Long Fic Khai Nguyen Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut
"Vương Nguyên, người đàn ông vừa mới ôm con hồ ly tinh lên xe đi mất kia đó là Vương Tuấn Khải có phải không"Vương Nguyên vừa mới quay người, đã nhìn thấy bà Vươngg đang vội vã đi về phía cậu.Bước chân cậu khựng lại, nắm lấy tay bà mỉm cười nói, "Đúng thế ạ."Bà Vươngg nhíu mày, "Cái tên đàn ông khốn khiếp đó tới để làm gì?"Cậu bình tĩnh nói, "Anh ta tới đón Nhất Thuần.""Đến đón Nhất Thuần?" Bà Vươngg không vui nói, "Thật đúng là tình tứ quá đó, lại còn dám vác mặt đến nhà chúng ta à! Đúng là cái con hồ ly tinh đó đang thị uy với con đó!" Vương Nguyên kéo Bà Vươngg đi về phía biệt thự, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ về Nhất Thuần như vậy, chuyện này không có liên quan đến cô ấy."Bà Vươngg dừng bước đứng lại, nặng nề nói, "Vương Nguyên, mẹ chỉ lo cho con thôi. . . . . . Con xem cái con nhỏ Đan Nhất Thuần đó vừa mới ở bên cạnh Vương Tuấn Khải chưa được bao lâu, mà đã tới đây lên mặt với con rồi !"Vương Nguyên cũng đứng lại theo, cười nói, "Được rồi, mẹ mà giận nữa, mấy cái nếp nhăn sẽ nhiều thêm đó!"Bà Vươngg đau lòng nói, "Nhìn nó ức hiếp con mẹ không chịu được!"Vương Nguyên nghiêm túc khác thường nói, "Mẹ, thật ra thì, anh ấy không có ức hiếp con đâu, chuyện tình cảm thì rất khó nói, hôn nhân nếu đã không thể nào duy trì được nữa, nguyên nhân tất nhiên là từ hai phía, con không thể chỉ đơn phương oán trách anh ấy, huống chi lúc con và anh ấy vẫn còn bên nhau con cũng không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. . . . . ."Bà Vươngg hết sức tức giận nói, " Đến lúc này rồi mà nó còn đáng để con biện minh hộ hay sao?"Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Con không có biện minh cho anh ấy, chỉ là con cảm thấy, những người bên cạnh con không nên vì con mà trách móc anh ấy. . . . . . Phải, con và anh ấy ly hôn rồi, anh ấy cũng nhanh chóng có người phụ nữ khác, nhưng việc này cũng không có nghĩa là anh ấy làm tổn thương con hay ức hiếp con, ly hôn là chuyện mà con và anh ấy đã bàn bạc kỹ, thậm chí còn có thể nói rằng chính là con đã đề cập đến trước, trước đó anh ấy vẫn là một người chồng tốt, người cha tốt, chúng con không thể tiếp tục bên nhau nữa là do giữa hai chúng con có quá nhiều vấn đề, ly hôn là điều cả hai chúng con đều chấp nhận, con không hề oán giận gì anh ấy cả. . . . . ."Bà Vươngg tức giận nói, "Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ nó có niềm vui mới liền quên luôn người cũ, nhìn như thế thật khiến người ta tức đến lộn ruột!"Vương Nguyên vô vị mà nhún vai cười, "Vậy sau này chúng ta không nhắc đến anh ấy nữa là được rồi!"Bà Vươngg gật đầu, "Đúng, đừng nên nhắc đến cái thằng thối tha đó nữa!" (Được câu này chắc nhiều thím thích :v)"Mẹ. . . . . ."Bà Vươngg bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mẹ không mắng nó nữa, dù thế nào đi nữa nó cũng là cha của Ngôn Ngôn, nói những lời này nhiều để Ngôn Ngôn nghe thấy được đúng là không tốt."Vương Nguyên gật đầu, "Dạ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng đi!""Ừ."Lúc hai mẹ con đi về phía biệt thự, Vương Nguyên thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, mẹ, con nhớ trước kia mẹ thường hay nói con lớn rồi không còn nhỏ nữa, muốn giới thiệu bạn trai cho con. . . . . . Hiện tại con đang độc thân, không biết bây giờ mấy người bạn của mẹ có thiếu con dâu hay không . . . . . . Đương nhiên là phải chấp nhận được hoàn cảnh của con ."Bà Vươngg ngẩn người, "Con muốn đi xem mắt?"Cậu hỏi ngược lại, "Không thể được sao?""Dĩ nhiên là có thể, nhưng mà. . . . . .""Không nhưng nhị gì cả, mẹ có thời gian thì sắp xếp giúp con một người đi!"Bà Vươngg gần như không thể tin nổi, "Vương Nguyên, con đang đùa với mẹ à?"Vương Nguyên nói rất nghiêm túc, “Mẹ thấy con giống như đang đùa hay sao?”"Nhưng mà con với Vương Tuấn Khải. . . . . .""Mẹ, vừa rồi không phải chúng ta nói là không nhắc đến người này nữa sao?""Được, không nói."Vương Nguyên dịu giọng nói, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ là do con xúc động nên mới quyết định vậy . . . . . . Con còn trẻ như thế này, không thể cứ mãi sống cô độc suốt quãng đời còn lại, con bây giờ muốn tìm một người thích hợp với con, cùng nhau yêu đương bình thường, tất nhiên, nếu như không tìm được một nữa kia nữa, vậy thì con thà ở một mình, tránh trường hợp lại nhìn lầm người . . . . .”Cũng cùng lúc đó.Bầu không khí yên tĩnh bên trong xe khiến ngươi ta thật sợ hãi, từ giây phút vừa bắt đầu lên xe Đan Nhất Thuần đã bất an mà xoắn xuýt những ngón tay vào nhau, từ đầu đến cuối không hề dám nhìn Tuấn Khải lấy một cái.Người cận vệ chịu trách nhiệm lái xe nhìn qua kính chiếu hậu cung kính hỏi Vương Tuấn Khải, "Vương tổng, quay lại sân bay phải không ạ?"Ánh mắt u ám của Vương Tuấn Khải vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mấp máy, "Ừ."Vào lúc này Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mà nói, "Tuấn Khải, em xin lỗi. . . . . ."Vương Tuấn Khải không trả lời.
