Hoan Song Tham Thanh Thu Kiem Senn
Chương 5: Vô Danh Kiếm
•●○●○●○●○•
Cách Thanh Tĩnh phong hai trăm dặm về phía Nam, có một khu chợ giành cho người tu tiên tên là Kì Sơn trấn. Chuyên bán những thứ chỉ có thể mua bằng linh thạch.
Bạch y nhân đang cầm quạt phe phẩy kia bỗng dừng lại trước một tiệm bán trang sức, trông có phần cũ kĩ, xấu xí nhưng kì thực công lực nó mang lại rất kinh khủng. Nữ đệ tử đi bên cạnh bạch y nhân nọ ló đầu ra, chớp chớp mắt nhìn y dò hỏi. Thấy y gật đầu chấp thuận thì mừng rỡ đến gần sạp bắt đầu chọn lựa. Nữ đệ tử chọn được một cái trâm có tướng mạo đẹp nhất, khá hài lòng tự cài lên tóc mình. Quay sang nhìn bạch y nhân kia mỉm cười: "Sư tôn, sư tôn, Anh Anh có đẹp không?"Nữ đệ tử nọ chính là Ninh Anh Anh, và đương nhiên bạch y nhân được nàng gọi là sư tôn chính là Thẩm Thanh Thu. Hai sư đồ họ hôm nay có việc xuống núi, cũng tiện thể dắt nhau đi chơi a!Thẩm Thanh Thu khẽ lắc đầu, cái trâm đó có đính viên tinh thạch màu tím có hơi đục, cài lên tóc liền không hợp với bộ quần áo màu xanh nhạt nàng đang mặc. Vả lại tác dụng của viên linh thạch tím ấy không tốt cho nàng. Thẩm Thanh Thu hơi hé mắt nhìn xuống, đưa tay chọn một cái trâm khác, kiểu dáng hơi thô và có màu vàng. "Vẫn là cái này hợp hơn!"Ninh Anh Anh nhìn họa tiết hoa lá đơn giản trên đó thì chu môi bất mãn. Cái này...thôi sư tôn người lấy đi. Thẩm Thanh Thu "hừ" một tiếng, giắt chiếc phiến bên hông, đưa tay gỡ cái trâm yêu thích của nàng xuống thay vào cái mà y đang cầm. Ông chủ tiệm nheo mắt, khẽ gật đầu. Cái trâm tím kia giá chỉ có hai trăm viên linh thạch sơ cấp. Còn cái trâm màu vàng đến tận năm trăm viên linh thạch trung cấp. Nhìn bộ dáng của y không phải chỉ là vì thấy nó hợp thì lấy, rõ ràng là vì muốn tu bổ cho cô nương kia. Thẩm Thanh Thu đưa cho ông ta một túi thơm chứa đủ số linh thạch cần đưa. Gật đầu với ông một cái rồi đưa cô nàng kia đi thêm vài nơi nữa. Ninh Anh Anh là lần đầu tới đây nên cái gì đối với nàng cũng đều mới lạ, thấy chỗ nào hay cũng muốn ghé lại. May là có sư tôn đi cùng, chứ không thì chẳng biết bây giờ nàng đang tấp bờ tấp bụi ở đâu. Đi qua một nơi kín cổng cao tường nằm ở trung tâm Kì Sơn trấn, nàng kéo ống tay áo Thẩm Thanh Thu chỉ trỏ: "Sư tôn, nơi này là cung điện?"Thẩm Thanh Thu lắc đầu, đây là nơi bán đấu giá a. Giờ Ngọ, cũng tức là giữa trưa sẽ mở cửa đó nha. Ninh Anh Anh mắt sáng rỡ: "Bây giờ cũng sắp giữa trưa rồi, sư tôn, chúng ta ghé lại một chút đi!"Thẩm Thanh Thu thở dài, nàng thực tình là bị chiều thành tính mà. Để vào được sân đấu giá buộc phải mua vé, đối với các tu sĩ công lực từ tầng mười trở