Hoa Son Tai Khoi 1521 1720
Chapter 1682. Ta không quan tâm! (2)
"Lòng mong mỏi sao......."
Đầu ngón tay của Trường Nhất Tiếu mân mê ly rượu. Đó là một hành động bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu sao, thật khó để rời mắt khỏi hành động đó.
"Đúng là thú vị."
Trường Nhất Tiếu hơi ngả người về phía sau. Mặc dù ghế không có tựa lưng nhưng cảm giác như hắn đang ngồi tựa vào đó vậy.
"Chẳng phải đó là một chuyện kỳ lạ sao?"
".... Chuyện gì?" "Mong mỏi....... ngươi nói mong mỏi là một ý nghĩa khác của niềm tin sao? Nhưng nếu như vậy thì sự mong mỏi cũng có thể là tên gọi của một từ khác."
Trường Nhất Tiếu nhếch mép.
"Đó chính là sự khát khao."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Mong muốn một điều gì đó....... thế gian gọi nó là khát khao." "Thì sao?"
"Thì vậy mới kỳ lạ."
Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.
"Lũ Tà Phái lang băm gọi nghĩa vụ chính là trách nhiệm, đám người hiệp khách giỏi giang của Chính Phái lại gọi khát khao là mong mỏi."
"...."
"Cảm giác như....... ngược ngược nhỉ?"
Ánh mắt của Thanh Minh chùng xuống. "Ý ngươi là sao?"
"Haha! Đừng làm gương mặt đáng sợ như thế chứ. Bổn quân chỉ cảm thấy thú vị thôi mà."
Đột nhiên, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu trở nên lấp lánh.
Ánh mắt đó dường như đang chế giễu mọi thứ. Cả Võ Đang đang cố gắng bảo vệ ngọn núi đó, cả những võ giả của Tà Bá Liên đang đối đầu với bọn họ.
Thiên Hữu Minh đang cố gắng hết sức để cứu những người đó và Thanh Minh đang ở đây để ngăn chặn Trường Nhất Tiếu....... Không, có khi hắn còn chế giễu cả chính bản thân, người đang ngồi ở đây và cười như thế này.
"Tự dưng bổn quân lại nghĩ."
"Nghĩ gì?" "Nếu ngươi ngồi vào vị trí hiện tại của bổn quân, ngươi sẽ nói gì."
"...."
"Và nếu bổn quân ngồi vào vị trí của ngươi thì bổn quân sẽ nói gì? Có phải bổn quân cũng sẽ nói về tấm lòng hiệp nghĩa kệch cỡm đó không?"
Lời chế nhạo của Trường Nhất Tiếu lọt vào tai của Thanh Minh.
"Thế nào?"
"...."
"Chẳng phải rất thú vị sao?" Nụ cười của Trường Nhất Tiếu hiện rõ trong mắt của Thanh Minh.
●●●
"Xuyên thủng chúngggggg!"
Chiêu Kiệt rút kiếm lại rồi nhanh chóng vung kiếm một lần nữa. Trong mắt hắn hiện ra Bạch Thiên và những người khác đang mở đường.
"Tránh ra cho ta!"
Phốc!
Võ giả của Tà Bá Liên ngạc nhiên trước kiếm khí nên tản ra hai bên, con đường phía trước được mở ra.
"Được rồi. Mọi chuyện vẫn theo kế hoạch......."
Chiêu Kiệt đang chạy về phía trước thì bỗng dưng giật mình rồi quay đầu lại. Các võ giả Tà Bá Liên bị đẩy về hai bên của các thành viên bổn đường đang thu hẹp khoảng cách lại.
"Đi tiếp! Cứ đi tiếp đi!"
Chiêu Kiệt hét lên rồi quay hẳn người lại.
Nếu là Chiêu Kiệt của khi xưa, hắn sẽ hào hứng chạy về phía trước ngay khi con đường được mở ra. Nhưng Chiêu Kiệt của lúc này hoàn toàn khác với lúc trước.
"Mau cút đi lũ khốn!"