Đan Nhất Thuần mong đợi nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nghẹn ngào nói, "Em không đành lòng nhìn anh và Vương Nguyên như thế này. . . . . . Em biết anh vẫn còn để ý tới cậu ấy, cho nên em mới lén anh đến thành phố Y."“Đừng tự cho mình thông minh, chuyện ngày hôm nay tôi không hy vọng lại xảy ra lần thứ hai."
Vương Tuấn Khải rốt cuộc lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần, nhưng giọng nói lại giống như trong hầm băng mùa Đông, giá lạnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy gan run tim lạnh.Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Nhưng mà Vương Nguyên cậu ấy hiểu lầm anh, cậu ấy . . . . . ."Vương Tuấn Khải mất kiên nhẫn quát, "Câm miệng!"Sợ hãi sự lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần chỉ đành im lặng, không còn dám nói thêm bất kỳ câu nào nữa.Xe êm êm chạy thẳng đến sân bay tư nhân.Vương Tuấn Khải lạnh lùng ra lệnh cho Đan Nhất Thuần, "Xuống xe."Cận vệ mở cửa xe ra, Đan Nhất Thuần ngập ngừng bước xuống xe.Cận vệ quay về ghế lái, nổ máy cho xe chạy.Đan Nhất Thuần đứng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc nói, "Tuấn Khải, anh không quay về sao?"Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, "Sẽ có người đưa cô về Los Angeles."Ngay sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi trước mặt Đan Nhất Thuần .
-----
Buổi tối, tại khách sạn "Clover".Vương Tuấn Khải ngồi yên lặng trên ghế sofa, trong tay đang cầm một hộp nhung màu đỏ.Bỗng nhiên anh mở cái hộp nhung ra, sau đó trầm lặng nhìn vật trong hộp.Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng lóng lánh rực rỡ.Trong đầu loáng thoáng thoáng hiện lên hình ảnh anh đeo nhẫn cho cậu trong hôn lễ hôm ấy. . . . .
Trong hôn lễ khuôn mặt cậu ngập tràn nụ cười hạnh phúc, thật không gì sánh được. . . . . .Hôm nay gặp lại cậu, cậu cũng không có sự đoan trang ưu nhã của ngày xưa, còn lại chỉ là sự bình tĩnh lạnh nhạt."Nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt. . . . . ."Câu nói của Vương Nguyên đột nhiên vang lên trong trí óc Vương Tuấn Khải.Nhớ lại lời nói nhanh mồm nhanh miệng của cậu lúc đó, thế nhưng giờ phút này Vương Tuấn Khải không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhếch môi mỉm cườiAnh nhớ lúc anh mới quen cậu, tính cách của cậu chính là như thế này. . . . . . Dám giận dám nói, không kiêu ngạo không tự ti.Mấy năm trôi qua, anh đã không thể gặp lại một Vương Nguyên như thế nữa, phần lớn thời gian cậu đều chọn lựa yên lặng, gặp phải chuyện không hài lòng, cậu sẽ chôn chặt nó ở đáy lòng, dứt khoát không nói, đến cuối cùng từ từ biến thành sự cẩn thận dè dặt đối với anh. . . . . .Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cậu cách là cố chấp. . . . . .Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cậu mới có thể mãi vướng vào anh.Nhưng mà, cậu sai rồi. . . . . .Anh cũng sai rồi. . . . . .Hai người không hợp nhau mà miễn cưỡng ở bên cạnh nhau thì không có kết quả, cậu cần cuộc sống đơn giản, hoàn cảnh an nhàn, mà anh vĩnh viễn đều không thể mang đến cho cậu.Nếu như bọn họ có thể quay lại lúc chưa quen nhau, thật là tốt biết mấy. . . . . .
