Chương 66: Sắc mệnh
Dưới uy nghiêm của hoàng đế, không ai dám cãi lại, ngay cả hoàng hậu cũng chỉ biết cúi đầu lắng nghe.Sở Nguyên Dục ban xuống một lần mấy ý chỉ, sau đó đỡ hoàng hậu đứng dậy, thở dài: "Mẫn thần phi bị bệnh... Dù khiến người ta lo lắng, nhưng hoàng hậu đang có thai, phải thương yêu bản thân trước, đừng để mình vất vả. Bên phía Mẫn thần phi... Nhờ Văn chiêu nghi và Ngưng quý cơ quan tâm nhiều."Hoàng hậu hành lễ: "Vâng, thần thiếp biết rồi."Văn chiêu nghi và Ngưng quý cơ đều nhận lệnh. Văn chiêu nghi và Mẫn thần phi thân nhau, ước gì được nhận việc này. Ngưng quý cơ biết xử lý những việc vặt trong cung, nhận việc này đương nhiên cũng không có ai dị nghị.Bởi vậy đây là sự sắp xếp phù hợp, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh báo với Cung phi.Từ lúc hoàng hậu và Mẫn thần phi có thai, rất nhiều việc trong hậu cung đều giao cho Cung phi quyết định, Ngưng quý cơ theo hỗ trợ. Nhưng hiện tại, hoàng đế giao việc này cho Văn chiêu nghi và Ngưng quý cơ, không nhắc đến Cung phi một lần, có thể thấy hoàng đế bất mãn thế nào.Dứt lời, Sở Nguyên Dục đi tới đỡ Vệ Tương đứng dậy, nắm tay nàng: "Để nàng sợ hãi rồi, chúng ta về thôi."Vệ Tương gật đầu, khiêm tốn hành lễ với hoàng hậu: "Thần thiếp cáo lui."Hoàng hậu dịu dàng gật đầu: "Quý nhân vất vả."Sau đó, Vệ Tương theo thánh giá rời đi, mọi người phía sau đồng thanh đưa tiễn. Đợi họ đi xa, Cung phi ngã quỵ xuống đất, Toái Bích hoang mang đỡ lấy nàng: "Cung phi nương nương!"Trong điện lại trở nên hỗn loạn, đợi các cung nhân ba chân bốn cẳng dìu Cung phi ngồi xuống ghế xong, hoàng hậu thở dài, lắc đầu nói: "Mau đưa Cung phi về đi, hầu hạ cẩn thận."Cung nhân hầu hạ Cung phi đồng thanh đáp vâng rồi đỡ Cung phi đứng dậy.Cung phi hành lễ với hoàng hậu rồi cáo lui, ánh mắt trống rỗng.Đợi nàng ta đi xa, hoàng hậu lại nhìn Lệ tần, bất lực căn dặn: "Lệ tần, muội chăm sóc công chúa cho tốt, về phía Cung phi... Bệ hạ và bổn cung vốn đều mong dĩ hòa vi quý, bây giờ e là khó rồi. Việc đã đến nước này, bổn cung cũng không thể ép muội, sau này thế nào, tự muội quyết định. Nếu muội muốn chuyển cung thì cứ sai người tới nói với bổn cung."Lệ tần khom người: "Cung phi nương nương yêu thương Vân An, thần thiếp sẽ cố gắng hòa giải với nàng ấy, sẽ không để bệ hạ và hoàng hậu nương nương khó xử."Hoàng hậu gật đầu: "Công chúa còn nhỏ, không thể xa mẫu thân, muội cũng về sớm đi."Dứt lời, hoàng hậu lại sai đại cung nữ của mình đi hầu hạ công chúa mấy ngày tới, mọi người thấy vậy đều biết hoàng hậu đang sợ Cung phi làm khó Lệ tần.Hoàng hậu sắp xếp xong xuôi, Thanh phi im lặng rất lâu bỗng nghiêng đầu nhìn cung nữ chưởng sự Tư Dung: "Hôm nay bệ hạ nổi trận lôi đình lớn thật. Đi thôi, chúng ta về nấu cho bệ hạ chén canh thanh tâm trừ hỏa đi." Sau đó, nàng cũng hành lễ với hoàng hậu rồi cáo lui.Những người còn lại thấy hoàng hậu không còn căn dặn nào nữa, cũng lần lượt ra về. Hoàng hậu mệt mỏi, đương nhiên không muốn ở lâu, được cung nữ dìu ra khỏi Nghi Hoa Điện.Vừa ra khỏi cửa điện, hoàng đậu liền thấy có một kiệu nhỏ dừng bên ngoài. Thân phận nàng tôn quý, phượng liễn thường dùng đều do mười sáu người khiêng, khí thế đến mức không thể vào cửa các cung, chỉ có thể đợi bên ngoài.Vì vậy hoàng hậu