Xoẹt! Đường kiếm của hắn hoàn toàn khác với trước đây. Đường kiếm được vung rộng hơn theo chiều ngang. Một kiếm thức không dùng để xuyên thủng kẻ thù mà để đe dọa bọn chúng nhằm đẩy lùi bọn chúng ra xa.
Tuy đường kiếm gượng gạo như khi mặc một bộ y phục không phù hợp với bản thân, nhưng sức mạnh mà nó tỏa ra vẫn là vô đối.
'Nghĩ đi! Suy nghĩ nữa đi!'
Từ trước tới nay, hắn chỉ cần xông pha phía trước, các sư huynh đệ ở phía sau sẽ tự biết mà xử lý. Nhưng những người ở nơi này lại không thể hiểu và hòa hợp theo ý của hắn như những huynh đệ của hắn được. Vậy nên hắn đành phải đảm nhận cả vai trò của bọn họ.
Nhưng.......
"Chúng ta đang đi đâu vậy, Phó Đường Chủ?" "Chúng ta chỉ cần đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn là được sao?"
"Chúng....... chúng ta phải đi theo hướng nào đây ạ?"
"Hể?"
Chiêu Kiệt quay đầu lại.
"Gì....... gì vậy?"
Những người ở tuyến đầu đang rẽ ra. Một số người thì chạy theo Bạch Thiên, một số người lại chạy theo hướng về đỉnh núi. Những người theo sau bọn họ cũng trở nên bối rối.
"Phải....... phải đi theo Bạch Thiên sư thúc chứ sao? Ý ta là Quyền Chưởng Môn Nhân ấy!" "Đáng ra Phó Đường Chủ phải nói sớm hơn chứ?"
"Hả?"
Đôi mắt Chiêu Kiệt dao động. Hắn chưa nói với họ sao?
Nhưng mà không nói cũng có sao. Chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên à?
"Đi....... đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân ấy! Nhanh nhanh cái chân lên."
Chiêu Kiệt hét lớn. Nhưng tiếng hét của hắn đã bị chôn vùi vào tiếng hỗn loạn nơi chiến trường nên không thể truyền đi đúng cách được.
Nội tâm Chiêu Kiệt trở nên mâu thuẫn. 'Ta có nên quay lại dẫn đầu không? Vậy còn phía sau này thì sao đây?'
Khi xuyên thủng qua được hàng ngũ của kẻ địch thì chắc chắn kẻ địch sẽ đuổi theo phía sau bọn họ. Hắn cũng đâu thể cắm đầu cắm cổ chạy mà bỏ mặc phía sau được.
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt dừng lại, đám người Tà Bá Liên cũng để mắt đến điều đó, bọn chúng ngay lập tức lao về Chiêu Kiệt một cách hung bạo.
"Khoan....... khoan đã......." Chiêu Kiệt định vung kiếm để đối đầu với kẻ thù thì có ai đó bước tới và tung ra nhất kích. Chiêu Kiệt giật mình.
Vù vù vù!
Quyền kình tỏakim quang quét sạch đám người Tà Bá Liên, đẩy lùi chúng về phía sau. Quyền kích mạnh mẽ khiến Chiêu Kiệt chỉ nhìn thấy thôi cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"A Di Đà Phật. Chiêu Kiệt thí chủ, đã làm thí chủ ngạc nhiên rồi......."
"Ặc! Tiểu sư phụ lao vào đột ngột như thế thì ta biết phải làm sao đây? Nếu không kịp nhìn thấy cái đầu bóng loáng của tiểu sư phụ thì ta đã đâm vào người tiểu sư phụ rồi đấy!"
"...."
Tuệ Nhiên nhìn Chiêu Kiệt với gương mặt méo mó. ".... Phía sau này giao lại cho tiểu tăng, thí chủ đi đi."
"Hả?"
Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên.
Uỳnh!
Một kiếm kích khổng lồ tựa như một tảng đá lao thẳng về đám người đang chuẩn bị đuổi theo bọn họ.
"Không ngờ Chiêu Kiệt đạo trưởng lại ở sau thế này kia đấy. Xem ra phụ thân ta nói đúng, những người dù trông hơi lấc cấc nhưng một ngày nào đó cũng sẽ trưởng thành."