. . . . . .
Khu nhà cao cấp của Vươngg gia nằm ở vùng ngoại ô, cho nên những đêm trời sáng trên bầu trời nhà họ Vươngg sẽ hiện lên vô vàn những vì sao.Lúc này, Vương Nguyên đứng ở trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.Ở một thành phố đông đúc chật chội như thành phố Y này, có thể nhìn thấy được một bầu trời đầy sao, thật là một chuyện không dễ dàng gì.Trong trí nhớ, ngày trước cậu cũng thường đứng ở một nơi giống nơi này nhìn bầu trờ đầy sao sáng. . . . . .Khi đó, tuy cậu cất giấu nhiều bí mật nhưng vẫn thấy rất vui vẻ . . . . . .Cậu thường nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng cầu nguyện để cho cậu sớm tìm được Đường Hân, thỉnh thoảng gặp phải lúc ba mẹ ép hỏi chuyện bạn trai thì cậu cũng sẽ nhìn lên các vì sao cầu nguyện để cho cậu sớm gặp được Mr. Right thuộc về cậu . . . . . .Kế tiếp….. Kế tiếp. . . . . .Nguyện vọng mà cậu cầu nguyện với các vì sao hầu như đều trở thành hiện thực . . . . .Nhưng, cậu không bao giờ nghĩ, thì ra ông trời cũng biết gạt người, người cậu gặp được căn bản không phải là Mr Right của cậu.Căn bản không phải Mr. Right của cậu, mà ông tời lại sắp xếp để anh xông vào thế giới của cậu, còn sắp xếp khiến cho cậu đã từng có ý nghĩ mãi mãi ở bên anh.Chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại chờ được một người đàn ông không thuộc về mình, bây giờ chỉ có thể trách móc ông trời đùa giỡn với mình một vố lớn mà thôi, ngoài trừ chỉ có thể mắng bản thân mình vô dụng, cậu còn có thể oán giận ai được nữa?Oán Vương Tuấn Khải?A. . . . . .Sự thật, cậu không hề oán giận anh, đúng như cậu đã từng nói với mẹ, anh không có lỗi, anh lựa chọn kết thục cuộc hôn nhân của bọn họ là anh đúng, đó cũng là sự đồng thuận của cậu, tại sao cậu phải oán anh?Nhưng, mọi người thường nói phải có lý trí, nhưng phần lớn thời gian lại làm ra những chuyện không có lý trí. . . . . .Tựa như hôm nay gặp anh, nhìn thấy anh ôm người phụ nữ mình yêu thích vào lòng, cậu vẫn không thể nhịn được mà lên tiếng châm chọc.Hiện tại anh nhất định nghĩ cậu là một người hẹp hòi nhỉ?Tuy nhiên, có thể nói, dù có thế nào đi chăng nữa giờ đây trong sinh mệnh cậu anh chỉ là một người khách qua đường, châm chọc thì châm chọc, ít nhất giây phút đó cậu cảm thấy thật thoải mái . . . . . ."Ba. . . . . ."Giọng nói non nớt của Bảo Nhi cắt đứt sự trầm tư của cậu .Vương Nguyên quay lại, cúi đầu nhìn Bảo Nhi đang ôm một cái gối nhỏ đi về phía mình.Cậu ngay lập tức ôm lấy Bảo Nhi, yêu thương nói, "Bé con của ba, sao giờ này mà con còn chưa ngủ?" Cậu dỗ con gái ngủ xong vì không ngủ được mới lên sân thượng ngắm sao."Ngôn Ngôn không ngủ được."Cậu lập tức trở nên căng thẳng, "Sao thế?""Ngôn Ngôn vừa mới nằm mơ, mơ thấy cha và ba cả hai người đều không cần Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn rất sợ. . . . . .""Đứa ngốc, chỉ là nằm mơ, cha và ba làm sao có thể không cần Ngôn Ngôn đây?""Ba, chừng nào chúng ta về nhà ạ?""À, chờ cha hết bận, được không?""Vậy ngày mai con gọi điện thoại hỏi cha bao giờ cha tới đón chúng ta."Cậu gật đầu, "Được, hai ngày nữa ba giúp con gọi điện cho cha, hai ngày nay cha con đi công tác ở nước ngoài rồi, ba cũng không liên lạc được !" Vương Nguyên đương nhiên là lừa Bảo Nhi, bởi vì biết Vương Tuấn Khải vẫn còn ở thành phố Y, trong lòng Vương Nguyên không muốn anh xuất hiện lần nữa trước mặt họ nữa.Bảo Nhi bây giờ mới thấy yên tâm, lủi vào trong ngực ba, "Dạ.""Ba bế con quay về phòng ngủ nhé.”Bảo Nhi chớp chớp mắt hỏi, "Ba, tối hôm nay con có thể ngủ với ba được không?""Đương nhiên là được rồi, nhưng mà con không thể nói tướng ngủ của ba xấu nha!" Trước mặt con gái mà thừa nhận chuyện như thế, Vương Nguyên cảm giác thật xấu hổ.Bảo Nhi vui vẻ gật đầu, "Dạ.""Đi thôi!"
