RoTruyen.Com

Lestappen Mua Xuan Cua Ares

Gió thổi qua cánh đồng đầy xác người, mùi sắt gỉ từ máu lan ra như một lời nguyền cổ xưa. Bầu trời xám xịt, mặt đất nứt nẻ bởi giận dữ của những vị thần. Ares đứng giữa chiến trường trống rỗng, áo giáp còn vương máu chưa kịp khô. Hắn không nói gì, cũng không nhìn xác chết dưới chân. Đó là công việc thường ngày – chiến tranh, hủy diệt, chiến thắng. Và nỗi trống rỗng kéo dài trong lồng ngực từ hàng thiên niên kỷ.

Max – Ares – vị thần chiến tranh, không cảm thấy gì cả.

Hắn quay gót, rời khỏi chiến trường, bước vào khu rừng rìa phía nam. Nơi hắn chưa từng đặt chân đến.

Rừng... yên tĩnh lạ thường.

Không có mùi máu.

Không có tiếng la hét.

Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và hương hoa thơm đến mức làm Max khựng lại.

Mặt đất dưới chân hắn mềm như rêu, ánh sáng rọi qua tầng lá xanh rì, rọi lên bộ giáp đẫm máu của hắn một màu vàng ấm áp dịu dàng đến khó tin. Max cau mày, cẩn thận tiến sâu hơn. Hắn cảm thấy như có điều gì đó không đúng... hoặc đúng đến mức không tưởng.

Và rồi, hắn thấy cậu.

Một người con trai đang ngồi bên dòng suối, mái tóc nâu lòa xòa, tay chạm nhẹ vào từng bông hoa mọc ven bờ. Quanh người cậu là những con bướm trắng bay lượn, bầu không khí mát lành như thể cả mùa xuân đang quỳ dưới chân cậu.

Cậu nhìn lên. Ánh mắt chạm vào Max.

Không có sợ hãi.

Không có tôn thờ.

Chỉ là sự tò mò.

"Thần chiến tranh," cậu cất tiếng, giọng nói nhẹ như gió đầu xuân, "sao ngài lại mang mùi máu đến nơi này?"

Max không trả lời ngay. Không phải vì hắn không biết nói gì mà vì hắn bị đông cứng lại bởi điều chưa từng xảy ra trong hàng nghìn năm.

Cậu ấy không cúi đầu.

Không gọi hắn là bậc vĩ đại.

Chỉ nhìn thẳng như thể Max không phải là vị thần huỷ diệt mà chỉ là... một người lạc đường.

"Ngươi là ai?" Max hỏi, giọng trầm đục như đá tảng.

Cậu cười nhẹ, nghiêng đầu. "Charles. Người giữ mùa xuân."

Max siết chặt chuôi kiếm. Hắn từng nghe tên này – một vị thần trẻ, kẻ chẳng bao giờ bước lên Olympus, chỉ lang thang nơi rừng cây, gieo sự sống và chữa lành.

Charles đứng dậy, tiến về phía Max.

Không chút e dè.

Khi đến gần, Charles dừng lại chỉ cách Max vài bước chân. Rồi cậu đưa tay lên... chạm nhẹ vào vết máu trên giáp của Max.

"Máu còn ấm," Charles nói khẽ, mắt buồn bã. "Ngài không mệt sao?"

Max bật cười khô khốc. "Mệt? Ta là chiến tranh. Ta không biết mệt là gì."

Charles chỉ mỉm cười. "Vậy... ngài có biết nghỉ ngơi là gì không?"

Max định trả lời, nhưng lại im lặng. Bởi lần đầu tiên, hắn không chắc mình có câu trả lời.

Charles xoay người, trở về bên dòng suối. Trước khi ngồi xuống, cậu quay đầu nói:

"Nếu một ngày nào đó thần chiến tranh muốn thử yên tĩnh... nơi này luôn mở cửa."

Và rồi cậu lại im lặng, như thể Max chưa từng đến.

Max đứng đó rất lâu, giữa rừng hoa rực rỡ, nghe tiếng suối róc rách và gió mơn man qua da thịt.

Lần đầu tiên trong đời, Ares – thần chiến tranh – cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com