỗ về cậu, muốn dỗ cậu ngủ trước.Vương Nguyên yên lặng đợi hắn nhét hết chăn xuống người mình, sau đó ôm lấy nửa thân của hắn với vòng tay không được lớn, cậu dứt khoát nằm lên lồng ngực của hắn, lắng nghe được nhịp tim đang đập nhanh của hắn bên tai, Vương Nguyên khẽ mỉm cười.Nếu như hắn an toàn sống sót, cậu có sao cũng được.Dù sao thì không phải do Giang Diệc Bạch cầm thuốc hại thì cậu cũng sẽ bị căn bệnh không tên kia dày vò.Cậu nhận ra được rất sớm những triệu chứng đau đầu đau nhức lồng ngực kia, chỉ là trong tay còn quá nhiều thứ để chu toàn, cậu vô tình bỏ qua những cơn đau nhỏ bé ấy...... Thôi vậy.Bên nhau một ngày thì còn được một ngày.
Tết Hạ Thu vui vẻ quý dị oiiiiiiiTính ra gất là muốn up hết 2 chap cuối của kiếp này nhưng mà chap sau nó khôm có duiiiii mà up ngay Hạ Thu nó khôm có hợppp nên thui mai nhá=)))))))Hạ Thu phải chỉ có ngọt ngào, tự truyện tới người thật, từ minh tinh tới fandom:3Chúc mọi người Hạ Thu dui dẻEnd chap 35By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Tết Hạ Thu vui vẻ quý dị oiiiiiiiTính ra gất là muốn up hết 2 chap cuối của kiếp này nhưng mà chap sau nó khôm có duiiiii mà up ngay Hạ Thu nó khôm có hợppp nên thui mai nhá=)))))))Hạ Thu phải chỉ có ngọt ngào, tự truyện tới người thật, từ minh tinh tới fandom:3Chúc mọi người Hạ Thu dui dẻEnd chap 35By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com