-----
Hôm sau, Bảo Nhi vừa tỉnh liền quấn lấy đòi Vương Nguyên gọi điện cho Vương Tuấn Khải. . . . . .Vương Nguyên vốn định tám giờ mới gọi điện, dù sao quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là chuyện không hay ho gì, nhưng khi nghĩ đến bây giờ Vương Tuấn Khải đang ôm Đan Nhất Thuần ngủ ngon lành, thì không kiềm chế được mà nhấc điện thoại bàn lên gọi.(Tưởng tượng Khải Ca ôm cô ta ngủ đê anh em :v)Cậu không có ý định dùng di động gọi cho anh, từ khi cậu đổi điện thoại, đổi luôn cả số, cậu không có ý định lưu lại ghi chép về những cuộc điện thoại của anh.Bấm vào những con số di động mà cậu cứ vờ như không quen thuộc kia thế nhưng lại vẫn nhớ được rất rõ ràng, đưa điện thoại cho Bảo Nhi, "Này, con nói chuyện với cha đi."Bảo Nhi ôm điện thoại, nghi ngờ hỏi Vương Nguyên, "Ba, ba không nói chuyện với cha sao?""À, chờ con nói xong rồi ba nói, ba đi rửa mặt cái đã."Không muốn nghe giọng nói của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vén chăn lên bước xuống giường.Bảo Nhi đột nhiên kêu lên, "Ba, không gọi được cho cha."Vương Nguyên nhận lấy điện thoại, nghe được tín hiệu không gọi được, cậu bỏ điện thoại ra "Cha con bây giờ chắc đang ngủ, tối nay gọi lại cho cha sau nhé!"Bảo Nhi buồn hiu gật đầu, "Vậy cũng được ạ!""Đứng dậy nào, hôm nay ba phải để Bảo Nhi mặc đồ thật xinh, sau đó theo ba đi đến một nơi.""Dạ.". . . . . .
Đi tới phòng ăn, bà Vươngg đã đang ngồi chờ hai ba con xuống ăn sáng."Mẹ, chào buổi sáng."Vương Nguyên bế Bảo Nhi ngồi vào bàn ăn.Bà Vươngg hài lòng nhìn trang phục hôm nay của Vương Nguyên, mở miệng khen, "Vương Nguyên, hôm nay trông con được lắm!"Vương Nguyên không hề khiêm tốn đồng ý, "Cám ơn mẹ!" Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng với quần jean, đơn giản mà rất mode.Ánh mắt bà Vươngg chuyển sang Bảo Nhi mặc váy như một cô công chúa nhỏ ở bên cạnh, lên tiếng hỏi, "Sao, con định dẫn theo Ngôn Ngôn đi à?"Vương Nguyên gật đầu.Bà Vươngg vội vàng kéo tay Vương Nguyên, nhỏ giọng nói, "Con đi xem mắt, dẫn theo cả con gái đi hình như không tiện lắm thì phải?"Vương Nguyên nghiêm nghị đáp lại mẹ, "Mẹ, họ đồng ý gặp mặt con, dĩ nhiên là biết con đã có con, nếu như họ thật sự không để ý, con dẫn theo Ngôn Ngôn thì cũng có sao đâu?"Bà Vươngg gật đầu, "Nói cũng phải, ngay bây giờ có thể chấp nhận được Ngôn Ngôn là tốt nhất.""Đúng rồi, mẹ, người đến lúc chín giờ là Trần Trí Bằng, mười giờ là Lâm Thủy Miểu, mười một giờ là La Phi, đúng không?"Bà Vươngg cảm thấy có chút bất ngờ, "Cái này mà con cũng nhớ?"Vương Nguyên nghiêm túc nói, "Đó là đương nhiên, họ liên quan đến nửa đời sau của con, con không muốn chỉ vì gọi sai tên mà bỏ lỡ duyên phận.Bà Vươngg nhắc nhở, "Sắp đến giờ rồi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi. . . . . . Có điều, ba người này con phải nhìn cho kỹ, me cho rằng họ là ba người ưu tú nhất. . . . . ."Vương Nguyên nói, "Biết rồi, con đảm bảo sẽ thận trọng chọn lựa."Bà Vươngg lại hỏi, "Con khẳng định hôm nay gặp cả ba người này, không cần từ từ sắp xếp?"Vương Nguyên lắc đầu, "Không, con chỉ cần gặp bọn họ, không hài lòng thì cho qua, hài lòng thì hẹn ra ngoài gặp Bảo Nhi. . . . . .""Vậy thì được."
. . . . . .
