RoTruyen.Com

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 37: Ra tay

ndmot99

Tiếp tục qua hai ngày, Mộc Liên đã rất sốt ruột muốn gặp Vệ Tương. Bị Quỳnh Phương từ chối khéo, nàng ta lo lắng đến bật khóc. Mãi đến ngày hai mươi bảy tháng chạp, Vệ Tương thấy việc này còn để trì hoãn sang năm sau sẽ xui xẻo nên cuối cùng cũng bảo Quỳnh Phương dẫn Mộc Liên tới gặp mình.

Tối hôm đó, nghe nói hoàng đế lật thẻ bài của Văn tiệp dư, Quỳnh Phương mới đi mời Mộc Liên uống trà. Vệ Tương ngồi trong phòng học với hai nữ tiến sĩ, lúc đầu nàng học vài bài thơ, sau đó đột nhiên nhớ tới ban thưởng mà các chủ vị các cung gần đây ban cho, nàng liền lệnh Phó Thành đi lấy câu đối, xin lời khuyên về vần điệu.

Hai nữ tiến sĩ vừa nhìn liền biết đó là câu đối của Cung phi. Vệ Tương không khỏi tò mò: "Trong cung có nhiều thư pháp của Cung phi lắm à?"

Kỷ Xuân Nùng lắc đầu: "Không phải. Mặc dù chữ của Cung phi nương nương rất đẹp nhưng nàng ấy không thích khoe khoang. Nếu nương nương không đến buổi tụ họp 'Châm Mặc Yến' thì chỉ đến dịp lễ Tết mới có thể thấy nét chữ của nàng ấy trên câu đối mà thôi. Có điều thời còn khuê các, nàng ấy nổi tiếng giỏi tranh chữ thi thể, có thể xem là tài nữ của kinh thành. Khi đó nếu chúng ta xuất cung dự tiệc thì sẽ được nghe lời khen không ngớt của các mệnh phụ phu nhân. Nếu không phải sớm được tiên đế chọn gả cho đương kim thánh thượng, e là cửa nhà nàng ấy bị người đến cầu hôn đạp nát mất."

Nói tới đây Kỷ Xuân Nùng mỉm cười, Vệ Tương và Trầm Nguyệt Quế cũng cười phụ họa, bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, Quỳnh Phương ở bên ngoài lên tiếng: "Nương tử, nữ quan chưởng sự hầu hạ Chử mỹ nhân là Mộc Liên có việc cầu kiến, không biết nương tử có tiện gặp mặt không?"

Kỷ Xuân Nùng và Trầm Nguyệt Quế nhìn nhau, cùng đứng dậy hành lễ: "Bọn ta cáo lui trước."

Vệ Tương vẫn tiễn họ đến cửa gian ngoài, mặc dù vẫn vui vẻ hàn huyên với họ nhưng nàng sớm đã chú ý đến Mộc Liên hai mắt ửng đỏ, nhưng ở trước mặt hai nữ tiến sĩ, nàng vẫn coi như không phát hiện. Tiễn họ đi rồi, nàng mới xoay người, nụ cười không còn trên khóe môi nữa.

Nàng nhìn Mộc Liên, lạnh lùng nói "Vào đi" rồi vào trong.

Quỳnh Phương nghe thế vội đuổi theo, Mộc Liên cúi đầu, cũng theo Quỳnh Phương vào phòng.

Về phòng, thấy tách trà Kỷ Xuân Nùng và Trầm Nguyệt Quế dùng còn đặt trên bàn, Quỳnh Phương vội đi thu dọn. Vệ Tương ngồi bên bàn trà, cầm câu đối lên xem, không chủ động lên tiếng.

Mộc Liên thấy mình bị lạnh nhạt, vội đi đến trước mặt Vệ Tương, quỳ xuống hành lễ, nức nở gọi: "Ngự viện nương tử..."

Vệ Tương nhíu mày: "Chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi. Ngươi không cần khóc lóc với ta, cũng không cần tới cầu xin ta. Không nói đến việc mỹ nhân của các ngươi làm trước đây, mấy người chúng ta đều từng ở ngự tiền làm việc, ngươi nên biết nếu giữ ngươi lại, ta không thể nói chuyện với Dung chưởng ấn. Chưởng ấn mới bị phạt, đến giờ còn chưa xuống giường được, ngươi đừng làm ta khó xử!"

Nàng một lời nói hết sự phiền chán, thậm chí thể hiện rõ mong muốn đuổi Mộc Liên đi, không hề có ý vậy ông đập lưng ông.

Thấy Vệ Tương lạnh lùng như vậy, Mộc Liên khóc to hơn: "Nương tử khai ân! Cầu xin nương tử cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ cũng hết cách rồi."

"Ngươi nói gì nghe đáng thương vậy? Dù sao cũng ở trong cung làm việc, nếu Chử mỹ nhân có xảy ra chuyện gì, Thượng Cung Cục cũng sẽ điều các ngươi tới chỗ khác, đâu có ai để ngươi đói chết chứ?"

