Fanfic Khai Nguyen Nhan Duyen Tien Kiep
Đêm ấy, anh mơ về viễn cảnh trong hồi ức.Vầng trán lấm tấm mồ hôi, biểu hiện của sự bài xích cực kỳ rõ ràng.Chỉ vừa lim dim ngủ đi, Vương Tuấn Khải mơ thấy mộng cảnh ảo diệu vô cùng, anh mơ thấy Vương Nguyên ôm lấy thứ gì đó, khóc lóc đến thê thảm, đau lòng tột độ mà quỵ xuống, sau đó vùng miệng trào ra một dòng máu, chậm rãi nhắm mắt, buông xuôi cánh tay.Cơn mộng ấy chỉ kéo dài khoảng 30 phút, nhưng đủ để dọa anh giật mình đến mức bật dậy giữa đêm, chìm vào giấc ngủ không bao lâu, anh ngồi dậy với đôi mắt tỉnh táo, trái tim cũng không nhịn được mà đập loạn.Ánh mắt đầu tiên sau khi mở ra liền nhìn về phía vị trí bên cạnh chỗ nằm của anh, Vương Nguyên vẫn nằm đó, phập phồng lồng ngực như đang chứng tỏ với anh là cậu vẫn còn sống.Cử động của anh quá lớn, mi mắt cậu khẽ lay động hé mở, hai tay để lộ ra khỏi chăn mền, khẽ dụi mắt quay sang : "Anh gặp ác mộng hả...?"Vương Tuấn Khải hơi chống tay nhắm mắt khiến bản thân bình tĩnh lại một lát, cho đến khi anh quay đầu lại, bàn tay nhỏ của cậu vẫn nắm lấy vạt áo ngủ của anh.Anh mệt mỏi nằm xuống, nắm lấy cậu kéo vào trong lồng ngực, cánh tay cậu mơ màng vươn tới muốn ôm lấy anh liền bị anh giữ lại, đặt vào trong ngực, kéo kín chăn mền vỗ về người trong lòng ngủ đi.Dù đó là mộng cảnh hay đã từng xảy ra, anh đều không muốn nó xuất hiện dù chỉ trong mơ thêm lần nào nữa.Vương Tuấn Khải cắt đứt được mộng cảnh thì lại đến lượt Vương Nguyên ngủ không ngon. Nằm trong lòng anh cứ mãi lăn lộn không ngừng, Vương Nguyên không biết gặp phải ác mộng gì, chỉ biết chui rúc vào người anh cọ sát, bàn tay cậu tới lui không ngừng, như chú sâu sắp rời khỏi kén hóa thành bươm bướm, chui qua chui lại chui thẳng vào trong giấc mơ của anh.Ngủ lại giấc ngủ thứ hai, cái này cũng có thể tính là ác mộng.Những lần cọ sát của cậu trong lòng, ẩn hiện hình ảnh trong giấc mơ của anh, Vương Nguyên nằm mãi không yên, vô tình chạm đến những nơi không cần chạm, mà xúc cảm đó lại ảnh hưởng đến trong mơ, mộng xuân tìm tới, tầng mồ hôi thứ hai của anh tuôn trào.Vẻ mặt xinh đẹp quỳ dưới chân làm anh lay động, khoang miệng ấm áp mà anh từng hôn thử, bàn tay hơi chai sạn mà anh từng nắm qua, còn có thân hình nhỏ nhắn anh đã từng ôm qua, tất cả mọi thứ khiến anh như phát điên trong mộng.Mở mắt tỉnh giấc, đồng hồ cũng vừa điểm 6 giờ.Vương Nguyên vẫn ôm chăn ngủ bên cạnh, hoàn toàn vô tội không liên quan đến anh và giấc mơ kia.Vương Tuấn Khải hít một hơi, cảm thấy tối qua hình như nằm sai tư thế, mơ toàn những thứ không đâu.Anh bất lực ngồi dậy chống tay ở vầng thái dương, dở khóc dở cười lắc đầu. Nhưng lại chẳng bao lâu nụ cười anh dần hạ xuống khi phát hiện thứ gì đó đang ở dưới phừng phừng khí thế.Vương Tuấn Khải : "..."Vương Nguyên tỉnh dậy vào lúc 6 giờ 20, cậu dụi mắt lăn một vòng, không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy tiếng xả nước trong nhà tắm.An tĩnh nằm đó, Vương Nguyên chồm người lên lấy chiếc điện thoại mà anh cất phía dưới đất, cậu lướt web lướt tin tức, ngay sau đó lại tìm kiếm vị trí mình muốn đi trên thanh tìm kiếm, lướt thấy vị trí mình muốn tới liền đánh dấu lưu lại sau đó ném điện thoại lên bàn