RoTruyen.Com

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 81: Sảy thai

ndmot99

Hoàng đế mới đến Thanh Thu Các, Vệ Tương liền phát hiện tâm trạng hắn hôm nay cực kỳ tốt ngay. Nàng biết nguyên do, cũng biết lục cung đang say sưa thảo luận việc này nên không cần phải dè dặt, vừa cùng hắn ngồi bên bàn trà vừa hỏi: "Bệ hạ đau đầu vì chuyện sứ thần nước La Sát lâu như vậy, bây giờ tự họ xảy ra mâu thuẫn, có phải là việc rất tốt với chúng ta không? Liệu chúng ta có thể nhân cơ hội này tiễn họ về nước La Sát không?"

Nàng cân nhắc chừng mực, chỉ tỏ ra tò mò.

Mà nàng đương nhiên sẽ không nói với hắn vụ việc này vì nàng mà ra.

Sở Nguyên Dục mỉm cười đút nàng cái bánh đậu xanh. Vệ Tương cắn một miếng, nghe hắn nói: "Sắp có trò hay để xem rồi. Từ từ trẫm kể nàng nghe, chắc chắn nàng sẽ rất háo hức."

Nghe hắn nói vậy, Vệ Tương biết hắn không quá kiêng dè việc hậu cung tham dự chính sự, chỉ muốn dỗ cho nàng vui.

Không gì tốt hơn như thế. Dù nàng có đọc sách sử hay sách chính trị bao nhiêu thì những cuốn sách đó chỉ viết qua loa, nếu có thể tiếp xúc trực tiếp với chính vụ triều đình thì sẽ có khác biệt rất lớn.

Tuy nhiên dù tìm hiểu về những vấn đề này, nàng cũng không thảo luận với hắn quá nhiều, nàng chỉ nghĩ biết nhiều vẫn sẽ tốt hơn. Như câu nói "Bụng đầy sách vở tự khắc sáng suốt", nàng càng biết nhiều, những lúc ở bên hắn sẽ càng tự nhiên, có thể cho hắn từ từ cảm nhận nàng cũng biết lễ nghĩa, vẫn tốt hơn chỉ đơn thuần ở bên hầu hạ như bây giờ.

...

Chiều hôm đó có hai bức thư từ hành cung Lân Sơn đưa ra ngoài.

Một bức thư do chính tay thiên tử viết cho quốc quân nước La Sát, trong thư giải thích việc Nhã La Tư Lạp Phu đại công chết, một mặt bày tỏ sự áy náy chân thành, một mặt cho trình bày tất cả chi tiết Hình Bộ và Đại Lý Tự điều tra được. Một bức thư còn lại xuất phát từ Hồng Lư Tự khanh viết cho phụ thân đại công kia, nội dung không khác thư thiên tử viết là mấy, chỉ khác cách dùng từ cung kính khiêm tốn hơn.

Cứ như vậy, quốc quân nước La Sát dù muốn che lấp giấu giếm cũng không thể.

Vệ Tương bấm tay tính thời gian, An Kinh và thủ đô nước La Sát cách nhau vạn dặm, nhưng nếu dùng hỏa tốc tám trăm dặm, có lẽ bức thư này trong vòng nửa tháng sẽ được đưa tới, thế thì khoảng một tháng sau sẽ có thể biết được thái độ của quốc quân nước La Sát.

Trong khoảng thời gian này, phi tần tranh đấu trong cung, triều thần bất đồng chính kiến đều mang tâm trạng hóng chuyện, giống như có cùng một kẻ thù.

Ngoài ra, xảy ra vụ án liên quan đến mạng người như vậy, việc giữ hay tiễn sứ thần đi không cần chờ ý của quốc quân nước La Sát. Hai bức thư vừa được đưa đi, ngay hôm sau tướng quân Đào Đức Huy lập tức dẫn theo trọng binh đưa đoàn sứ thần lên đường. Vị tướng quân này là đại bá của Đào thải nữ, tính cách Đào thải nữ lại hoạt bát nên trong buổi tụ họp hào hứng nói: "Cái tên tân quân nước La Sát kia chẳng ra gì cả, đại bá muội đi chuyển này chỉ để tiễn sứ thần về đúng là lãng phí tài năng! Tốt nhất là lấy thủ cấp của cái tên tân quân kia!"

Mạnh bảo lâm đang ăn bánh, nghe thế thì bị sặc, phải dùng khăn che miệng ho mấy cái, rồi chỉ vào Đào thải nữ, mắng: "Ăn nói bậy bạ gì đó!"

"Đúng mà." Đào thải nữ chống eo, "Đầu đuôi cả việc này đều do cái tên tân quân đó, muội thấy gã sống sung sướng quá nên mới không biết trời cao đất dày, sớm muộn dù cũng có người xử lý gã! Thôi, một tên vô liêm sỉ như vậy, dù đại bá của muội không xử lý gã thì sau này chắc chắn cũng có người làm thay!"