".... Ý của Tiểu Gia Chủ là sao?" "Chiêu Kiệt đạo trưởng hãy đi đi! Đạo trưởng còn có việc phải làm mà!"
"À, đúng rồi nhỉ!"
Hắn quay người rồi chạy về phía trước.
"Vậy phía sau này giao lại cho hai người."
"Vâng!"
Nam Cung Độ Huy nhếch miệng cười khi thấy Chiêu Kiệt nhanh chóng tăng tốc chạy về phía trước.
"Nam Cung thí chủ." "Có chuyện gì?"
"Phụ thân của thí chủ đã nói vậy thật sao?"
"Không. Chỉ là định nói như vậy thôi."
"...."
"Có vấn đề gì sao?"
"A Di Đà Phật....... không có gì đâu."
Tuệ Nhiên mỉm cười. Nếu là một người như Chiêu Kiệt thì....... chắc sẽ không sao đâu nhỉ. "Điều đó không hẳn là sai. Chỉ là tiểu tăng có chút bất ngờ mà thôi."
"Ta cũng vậy."
Quả nhiên con người thay đổi tùy hoàn cảnh quả không sai. Không ai ngờ một người như Chiêu Kiệt lại có thể nghĩ đến phía sau hắn cả. Nhưng bọn họ đoán đó không phải là điều mà Chiêu Kiệt có thể làm tốt.
"Vậy chúng ta cũng vào việc thôi."
"Được."
Tuệ Nhiên và Nam Cung Độ Huy dồn nội lực. Đầu tiên, bọn họ phải dập tắt ý chí muốn truy đuổi của kẻ địch. Đó là điều bọn họ phải làm để dẫn dắt bổn đường. Đồng thời, đó cũng là việc mà bọn họ có thể làm tốt nhất. ●●●
"Sư thúc! Sư huynh!"
"Tên ngốc này! Sao lại muộn thế hả?"
"Sao đệ lại đến muốn thế! Chuyện như thế này đệ làm suốt còn gì!"
Chiêu Kiệt làm mặt vẻ oan ức. Hắn đã phải chạy với vô số suy nghĩ trong đầu, vậy mà những người này lại chẳng hiểu gì cả.
"Đi lên phía trước đi!"
"Sao ạ?" "Xuyên thủng tuyến đầu của chúng!"
"Sao ạ?"
"Ôi tiểu tử này! Còn sao với trăng cái gì hả?!"
Bạch Thiên và Nhuận Tông đồng thời chỉ về phía đỉnh núi. Chính xác là Bạch Nhan Nham.
"Ở nơi đó!"
"Trên đó!"
"...." "Leo thẳng lên đó đi. Đừng kéo dài thời gian nữa."
"Hãy thổi bay tất cả những gì mà con nhìn thấy!"
"Ớ? Nhưng sao lại là con? Chẳng phải mấy người kia lo hết rồi ạ?"
Chiêu Kiệt nhìn về phía trước, Lưu Lê Tuyết và Tần Kim Long đang nghiền nát kẻ thù ở tuyến đầu.
"Đừng ngần ngại!"
Bạch Thiên và Nhuận Tông nắm lấy vai của Chiêu Kiệt rồi từ từ đẩy hắn về phía trước. Bạch Thiên nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
"Nhiệm vụ của con chính là xuyên thủng tuyến đầu của chúng. Không ai có thể làm việc này tốt hơn con cả." "...."
"Nếu chúng ta đến muộn, Võ Đang sẽ gặp nguy hiểm. Con làm được chứ?"
Sau khi nghe thấy những lời đó, vẻ mặt của Chiêu Kiệt trở nên kỳ lạ.
"Có làm được hay không ư?"
"Đúng vậy!"
"Sư thúc nói cái gì thế?"
Chiêu Kiệt nhếch miệng cười rồi siết chặt Mai Hoa Kiếm. "Đừng để bị tụt lại phía sau đấy!"
Uỳnh!
Chiêu Kiệt giẫm vào mặt đất rồi lao về phía trước.
"Cút ra! Cút hết ra cho ta!"
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt tràn đầy tự tin, bùng cháy rực rỡ.
Nó bốc lửa và phát sáng.
●●●
"Hàng ngũ chúng ta bị phá vỡ rồi!"