nhỏ.Nhìn lại đồng hồ đã là 6 giờ 30 phút.Cậu hơi nhíu mày.Tiếng nước xả cứ vậy mà tràn ra, không nghe thêm tiếng động khác ngoài tiếng nước, Vương Nguyên ngồi dậy nhìn nhà tắm đang đóng kín cửa, đột ngột tự mình dâng lên linh cảm không may.Nếu Vương Tuấn Khải tắm thì phải có tiếng dùng nước chứ? Sao lại im lìm như thế này?Cậu nhẹ đi đến gần cửa nhà tắm, tay đặt lên cửa, suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định gõ cửa thăm dò.Tiếng cộc cộc cộc vang lên, kèm theo giọng nói vẫn còn âm mũi của cậu : "Tuấn Khải? Anh... Có trong đó không?"Tay Vương Tuấn Khải chợt khựng lại, cắn chặt răng nhắm mắt giả điếc đánh lạc hướng chính mình, cho đến hơn 5 phút sau, cánh cửa mà Vương Nguyên muốn gõ nữa mới được mở ra, trên trán vẫn còn ướt át, không biết vì vừa tắm xong hay là mồ hôi còn chưa lau sạch.Vương Nguyên hơi lo lắng, ngẩng nhìn một vòng quanh thân anh : "Anh có sao không? Em nghe tiếng nước nhưng không nghe thấy anh bên trong."Xoa đỉnh đầu cậu một cái, chất giọng như chưa tỉnh ngủ của anh vang lên, trầm đục khiến vành tai cậu cũng trở nên ngứa ngáy : "Không sao, tôi chỉ dọn chút đồ trong phòng tắm."Vương Nguyên nhìn kĩ anh một lúc, cảm thấy anh không nói dối mới thả lỏng tâm tình hơn, gật đầu : "Vậy em dùng nhà tắm chút."Anh tránh sang một bên cho cậu vào trong, hình tượng căng chặt khớp răng lúc này mới thả lỏng, anh hơi thở dài đi đến giường nhìn đồng hồ cứ tít tắc không ngừng, mãi cho đến khi tiếng nước chảy lại vang lên, anh mới rời khỏi phòng ngủ nấu bữa sáng.Thực phẩm đã chuẩn bị từ hôm qua, lúc Vương Nguyên xuống đến phòng ăn đã thấy anh đem thức ăn đến bàn, còn cẩn thận thổi nhẹ bên phần của cậu, sợ cậu không thích nóng.Ánh mắt hơi mềm mại, cậu nhảy lon ton xuống đất, đi ngang qua bậc thang cuối cùng, tấm cửa sổ lớn dọc cầu thang được màu nắng đầu ngày chiếu rọi vào trong, rơi từng sợi nắng vương trên gò má trơn nhẵn mịn màng của cậu, khi Vương Tuấn Khải ngẩng lên nhìn qua, cảnh sắc ấy vạn phần mê người.Kéo ghế tự mình ngồi xuống, Vương Nguyên chống tay : "Hôm nay anh tan làm sớm không?"Đẩy một tách sữa nóng qua cho cậu, anh cùng ngồi xuống dùng bữa : "Như ngày thường."Vương Nguyên khuấy đều tô súp cua trước mặt, chậm rì rì nói : "Em... Hôm nay em muốn đến nhà sách một lúc... Được không?"Bàn tay anh khẽ khựng lại, cảm thấy bản thân mình hình như đối với cậu quá bất công rồi.Sự tự do sinh ra ở mỗi một con người, nhưng Vương Tuấn Khải từ đầu cư xử đã không đúng, cho nên hiện tại dù cậu muốn ra khỏi nhà cũng phải xem sắc mặt của anh thế nào mới đi đến quyết định.Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình chỗ nào cũng không đúng."Em không ghét tôi sao?"Vương Nguyên mờ mịt.Cậu rõ ràng hỏi anh một câu, nhưng nhận lại không phải sự đồng ý hay là đáp án, mà lại là một câu hỏi khác, không khỏi khiến cậu khó hiểu."Sao anh lại nói vậy?""Tước đoạt quyền tự do của em trong thời gian qua."Vương Nguyên lúc này mới hiểu, cậu mang theo ánh mắt của thiếu niên nhiệt huyết ban đầu nhìn anh, lắc đầu : "Không. Thật ra ban đầu em bỏ trốn không phải là trốn anh đâu, lúc ấy... Tâm tình em rất kì lạ, chỉ muốn nhanh chóng đến đó để biết thực hư một chuyện, em không nghĩ là mình rời khỏi đây luôn đâu."Nghĩ lại cậu cũng thấy mình thật khó hiểu, lúc ấy như có một thứ gì hối thúc cậu đến đền Nguyên Lãng, mặc dù trước mắt vẫn còn ngổn ngang chuyện của cậu và anh, nhưng cậu lại không thắng được tiềm thức, chỉ có thể chạy đến đền Nguyên Lãng như một mệnh lệnh.Vương Tuấn Khải hơi đanh mắt lại, từng thước phim dài ngắn chạy qua đầu anh, một Vương Nguyên mạnh mẽ bất khuất, lại phải có một ngày ôm lấy mình khóc đến thê lương như vậy, cho đến khi cận kề sự xâm hại của anh thì cậu vẫn chưa từng khóc đến lao tâm lao lực như vậy."Tại sao em đến đền Nguyên Lãng?""Em nằm mơ.""... Mơ?""Em mơ thấy một linh hồn phiêu bạt đuổi theo em sau khi em làm một bài tập ở đền Nguyên Lãng về, sau đó em muốn quay lại đó để tìm hiểu như thế nào, thì lại gặp một pháp sư." - Vương Nguyên nói đến đây thì dừng lại, hơi nhíu mày : "Bà ấy muốn giúp em gặp linh hồn ấy để hỏi rõ lý do tại sao lại đi theo em.""Em học y học lại tin vào mấy chuyện này sao?"Vương Nguyên khẽ cười, đôi vai nhỏ khẽ nhún nhẹ : "Biết sao được, không tin không được."Vương Tuấn Khải hơi xiết tay lại, thật lâu mới có thể hỏi : "Em gặp tai nạn đến tận bốn ngày sau, vậy trong bốn ngày đó tại sao không đi xử lý vết thương?"Vương Nguyên ăn ngay nói thẳng : "Lúc anh tìm tới... Em chỉ vừa tỉnh dậy.""... Tại sao em khóc?"Lắng nghe câu hỏi đó, Vương Nguyên đã nghĩ lại một lúc mới nhớ ra anh hỏi là hỏi chuyện của ngày hôm đó, cậu hơi vuốt mũi cúi đầu, hình ảnh còn sót lại trong đầu quá lớn, xúc cảm bi thương cũng không nhỏ, nếu kể ra lý do gì khiến cậu khóc thê thảm như vậy thì chính cậu có lẽ cũng không biết.Chắc là... Do đau lòng cho chính mình ở tiền kiếp.Nếu nói ra thì Vương Tuấn Khải nhất định sẽ nói cậu mê tín dị đoan cho xem.Ngay đến chuyện Vương Tuấn Khải thích cậu cũng xảy ra thì chuyện mê tín dị đoan có là gì.Nhưng nhớ lại cũng thật kì lạ, ngày ấy chuyện anh và cậu vẫn còn dang dở, trong lòng cậu lại cứ day dứt mãi chuyện trong mộng ảo, cuối cùng đến khi chạm chân đến nơi, cậu lại không dám đối mặt, nếu không bỏ chạy chắc cậu cũng sẽ không gặp chuyện tai nạn đâu.Đột nhiên đại não hoạt động mạnh mẽ về ngày hôm đó.Cậu nhớ khi nhìn thấy bóng đen vừa dài vừa thon xuất hiện trên vách tường trong mật thất của đền Nguyên Lãng, cậu liền muốn bỏ cuộc không làm nữa.Đoạn kí ức quá mơ hồ, cậu chỉ có thể nói ngắn gọn : "Sau khi gặp tai nạn... Em lại mơ một giấc mơ."Những mảnh kí ức vỡ vụn rơi đầy trên mặt nước bị sóng đánh bấp bênh không cố định, thứ cố định trong trí nhớ của cậu nhất chính là cái chết của cậu và anh ở tiền kiếp.Quá đau đớn để kể ra, cậu chỉ tìm một chuyện khác bịa ra thay cho chuyện này.Ngồi ở vị trí ngược sáng với ánh nắng, Vương Nguyên không trở nên tăm tối mà lại càng thêm đặc biệt, cậu cong cong khóe miệng, chậm rãi nói rõ : "Em mơ thấy chúng ta đã từng quay đầu nhìn nhau rất nhiều lần, nên kiếp này mới có thể gặp lại đó."Vương Tuấn Khải hơi chớp mắt.Nhịp tim tăng nhanh, hoàn toàn rung động.
Ét ô éttttt Bác sĩ Vương ngại quéeeeeEnd chap 46By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Ét ô éttttt Bác sĩ Vương ngại quéeeeeEnd chap 46By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com