Ngưng quý cơ đưa cho nàng cái bánh để nàng dừng lại, cười nói: "Đúng vậy, trời xanh có mắt, vua của một nước sao có thể làm bậy thế chứ?"

Nhưng mấy ngày sau, chưa có tin tức gì từ nước La Sát thì trong cung đã báo tin buồn.

Trước hôm đó, Vệ Tương nhận được thiệp mời của Văn chiêu nghi, mời nàng đến buổi tụ họp Tùng Phong Thính Nguyệt vào cuối tháng. Vệ Tương biết đây giống như một câu lạc bộ văn thơ, tự thấy mình học thức của mình không đủ nên có hơi lo lắng, không muốn tham gia.

Văn chiêu nghi nhẹ nhàng khuyên bảo: "Không cần nghĩ nhiều như vậy đâu. Nói thật với muội, trước đây bọn ta không có câu lạc bộ thơ này, mấy chuyện làm thơ viết văn hay vẽ tranh đều thuộc về Châm Mặc Yến do Cung phi nương nương tổ chức. Nhưng Cung phi nương nương..." Văn chiêu nghi lắc đầu cười khổ, "Chắc muội không biết trước đây nàng ấy nổi tiếng thế nào, thời còn là khuê nữ nàng ấy là đệ nhất tài nữ trong kinh thành, thi từ ca phú cái gì cũng giỏi, ngay cả chuyện triều chính cũng tự có quan điểm riêng. Khi ấy người đến cửa cầu hôn nhiều vô số kể, rất nhiều người nói nếu có thể cưới được nàng ấy thì con đường thăng quan tiến chức sẽ phát triển nhanh chóng. Nếu không phải sau này tiên đế hạ chỉ phong nàng ấy là trắc phi của thái tử, e rằng hôn sự của nàng ấy đã bị các nhà tranh giành đến trời long đất lở rồi."

Vệ Tương nghĩ đến mối quan hệ của mình và Cung phi, cảm xúc lẫn lộn, thắc mắc hỏi: "Việc này liên quan gì đến câu lạc bộ thơ."

"À... Ta lạc đề rồi!" Lúc này Văn chiêu nghi mới nhận ra mình lạc đề, bật cười, nhanh chóng quay lại chủ đề chính, "Nàng ấy quá giỏi, ai ngâm thơ làm văn mà không hợp ý nàng ấy sẽ khó chịu, chỉ bảo đôi chút. Nhưng các tỷ muội tụ tập là để giải sầu, đương nhiên vẫn có người thích cầu toàn, nhưng đa phần là muốn đùa giỡn cho vui, không muốn suy nghĩ nhiều, thế nên không ai muốn nghe nàng ấy chỉ bảo. Bởi vậy một thời gian sau, dần dần có vài người không đến nữa. Sau này trong một buổi tụ tập, Mẫn tỷ tỷ và nàng ấy cãi nhau, làm mất mặt mọi người. Từ đó, ta đứng ra tổ chức câu lạc bộ thơ, còn nàng ấy thì lùi lại, Chẩm Mặc Yên từ đó chỉ có vẽ tranh, không còn làm thơ hay sáng tác nữa."

Nói tới đây, Văn chiêu nghi mỉm cười: "Giờ muội yên tâm rồi chứ? Chúng ta đều là người bình thường, chẳng ai coi thường ai cả. Nếu muội lo lắng thì mang theo mấy món điểm tâm bên Phẩm Điếm Tiểu Tụ của muội làm để bọn ta thưởng thức, mọi người chắc chắn đều sẽ thích muội."

Vệ Tương nghe vậy, cảm thấy đi cũng không sao, nên đồng ý tham gia.

Nhưng hai ngày sau, Văn chiêu nghi lại phái đại cung nữ tới báo buổi tụ tập Tùng Phong Thính Nguyệt vào cuối tháng này sẽ không tổ chức nữa.

Cung nữ này đến thông báo khi Vệ Tương đang ở Thanh Lương Điện bên hoàng đế, nàng ấy nói với Nguyên Nhi canh giữ ngoài viện. Nguyên Nhi không hỏi nhiều, đợi Vệ Tương về liền bẩm báo lại với Vệ Tương, Vệ Tương thấy không ổn: "Sao lại không tổ chức?"

Nguyên Nhi không trả lời được.

Vệ Tương nhíu mày nhìn Quỳnh Phương, Quỳnh Phương trách mắng: "Hồ đồ, sao không hỏi cho rõ ràng hả! Dù có nhát gan không dám hỏi thì cũng phải báo với Liêm Tiêm Khinh Ti để họ đi hỏi cho rõ chứ!"

Nguyên Nhi biết là lỗi của mình, cúi đầu không dám cãi lại.