Mộc Liên bò tới gần, nước mắt giàn giụa: "Chắc nương tử cũng biết... Muốn được điều đến nơi tốt phải tốn tiền..."

Vệ Tương cười lạnh: "Việc này ta đương nhiên biết. Nhưng trước đây ngươi là người ngự tiền, sau này đi theo Chử mỹ nhân, Chử mỹ nhân từng được sủng ái, chắc chắn ban thưởng không ít, cung nữ chưởng sự như ngươi chẳng lẽ thiếu tiền?"

Mộc Liên lắc đầu liên tục: "Đúng là ban đầu nô tỳ không thiếu, nhưng nô tỳ... Mẫu thân của nô tỳ ốm đau nằm liệt giường, trong nhà còn có huynh đệ phải đi học, mỗi khi có chút tiền nô tỳ đều gửi về nhà, không giữ lại để tiết kiệm gì cả..."

Nghe vậy, Vệ Tương mới bớt lạnh nhạt hơn.

Mộc Liên nhạy bén phát hiện điều này, lập tức nói tiếp: "Thế nên... Nô tỳ thật sự không có tiền để gửi Thượng Cung Cục. Nếu chỉ có một mình, nô tỳ được điều đi đâu cũng được, ở trong thâm cung có nơi nào mà không khổ? Nhưng mẫu thân của nô tỳ đang dựa vào tiền lương hàng tháng của nô tỳ để bốc thuốc, nếu không có tiền, bà ấy..."

Nói đến đây, Mộc Liên nức nở không nói tiếp.

Quỳnh Phương thấy thế vội đi đến đỡ nàng ta, vuốt ve lưng để nàng ta bình tĩnh lại: "Đừng kích động! Ngươi thế này làm bẩn mắt nương tử đấy."

Sau đó Quỳnh Phương cầu xin nàng: "Nương tử, đáng lẽ nô tỳ không nên nhiều lời, nhưng... Dù không có chuyện tiền bạc, để không đắc tội chưởng ấn, e rằng Thượng Cung Cục cũng không thể sắp xếp cho nàng ấy về nơi tốt. Nô tỳ dẫn nàng ấy đến gặp nương tử cũng là vì... Hiện giờ ở hậu cung chỉ có nương tử chưởng ấn chịu cho chút mặt mũi thôi."

Vệ Tương bật cười: "Ngươi bớt nâng đỡ đi!"

Quỳnh Phương nháy mắt với Mộc Liên rồi khom người nói tiếp: "Nương tử, nô tỳ và nàng đã thảo luận với nhau rồi, nàng ấy đi đâu không cần nương tử ra mặt, cái khó là có dính dán đến Dung chưởng ấn, mà Dung chưởng ấn... Người ngài ấy hận là Chử mỹ nhân chứ không phải Mộc Liên, nếu nàng ấy lập được công, phía chưởng ấn chắc sẽ không làm khó nữa."

"Lập công?" Vệ Tương kinh ngạc.

Quỳnh Phương ám chỉ: "Oan có đầu nợ có chủ. Tự Chử mỹ nhân hồ đồ đắc tội người không nên đắc tội, tại sao cung nhân của nàng ta cũng phải chịu khổ theo chứ?"

Vệ Tương giật mình nhìn Quỳnh Phương rồi nhìn Mộc Liên: "Ngươi để ta suy nghĩ thêm đã."

Quỳnh Phương cúi đầu, ra hiệu bảo Mộc Liên lui xuống, Mộc Liên lại sốt ruột đến mức bật khóc, bước lên hai bước, lại quỳ xuống: "Nương tử! Nô tỳ biết mình không nên giục nương tử, nhưng sức khỏe của Chử mỹ nhân... Không biết có thể kiên trì đến lúc nào. Nếu nàng ta ra đi thì nói gì cũng muộn, cầu xin nương tử..."

"Ta không có nợ gì ngươi cả! Việc này ta nhận lời giúp ngươi cũng vì thấy ngươi đáng thương, nếu không giúp, ta cũng không thẹn với lương tâm!" Vệ Tương giận dữ, "Nếu sợ ta làm hỏng việc thì ngươi đi cầu xin người khác đi."

Mộc Liên thấy Vệ Tương cương quyết, không dám nói nữa, nhưng nước mắt vẫn lăn dài.

Vệ Tương thở dài: "Thôi, cho ta một đêm, dù có được hay không, ngày mai ta cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Mộc Liên vội dập đầu: "Nô tỳ tạ ơn nương tử, nô tỳ tình nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp nương tử!"

Quỳnh Phương phải khuyên thêm vài câu, Mộc Liên tạ ơn rồi mới rời đi.

Vệ Tương thản nhiên nhìn theo, Mộc Liên vừa rời khỏi phòng, sắc mặt nàng lập tức lạnh như băng. tò mò không biết Mộc Liên định làm gì tiếp theo.

