RoTruyen.Com

Fanfic Khai Nguyen Nhan Duyen Tien Kiep

Vương Tuấn Khải nhìn khúc gỗ kia đánh xuống, không màng đến nguy hiểm chạy đến.

Làn gió lạnh thổi vào mặt của Vương Tuấn Lâm, ông nheo mắt lại, cùng Ngọc Đình nhìn theo bóng lưng của Vương Tuấn Khải đang dần chạy đi ra xa.

Cú đánh vào cánh tay quá lớn, khiến thần kinh trên tay co giật không làm chủ được mình. Giây phút khúc gỗ kia đánh xuống, Dịch Nhiên bị đau đến mất đi cảm nhận, buông tay.

Vương Nguyên chuẩn bị tinh thần đối mặt với chiều cao của tòa nhà 3 tầng, khoảnh khắc muốn nhắm mắt, cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải cũng từ trên sân thượng nhảy xuống.

Anh nắm lấy bả vai của Dịch Nhiên kéo ngược về phía trong ngăn cho người thứ hai rơi khỏi sân thượng, bản thân anh thì lướt qua mặt Chu Việt, không hề suy nghĩ mà lao ra khỏi sân thượng, nhảy xuống.

"Tuấn Khải!!!"

Vương Tuấn Lâm nhìn thấy toàn bộ, cú nhảy không hề do dự của Tuấn Khải khiến ông lặng người, cơn đau ở vùng ngực lan rộng, ông ngã quỵ xuống đất, ánh mắt vẫn dán chặt lên lan can của sân thượng, nơi mà Vương Tuấn Khải vừa lao xuống.

Cân nặng chênh lệch với cậu, tốc độ Vương Tuấn Khải rơi xuống so với Vương Nguyên nhanh hơn một chút. Tiếng xé gió bên tai ngày càng gắt gỏng, Vương Tuấn Khải nhìn cả người cậu đang rơi xuống, hoảng loạn vươn tay cố gắng bắt được cậu.

Trong ánh mắt anh không có hình ảnh khác, chỉ tập trung nhìn về phía cậu, xung quanh những phiến lá vàng rụng xuống bay tán loạn, bị lực rơi của hai người cuốn vào vòng xoáy, bay đi không có điểm tựa.

Vương Tuấn Khải vươn tay, xuyên qua làn gió nắm được cánh tay của cậu, dứt khoát dùng lực kéo cậu về phía mình, dùng tốc độ nhanh nhất ôm cậu vào lòng, cùng nhau rơi xuống.

Tấm phao cứu hộ được giăng sẵn bên dưới mặt đất đã nhanh chóng được bơm đầy hơi vào trong, Vương Tuấn Khải xoay người để bản thân rơi xuống trước, thân thể rơi thẳng xuống phao cứu hộ, cả người Vương Nguyên đè lên người anh không gây ra chút thương tích nào, nhưng cú va chạm cũng không quá nhẹ nhàng, tấm phao cứng rắn tạo ra ma sát lớn, khiến cho đầu óc cũng trở nên đau nhức.

Nhưng ngoài cảm giác ấy ra, cả hai đều an toàn.

Hạo Quân đứng cùng nơi với nhóm cứu hộ do cảnh sát chỉ đạo, nhanh chóng chạy đến

Chu Việt không ngờ đến chuyện Vương Tuấn Khải cũng sẽ nhảy xuống, cả người hơi thất thần, đứng trên lan can nhìn theo rất lâu.

Lục Trầm đi đến sau lưng Chu Việt, không dám manh động mà đứng đó, hơi đưa tay về phía cậu tránh cho cậu trượt chân cũng ngã xuống bên dưới. Trải qua không biết bao lâu, Chu Việt quay đầu, đuôi mắt đã hơi phiếm hồng.

Cậu tự mình bước xuống, trong miệng lẩm bẩm vài câu nói, Lục Trầm đứng bên cạnh đều nghe được.

"Trả thù... Trả thù được rồi. Cuối cùng cũng trả thù xong rồi..."

Chu Việt nhíu mày ngồi xuống nền đất, cậu khó chịu nhìn về phía không gian vô định, rõ ràng nhìn thấy Vương Nguyên đã ngã xuống theo như kế hoạch của cậu, nhưng trong lòng cậu không hề vui.

