Chương 73: Tra rõ
Phó Thành chạy ra ngoài, cứ tưởng phải đến Thanh Lương Điện tìm Trương Vi Lễ, nào ngờ mới rời khỏi Thanh Tuyền Cung không lâu, gã đã thấy Trương Vi Lễ cùng khoảng hai mươi thái giám đứng chờ.Trương Vi Lễ thấy Phó Thành chạy tới, chỉ hỏi: "Tìm ta đúng không?"Phó Thành kinh ngạc gật đầu.Trương Vi Lễ cười phất tay, sau đó dẫn đoàn người đến Thanh Tuyền Cung.Lúc này Phó Thành mới nhận ra Dung Thừa Uyên đã có chuẩn bị từ trước.Mọi người bao vây Thanh Tuyền Cung. Trương Vi Lễ định đi vào thì thấy Dung Thừa Uyên đi ra, vội dừng bước hành lễ: "Sư phụ."Dung Thừa Uyên chỉ đưa tách trà ra, Trương Vi Lễ vội nhận lấy, nghe Dung Thừa Uyên nói sáu chữ: "Có vấn đề, đi kiểm tra."Dứt lời, gã xoay người trở lại Thanh Tuyền Cung.Trương Vi Lễ nhìn Tống Ngọc Bằng, ý bảo sư đệ đi cùng sư phụ, còn mình cầm tách trà đi tìm thái y.Giống rất nhiều cung thất khác, Thanh Tuyền Cung cũng có phòng cho cung nhân chuẩn bị trà, nghỉ ngơi.Phòng này không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, hai bên có kệ, một bên là bàn trà và một bàn làm việc, ở giữa là khoảng trống rộng rãi.Các cung nữ đang làm việc ở Thanh Tuyền Điện lúc này đều bị gọi đến, im lặng quỳ dưới đất. Dung Thừa Uyên ngồi nhấp trà, thản nhiên như không có việc gì.Cung nhân đang quỳ đều câm như hến, có mấy cung nữ mới mười một mười hai tuổi vừa được điều đến để học tập chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, đều sợ hãi đến mức bật khóc.Chưởng sự Liêm Ảnh có thể xem là người bình tĩnh nhất, nàng ta chỉ im lặng quỳ, mặt không lấy một cảm xúc.Tống Ngọc Bằng đứng bên cạnh, Dung Thừa Uyên thì chỉ lo uống trà, nhưng mỗi một thay đổi trên biểu cảm của những người ở đây đều không thoát khỏi ánh mắt của sư đồ gã.Mỗi một giây trôi qua cung nhân của Thanh Tuyền Cung đều cảm thấy dài như một năm. Không biết qua bao lâu, Trương Vi Lễ vào phòng, gã đặt tách trà kia lên bàn rồi khom người bẩm báo: "Sư phụ, bốn vị ngự y cùng kiểm tra, trong đây quả thật đã bị thêm vật lạ, nhưng đó rốt cuộc là gì thì... Vì đã hòa tan trong trà nên khó mà nhận ra.""Vậy sao?" Dung Thừa Uyên nhếch mép cười hỏi, "Phải độc dược không?"Trương Vi Lễ đáp: "Không phải độc dược.""Thú vị." Dung Thừa Uyên ra lệnh, "Lục soát đi."Trương Vi Lễ, Tống Ngọc Bằng cùng hai thái giám khác lập tức nhận lệnh, đi kiểm tra từng bình từng lọ trong căn phòng này.Dung Thừa Uyên vẫn ngồi đó, chậm rãi nói: "Dù đây là hành cung thì chắc các ngươi cũng biết địa vị của Vệ quý nhân ở trong lòng bệ hạ thế nào. Ai liên quan tới trà này, bây giờ đứng nhận, biết đâu có thể được toàn thây, nếu không thì tự tính xem tam tộc của mình cần bao nhiêu cái quan tài đi!" Nói tới đây, gã nhìn Liêm Ảnh quỳ hàng đầu tiên, "Ngươi là chưởng sự, ngươi nói đi."Liêm Ảnh trầm giọng: "Chưởng ấn, ngài cũng biết, nô tỳ tiến cung đã vào cung mười mấy năm, trước đây từng hầu hạ Triết phi nương nương. Nương nương nhân từ, cho nô tỳ xuất cung thành hôn. Sau này nô tỳ và gia đình phu quân mâu thuẫn mới muốn hồi cung mưu sinh. Khi ấy dù Triết phi đã thành Triết thái phi nhưng vẫn đồng ý cho nô tỳ quay lại hầu hạ thân cận, do bản thân nô tỳ muốn tìm một nơi bình yên nên cuối cùng mới tới Thanh