Bởi vì nước mắt của nàng ta quá thật.

Khi nãy thấy Mộc Liên khóc, Vệ Tương thật sự đã dao động, nàng thậm chí còn nghĩ có lẽ trong đây không có bẫy gì cả, đơn giản chỉ là Mộc Liên muốn một chốn về tốt hơn mà thôi.

Hôm sau sau khi ăn sáng, Vệ Tương đọc sách một lúc mới bảo Quỳnh Phương đi gọi Mộc Liên.

Nữ quan chưởng sự như vậy vốn không dễ rời xa chủ tử, nhưng Chử mỹ nhân đang bệnh nằm mê man nên không cần phải quá để ý. Quỳnh Phương đến Xuân Hoa Cung của Chử mỹ nhân, nhanh chóng cùng Mộc Liên trở về.

Bọn họ một trước một sau vào phòng Vệ Tương, lúc này Vệ Tương đang ngồi cạnh bàn ăn, trên bàn có có đựng một lọ sứ và một tờ giấy.

Mộc Liên sợ hãi bước lên thỉnh an.

Vệ Tương chỉ nói: "Vừa giúp ngươi mà cũng vừa giúp ta diệt trừ hậu hoạn, việc này... Ta làm. Nhưng ngươi nhớ lấy, sau khi việc này thành công, ta chỉ giúp ngươi tìm một nơi tốt để đi, không giữ ngươi lại Dao Trì Uyển."

Nàng tỏ rõ thái độ đề phòng ngược lại càng khiến người ta yên tâm hơn.

Mộc Liên gật đầu: "Vâng, nô tỳ tạ ơn nương tử."

Nói rồi nàng ta muốn quỳ xuống dập đầu, Vệ Tương cản nàng ta lại, cầm lọ sứ đưa cho nàng ta: "Đây là thuốc ta xin của Khương thái y, ngươi cho Chử mỹ nhân uống, việc này coi như kết thúc. Có điều để tránh rắc rối, đây không phải thuốc độc mà chỉ là thuốc bổ, thái y cũng không dám chắc công hiệu có đủ dùng hay không. Nếu không đủ..." Nàng chỉ phương thuốc để trên bàn, "Phương thuốc ở đây, đến lúc đó ngươi cứ đến tìm ta, chúng ta bổ sung thêm, không sợ không tiễn Chử mỹ nhân đi được."

Mộc Liên vui mừng: "Nô tỳ nhớ rồi."

"Đi đi, cẩn thận một chút."

"Nô tỳ cáo lui." Mộc Liên hành lễ, nhanh chóng ra về.

Vệ Tương nghĩ sự việc đã đến bước này, không nên tiếp tục kéo dài nữa, bây giờ chỉ cần ngồi chờ là được.

Nhưng chờ một khắc, hai khắc... Đến nửa canh giờ sau vẫn không có động tĩnh gì. Vì thế nàng tạm gác việc này sang một bên, lại đọc sách, nửa ngày cứ thế trôi qua.

Xế chiều hoàng đế giá lâm, Dao Trì Uyển trở nên bận rộn, Vệ Tương một lòng hầu hạ thánh giá.

Mọi thứ cứ bình yên như vậy đến qua giờ Tý, cả hoàng cung chìm vào tĩnh lặng, đèn ở Dao Trì Uyển cũng tắt, Vệ Tương và hoàng đế ôm nhau ngủ, cuối cùng cũng có một bóng đen từ bên ngoài chạy vội tới Dao Trì Uyển.

Cung nhân ngự tiền thấy thế vội chặn lại, hai người thì thầm mấy câu, cung nhân ngự tiễn giật mình, vội đi bẩm báo Trương Vi Lễ.

Trương Vi Lễ cũng sợ hãi, dặn dò các cung nhân khác chuẩn bị, còn mình khom người vào phòng ngủ.

"Bệ hạ." Trương Vi Lễ vừa gọi, bốn thái giám đi cùng gã lập tức thắp đèn.

Xung quanh đột nhiên sáng trưng, Vệ Tương lập tức tỉnh ngủ, ngồi dậy cùng người bên cạnh.

Trương Vi Lễ đứng ngoài rèm cố giữ bình tĩnh để bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương sai người tới báo... Nữ quan chưởng sự hầu hạ Chử mỹ nhân là Mộc Liên cáo trạng... Cáo trạng Vệ ngự viện ra lệnh nàng ta hạ độc hại Chử mỹ nhân. Mạng người quan trọng, hoàng hậu nương nương không dám trì hoãn, lệnh Vệ ngự viện đến Trường Thu Cung xử lý."

Sở Nguyên Dục còn đang nửa tỉnh nửa mê, chưa kịp nói gì đã nghe mỹ nhân bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: "Ta hạ độc hại Chử mỹ nhân?"

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com