Đỉnh đầu truyền đến cơn đau, đau đến khó tả, Chu Việt cắn răng đem hai tay ôm đầu lại, quỳ dưới đất khẽ rên một tiếng.

Viễn cảnh của thời đại nhà Minh chớp mắt quay lại đầy đủ, trên phương diện của hắn, một Thái tử sống ở Đông cung.

Hắn đạp lên mạng của tiểu hoàng tử mà bước lên bậc thang dẫn tới Đông cung, hắn dùng mọi cách để khiến quân thần về phe của hắn, hắn không tiếc vàng bạc mua chuộc những tin tức xấu xa về Vĩnh An Vương và đem chúng phân phát đi khắp nơi.

Nhưng rồi Vĩnh An Vương cưới nam thê, lại trở thành tiêu đề cho những quán rượu kể đi kể lại.

Hắn trở nên mờ nhạt trước dân chúng, trở thành một kẻ vô hình trên triều, hắn lại lâm vào con đường cũ, cấu kết quân địch, đem Vĩnh An Vương giết chết trên thương trường.

Nhưng kết cục của hắn vẫn là chết đi, dần dần lại bị người đời quên lãng.

Nhớ đến đó, Chu Việt lại cảm thấy khó chịu, giống như cảm giác hiện tại của cậu.

Dịch Nhiên sau khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải nhảy xuống, vội vàng chạy đến lan can sân thượng nhìn theo, xác định hai người không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cánh tay cậu mới biết đau, cú đánh ấy đối với cánh tay nhỏ của cậu sinh ra tổn thương rất lớn, nhưng Dịch Nhiên không quan tâm, chậm rãi đi xuống khỏi sân thượng, muốn gặp mặt Vương Nguyên.

Hạo Quân đưa tay đỡ Vương Nguyên bước xuống khỏi phao cứu hộ, nhìn xa thì phao cứu hộ không khác gì nhà hơi, chỉ khác là nó chẳng có hình dạng, nhưng chiều cao thì cao hơn. Vì chiều cao không khiêm tốn ấy nên Vương Nguyên bước xuống hơi chật vật, cậu chạm được chân lên mặt đất liền quay đầu, đợi anh cùng đi xuống.

Khoảnh khắc rơi xuống cậu đã định được tương lai của mình, chỉ không ngờ là ngay sau đoa thân ảnh của anh lao ra như một mũi tên, không bị vật thể nào ngăn cản, hiên ngang bay đến bên cậu.

Nhịp tim của Vương Nguyên lúc ấy như ngừng đập, cậu không hề muốn kéo theo anh đi xuống Hoàng Tuyền, nhưng ngay lúc anh kéo cậu ôm vào ngực, cậu đã không ngần ngại rúc vào người anh, vô cùng ỷ lại, đem mùi hương trên người anh tự trấn an mình trước khi chết.

Cảnh tượng thịt nát xương tan không xảy ra, xúc cảm mềm mại xuất hiện, Vương Nguyên rùng mình nhớ lại cảm giác đó, cậu nghĩ lúc ấy mình tiêu rồi.

Vương Nguyên không đi xa, đợi cho đến khi Vương Tuấn Khải cũng bước xuống, cậu lại lần nữa lao đến ôm chặt lấy anh, giống như cái ôm mà anh liều mạng nhảy xuống ôm lấy cậu.

"Anh... Anh điên rồi, nếu không có phao cứu hộ thì làm sao? Anh sẽ chết đó."

Tiếng nói của cậu mờ mịt không rõ, cả khuôn mặt cậu ụp vào trong lồng ngực anh, giống như cậu đang muốn khẳng định anh vẫn còn sống, lồng ngực trong tay cậu vẫn đang phập phồng.

Vương Tuấn Khải cùng cậu đi đến xe cứu thương gần đó, đỡ cậu lên ghế trên xe ngồi xuống nghỉ ngơi trước, ngay chính anh cũng trở nên thất thần, cảnh tượng cậu rơi xuống đã đánh động đến tâm lý của anh rất nhiều, đến hiện tại cậu ở trong lòng anh vẫn chưa khiến anh bình tĩnh lại được.

Giây phút đó anh nghĩ.... Mình đánh mất cậu rồi.

"Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ nếu như em thật sự rơi xuống, thì linh hồn anh cũng sẽ rơi theo."

Vương Tuấn Khải nhìn ra ngoài, nơi Hạo Quân đang trò chuyện với cùng cảnh sát, khi cậu ta liếc mắt nhìn qua, dùng một cái hất mặt ra hiệu với anh.