Ăn sáng xong, tài xế chở Vương Nguyên đi tới khách sạn "Clover".Sau khi xuống xe, Vương Nguyên dắt tay Bảo Nhi đứng trước cửa chính của khách sạn.Khách sạn "Clover " là khách sạn cao cấp nhất thành phố Y, chỉ là đã nhiều năm như vậy mặt tiền và bảng hiệu của khách sạn này cũng chẳng có gì thay đổi. . . . . .Lúc mẹ giúp cậu hẹn ở nơi này, theo bản năng cậu muốn cự tuyệt, nhưng ngay sau đó cậu nghĩ lại là không cần thiết, dù sao khách sạn này đối với cậu chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, cậu không có gì phải kiêng dè hết.Bảo Nhi nắm tay Vương Nguyên, hỏi, "Ba, chúng ta không vào sao?""Đi thôi!" Thu hồi ánh nhìn chăm chăm vào khách sạn, Vương Nguyên dắt theo Bảo Nhi bước vào bên trong.Không muốn lần đầu xem mắt đã đến muộn, cậu tìm đúng vị trí mà mẹ thay cậu sắp xếp cho buổi xem mắt, gọi hai ly nước, sau đó cùng Bảo Nhi lẳng lặng chờ đợi.Lúc đồng hồ điểm tiếng thứ ba báo đúng chín giờ, người đàn ông đầu tiên tên là Trần Trí Bằng liền xuất hiện trong tầm mắt cậu."Xin chào, tôi là Trần Trí Bằng, là cậu Vương Nguyên sao?""Xin chào, là tôi.""Đây là con gái cậu sao? Thật đáng yêu!"Trần Trí Bằng giơ tay vuốt má Bảo Nhi.Bảo Nhi không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên dính sát vào Vương Nguyên, chỉ có thể mở to mắt nhìn người mới xuất hiện."Cậu Vương, cậu còn hơn cả sự tưởng tượng của tôi!"Vương Nguyên mỉm cười, "Anh Trần cũng nho nhã hơn tôi nghĩ rất nhiều. . . . .""Tôi rất thích trẻ con, nhưng tôi không thể có con được,. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân của việc tôi chỉ có tiền mà không có vợ.""Mẹ tôi đã nói hoàn cảnh của anh với tôi rồi, tôi cũng không để ý, chỉ cần tính tính hợp nhau là được. . . . . ."Lần đầu tiên xem mắt, Vương Nguyên thể hiện rất tốt, cũng đang rất nghiêm túc xem xét đối phương.Chia ra gặp mặt hai người đàn ông xong, Vương Nguyên đối với hai người đàn ông của buổi xem mắt hôm nay cũng rất hài lòng.Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, cậu nhìn sang Bảo Nhi đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nào.Cậu bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nói chuyện? Vừa nãy lúc chú Lâm chào con, con cũng không chào lại chú ấy?""Ba, hai người họ là ai?""À, mẹ muốn kết bạn với họ, Ngôn Ngôn thấy họ có được không?"Bảo Nhi nhíu mi nói, "Ba, sao ánh mắt của họ nhìn ba rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú muốn kéo tay ba. . . . . . Cha mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho coi."(Gọi cha ra đây đi con )"Hả. . . . . ."Bảo Nhi xoay người, tựa sát vào trong ngực Vương Nguyên, như lưu luyến không nỡ xa ba nói, "Ba, chúng ta về nhà đi, con muốn gọi điện cho cha."Vương Nguyên hỏi, "Ngôn Ngôn, con không thích hai chú đó sao?"Bảo Nhi trực tiếp nói, "Chú Trần đó lùn lắm, còn chú Lâm thì rất xấu. . . . . . Ngôn Ngôn không muốn ba kết bạn với bọn họ đâu."Vương Nguyên sững sờ kinh hãi.Lâm Trí Bằng cũng cao đến 1m75, không tính là lùn lắm, mà Lâm Thủy Miểu chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng . . . . . Hai người này đều do mẹ cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Bảo Nhi lại thành ra "dưa méo táo nứt" ?Bảo Nhi mất kiên nhẫn bám lấy Vương Nguyên mè nheo, "Ba, con muốn gọi điện cho cha. . . . . ."Bảo Nhi nhắc tới chữ “Cha” lần thứ hai, lúc này cậu mới hiểu được nguyện nhân tại sao Bảo Nhi ghét bỏ hai người kia. . . .Rất dễ hiểu, ngoại hình Vương Tuấn Khải không thể chê vào đâu được, cho dù bây giờ cậu và anh đã chia tay, cậu cũng phải thừa nhận là anh rất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người cha của anh đã để lại trong lòng Bảo Nhi dấu ấn sâu đậm, Bảo Nhi sao có thể cho rằng người khác ưu tú hơn anh đây? Mà kể cả là bạn bè, tư chất của hai người kia so với Robert thì không thể so được. . . . . .