Tuyền Cung. Chẳng lẽ chưởng ấn cho rằng nô tỳ vì tiến cung mà dính vào phân tranh sao?""Ngươi nói cũng có lý." Dung Thừa Uyên bật cười, "Nhưng trà có vấn đề, ngự y cũng nói trong đây bị thêm vật lạ, dù sao ngươi cũng phải có lời giải thích mới đúng."Liêm Ảnh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Là mạch môn, khi nãy nô tỳ đã nói với chưởng ấn đó là mạch môn rồi. Khu vực suối nước nóng vừa khô vừa nóng, mạch môn phù hợp để dưỡng ẩm cho da khô, thế nên bọn nô tỳ thường hay thêm mạch môn vào nước để nấu trà hoa cúc."Dung Thừa Uyên suy nghĩ một lúc, giải thích trước: "Liêm Ảnh, không phải ta không tin ngươi. Nhưng chỉ với một chữ tin mà không điều tra ra gì thì làm sao báo cáo với bệ hạ?"Liêm Ảnh ngơ ngác, không biết phải làm thế nào.Dung Thừa Uyên lại cười: "Thế này đi, tự ngươi nghĩ lại xem gần đây Thanh Tuyền Cung có gì khác thường không, bất cứ chi tiết nào, nếu có thì cứ nói ra.""Khác thường sao..." Liêm Ảnh hoang mang.Dung Thừa Uyên dẫn dắt: "Nhất là những thứ liên quan đến hoa cúc, Long Tĩnh Minh Tiền và mạch môn, à đúng rồi, đương nhiên là còn có nước. Tất cả dụng cụ liên quan, cung nhân, ai ra ai vào, hay là ai xin nghĩ, ngươi nhớ ra gì thì nói cái đó."Nghe Dung Thừa Uyên hỏi, một cung nữ quỳ gần đó toát mồ hôi lạnh, Liêm Ảnh còn chưa nói gì, nàng ta đã dập đầu: "Chưởng ấn... Chưởng ấn, nô tỳ là người phụ trách nấu nước. Nửa tháng trước nô tỳ có xin nghỉ phép, nhưng là vì... Là vì nguyệt sự đến, đau đến nổi không thể xuống giường."Dung Thừa Uyên bật cười: "Biết rồi."Vốn dĩ Liêm Ảnh định báo việc này, nhưng thấy cung nữ kia đã nói vậy, Liêm Ảnh đương nhiên không nhắc lại. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đồ ăn trong mỗi bữa cơm mấy tháng nay, Liêm Ảnh cuối cùng cũng nhớ ra một việc: "Lọ đựng mạch môn hơn một tháng trước bị vỡ.""Vỡ?" Dung Thừa Uyên híp mắt, "Tổng cộng có bao nhiêu cái?""... Chỉ có một cái đó." Liêm Ảnh đáp, "Sau khi vỡ, chúng nô tỳ lập tức tới kho đổi cái khác."Dung Thừa Uyên quay đầu, Tống Ngọc Bằng lập tức lấy cái lọ dán nhãn "mạch môn" trên kệ xuống, lắc lắc rồi mở ra kiểm tra.Dung Thừa Uyên im lặng chờ, Tống Ngọc Bằng kiểm tra một lát không phát hiện ra gì, cầm cái lọ tới: "Sư phụ, không có gì bất thường."Dung Thừa Uyên duỗi tay nhận lấy, đổ toàn mạch môn ra, sau đó lật ngược cái lọ kiểm tra, giây sau thuận tay vứt cho Tống Ngọc Bằng: "Thứ không có đầu óc."Tống Ngọc Bằng luống cuống đi nhặt.Cũng nhờ cú ném này, Tống Ngọc Bằng mới phát hiện manh mối. Rõ ràng Dung Thừa Uyên đã ném cái lọ đi rất mạnh, nhưng khi tiếp đất cái lọ vẫn phát ra tiếng trầm đục, giống như vẫn còn chứa thứ gì bên trong.Tống Ngọc Bằng vội mở ra xem, vẫn không thấy gì đặc biệt. Gã thử lật ngược cái lọ lại, cuối cùng cũng có đáp án.