xuống chỉ có thể mua vé vào đứng xem, muốn vật gì thì hét to giá đến khàn cả giọng. Thẩm Thanh Thu thì khác nha, y là cao thủ cấp bậc tông sư, chỗ ngồi đương nhiên là chu đáo hơn. Giá cả hai loại vé đều như nhau, quan trọng là đẳng cấp thôi. Hai người mặc áo xám dẫn Thẩm Thanh Thu và Ninh Anh Anh lên tầng ba. Chỗ ngồi quả thực là chu đáo hơn đám tu sĩ dưới kia. Bàn ghế đầy đủ, trên bàn còn có cả một bình rượu, vài cái chén con và một quả cầu trong suốt có thể truyền xuống chỗ người đứng ra bán đấu giá vật phẩm. Nhĩ lực người tu tiên đương nhiên không hề kém, ngồi tận tầng ba vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng người bán đấu giá giới thiệu. Vật phẩm đầu tiên là một cái chén ngọc, nghe bảo là do chính tay Ma tôn làm để tặng ái nhân, giá khởi điểm chưa tới một ngàn linh thạch. Vì cái chén.....nó xấu quá trời, vả lại ngoài đem về trưng bày ra thì chẳng còn làm được cái gì. Chỉ có mấy tên nhà ở mỏ linh thạch mới phung phí mua về thôi. Vật phẩm thứ hai là khôi lỗi phù của sư tổ Thanh Hà phái làm ra. Giá khởi điểm thật khá cao. Bây giờ mới thấy có thứ ích lợi. Cứ vậy vật thứ ba, thứ tư được bày ra và được mua với giá trên trời. Tất cả đều từ Thanh Hà phái. Môn phái nọ chuyên nghiên cứu về luyện khí, đồ vật làm ra chủ yếu phục vụ cho các tu sĩ. "Vật phẩm thứ năm...." những người mặc áo xám đem một túi vải đen lên, cực kì trịnh trọng mở ra, để lộ một thanh kiếm chói lóa. Nhất thời khiến tất cả những người đứng xem đều phải hô toáng lên "Vô Danh kiếm!!!"Ninh Anh Anh nhón chân, nghiêng người nhìn xuống khán đài, thấy thanh thần khí kia quá mức xinh đẹp, cứ như thanh Tu Nhã kiếm của sư tôn vậy. Bèn kéo vạt áo Thẩm Thanh Thu nói: "Sư tôn, hay là chúng ta mua cái này đi! Minh Phàm sư huynh vẫn chưa có kiếm mà!"Thẩm Thanh Thu nhấp một ngụm rượu, hơi nhếch mép bảo nàng: "Anh Anh, thứ này không nên mua!"Ninh Anh Anh ỉu xìu, cái này không nên mua, cái kia không được mua. Nàng ấm ức: "Sư tôn, người hết thương đứa đồ đệ này rồi!"Hình như ta chiều ngươi quá nên ngươi hư phải không? Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn túi thơm bên hông, rồi lại nhìn số linh thạch mang theo. Con mẹ nó, ai ngu lắm mới đi thương con bé này!Bên dưới kia, số linh thạch trả cho thanh kiếm không tên nọ đã là năm ngàn viên linh thạch. "Năm ngàn viên linh thạch lần thứ nhất, năm ngàn viên linh thạch lần thứ hai.... Sáu ngàn viên linh thạch!"Một cái giá trên trời. Thẩm Thanh Thu bỏ tay ra khỏi quả cầu trong suốt, khóc không ra nước mắt. Tất cả đám tu sĩ bên dưới đều im phăng phắc. Bỗng bên dưới có người hô lên: "Sáu ngàn năm trăm