(Há há, chồng tui mà :v để tui ảo tưởng chút đê -_-)Vương Nguyên gật đầu, "Được rồi, ba gọi điện thoại cho bà ngoại, chờ chúng ta về đến nhà liền gọi cho cha được không?""Dạ."Vương Nguyên cúi đầu tìm di động trong túi, đúng lúc đó, bên tai cậu vang lên giọng nói mừng rỡ của Bảo Nhi, "Cha——"(Đáng nhẽ ra là tui cắt ở đây đấy :v)-----
Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn "Clover", ánh mắt hai người bởi vì tiếng kêu của Bảo Nhi mà cùng lúc giao nhau.Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấy điện thoại di động ra của cậu bỗng chốc ngừng lại.Nếu như chỉ là nhìn thấy Vương Tuấn Khải trong tivi, Vương Nguyên còn có thể gạt con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này cậu không thể tiếp tục ngăn cản, bởi vì Bảo Nhi đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Vương Tuấn Khải."Cha! !"Giây tiếp theo, Bảo Nhi đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của anh, giống như con bé vẫn thường hay làm nũng với anh.Cậu sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.Bây giờ anh đã bế Bảo Nhi vào lòng, yêu thương hôn lên gương mặt Bảo Nhi mà anh vẫn thường hay làm.Bảo Nhi ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải, vẫy tay với Vương Nguyên, "Ba, ba, cha đến rồi. . . . . ."Vương Nguyên hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Vương Tuấn Khải.Vui sướng đi qua, Bảo Nhi nói chuyện với Vương Tuấn Khải bằng giọng nói nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức, "Cha, con cứ tưởng là cha không cần Ngôn Ngôn nữa rồi. . . . . ."Vương Nguyên đúng lúc này ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải.Anh không nhịn được lại tiếp tục hôn Bảo Nhi mấy cái, thương yêu nói, "Cô bé ngốc của cha, cha sao có thể không cần con chứ?" Anh đưa tay thay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra hốc mắt cho Bảo Nhi.Bảo Nhi mím môi hỏi, "Vậy tại sai cha lại không gọi điện thoại cho ba và Ngôn Ngôn?"Vương Nguyên lên tiếng trả lời thay Vương Tuấn Khải, "Bởi vì con nhóc con suốt ngày bám dính lấy cha con như vậy, nếu như cha con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chúng ta, thời gian đâu ra để cha xử lý công việc."Bảo Nhi cau mày hỏi, "cha ơi cha bận lắm hả cha?"Vương Tuấn Khải dỗ dành nói, "Hôm nay không bận, cho nên lập tức bay tới đây thăm cái con sâu nhỏ nghịch ngợm của cha này. . . . . ."Bảo Nhi cuộn tròn trong ngực Vương Tuấn Khải, "Cha, Ngôn Ngôn rất nhớ cha. . . . . ."Thay đứng ngáng trước cửa thang máy, Vương Nguyên lên tiếng đề nghị với Vương Tuấn Khải, "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"Vương Tuấn Khải gật đầu, sau đó bế theo Bảo Nhi đi về phía góc khách sạn.Sau khi ngồi xuống, Vương Tuấn Khải thể hiện bản tính ôn hòa mà bình thường chỉ xuất hiện trước mặt Bảo Nhi, nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái.Vương Nguyên im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay Vương Tuấn Khải trả lời những câu mà anh không biết đáp sao, người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà ba người rất hạnh phúc.
"Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Bảo nhi làm nũng với cha và ba nói, "Cha ba, chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi. . . . . ."Vương Nguyên nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong khách sạn, khách sạn cũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, cậu gật đầu, "Con đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy.""Cám ơn cha và ba!"Cậu bế Bảo Nhi xuống khỏi đùi Vương Tuấn Khải, sau đó để nhân viên dắt đi khu trò chơi.Thấy Bảo Nhi ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, Vương Nguyên nhìn sang Vương Tuấn Khải, cảm kích nói, "Cám ơn."Khuôn mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải vẫn bình thản, "Cám ơn cái gì?"Cậu thở ra nhẹ nhõm, "Cám ơn anh vừa rồi không nói cho Bảo Nhi biết chuyện chúng ta đã ly hôn, em……. Vẫn chưa nói với con bé.""Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh, anh cũng như em không muốn con bé bị tổn thương."Nói chuyện với anh, cậu luôn luôn không cần phí sức giải thích."Hì. . . . . ." Vương Nguyên bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Nhất Thuần đâu? Anh nói là hai ngày trước hai người đã về rồi mà!"Giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp dễ nghe nói, "Cô ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi, công việc xảy ra chút vấn đề, nên phải ở lại thêm mấy ngày. . . . . ."Hoá ra là như vậy ! Nhất Thuần vẫn đang nghỉ ngơi, xem ra bọn họ đã ở chung rồi. . . . . .Giây phút này, cậu áy náy nói, "Thật xin lỗi."Vương Tuấn Khải dựa vào thành ghế, ôn hòa nhìn cậu, "Tại sao lại đột nhiên nói với anh những lời như thế này?"Vương Nguyên thật lòng nói rõ ràng, "Mấy ngày trước lúc gặp lại hai người, lời lẽ của em cũng hơi khó nghe. Thật ra thì em cũng không có ý gì khác, chỉ là lúc nhìn thấy hai người ở bên nhau tự nhiên em thấy có chút khó chịu . . . . . Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, đây không phải là em biểu hiện rằng em không thể xa anh, chỉ là trong lúc đó cảm thấy hơi tức giận chút thôi, em cũng không biết anh có hiểu cho em không nữa. . . . . ."Vương Tuấn Khải thong thả nói, "Anh hiểu, có vài người mặc dù đã không yêu bạn trai cũ nữa và chia tay, nhưng khi nhìn thấy bạn trai cũ của mình đi với người con gái khác, cũng sẽ tức tối như vậy. . . . . . Đây là bản tính của phụ nữ, huống chi chúng ta đã từng là vợ chồng."Vương Nguyên cũng không nhận ra, khi nghe anh nói những lời này cậu đã nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.Anh vẫn như ngày xưa, xử lý mọi chuyện vẫn cơ trí như thế, vẫn bình tĩnh như thế. . . . . .Sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực cậu bỗng dâng lên mãnh liệt.Cậu biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi. . . . . .Thật ra thì vào giờ phút này, cậu đối với người đàn ông này đã không còn nữa phần quyến luyến, cậu đối với anh cũng đã chết tâm rồi, hơn nữa cậu rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau, nhưng mà, khi nhìn anh, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bên nhau trước đây, cậu vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng thương cảm của mình. . . . . Cậu quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trang lúc này, chỉ là sợ anh hiểu lầm."Em không sao chứ?"Tròng mắt Vương Nguyên kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cậu làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quay mặt sang nhìn anh, lúng túng nói, "Thật xin lỗi, em có bạn đang chờ ở đằng kia, em đi qua đó một lúc nhé? Xin lỗi, anh có thể trông Ngôn Ngôn hộ em không, em sẽ quay lại nhanh thôi. . . . . ."Vương Tuấn Khải gật đầu, "Em cứ tự nhiên."Cậu ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp.Vương Tuấn Khải híp nửa mắt nhìn cậu ngồi đối diện với người đàn ông kia, dần dần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ.Bàn tay cầm tách cà phê của Vương Tuấn Khải không tự giác được mà siết nó thật chặt, siết đến lúc thật chặt anh mới từ từ buông ra, cuối cùng lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai người bọn họ.-----
Trước cửa chính khách sạn, Vương Nguyên bế Bảo Nhi đang ngủ say sưa, cười nói chuyện với Tuấn Khải, "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ. . . . . ."Vương Tuấn Khải, "Để anh đưa em về!"Cậu lập tức từ chối, "Không cần, em có tài xế tới đón rồi."Vương Tuấn Khải gật đầu, "Được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.""Dạ."Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cậu vẫn lễ phép trả lời anh.Tương lai, cậu đâu còn có thể liên lạc với anh nữa?Đừng nói cậu không muốn gặp lại anh lần nữa, cho dù có chuyện, cậu cũng sẽ không phiền anh, huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không.Thấy anh nhìn chăm chú vào Bảo Nhi trong ngực mình, Vương Nguyên cố ra vẻ thoải mái mà nói, "Anh đừng lo cho con bé, đợi con bé tỉnh, em sẽ nói với nó là anh có công việc cần giải quyết nên đi rồi, chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúc thích hợp em sẽ giải thích rõ với con. . . . . . Dù gì thì con bé cũng phải đối mặt."Vương Tuấn Khải chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của Bảo Nhi sang hướng khác, đột nhiên hỏi, "Em đi xem mắt kết quả ra sao?""À, mới nãy để anh phải chê cười rồi. . . . . . Hai người trước cũng không tệ, nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm." Vương Nguyên nói ra cái nhìn chi tiết."Kết hôn nhớ mời anh.""Chắc chắn rồi, anh cũng vậy, em sẽ dẫn theo cả Bảo Nhi đến tham dự hôn lễ của anh.""Mùng 6 tháng sau, là ngày Nhất Thuần chọn."Toàn thân Vương Nguyên run rẩy, "Kết hôn sao?""Ừ.""Vậy chúc mừng anh, em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của anh và Nhất Thuần.""Hẹn gặp lại.""Hẹn gặp lại."Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải xoay người về khách sạn, sau đó nhìn trời vô hồn mà cười cười.
. . . . . .
