Lingorm Buoc Nham Vao Con Duong Hon Nhan
Trần Mỹ Linh nhận thấy sau khi ra khỏi nghĩa trang, Quảng Linh Linh liền lạ lạ, mà vì sao lạ thì đại khái là cô ngây người rất lâu.Nàng hơi không hiểu, nhưng cũng không hỏi.Bọn họ về nhà đã qua giờ cơm, người giúp việc thấy bọn họ về vội vàng đi nấu cơm, Tạ Đan nói trong người không thoải mái nên lên lầu nghỉ ngơi.Quảng Huyên lặng người ngồi trên sofa.Quảng Linh Linh ngồi cạnh em.Quảng Huyên liếc thấy Trần Mỹ Linh đi vào nhà vệ sinh mới nhỏ giọng gọi: "Chị hai."Quảng Linh Linh nhìn em: "Ừ?"Quảng Huyên nhíu mày: "Người lúc nãy là Sài Nhân phải không ạ?"Sài Nhân, tất cả người nhà họ Quảng đều biết.Lúc trước Sài Nhân và Quảng Linh Linh có scandal, tuy nhanh chóng bị dập đi, nhưng vẫn đến tai Quảng Nhất Phàm, sau đó anh nói cho Tạ Đan biết, thế là Quảng Huyên cũng biết.Người họ Quảng cứ nghĩ Quảng Linh Linh và Sài Nhân sẽ có kết quả.Dù sao chị em lớn đến vậy vẫn chưa thấy thích ai, cô luôn làm việc nhanh gọn, chưa từng dây dưa dài dòng, trong chuyện tình cảm cũng vậy, càng không có cái gọi là scandal.Thế nên người nhà họ Quảng mới cho rằng Quảng Linh Linh và Sài Nhân có lẽ yêu nhau thật.Chỉ là sau đó vẫn không thể tìm được chứng cứ, bởi vì không lâu sau thì Sài Nhân đến nước A phát triển, nghe anh cả nói, là chị hai đưa đến.Chuyện có yêu đương hay không cũng chìm vào quên lãng.Trước khi Sài Nhân xuất hiện, Quảng Huyên cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện cũ mà thôi.Nhưng giờ Sài Nhân xuất hiện, Quảng Huyên liền thấy không thể trùng hợp như vậy được.Huống hồ gần đây em có nghe nói Sài Nhân muốn về nước.Quảng Linh Linh thấy em vẫn nhìn mình chằm chằm, mím môi nói: "Tiểu Huyên, chuyện của chị em đừng quan tâm, chăm sóc mẹ cho tốt."Quảng Huyên hơi trầm mặt xuống: "Chị hai, có phải chị vẫn liên lạc với cô ấy?"Nếu không sao hôm nay Sài Nhân lại đến nghĩa trang được?Quảng Linh Linh cụp mắt: "Chị tự có sắp xếp."Quảng Huyên nhỏ giọng: "Chị hai, chị kết hôn rồi đó, giờ chị có chị dâu..."Quảng Linh Linh quát lên: "Quảng Huyên!!!"Quảng Huyên mím môi, không nói nữa.Phía sau hai người, Trần Mỹ Linh đã ra khỏi phòng vệ sinh đứng đó từ bao giờ.Phòng khách rộng lớn nhất thời yên ắng, Trần Mỹ Linh gạt những giọt nước trên tay đi đến bên cạnh Quảng Linh Linh: "Hai chị em đang nói gì thế?"Quảng Linh Linh ngẩng đầu nhìn nàng cười.Điện thoại của Trần Mỹ Linh đột nhiên đổ chuông, nàng lấy điện thoại trong túi ra, là Vương Hải Ninh gọi tới."Alo Hải Ninh."Giọng Vương Hải Ninh vẫn bình thường như trước: "Mỹ Linh, đang rảnh không? Qua bên này chút, chị có vài việc muốn nói với em."Trần Mỹ Linh liếc nhìn Quảng Linh Linh và Quảng Huyên, trả lời: "Ừm, chờ chút em tới ngay."Nói xong thì nàng cúp máy, nhìn Quảng Linh Linh: "Hải Ninh gọi em qua, em bảo Chu Sinh đưa đi, chị ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."Quảng Linh Linh lập tức trả lời nàng: "Chị đi cùng em."Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Không cần đâu, mấy hôm nay chị mệt nhiều, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."Nói xong nàng đứng dậy, Quảng Linh Linh cũng đứng dậy, nghiêng đầu nói với Quảng Huyên: "Tiểu Huyên, để ý đến mẹ, bọn chị ra ngoài một lúc."Quảng Huyên nghe đến tên Vương Hải Ninh hơi mất tự nhiên, nhưng em nhanh chóng gật đầu: "Vâng."Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh đi ra cửa.Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, càng lúc càng dày.Trần Mỹ Linh không thích thời tiết như vậy lắm, nàng ngẩng đầu nhìn, trán nhăn lại, kéo sát quần áo lên xe.Lên xe rồi, hai người không ai nói chuyện trước, Trần Mỹ Linh sờ sờ dây chuyền trên cổ, đầu ngón tay tinh tế xoa xoa, cảm giác lành lạnh, Quảng Linh Linh cúi đầu trầm tư, như đang suy nghĩ chuyện trọng đại nào nó.Không bao lâu cả hai đã đến biệt thự riêng của Quảng Linh Linh.Vương Hải Ninh đang đứng cửa chờ bọn họ. Cô nhìn thấy Trần Mỹ Linh xuống xe thì bước đến hai bước gọi: "Mỹ Linh."Trần Mỹ Linh xuống xe, phía sau còn có Quảng Linh Linh.Vương Hải Ninh nói với cả hai: "Đi thôi, vào nhà rồi nói."Trần Mỹ Linh "ừm" một tiếng đi theo Vương Hải Ninh vào cửa.Trong nhà mở máy sưởi đủ ấm, Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh cởi áo khoác ra, Vương Hải Ninh mang cho họ hai chén trà nóng. Trần Mỹ Linh ngồi trên sofa cầm cốc trà lên uống một ngụm, có khí nóng lan từ cổ họng xuống bụng, khiến mặt nàng dễ chịu hơn.Quảng Linh Linh không uống trà, chỉ đặt cốc trên khay.Vương Hải Ninh ngồi xuống cạnh hai người, bắt đầu nói: "Mỹ Linh, hôm nay gọi em đến vì có chuyện muốn nói với em."Trần Mỹ Linh nghe thấy Vương Hải Ninh nói thì ôm bụng: "Có gì ăn không?""Vừa vội đến đây, em còn chưa ăn trưa, đói xỉu."Vương Hải Ninh khó khăn lắm mới bắt đầu nghiêm túc lại bị lời của Trần Mỹ Linh chặn lại, nhất thời im bặt, cô nhìn nàng nhưng đối diện lại là một đôi mắt cún con long lanh ra vẻ đáng thương, Vương Hải Ninh thở dài: "Được rồi được rồi, chị đi nấu mì."Mấy ngày qua, cô đã bảo hai người giúp việc mà Quảng Linh Linh đưa đến đi về, nên ba bữa đều ăn mì.Chưa tính là ăn được hay không.Cô cũng không có tâm trạng ăn.Vương Hải Ninh vào bếp làm trứng chần, sau đó nấu hai bát mì Dương Xuân, cuối cùng thả rau đã rửa sạch vào một lúc liền vớt ra, rau vẫn còn xanh mướt, kết hợp với trứng chần khiến bát mì nhìn rất đẹp mắt.Đáng lẽ Trần Mỹ Linh cũng không có khẩu vị, nhưng giờ thì nàng đói bụng thật.Nàng nhận lấy bát mì Vương Hải Ninh mang ra, kéo Quảng Linh Linh ngồi xuống bàn cơm.Mì vừa nấu xong, rất nóng, Trần Mỹ Linh ăn xong còn hơi toát mồ hôi, nàng lấy giấy lau lau mồ hôi đi, cúi đầu húp nước dùng.Quảng Linh Linh nhìn Vương Hải ninh, sau đó quay sang nói với Trần Mỹ Linh: "Chị lên lầu thay đồ."Trần Mỹ Linh: "Dạ."Nàng nhìn theo Quảng Linh Linh đi lên tầng.Vương Hải Ninh ngồi bên cạnh nàng, im lặng một lúc rồi nói: "Mỹ Linh, chị muốn..."Trần Mỹ Linh đặt bát mì xuống, khuôn mặt hồng lên do hơi nước, nàng đón lấy lời cô: "Em biết chị định nói gì.""Hải Ninh, mấy hôm nay em vẫn luôn nghĩ sao chị lại đi cùng chúng em đến đây.""Chị không thích nhà họ Quảng, càng không thích nước A, với tính cách của chị, sẽ không vì ông ấy sắp ra đi mà về thăm.""Em nghĩ mãi nghĩ mãi, chỉ có một đáp án.""Chị đến để xử lý tài sản."Tài sản của Quảng Trác.Quảng Trác để cho cô năm phần trăm cổ phần công ty.Trước kia Quảng Linh Linh đã nói với nàng chuyện này, nàng cũng mơ hồ đoán được, nhưng Vương Hải Ninh không nói nên nàng cũng không dám tìm hiểu.Bây giờ nói ra rồi, rốt cục nhẹ nhõm.Vương Hải Ninh cười khổ: "Mỹ Linh, em đúng là thông minh."Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Em nên nhận ra sớm hơn.""Chị định trả lại nhà họ Quảng sao?"Vương Hải Ninh nhìn nàng: "Không, Mỹ Linh, đời này chị chưa từng làm chuyện gì ích kỷ.""Bây giờ để chị ích kỷ một lần đi.""Năm phần trăm cổ phần đó, chị định chuyển cho em.""Mỹ Linh, đây là quà mừng cưới mà người chị này dành cho em."Trần Mỹ Linh nghe thấy ngẩng lên, không tin được: "Hải Ninh!!!"Vương Hải Ninh cũng bình tĩnh nhìn nàng: "Mỹ Linh, em coi như chị lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chị không muốn em ngay cả của hồi môn cũng không có đã đi vào nhà họ Quảng, không may..."Trần Mỹ Linh nháy mắt đã hiểu ý tứ của Vương Hải Ninh.Không may nàng và Quảng Linh Linh tương lai không còn nhau, nàng khó mà có chỗ đứng trong nhà họ Quảng, Vương Hải Ninh chuyển cho nàng số cổ phần này chính là cho nàng một sự hậu thuẫn.Dù sao thời gian còn dài, ai cũng không nói trước được tương lai.Chỉ là như vậy, Hải Ninh hy sinh quá lớn.Trần Mỹ Linh hiểu rằng, Vương Hải Ninh không muốn có bất cứ liên quan nào với nhà họ Quảng cả, nếu như nàng nhận chỗ cổ phần đó, khác nào Vương Hải Ninh đã nhận ân tình của nhà họ Quảng.Nàng không yên tâm.Trần Mỹ Linh lắc đầu kiên định: "Xin lỗi, Hải Ninh, em không nhận được.""Không thể lúc nào cũng để chị vì em mà hy sinh.""Như thế, người làm em này cũng quá vô dụng."Vương Hải Ninh có lẽ đã sớm nghĩ nàng sẽ nói thế, cô kéo tay nàng: "Thật ra lần đầu gặp em, chị đã thấy mình rất giống nhau, không thể nói ra chuyện gì. Nhưng chị vẫn đưa em về Trường Ninh.""Chị cứ nghĩ rằng bản thân cũng chỉ là tiện tay làm chút việc, em đến Trường Ninh chẳng bao lâu sẽ rời đi.""Nhưng em lại không đi.""Mỹ Linh, chúng ta sớm chiều ở chung ba năm, hai ta đều biết rõ tính cách của nhau, chuyện này không tính là hy sinh gì được."Thấy Trần Hi Nhân vẫn nhìn mình, Vương Hải Ninh nói tiếp: "Nếu chị trả năm phần trăm này về cho nhà họ Quảng, chị tin bọn họ cũng không nhận, mà chị không muốn dây dưa với họ quá nhiều.""Nhưng em thì khác.""Em là em gái chị.""Chị cho em, danh chính ngôn thuận, chỉ cần em và Quảng tổng vẫn ổn, thì phần này không khác gì chị trả lại nhà họ Quảng, chị cũng sẽ thấy nhẹ nhõm."Trần Mỹ Linh nhíu mày: "Nhưng mà..."Vương Hải Ninh vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Mỹ Linh, trước giờ chị sẽ không ôm lỗi lầm vào người.""Tương tự thế, chị cũng sẽ không cho rằng chị đang nhận ân huệ gì của nhà họ Quảng.""Vì vậy, em đừng cho lắng những chuyện khác làm gì, đây chỉ là quà mừng cưới của một người chị cho em mình, chỉ thế mà thôi."Trần Mỹ Linh lẩm bẩm: "Thật sự chỉ thế thôi sao?"Vương Hải Ninh gật gù: "Kiểu gì chị cũng phải chừa cho em một đường lui."Nếu nàng và Quảng Linh Linh vẫn êm đẹp, vậy nàng chính là người nhà họ Quảng, phần cổ phần đó cũng thuộc về nhà họ Quảng.Nhưng nếu nàng và Quảng Linh Linh tách ra, vậy số cổ phần đó chính là vốn liếng của nàng, để cho nàng có chỗ đứng vững chắc.Trần Mỹ Linh nhìn Vương Hải Ninh, viền mắt nóng lên.Vương Hải Ninh nhìn nàng: "Đừng có khóc mà, em khóc chị lại thấy đau đầu đây."Trần Mỹ Linh nhìn dáng vẻ đó của cô, mọi muộn phiền nghi ngờ nháy mắt tan biến, khiến nàng có chút dở khóc dở cười.Hai người vẫn nói chuyện đến hơn ba giờ chiều, Vương Hải Ninh cuối cùng thuyết phục được Trần Mỹ Linh nhận quà, cũng nói rằng Quảng Nhất Phàm đã chọn ngày đẹp để chuyển nhượng cổ phần, ngày mai sẽ có hội nghị cổ đông.Trần Mỹ Linh nghe thế thì trừng mắt nhìn Vương Hải Ninh, chuyện lớn như vậy cũng không bàn trước với nàng.Vương Hải Ninh tự biết đuối lý, áy náy cười cười.Sau đó Vương Hải Ninh nói, sau khi chuyển nhượng xong, cô sẽ bay về luôn, cô hỏi ý của Trần Mỹ Linh, nàng cũng gật gù, nói sẽ đi cùng cô.Chỉ là sau đó nàng nhớ ra Quảng Linh Linh, chần chừ: "Em lên lầu trước đã."Vương Hải Ninh gật đầu: "Đi đi.""Quảng tổng đi thay đồ, công nhận lâu thật lâu."Trần Mỹ Linh: ...
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com