không khỏi nghi ngờ, không biết kiệu nhỏ này chuẩn bị cho ai. Nàng còn chưa kịp hỏi, Phó Thành đứng chờ đã khom người bẩm: "Hoàng hậu nương nương, quý nhân của nô tài thấy nương nương mệt mỏi nên sai người chuẩn bị kiệu này. Nương nương cứ lên kiệu nhỏ đến cửa Lâm Chiếu Cung trước đi, rồi đổi sang phượng liễn."Từ đây đến cửa Lâm Chiếu Cung cũng khoảng hai trượng, thật ra không quá xa, nhưng hoàng hậu mang thai mệt mỏi, thật sự không đi nổi.Thế nên hoàng hậu mỉm cười: "Quý nhân có lòng, ngươi thay ta đa tạ nàng ấy."Phó Thành đáp vâng, cung kính tiễn hoàng hậu."...Ở Dao Trì Uyển, Sở Nguyên Dục đương nhiên đã ngủ say, nhưng Vệ Tương thì lại không ngủ được. Nhìn hắn trong đêm, lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Dù biết sủng ái của đế vương khó lâu bền, nhưng nàng không thể phủ nhận tấm lòng của hắn dành cho nàng lúc này. Thế nên nàng có hơi tiếc nuối vì đã sinh ra ở Vĩnh Hạng, sớm trải qua nhiều việc dơ bẩn, nhìn thấy quá nhiều cảnh ỷ thế hiếp người đến nỗi bây giờ chỉ thấy sợ hãi và muốn có được quyền lực, hoàn toàn không hề cảm động trước người nắm quyền.Nhưng nếu nàng không trải qua những điều này...Sự sủng ái và thiên vị của đế vương là điều dễ khiến tâm hồn của thiếu nữ rung động nhất, có lẽ nàng hưởng thụ sủng ái này, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người ngoài, hưởng mộ vinh quang và địa vị của sủng phi chứ không phải như hiện tại, dù đang được hắn sủng ái vẫn nghĩ xem làm thế nào để trèo cao hơn.Có điều, kẻ đứng sau sự việc lần này là ai?Vệ Tương cứ mơ mơ màng màng suy nghĩ như thế cả đêm, mãi đến khi cảm nhận người bên cạnh xuống giường, sau đó nghe tiếng nói chuyện thì thầm, nàng liền mở mắt, lúc này mới phát hiện phòng đã thắp vài ngọn đèn.Nàng lấy đồng hồ dưới gối ra xem, mới ba giờ. Tiếng nói chuyện bên kia dừng lại, Sở Nguyên Dục nhìn nàng, cười khổ: "Lại làm ảnh hưởng tới nàng rồi.""Sao bệ hạ dậy sớm vậy?" Vệ Tương được Tích Lâm khoác thêm áo ngoài rồi xuống giường, "Mới hơn ba giờ thôi."Sở Nguyên Dục nhíu mày: "Tình hình bên Ngọc Phù Cung không được tốt."Vệ Tương hãi hùng, theo phản xạ nhìn Dung Thừa Uyên đứng cạnh bàn: "Mẫn thần phi nương nương..."Sở Nguyên Dục biết nàng hiểu lầm, giải thích: "Nàng ấy vẫn ổn, có điều Ngọc Phù Cung lại có thêm vài cung nhân nhiễm bệnh."Dứt lời, hắn rơi vào trầm tư, Vệ Tương biết hắn đang suy nghĩ chuyện quan trọng nên không làm phiền, lặng lẽ đi đến sau lưng hắn, giúp hắn xoa huyệt thái dương."Truyền ý chỉ của trẫm, sáng nay khởi hành đến hành cung Lân Sơn tránh nóng. Trừ Mẫn thần phi ra, tất cả phi tần, hoàng tử công chúa, thái phi thái tần đều đi theo."Đi tránh nóng vốn không nên khởi hành như vậy. Vệ Tương biết nguyên nhân là vì bệnh đậu mùa, nhưng lại không rõ lắm, vì thế cẩn thận hỏi thăm: "Sao bệ hạ sốt ruột thế? Nếu để phòng bệnh đậu mùa lây lan thì nên phong tỏa hoàng cung như trước đây thì tốt hơn."Sở Nguyên Dục lắc đầu: "Đáng lý là như vậy, nhưng trong cung và trong kinh đã xuất hiện nhiều người bệnh, nếu bệnh đậu mùa thực sự xuất phát từ trong cung thì dân chúng trong kinh sẽ phải chịu khổ. Nếu trẫm đưa mọi người đến Lân Sơn, cung nhân đi theo sẽ hơn phân nửa, những người còn lại sẽ không có cớ xuất cung, dân chúng sẽ bình yên hơn."Vệ Tương