Hoang Tu Be Cua Toi The Little Prince Of Mine
Lưu ý: Truyện không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyen2u.net hay truyenwikiz.com, toàn bộ các website Việt Nam có đăng tải truyện của mình-Alph16 đều là ăn cắp và reup trái phép. Bạn đọc có tâm thì hãy chỉ đọc tại Wattpad để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của tác giả, cũng như là những đứa con tinh thần của cộng đồng writer tại Việt Nam.
-Anh gì đó ơi!
-Gì thế em? - Tôi hỏi.
-Thật ra... - Hải ngập ngừng - Em chỉ muốn cảm ơn anh chuyện sáng hôm qua...
-Chuyện nào cơ? - Tôi ngạc nhiên, rồi vỡ lẽ, cười xòa - À! Chuyện đó... có gì đâu!
-Với anh có thể chỉ là việc cỏn con chẳng đáng nhắc đến, nhưng điều đó lại rất quan trọng với em! - Hải cúi đầu, nói nhỏ - Vì từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên ngăn người khác không chọc em là... bê đê nữa!
Tôi có cảm giác khó khăn lắm em mới thốt ra được từ "bê đê". Nỗi xót xa, đau nhói chợt dâng lên trong lòng tôi khi nghe em nói câu ấy. Em không phải là người cảm ơn, mà chính tôi mới là kẻ phải xin lỗi vì hôm qua tôi cũng đã cười hùa với lũ bạn. Hai đứa cứ đứng đấy một lúc lâu, chẳng nói gì với nhau. Cuối cùng tôi đành ngại ngần đề nghị:
-Anh chở em về nhé!
-Ơ thôi... Không cần đâu anh! Phiền anh lắm...
-Có gì đâu! Lên xe đi nhóc! Sắp tối rồi đó.
Giọng cậu bé có vẻ trùng xuống, ngập ngừng, ánh mắt như có gì đó muốn nói, nhưng lại bị ngăn lại, câu từ chưa cất lên đã biến mất theo hơi thở có phần bất ổn.
"Em có vấn đề gì muốn giãi bày với tôi mà không đủ can đảm để nói ư?", nghĩ thầm trong đầu, tôi muốn hỏi em. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ấy, nghĩ kĩ lại, tôi lại vứt suy nghĩ kia đi, chuyển sang chủ đề khác.
-------------------------------
-Anh gì đó ơi!
"Giọng cô bé nào mà dịu dàng vậy? Sao lại ngọt như thế chứ?", tôi nghĩ thầm.
-Gì thế em? - Tôi hỏi.
-Thật ra... - Hải ngập ngừng - Em chỉ muốn cảm ơn anh chuyện sáng hôm qua...
-Chuyện nào cơ? - Tôi ngạc nhiên, rồi vỡ lẽ, cười xòa - À! Chuyện đó... có gì đâu!
-Với anh có thể chỉ là việc cỏn con chẳng đáng nhắc đến, nhưng điều đó lại rất quan trọng với em! - Hải cúi đầu, nói nhỏ - Vì từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên ngăn người khác không chọc em là... bê đê nữa!
Tôi có cảm giác khó khăn lắm em mới thốt ra được từ "bê đê". Nỗi xót xa, đau nhói chợt dâng lên trong lòng tôi khi nghe em nói câu ấy. Em không phải là người cảm ơn, mà chính tôi mới là kẻ phải xin lỗi vì hôm qua tôi cũng đã cười hùa với lũ bạn. Hai đứa cứ đứng đấy một lúc lâu, chẳng nói gì với nhau. Cuối cùng tôi đành ngại ngần đề nghị:
-Anh chở em về nhé!
-Ơ thôi... Không cần đâu anh! Phiền anh lắm...
-Có gì đâu! Lên xe đi nhóc! Sắp tối rồi đó.
Giọng cậu bé có vẻ trùng xuống, ngập ngừng, ánh mắt như có gì đó muốn nói, nhưng lại bị ngăn lại, câu từ chưa cất lên đã biến mất theo hơi thở có phần bất ổn.
"Em có vấn đề gì muốn giãi bày với tôi mà không đủ can đảm để nói ư?", nghĩ thầm trong đầu, tôi muốn hỏi em. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ấy, nghĩ kĩ lại, tôi lại vứt suy nghĩ kia đi, chuyển sang chủ đề khác.
Hôm đó, tôi đưa em về nhà - một ngôi nhà mang đến cho tôi sự ấm áp lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com