"Chúng đang tiến lên núi, thưa Quân Sư!"
Vẻ mặt của các Đội Chủ trở nên tái nhợt.
Bọn họ đã bị kẻ địch nắm thóp. Dù có xử lý được chuyện đó thì vấn đề hiện tại vẫn là đội ngũ của Tà Bá Liên đang tản ra khắp nơi.
Lập lại trận thế ư?
Đó là điều không thế.
Bọn họ sao có thể truyền lệnh tới một số lượng lớn người đang tản ra ở một ngọn núi lớn đang bị bốc cháy như thế này chứ. Tình huống này không chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "khủng khiếp" khi mà bọn họ chỉ hành động với một mục tiêu duy nhất chính là tiêu diệt Võ Đang trong thời gian ngắn nhất có thể, nhưng bây giờ họ lại bị tấn công từ phía sau.
"Chúng....... chúng ta phải làm gì đó thôi ạ!"
"Mục tiêu của bọn chúng vẫn là Võ Đang. Chúng ta hãy tiêu diệt Võ Đang trước khi bọn chúng đến ạ."
"Nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ bị thiệt hại rất lớn. Mọi chuyện sau đó ngươi định xử lý thế nào?"
"Những người mất đi mục tiêu thì cũng sẽ mất chí khí chiến đấu! Bây giờ chúng ta phải đập tan chí khí của bọn họ!"
"Bọn chúng đã vào núi rồi thì chúng ta cũng không việc gì phải sợ cả. Ngọn núi đang cháy lớn thế này, bọn họ vào đây......."
"Im lặng......." "...."
Chỉ một lời thôi đã khiến các Đội Chủ đang trở nên hoảng loạn rơi vào im lặng.
Khác với bọn họ, Hỗ Gia Danh không có một chút dao động.
Hỗ Gia Danh theo dõi chuyển động của Thiên Hữu Minh một lúc rồi gật đầu.
"Rất giống với phong cách của Thiên Hữu Minh."
"Sao ạ?"
"Truyền lệnh cho ai có khả năng thì chặn đường tấn công của bọn chúng lại." "Chặn đường tấn công sao? Nhưng sao có thể......."
"Không cần lo điều đó."
Đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh chỉ vào Thiên Hữu Minh, sau đó hắn kéo thẳng một đường xuống dưới chân hắn.
"Một đường thẳng từ đó tới đây."
"...." "Bọn chúng là Thiên Hữu Minh. Là những người tuyệt đối không quay đầu lại. Bọn chúng sẽ đi theo một đường thẳng như thế."
"Nhưng....... nhưng mà mơ hồ như vậy thì......."
Điều này có thể không áp dụng đối với người thường, nhưng võ giả thì khác, đặc biệt là đối với Thiên Hữu Minh mà Hỗ Gia Danh biết.
"Nhưng mà Quân Sư! Để truyền lệnh vào lúc này cũng rất khó. Dù có truyền lệnh được thì cũng không đủ thời gian để ngăn chặn chúng kịp thời."
"Không quan trọng."
"Sao ạ?"
Hỗ Gia Danh quay người lại. Tên Đội Chủ kia ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình và cúi người.
"Thuộc hạ nhận lệnh."
"Mau thực hiện ngay đi!"
"Vâng!"
Hỗ Gia Danh nhìn theo bóng lưng của người kia một chút rồi lại quay người lại.
'Đầy khí thế nhỉ?'
Chỉ cần nhìn qua hắn cũng biết đám người kia đang phấn khích và tự tin đến mức nào. Bọn họ như vậy cũng phải. Đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh cảm thấy đau rát, không giống như lúc đối đầu với Võ Đang. Điều này không phải do hắn có ký ức tồi tệ với Thiên Hữu Minh. Mà bản thân sức mạnh của bọn họ chính là một mối đe dọa đối với Hỗ Gia Danh.
"Cũng tốt thôi. Nhưng mà....... các ngươi rồi sẽ sớm biết......."
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh trở nên sâu thẳm.
Một con cáo nhầm tưởng mình là hổ thì cuối cùng cũng sẽ biến thành trò hề và mất mạng.
