RoTruyen.Com

Hoan Elinaib Lost In The Woods

Cuối cùng thì Naib cũng chuyển vào hang đá như mong muốn. Eli gần như làm hết tất cả, Naib bay bay chơi vậy chứ cả buổi đều ôm cú nhỏ. Còn kêu rầm rì như nói chuyện với nó.

Tất nhiên không phải Naib lười đâu, tại Eli nhiệt tình quá đó. Cậu ta muốn thiết kế lại cái tổ của anh, mà anh lại không hiểu được mấy thứ phức tạp, đành chỉ địa điểm hang cho cậu rồi mặc người làm gì thì làm.

Lại nói thêm, sau khi bị chiếc vòng của thợ săn đả kích thì Lunar đau lòng cảm thấy Naib đeo nó hợp chết được. Cậu không lấy nó ra nữa, nhưng đưa cho anh một cái lắc tay. Hai viên thạch anh Eli tặng hồi trước được đính lên đó, ít nhất Naib sẽ không sợ bị rớt đồ nữa.

Thời gian rảnh của Eli không có nhiều, thế mà đành tất cả cho Naib. Hầu như ngày nào cậu ta cũng dính lấy anh, dạy học, đi chơi hay kiếm đồ ăn đều có nhau.

Naib bây giờ nói tiếng tốt hơn nhiều, tính cách bộc lộ cũng rõ ràng hẳn. Dũng cảm, ưa mạo hiểm, yêu thương động vật nhỏ (muốn bắt?) và thích khen người khác. Mỗi lần Eli hoặc cú nhỏ làm tốt điều gì đều khen.

Mấy câu đơn giản như: 'giỏi quá', 'làm tốt lắm', 'tuyệt nhỉ',... Khiến cho Eli, người nghe hàng nghìn lời tâng bốc hoa mĩ cũng phải vừa ngượng đỏ cả mặt vừa hưng phấn đến vui vẻ.

Quả nhiên được người yêu khen vẫn là tốt nhất mà. Eli yên lặng suy nghĩ.

Lúc Lunar đang tràn ngập hạnh phúc thì phía vị thợ săn ấy bắt đầu nghĩ rằng hắn bị mộng du mới gặp được bạch ưng.

Hắn tìm cũng gần một tháng rồi, kết quả vẫn chỉ có một, không thấy.

Một cọng lông cũng không thấy.

Cứ nhớ tới Naib thì trong lòng hắn nghẹn lại, không còn vui sướng như lúc đầu nữa. Eli nhớ anh, hắn chưa bao giờ biết cảm xúc tương tư là gì cho đến khi nhìn thấy anh.

Eli đã nghi ngờ cả bản thân mình, hắn một nửa cho rằng đó chỉ là giấc mộng ngu ngốc mà bản thân tưởng tượng ra, một nửa đặt tất cả niềm tin rằng hắn có thể gặp lại bạch ưng lần nữa.

Những món quà mà hắn để dành ra ngày càng nhiều thêm, không biết tới khi nào mới trao gửi đi được.

Người trong tộc của Eli thi thoảng lại thấy vị thợ săn đáng kính ngồi ngẩn ra khi đang khắc họa tiết cho mấy cái răng nanh, ánh mắt buồn đảm ạm.

...

"Hôm nay chỉ mình ta đi thôi, người không cần phải theo đâu."

Eli nói với con cú của mình, dặn nó ở lại rồi đi mất luôn.

Thực ra tâm trạng hắn hôm nay hơi tệ, cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng buổi tìm kiếm này coi như để hắn đi xả giận.

Hắn muốn ở một mình để ổn định cảm xúc.

Nhiệt độ đã xuống thấp, người bình thường đều phải mặc thêm quần áo cho đỡ lạnh. Eli vẫn với bộ áo đen dài nhưng mỏng manh mà giẫm bước lên gió, nhẹ nhàng như đi dạo vậy.

"Xem ra mùa đông năm nay sẽ lạnh đây."

Eli cảm thán một chút, trong đầu tính cách để lo cho bộ tộc qua kiểu thời tiết khắc nghiệt này.

Thức ăn săn được khá nhiều, chắc chắn đủ qua mùa đông. Lúa mì từ mùa thu hoạch cũng được chế biến thành bánh mì hoặc lương khô, không cần lo không đủ lương thực. Da thú làm đồ đầy đủ, chất lượng tốt. Củi lửa có, mỗi nhà đều dự trữ cả đống.