Vệ Tương lắc đầu: "Thôi, Nguyên Nhi làm việc ở bên ngoài, sao hiểu mấy chuyện này? Quỳnh Phương, ngươi với Phó Thành đích thân đi tìm hiểu đi."

Quỳnh Phương lập tức cùng Phó Thành đi làm việc.

Một lát sau, cả hai trở về Thanh Thu Các. Phó Thành cúi đầu: "Nghe nói trong cung truyền tin tới, nói là Mẫn quý phi... Không ổn lắm."

Vệ Tương đứng bật dậy: "Không lẽ không qua khỏi?"

"Không phải vậy." Phó Thành lắc đầu, "Thật ra Mẫn quý phi đã có dấu hiệu lành bệnh, nghe đâu đã không còn sốt nữa, nốt ban do bệnh đậu mùa cũng đang dần bong ra. Nhưng... Vì uống thuốc quá nhiều, tối qua thai trong bụng đã bị sảy. Cung nữ của Văn chiêu nghi nói Mẫn quý phi đã mang thai gần bảy tháng, sảy thai vô cùng nguy hiểm, may mà có ba trong số bốn ngự y túc trực ở Ngọc Phù Cung nên mới giữ lại được tính mạng của nàng ấy. May mắn qua một kiếp nạn, nhưng Mẫn quý phi lại tận mắt thấy mất đứa bé kia... Hình như là đã nhìn rõ mặt mũi rồi. Mẫn quý phi khóc đến chết ngất, sau khi tỉnh dậy thì như người mất hồn, vừa không chịu nói chuyện vừa không chịu ăn uống, cung nhân muốn đưa đứa bé đi nàng ấy cũng không chịu, cứ khăng khăng ôm trong lòng."

Quỳnh Phương tiếp lời: "Tình cảm giữa Văn chiêu nghi và Mẫn quý phi nương tử cũng biết, biết được việc này Văn chiêu nghi vô cùng lo lắng, nào còn tâm trạng tổ chức họp mặt? Lúc nô tỳ và Phó Thành đến, nàng ấy không có ở trong phòng, đại cung nữ nói nàng ấy đi gặp Truân thái phi rồi, nô tỳ đoán..."

Vệ Tương gật đầu: "Nàng ấy muốn hồi cung ở bên quý phi. Lần trước bệ hạ không cho phép nên lần này nàng ấy trực tiếp đi cầu xin Truân thái phi."

Quỳnh Phương đáp: "Nhưng lần trước bệ hạ không đồng ý là vì bệnh đậu mùa quá nguy hiểm. Bây giờ Mẫn quý phi dần khỏi bệnh, mấy ngày qua cung nhân hầu hạ bên cạnh không có ai bị mắc bệnh thêm, chắc là Truân thái phi sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Văn chiêu nghi."

Vệ Tương ngồi xuống ghế, im lặng một lúc lâu, lắc đầu: "Bọn họ tỷ muội tình thâm, người ngoài như ta không khuyên được. Quỳnh Phương, ngươi đi thêm một chuyến, chỉ cần nói chúc nàng ấy bình an vô sự."

Quỳnh Phương kinh ngạc: "Nương tử có ý gì?"

"Mẫn quý phi vừa mới mắc bệnh, chậu nước bẩn liền suýt đổ lên đầu ta, tuy ta đã tự chứng minh trong sạch, còn được bệ hạ che chở nhưng chuyện này xem như cho qua, đến giờ vẫn không ai rõ tại sao Mẫn quý phi lại mắc bệnh."

Quỳnh Phương sợ hãi: "Ý nương tử là..."

"Cứ nhớ lại hôm đó, ta càng cảm thấy sự việc tiến triển quá nhanh." Vệ Tương lắc đầu, "Mẫn quý phi vừa mắc bệnh, ta lập tức bị cung nhân chỉ đích danh mình lên kế hoạch hại Mẫn quý phi. Nếu kẻ đó chỉ nhằm vào ta thì sao có thể biết Mẫn quý phi sắp bị bệnh để hãm hại ta chứ? Trên đời làm gì có chuyện như vậy?"

Thế nên đó là chiêu nhất tiễn song điêu.

Nếu thành công, nàng không thể thoát tội, còn Mẫn quý phi mắc bệnh đậu mùa cửu tử nhất sinh. Nếu thất bại, nàng thoát được một kiếp, người ngoài chỉ coi đó là cái bẫy nhắm vào nàng, hoàn toàn bỏ qua nguyên nhân Mẫn quý phi mắc bệnh.

Một kế hoạch quá chu toàn.

Ngay cả nàng mãi đến bây giờ mới nhận ra bệnh tình của Mẫn quý phi vẫn chưa có lời giải thích. Cung nữ của Ngọc Phù Cung hôm đó hãm hại nàng đã xử lý, nhưng liệu còn ai tham gia vào việc này không?

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com