Thiên Hữu Minh chính là con cáo đó.
"Lòng mong mỏi sao......."
Đầu ngón tay của Trường Nhất Tiếu mân mê ly rượu. Đó là một hành động bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu sao, thật khó để rời mắt khỏi hành động đó.
"Đúng là thú vị."
Trường Nhất Tiếu hơi ngả người về phía sau. Mặc dù ghế không có tựa lưng nhưng cảm giác như hắn đang ngồi tựa vào đó vậy.
"Chẳng phải đó là một chuyện kỳ lạ sao?"
".... Chuyện gì?" "Mong mỏi....... ngươi nói mong mỏi là một ý nghĩa khác của niềm tin sao? Nhưng nếu như vậy thì sự mong mỏi cũng có thể là tên gọi của một từ khác."
Trường Nhất Tiếu nhếch mép.
"Đó chính là sự khát khao."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Mong muốn một điều gì đó....... thế gian gọi nó là khát khao." "Thì sao?"
"Thì vậy mới kỳ lạ."
Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.
"Lũ Tà Phái lang băm gọi nghĩa vụ chính là trách nhiệm, đám người hiệp khách giỏi giang của Chính Phái lại gọi khát khao là mong mỏi."
"...."
"Cảm giác như....... ngược ngược nhỉ?"
Ánh mắt của Thanh Minh chùng xuống. "Ý ngươi là sao?"
"Haha! Đừng làm gương mặt đáng sợ như thế chứ. Bổn quân chỉ cảm thấy thú vị thôi mà."
Đột nhiên, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu trở nên lấp lánh.
Ánh mắt đó dường như đang chế giễu mọi thứ. Cả Võ Đang đang cố gắng bảo vệ ngọn núi đó, cả những võ giả của Tà Bá Liên đang đối đầu với bọn họ.
Thiên Hữu Minh đang cố gắng hết sức để cứu những người đó và Thanh Minh đang ở đây để ngăn chặn Trường Nhất Tiếu....... Không, có khi hắn còn chế giễu cả chính bản thân, người đang ngồi ở đây và cười như thế này.
"Tự dưng bổn quân lại nghĩ."
"Nghĩ gì?" "Nếu ngươi ngồi vào vị trí hiện tại của bổn quân, ngươi sẽ nói gì."
"...."
"Và nếu bổn quân ngồi vào vị trí của ngươi thì bổn quân sẽ nói gì? Có phải bổn quân cũng sẽ nói về tấm lòng hiệp nghĩa kệch cỡm đó không?"
Lời chế nhạo của Trường Nhất Tiếu lọt vào tai của Thanh Minh.
"Thế nào?"
"...."
"Chẳng phải rất thú vị sao?" Nụ cười của Trường Nhất Tiếu hiện rõ trong mắt của Thanh Minh.
●●●
"Xuyên thủng chúngggggg!"
Chiêu Kiệt rút kiếm lại rồi nhanh chóng vung kiếm một lần nữa. Trong mắt hắn hiện ra Bạch Thiên và những người khác đang mở đường.
"Tránh ra cho ta!"
Phốc!
Võ giả của Tà Bá Liên ngạc nhiên trước kiếm khí nên tản ra hai bên, con đường phía trước được mở ra.
"Được rồi. Mọi chuyện vẫn theo kế hoạch......."
Chiêu Kiệt đang chạy về phía trước thì bỗng dưng giật mình rồi quay đầu lại. Các võ giả Tà Bá Liên bị đẩy về hai bên của các thành viên bổn đường đang thu hẹp khoảng cách lại.
"Đi tiếp! Cứ đi tiếp đi!"
Chiêu Kiệt hét lên rồi quay hẳn người lại.
Nếu là Chiêu Kiệt của khi xưa, hắn sẽ hào hứng chạy về phía trước ngay khi con đường được mở ra. Nhưng Chiêu Kiệt của lúc này hoàn toàn khác với lúc trước.
"Mau cút đi lũ khốn!"
Xoẹt! Đường kiếm của hắn hoàn toàn khác với trước đây. Đường kiếm được vung rộng hơn theo chiều ngang. Một kiếm thức không dùng để xuyên thủng kẻ thù mà để đe dọa bọn chúng nhằm đẩy lùi bọn chúng ra xa.