Đáy lọ có thể di chuyển như một cái nắp. Tống Ngọc Bằng đổ thứ ở dưới đáy lọ lên bàn, so sánh với mạch môn mà Dung Thừa Uyên đổ ra thì thứ này có này có màu sẫm hơn.Trương Vi Lễ và hai thái giám khác đang kiểm tra những nơi khác thấy thế liền dừng lại.Dung Thừa Uyên nhấp ngụm trà, thở dài: "Người làm vỡ lọ, người đi lấy lọ, trông giữ kho, phụ trách mạch môn, tất cả đều đưa đi thẩm vấn!"Trương Vi Lễ lập tức dẫn người đi làm việc....Thanh Thu Các.Sau một hồi bận rộn ở Thanh Tuyền Cung, Vệ Tương trở về lại sốt rồi mê man. Xế chiều khi tỉnh lại, nàng thấy trên bàn trà và dưới đất đầy hộp gấm.Tích Lâm thấy nàng hoang mang, cười bẩm báo: "Là bệ hạ ban thưởng. Hai ngày nay bệ hạ quá bận rộn, không biết khi nào mới có thể rảnh rỗi đến đây nên sai người ban thưởng mấy thứ này, hy vọng nương tử nhìn thấy tâm trạng sẽ vui lên, bệnh cũng nhanh khỏi."Vệ Tương chỉ mỉm cười, sai Tích Lâm dọn xuống rồi nằm thêm một lát mới cố gắng ngồi dậy ăn cơm uống thuốc.Nàng cảm giác rõ bản thân yếu hơn buổi sáng.Nàng biết mình bệnh nặng chưa lành, ban ngày dám đến Thanh Tuyền Cung là vì tinh thần còn được. Nhưng sau khi về, ngủ hơn nửa ngày, vừa mới ngồi dậy ăn cơm, nàng lại buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.Vì vậy lúc Dung Thừa Uyên tới nàng đang ngồi tựa vào gối, mí mắt sụp xuống rồi bỗng nhiên mở to, rồi lại sụp xuống, mở to, giống như rất buồn ngủ nhưng vẫn phải cố gắng.Gã thầm cười, cao giọng hành lễ: "Thỉnh an quý nhân nương tử."Vệ Tương lập tức lấy lại tinh thần: "... Chưởng ấn?" Nhưng còn chưa dứt lời, nàng lại ngáp một cái.Dung Thừa Uyên dở khóc dở cười, ngồi xuống mép giường: "Buồn ngủ thành ra như vậy, nương tử cứ ngủ đi, cố gắng làm gì?""Mới ngủ dậy." Vệ Tương lo lắng nhíu mày, "Giờ này sao mà ngủ được?"Dung Thừa Uyên lắc đầu: "Điều tra ra rồi, mạch môn trong trà của nương tử đã bị người ta đốt với dược liệu khác từ trước. Tác dụng của thứ đó đúng với kết luận mạch tượng của nương tử, dùng lâu sức khỏe sẽ giảm. Hơn nữa thứ đó được bảo quản ở Thanh Tuyền Cung, nhiệt độ cao hơn bình thường nên tác dụng cũng mạnh hơn.""Thì ra là vậy." Vệ Tương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: May mà như thế.Trong cung đang xảy ra bệnh đậu mùa, hai ngày nay nàng cứ lo bản thân cũng bị lây bệnh.Nàng vội hỏi Dung Thừa Uyên: "Là ai làm?"Dung Thừa Uyên nói: "Còn đang thẩm vấn, trong một ngày sẽ có kết quả."Rồi gã ngồi thêm một lát, hỏi thăm Quỳnh Phương tình hình của Vệ Tương rồi mới đi.Nghe Dung Thừa Uyên nói, Vệ Tương thức cả đêm suy nghĩ. Nghi thần nghi quỷ vô cùng mệt nhọc, nàng không chỉ đoán là Thanh phi hoặc Cung phi, ngay cả Ngưng quý cơ và Lệ tần bình thường hay qua lại nàng cũng nghi ngờ, càng đoán nàng càng lo sợ bất an.Hôm sau, mãi đến khi trời cao Vệ Tương mới thức giấc, nàng mệt mỏi ngồi dậy, bỗng phát hiện hoàng đế đang ngồi xếp bằng bên bàn trà phê duyệt tấu chương.Thấy nàng đã tỉnh, hắn đặt tấu chương xuống, đi tới, ngồi bên cạnh nắm lấy tay nàng, mấy lần muốn nói lại thôi.Vệ Tương thấy hắn như thế, đoán là Dung Thừa Uyên đã điều tra có kết quả, không khỏi căng thẳng, cảm thấy hắn thế này chắc chắn có ẩn tình khác.Không lẽ thật sự là Ngưng quý cơ hay Lệ tần?Vệ Tương hít sâu một hơi, hỏi: "Rốt cuộc là ai muốn hại thần thiếp... Bệ hạ cứ nói thẳng đi, thần thiếp... Thần thiếp chấp nhận được."Sở Nguyên Dục thấy nàng đã hỏi thẳng, chỉ đành gật đầu.Nhưng khi hắn nói ra đáp án, Vệ Tương vẫn bất ngờ.Hắn nói: "Là Dương tài nhân.""Dương tài nhân?" Vệ Tương kinh ngạc, "Sao có thể?"Mới đây nàng còn giúp đỡ Dương tài nhân mà!
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com