viên!"Thẩm Thanh Thu tính từ bỏ lại đụng phải ánh mắt cầu xin của Ninh Anh Anh, lại phải đặt tay lên quả cầu trong suốt kia. "Bảy ngàn viên linh thạch!"Cháy túi theo đúng nghĩa. Hai người áo xám đem bảo vật đến chỗ, một người giao vật một người nhận linh thạch. Thẩm Thanh Thu cầm thanh kiếm trên tay, có hơi nặng, bề ngang lưỡi kiếm khá rộng. Quả là phù hợp với một tên "cao to" như Minh Phàm. Quan trọng là có thể toàn mạng mang nó về giao cho hắn hay không? Nào có thứ tự dưng được mua với giá đắt đỏ? Vô Danh kiếm này tương truyền đã trải qua ba đời chủ nhân, tham gia vào năm cuộc chiến lớn đẫm máu ở giang hồ, chứa biết bao nhiêu là oán khí. Nói chung tuy không sánh bằng Tâm Ma kiếm hay Kỳ Anh kiếm, nhưng đây cũng đã là một thanh lợi khí đáng giá rồi. Ninh Anh Anh hoảng hồn, không nghĩ đây là một trong Tam kiếm đoạn trường, nổi danh bậc nhất thiên hạ. Thẩm Thanh Thu thở dài, biết vậy mình nên nói chuyện này với nàng sớm hơn. Nhưng bây giờ đã lỡ mua rồi. Nào thể trả. Thẩm Thanh Thu quấn vải đen quanh thân kiếm, đeo nó trên lưng, mở cửa sổ phòng đấu giá dự định trực tiếp đem Ninh Anh Anh tẩu thoát từ tầng ba. Ninh Anh Anh ớn lạnh hỏi lại: "Nó cao lắm đó sư tôn, người chắc chứ!"Thẩm Thanh Thu đặt một chân lên thành cửa sổ nhìn xuống.Chả là cái thá gì! Y bế ngang Ninh Anh Anh, đôi mắt xanh lúc này thể hiện một sự kiên quyết hiếm thấy. Chân còn lại bước lên thành cửa sổ, Ninh Anh Anh nắm chặt vạt áo Thẩm Thanh Thu, lòng sợ y đứng không vững sẽ bị ngã xuống. Nào ngờ y.....tự mình ôm nàng nhảy xuống. Ninh Anh Anh muốn khóc thét a. Thẩm Thanh Thu vững vàng đáp xuống thân kiếm Tu Nhã, đem nàng nhanh chóng trở về Thanh Tĩnh phong, trong tay có bảo vật thì khó sống hơn Ninh Anh Anh nghĩ đó. Nhưng nếu nàng đã muốn đem nó về cho đại sư huynh, Thẩm Thanh Thu rất muốn tuân theo. Có gì không thể chứ?Nhưng đi được giữa chừng thì họ đã bị chặn lại. Đúng là cái thứ mang xui xẻo. Ninh Anh Anh thật muốn đâm chết cái đứa đã đòi mua thanh kiếm không tên kia a. Phía kia gồm ba người, y phục đen trắng xen kẽ, chính là người của Thanh Hà phái. Thẩm Thanh Thu ôm Ninh Anh Anh đáp xuống đất, nếu xảy ra giao tranh nàng vẫn có thể chạy tìm chỗ trốn, ba người kia liền thuận thế đáp xuống đất theo. Kì thực Thẩm Thanh Thu từ hôm bị trọng thương tới nay vẫn luôn an nhàn, cũng hơi bị ngứa ngáy tay chân. Y bây giờ không ngán bố con thằng nào nha!Một người bên phía kia bước ra, giọng nói cực kì lễ độ: "Vị cao nhân này liệu có thể nhường lại cho chúng ta thanh kiếm kia được không? Chúng ta sẽ đưa ra bảy ngàn năm trăm viên linh thạch!"Nực cười, thế ban nãy sao không