Tuy đường kiếm gượng gạo như khi mặc một bộ y phục không phù hợp với bản thân, nhưng sức mạnh mà nó tỏa ra vẫn là vô đối.
'Nghĩ đi! Suy nghĩ nữa đi!'
Từ trước tới nay, hắn chỉ cần xông pha phía trước, các sư huynh đệ ở phía sau sẽ tự biết mà xử lý. Nhưng những người ở nơi này lại không thể hiểu và hòa hợp theo ý của hắn như những huynh đệ của hắn được. Vậy nên hắn đành phải đảm nhận cả vai trò của bọn họ.
Nhưng.......
"Chúng ta đang đi đâu vậy, Phó Đường Chủ?" "Chúng ta chỉ cần đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn là được sao?"
"Chúng....... chúng ta phải đi theo hướng nào đây ạ?"
"Hể?"
Chiêu Kiệt quay đầu lại.
"Gì....... gì vậy?"
Những người ở tuyến đầu đang rẽ ra. Một số người thì chạy theo Bạch Thiên, một số người lại chạy theo hướng về đỉnh núi. Những người theo sau bọn họ cũng trở nên bối rối.
"Phải....... phải đi theo Bạch Thiên sư thúc chứ sao? Ý ta là Quyền Chưởng Môn Nhân ấy!" "Đáng ra Phó Đường Chủ phải nói sớm hơn chứ?"
"Hả?"
Đôi mắt Chiêu Kiệt dao động. Hắn chưa nói với họ sao?
Nhưng mà không nói cũng có sao. Chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên à?
"Đi....... đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân ấy! Nhanh nhanh cái chân lên."
Chiêu Kiệt hét lớn. Nhưng tiếng hét của hắn đã bị chôn vùi vào tiếng hỗn loạn nơi chiến trường nên không thể truyền đi đúng cách được.
Nội tâm Chiêu Kiệt trở nên mâu thuẫn. 'Ta có nên quay lại dẫn đầu không? Vậy còn phía sau này thì sao đây?'
Khi xuyên thủng qua được hàng ngũ của kẻ địch thì chắc chắn kẻ địch sẽ đuổi theo phía sau bọn họ. Hắn cũng đâu thể cắm đầu cắm cổ chạy mà bỏ mặc phía sau được.
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt dừng lại, đám người Tà Bá Liên cũng để mắt đến điều đó, bọn chúng ngay lập tức lao về Chiêu Kiệt một cách hung bạo.
"Khoan....... khoan đã......." Chiêu Kiệt định vung kiếm để đối đầu với kẻ thù thì có ai đó bước tới và tung ra nhất kích. Chiêu Kiệt giật mình.
Vù vù vù!
Quyền kình tỏakim quang quét sạch đám người Tà Bá Liên, đẩy lùi chúng về phía sau. Quyền kích mạnh mẽ khiến Chiêu Kiệt chỉ nhìn thấy thôi cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"A Di Đà Phật. Chiêu Kiệt thí chủ, đã làm thí chủ ngạc nhiên rồi......."
"Ặc! Tiểu sư phụ lao vào đột ngột như thế thì ta biết phải làm sao đây? Nếu không kịp nhìn thấy cái đầu bóng loáng của tiểu sư phụ thì ta đã đâm vào người tiểu sư phụ rồi đấy!"
"...."
Tuệ Nhiên nhìn Chiêu Kiệt với gương mặt méo mó. ".... Phía sau này giao lại cho tiểu tăng, thí chủ đi đi."
"Hả?"
Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên.
Uỳnh!
Một kiếm kích khổng lồ tựa như một tảng đá lao thẳng về đám người đang chuẩn bị đuổi theo bọn họ.
"Không ngờ Chiêu Kiệt đạo trưởng lại ở sau thế này kia đấy. Xem ra phụ thân ta nói đúng, những người dù trông hơi lấc cấc nhưng một ngày nào đó cũng sẽ trưởng thành."
".... Ý của Tiểu Gia Chủ là sao?" "Chiêu Kiệt đạo trưởng hãy đi đi! Đạo trưởng còn có việc phải làm mà!"