Sau khi nhìn thấy định vị của Vương Nguyên ở khách sạn Rainy, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chỉ có thể là gọi cảnh sát cứu hộ, nếu ở nhà cao tầng thì thứ cần nhất chính là phao cứu hộ dưới mặt đất. Hạo Quân chỉ nghỉ được bấy nhiêu, cố gắng nghĩ đến chuyện xấu nhất xảy ra.

May mắn là suy đoán của cậu không sai.

Dịch Nhiên khó khăn đi xuống, chính mình cũng bị thương nhưng lại nhào đến xe cứu thương nhìn cậu : "Vương Nguyên cậu không sao chứ?"

Vương Tuấn Khải ở bên cạnh, đương nhiên không để Vương Nguyên xảy ra chuyện gì. Anh đích thân kiểm tra thương tích trên người cậu, vết đỏ cùng vết bầm hiện lên khá nhiều, nhưng đều không gây ra nguy hiểm.

Khóe miệng Vương Nguyên vẫn còn đỏ, bây giờ bình tĩnh ngồi lại, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau.

Chu Việt xuống tay không hề nhân nhượng.

Vương Nguyên nhìn cánh tay vô lực của cậu, trả lời : "Không có gì nghiêm trọng, nhưng cậu thì có đó."

Lời nói ấy như một mệnh lệnh, một giây sau, Dịch Nhiên bị Hạo Quân nhấc bổng vác lên bỏ vào xe cứu thương bên cạnh, kiểm tra thương tích toàn phần.

Cảnh sát đã tràn ngập lên sân thượng, đưa Vương Tuấn Lâm và vợ ông rời đi trước, chỉ còn Chu Việt vẫn thẫn thờ ngồi đó, cậu thật sự khó chịu, nơi nào cũng khó chịu, ánh mắt dán lên mặt đất, bên tai bao nhiêu lời nói cũng không lay chuyển được cậu.

Sống mãi trong quá khứ, Chu Việt bây giờ mới thấm thía câu nói của cậu.

Vương Nguyên nói, hắn đem thù hận sự ích kỷ đi đến thế giới này.

Bật cười khinh bỉ, bản thân Chu Việt cũng chẳng thoải mái gì, mang danh kẻ xấu, mang tiếng là kẻ phản diện, nhưng cậu không thấy vui trong lòng.

Lục Trầm thoáng hiện lên vẻ ảo não, anh nói dối với cảnh sát là Chu Việt cũng đang bị thương, không tiện hợp tác, sân thượng chẳng còn ai ở lại, nhưng sau lưng của Chu Việt, Lục Trầm mãi quỳ ở đó.

"Em bị thương rồi."

Chu Việt không trả lời anh, chỉ yên lặng ở đó, mang một sự uất ức to lớn không thể kể thành lời.

Rõ ràng người hại Vương Nguyên là cậu, hại Vương Tuấn Khải cũng là cậu, ngay cả Dịch Nhiên cũng không thoát khỏi, nhưng cậu không hài lòng.

Giống như đây không phải điều mà cậu mong muốn.

Cuối cùng Chu Việt đứng dậy, mang theo tâm trạng rối bời, lạnh nhạt tránh xa : "Anh tránh xa tôi ra đi... Người như tôi... Cả ngàn kiếp rồi cũng chưa từng được ai yêu thích."

Lục Trầm níu lại vạt áo còn đang bay trước mặt mình, chậm rãi nói : "Tại sao phải so sánh tận ngàn năm trước?"

"Trong bài học chúng ta đều chỉ học lịch sử để hiểu rõ về nó, nhưng chẳng ai đem lịch sử đi so sánh với hiện tại."

"Mỗi một thời đại đều không giống nhau, đến cả con người đồ vật thậm chí cách nói chuyện cũng không giống nhau."

"Sống cho hiện tại, ai lại nhìn mãi quá khứ làm gì?"

Lục Trầm đứng dậy, giả vờ như không thấy bờ vai của Chu Việt đang run lên : "Em đi gặp Vương Nguyên đi."

Chu Việt hơi ngẩn người, quay đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra chút ngạc nhiên.

"Vương Nguyên không chết, và chuyện của em cùng cậu ấy nên được giải bày."











Chắc là sắp end ròiiiiii

End chương 79

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com