Vấn đề sinh tồn không phải bận tâm nữa. Eli hơi thả lỏng, xong đột nhiên lại nhớ tới Naib.

Đúng rồi.

Hay là anh ta di cư, sau đó hắn không thấy nữa.

Ý nghĩ này sáng lên trong tích tắc, hắn còn chẳng biết rằng mình đã nở nụ cười ngay lúc đấy.

Vậy phải chờ mùa xuân sang anh ta mới trở lại sao?

Eli nghiêm túc nghiền ngẫm vấn đề này.

Thế thì lâu lắm đây, hắn lại trở nên buồn phiền.

Khoan đã, cũng có thể là tên 'Eli' kia giấu người đi rồi thì sao? Bởi vì cậu ta phát hiện con ưng nhà mình bị người khác câu kéo nên không cho ra ngoài đi chơi nữa.

Thợ săn bình thường mặt than, không ngờ tới phương diện này còn có thể bổ não được như vậy.

Hắn lo lắng. Hắn có nên băng qua rừng để nhìn qua một lần không?

Eli bay trong đêm tối một cách vô định, đi tới cái hang động giữa rừng lúc nào không hay.

"Cái này..."

Eli nhận ra nó, bên trong còn có một dungeon nữa.

Hắn đã từng vào cái dungeon đó cùng cú của mình, trải qua thử thách để nhận sức mạnh chân chính thuộc về cả hai.

Về sau hắn không tới đây thêm lần nào.

Nhìn từ trên cao xuống quả nhiên khác biệt nhỉ, Eli hồi tưởng lại quá khứ. Nhưng vẫn là cái dungeon hai cửa ngày xưa thôi...

Ơ...

Hai cửa?

Vị thợ săn giật mình phát hiện.

Từ trước giờ hắn đều nghĩ là cửa mình vào là cái duy nhất chứ. Hoá ra là hai cửa đối xứng nhau sao?

Hay cửa mới xuất hiện?

Không, không phải, hắn không còn cảm nhận được nguồn năng lực bên trong. Có lẽ ai đó đã thừa kế nó rồi, giống như hắn vậy.

Tên Eli còn lại phải không?

Thế mới có thể giải thích vì sao cậu ta lại có điểm tương tự hắn...

Một quãng thời gian ngắn ngủi mà hắn nhận ra quá nhiều điều. Eli tiếp tục bay vòng quanh hang đá để tìm xem mình có bỏ xót thứ gì không.

Đây là quyết định đúng đắn, bởi sau khi tìm kiếm một lúc, Eli thấy thêm một cửa hang ở trên cao.

Cái cửa rất nhỏ, chỉ khoảng một mét hơn thôi, lại bị núi đá ghồ ghề che khuất đi như cố gắng cất giấu nó.

Hôm nay có quá đủ bất ngờ, hắn nghĩ thêm một chút nữa cũng không sao, liền cẩn thận đáp xuống đó. Hắn không sợ nguy hiểm, năng lực của hắn rất mạnh, kĩ năng chiến đấu được chui rèn đến rắn như sắt thép.

Vừa vào hang, Eli đã cảm nhận được một nguồn năng lượng ít ỏi tỏa ra từ nơi đây. Nó mỏng manh lắm, nên Eli không thể nhận thấy từ xa được.

Cái hang này cũng khá sâu, trần đá cao. Hắn chậm dãi quan sát xung quanh.

Những cột đá to lớn, và cả những măng đá, nhũ đá đều tỏa ra một thứ ánh sáng xanh dịu mát. Nhưng hắn không để tâm lắm, cái mà hắn chú ý là các văn phù khắc ngầm trong đá, chúng như đang nói lên một câu chuyện...

Eli ngẩn người đọc dịch chúng.

"Thịch..."

Trái tim hắn đột nhiên nhảy lên lo sợ.

Hắn đang lo sợ, câu chuyện trên vách đá sắp có hồi kết rồi.

Kết thúc cho một con bạch ưng vô tình rơi vào đây hai chục năm trước...

(Tbc)

_______________



Ah, Drama is coming....

Hihi, yêu mọi người nạ, nếu thấy hay thì tặng tui 1 sao nha 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com