"À, đúng rồi nhỉ!"
Hắn quay người rồi chạy về phía trước.
"Vậy phía sau này giao lại cho hai người."
"Vâng!"
Nam Cung Độ Huy nhếch miệng cười khi thấy Chiêu Kiệt nhanh chóng tăng tốc chạy về phía trước.
"Nam Cung thí chủ." "Có chuyện gì?"
"Phụ thân của thí chủ đã nói vậy thật sao?"
"Không. Chỉ là định nói như vậy thôi."
"...."
"Có vấn đề gì sao?"
"A Di Đà Phật....... không có gì đâu."
Tuệ Nhiên mỉm cười. Nếu là một người như Chiêu Kiệt thì....... chắc sẽ không sao đâu nhỉ. "Điều đó không hẳn là sai. Chỉ là tiểu tăng có chút bất ngờ mà thôi."
"Ta cũng vậy."
Quả nhiên con người thay đổi tùy hoàn cảnh quả không sai. Không ai ngờ một người như Chiêu Kiệt lại có thể nghĩ đến phía sau hắn cả. Nhưng bọn họ đoán đó không phải là điều mà Chiêu Kiệt có thể làm tốt.
"Vậy chúng ta cũng vào việc thôi."
"Được."
Tuệ Nhiên và Nam Cung Độ Huy dồn nội lực. Đầu tiên, bọn họ phải dập tắt ý chí muốn truy đuổi của kẻ địch. Đó là điều bọn họ phải làm để dẫn dắt bổn đường. Đồng thời, đó cũng là việc mà bọn họ có thể làm tốt nhất. ●●●
"Sư thúc! Sư huynh!"
"Tên ngốc này! Sao lại muộn thế hả?"
"Sao đệ lại đến muốn thế! Chuyện như thế này đệ làm suốt còn gì!"
Chiêu Kiệt làm mặt vẻ oan ức. Hắn đã phải chạy với vô số suy nghĩ trong đầu, vậy mà những người này lại chẳng hiểu gì cả.
"Đi lên phía trước đi!"
"Sao ạ?" "Xuyên thủng tuyến đầu của chúng!"
"Sao ạ?"
"Ôi tiểu tử này! Còn sao với trăng cái gì hả?!"
Bạch Thiên và Nhuận Tông đồng thời chỉ về phía đỉnh núi. Chính xác là Bạch Nhan Nham.
"Ở nơi đó!"
"Trên đó!"
"...." "Leo thẳng lên đó đi. Đừng kéo dài thời gian nữa."
"Hãy thổi bay tất cả những gì mà con nhìn thấy!"
"Ớ? Nhưng sao lại là con? Chẳng phải mấy người kia lo hết rồi ạ?"
Chiêu Kiệt nhìn về phía trước, Lưu Lê Tuyết và Tần Kim Long đang nghiền nát kẻ thù ở tuyến đầu.
"Đừng ngần ngại!"
Bạch Thiên và Nhuận Tông nắm lấy vai của Chiêu Kiệt rồi từ từ đẩy hắn về phía trước. Bạch Thiên nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
"Nhiệm vụ của con chính là xuyên thủng tuyến đầu của chúng. Không ai có thể làm việc này tốt hơn con cả." "...."
"Nếu chúng ta đến muộn, Võ Đang sẽ gặp nguy hiểm. Con làm được chứ?"
Sau khi nghe thấy những lời đó, vẻ mặt của Chiêu Kiệt trở nên kỳ lạ.
"Có làm được hay không ư?"
"Đúng vậy!"
"Sư thúc nói cái gì thế?"
Chiêu Kiệt nhếch miệng cười rồi siết chặt Mai Hoa Kiếm. "Đừng để bị tụt lại phía sau đấy!"
Uỳnh!
Chiêu Kiệt giẫm vào mặt đất rồi lao về phía trước.
"Cút ra! Cút hết ra cho ta!"
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt tràn đầy tự tin, bùng cháy rực rỡ.
Nó bốc lửa và phát sáng.
●●●
"Hàng ngũ chúng ta bị phá vỡ rồi!"