hét giá đi, ra đến đây cướp còn muốn trao đổi. Lôi thôi chết!Thẩm Thanh Thu mở chiếc phiến bên hông ra phe phẩy, tỏ vẻ không quan tâm khiến ai kia tức chết. Một tên khác kéo người kia xuống, giọng ra điệu bực bội nói: "Ngươi còn muốn cùng hắn nói chuyện, rõ ràng hắn là cái kiểu coi trời bằng vung. Nói chuyện đương nhiên phải sài nắm đấm. "Ngự được kiếm, hẳn đã là tu sĩ tầng thứ tám trở lên. Thẩm Thanh Thu che miệng bật cười, không biết ai mới là người coi trời bằng vung đây. "Phi phi phi" Ninh Anh Anh bỗng ló đầu ra "Các ngươi liệu có biết sư tôn ta là ai không hả? Có nghe tới cái danh Tu Nhã kiếm chưa? Ha hả? Rốt cuộc ai mới là người coi trời bằng vung vậy hả?"Ninh Anh Anh quả thực đã nói ra tiếng lòng của y a. Nhưng ngươi cũng đừng nên thẳng thắn như vậy chứ, chừa cho người ta chút mặt mũi đi. Ba tu sĩ kia có chút giật mình, mặt mày tái xanh, không nghĩ mình lại đụng phải cao thủ có tính tình không tốt này. Ba người vội cúi đầu tạ tội, rồi ngự kiếm bỏ đi mất hút. Ơ, vẫn chưa đánh mà!Thẩm Thanh Thu tiếc a!Hay là kêu sư tôn các ngươi tới đây đấu với ta một chút đi! Ể, đi luôn rồi!Ninh Anh Anh tưởng mình vừa lập được công lớn thì vênh váo. Bị Thẩm Thanh Thu cốc cho một cái vào đầu: "Về sẽ đánh ngươi!""Sư tôn quá đáng a! Ta đã làm gì đâu?"Còn dám bảo không làm gì? Thẩm Thanh Thu cất Tu Nhã đi, không thèm ngự kiếm nữa. Hai người đi bộ tới Song Hồ trấn, qua khu nhộn nhịp đông đúc này là tới Thanh Tĩnh phong rồi. Ninh Anh Anh đi giữa chừng thì reo lên: "Đại sư huynh, huynh ở đấy làm gì?"Minh Phàm đứng ở sạp bên đường chăm chú đọc, bị kêu thì hết hồn chim én a. Ninh Anh Anh vừa tới gần hắn thì vội che mắt lại: "Nổi mụn lẹo mất a! Huynh đang đọc cái gì vậy?"Thẩm Thanh Thu lấy làm lạ, tới gần xem thử. Tên súc sinh này, ngang nhiên dám mua Long Dương đồ để đọc. Thẩm Thanh Thu đen mặt. Nếu ban nãy còn muốn vui vẻ đưa hắn thanh kiếm này thì bây giờ đã hoàn toàn sạch bách. Hai mắt y mở lớn, hình như quá sức chịu đựng nên tay chân y đồng loạt đều run rẩy. Tựa như muốn xé xác Minh Phàm ra làm đôi. Minh Phàm co quắp người lại, không biết nên nói thế nào. Hắn nào phải muốn đọc mấy thứ đồi trụy này....chỉ là khi đọc thứ này hắn được cộng rất nhiều điểm. Chỉ số thông minh của hắn đã là 2500 rồi nè. Thấy chưa?Thẩm Thanh Thu bỗng dưng nhìn hắn mỉm cười."Cũng hay, ta đang ngứa tay!"Ủa???Sư tôn, người có lộn hong?Theo hệ thống thì người sẽ bảo vệ ta mà???Ninh Anh Anh bồi thêm một câu: "Chơi dại thì chịu!"Sư muội đáng đồng tiền bát gạo nhất mà Minh Phàm từng biết. Sau đó, à, không còn sau đó!Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com