kinh ngạc, lần này nàng thật sự kính nể hắn.Là đế vương, ai cũng nói mình lo nghĩ cho dân chúng, nhưng khi gặp chuyện vẫn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của bá tánh để suy nghĩ thì có mấy ai."Vệ Tương cảm động: "Vạn dân thiên hạ sẽ hiểu nỗi khổ của bệ hạ."Sở Nguyên Dục nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng: "Còn một chuyện nữa. Nàng được tấn phong, đáng lẽ phải thêm cung nhân hầu hạ nàng, nhưng bây giờ tình hình thế này, trẫm sợ người mới sẽ đến lây bệnh cho nàng, nếu nàng thấy nhân lực vẫn đủ dùng thì việc này từ từ tính nhé."Vệ Tương bật cười: "Chỗ thần thiếp trong ngoài nhiều người như vậy, sao lại không đủ dùng? Sau này không thêm người cũng được."Nghe nàng nói vậy, Sở Nguyên Dục lại suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Hay là trẫm phái mấy cung nhân ngự tiền đắc lực đến chỗ nàng nhé?"Vệ Tương kinh ngạc: "Thế sao được? Hiện giờ công việc bề bộn, ngự tiền mới là nơi cần cung nhân hầu hạ. Chỗ thần thiếp chỉ có mấy việc vặt như ăn ở, không cần dùng nhiều người đâu."Hắn thở dài: "Trẫm không muốn nàng chịu uất ức.""Uất ức gì chứ?" Vệ Tương ôm lấy cổ hắn, "Có những lúc không thể không phô trương theo cung quy, bởi vì trong cung nhiều người lắm chuyện, dễ xảy ra nghi kỵ bậy bạ. Nhưng hôm nay bệ hạ đối tốt với thần thiếp như vậy, ngay cả người mù hay điếc cũng biết, không có gì uất ức cả!"Sở Nguyên Dục mỉm cười, đột nhiên trở nên dè dặt: "Trẫm hỏi nàng một chuyện, nếu làm nàng buồn thì nàng đừng trách trẫm."Vệ Tương ngơ ngác: "Chuyện gì cơ?" Nàng híp mắt, "E rằng trên đời này không có chuyện gì thần thiếp trách bệ hạ đâu."Sở Nguyên Dục đưa tay vuốt tóc nàng: "Phụ mẫu nàng là ai? Nói tên thôi, trẫm muốn biết."Vệ Tương không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, im lặng một lúc, nàng đau thương cúi đầu: "Thần thiếp... Cũng không biết phụ thân là ai. Còn về mẫu thân, thần thiếp chỉ biết bà ấy họ Vệ, còn tên thị..." Nói tới đây, mắt nàng ửng đỏ, "Lúc bà ấy mất thần thiếp còn quá nhỏ, chỉ biết tên bà ấy gọi là "Tâm Ngôn" nhưng không rõ là hai chữ nào."Sở Nguyên Dục nghe mà đau lòng, vội ôm nàng thật chặt, vỗ về sau lưng nàng, lời ít ý nhiều hỏi Dung Thừa Uyên: "Có thể điều tra ra không?"Dung Thừa Uyên xưa nay không thường xuyên qua lại với Vĩnh Hạng, thế nên không dám chắc: "Để nô tài thử, biết đâu sẽ được."Vệ Tương ngẩng đầu nhìn hoàng đế: "Bệ hạ tìm hiểu việc này làm gì?"Hắn hôn lên trán nàng, vẫn tiếp tục nói với Dung Thừa Uyên: "Nếu tra ra thì dùng tên vốn có, còn không, ngươi chọn chữ có ý nghĩa may mắn theo hai âm này, hạ chỉ truy phong thân mẫu của Vệ thị là chính thất phẩm nhụ nhân (*), nhận sắc mệnh."(*) Nhụ nhân (孺人): vợ của quan từ thất phẩm trở xuống.Vệ Tương kinh hãi.Ở triều đại, ngoại mệnh phụ từ lục phẩm trở lên sẽ được phong là cáo mệnh, người đời hay gọi là "cáo mệnh phu nhân", còn dưới lục phẩm sẽ được phong là "sắc mệnh phu nhân". Cấp bậc của sắc mệnh phu nhân không cao, gia phong, truy ban theo quy định đều không chặt chẽ như cáo mệnh phu nhân, nữ quan trong cung được chủ tử yêu thích được ban danh hiệu này có đống người.Nhưng chưa từng có một cung nữ không rõ tên ở Vĩnh Hạng được nhận đặc ân này.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com