"Chúng đang tiến lên núi, thưa Quân Sư!"
Vẻ mặt của các Đội Chủ trở nên tái nhợt.
Bọn họ đã bị kẻ địch nắm thóp. Dù có xử lý được chuyện đó thì vấn đề hiện tại vẫn là đội ngũ của Tà Bá Liên đang tản ra khắp nơi.
Lập lại trận thế ư?
Đó là điều không thế.
Bọn họ sao có thể truyền lệnh tới một số lượng lớn người đang tản ra ở một ngọn núi lớn đang bị bốc cháy như thế này chứ. Tình huống này không chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "khủng khiếp" khi mà bọn họ chỉ hành động với một mục tiêu duy nhất chính là tiêu diệt Võ Đang trong thời gian ngắn nhất có thể, nhưng bây giờ họ lại bị tấn công từ phía sau.
"Chúng....... chúng ta phải làm gì đó thôi ạ!"
"Mục tiêu của bọn chúng vẫn là Võ Đang. Chúng ta hãy tiêu diệt Võ Đang trước khi bọn chúng đến ạ."
"Nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ bị thiệt hại rất lớn. Mọi chuyện sau đó ngươi định xử lý thế nào?"
"Những người mất đi mục tiêu thì cũng sẽ mất chí khí chiến đấu! Bây giờ chúng ta phải đập tan chí khí của bọn họ!"
"Bọn chúng đã vào núi rồi thì chúng ta cũng không việc gì phải sợ cả. Ngọn núi đang cháy lớn thế này, bọn họ vào đây......."
"Im lặng......." "...."
Chỉ một lời thôi đã khiến các Đội Chủ đang trở nên hoảng loạn rơi vào im lặng.
Khác với bọn họ, Hỗ Gia Danh không có một chút dao động.
Hỗ Gia Danh theo dõi chuyển động của Thiên Hữu Minh một lúc rồi gật đầu.
"Rất giống với phong cách của Thiên Hữu Minh."
"Sao ạ?"
"Truyền lệnh cho ai có khả năng thì chặn đường tấn công của bọn chúng lại." "Chặn đường tấn công sao? Nhưng sao có thể......."
"Không cần lo điều đó."
Đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh chỉ vào Thiên Hữu Minh, sau đó hắn kéo thẳng một đường xuống dưới chân hắn.
"Một đường thẳng từ đó tới đây."
"...." "Bọn chúng là Thiên Hữu Minh. Là những người tuyệt đối không quay đầu lại. Bọn chúng sẽ đi theo một đường thẳng như thế."
"Nhưng....... nhưng mà mơ hồ như vậy thì......."
Điều này có thể không áp dụng đối với người thường, nhưng võ giả thì khác, đặc biệt là đối với Thiên Hữu Minh mà Hỗ Gia Danh biết.
"Nhưng mà Quân Sư! Để truyền lệnh vào lúc này cũng rất khó. Dù có truyền lệnh được thì cũng không đủ thời gian để ngăn chặn chúng kịp thời."
"Không quan trọng."
"Sao ạ?"
Hỗ Gia Danh quay người lại. Tên Đội Chủ kia ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình và cúi người.
"Thuộc hạ nhận lệnh."
"Mau thực hiện ngay đi!"
"Vâng!"
Hỗ Gia Danh nhìn theo bóng lưng của người kia một chút rồi lại quay người lại.
'Đầy khí thế nhỉ?'
Chỉ cần nhìn qua hắn cũng biết đám người kia đang phấn khích và tự tin đến mức nào. Bọn họ như vậy cũng phải. Đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh cảm thấy đau rát, không giống như lúc đối đầu với Võ Đang. Điều này không phải do hắn có ký ức tồi tệ với Thiên Hữu Minh. Mà bản thân sức mạnh của bọn họ chính là một mối đe dọa đối với Hỗ Gia Danh.
"Cũng tốt thôi. Nhưng mà....... các ngươi rồi sẽ sớm biết......."
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh trở nên sâu thẳm.
Một con cáo nhầm tưởng mình là hổ thì cuối cùng cũng sẽ biến thành trò hề và mất mạng.
Thiên Hữu Minh chính là con cáo đó.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com