Cậu mới vừa bước vào biệt thự, bà Vươngg liền rôm rả ra đón, chờ đợi hỏi, "Như thế nào? Mẹ chọn cho con mấy người đó có ổn không?""Cũng được, con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."Bà Vươngg phấn khởi nói, "Vậy thì thật tốt quá. . . . . . Vương Nguyên, điều kiện của bọn họ mặc dù có hơi thiếu sót, nhưng bọn họ đều là người mẹ tự mình xét duyệt, con có thể yên tâm mà giao thiệp với bọn họ."Cậu gật đầu, "Dạ."Bà Vươngg rốt cuộc chú ý tới đến Vương Nguyên đang ngủ say trong ngực Vương Nguyên, "Ngôn Ngôn sao mà ngủ say thế?"Cậu trả lời, "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi."Bà Vươngg nghi ngờ, "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?"Không muốn nhắc tới Vương Tuấn Khải với mẹ mà khiến tâm trạng mẹ chịu ảnh hưởng, Vương Nguyên dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời, "Dạ, Bảo Nhi nhìn thấy khách sạn đó có khu vui chơi cho trẻ con, liền đòi đi chơi."
"Ra là vậy. "
. . . . . .
Bế Bảo Nhi trở về phòng, đắp chăn cho con gái xong, Vương Nguyên trầm tĩnh ngồi ở mép giường.Đợi Bảo Nhi tỉnh lại, chắc chắc cậu phải phí tốn không ít nước bọt để giải thích với Bảo Nhi về chuyện cha con bé vì bận công việc nên đã đi rồi…..Chỉ là, Bảo Nhi đã gặp được anh, nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá da diết, lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì, nhưng mà, còn sau này?Nghĩ đến lúc Bảo Nhi biết được sự thực là cha và ba đã ly hôn, cậu thật sự rất đau lòng.Vương Tuấn Khải và Nhất Thuần kết hôn vào ngày mùng sáu, trước đó cậu phải nói rõ ràng với Bảo Nhi . . . . .Aizz, sớm biết vậy cậu cũng không cần ở trước mặt anh giả vờ hào phóng, như vậy ít nhất không cần phải gấp gáp tham dự hôn lễ của anh, cũng có thể kéo dài việc nói chuyện với Bảo Nhi mấy ngày. . . . . .Thật không ngờ, anh lại muốn kết hồn với Nhất Thuần nhanh đến thế. . . . . .Thật ra thì chính cậu cũng có chút bất ngờ, lúc nãy đối mặt với anh, cậu lại lại có thể thản nhiên đến thế, ngay cả một chút đau lòng cũng không có . . . . .Cậu còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việc lúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mình nghĩ còn dứt khoát hơn . . . . . .Hôm nay cậu chỉ kỳ vọng Bảo Nhi có thể chịu đựng được sự thực là họ đã ly hôn.-----
Buổi tối, trong khách sạn "Clover".Đứng lặng trước cửa sổ sát đất, Vương Tuấn Khải trầm tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm phím gọi đi.Đầu bên kia rất nhanh có người nhận điện, giọng nói mềm mại của Nhất Thuần vang lên, "Tuấn Khải."Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói, "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Robert ra ngoài, gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng ta kết hôn.""Kết. . . . . . Kết hôn?" Đan Nhất Thuần khiếp sợ."Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, những chuyện khác đừng hỏi."". . . . . .Dạ."
. . . . . .
Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Đan Nhất Thuần sững sờ để điện thoại di động xuống.Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Vương Tuấn Khải nhắc đến không phải là chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của anh là để cô nói cho Robert, nhưng kết quả của việc làm đó cũng là. . . . . .Cô thật đau lòng thay cho anh. . . . . . Cô không hiểu, tại sao anh phải để bản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?Anh rõ ràng không thể bỏ được Vương Nguyên . . . . .Không cách nào làm trái với lời Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi cho Robert.
Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles."Robert, ở đây!"Đan Nhất Thuần vẫy tay gọi Robert.Robert lạnh lùng đi về phía Đan Nhất Thuần, sau đó ngồi đối diện với Đan Nhất Thuần.Đan Nhất Thuần nhẹ giọng hỏi, "Anh uống gì?"Robert châm chọc nói, "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy.”Đan Nhất Thuần khẩn cầu, "Robert, anh có thể đừng giận em nữa được không?"Robert bĩu môi nói, "Đan Nhất Thuần, anh hỏi em, em đoạt hạnh phúc của Vương Nguyên như thế em sẽ yên lòng sao?"Đan Nhất Thuần thử bình tĩnh giải thích, "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn nhân của Vương Nguyên và Tuấn Khải là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bước này, em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn họ."Robert hù mũi nói, "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía Vương Nguyên vậy, anh có suy nghĩ đến hay không, là tự Vương Nguyên không biết quý trọng tình cảm của Tuấn Khải, cậu ấy không thể oán giận người khác được."Robert đứng dậy, nhếch môi cười nhạo, "Đây chính là lời thật lòng của cô sao, Đan Nhất Thuần. . . . . . Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"Đan Nhất Thuần đứng dậy theo, không muốn cùng Robert tranh cãi nữa mà chỉ thở dài, dịu giọng nói, "Anh có thể giận em, cũng có thể tuyệt giao không làm bạn với em cũng được, nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bè thông báo với anh một tin, em và Tuấn Khải sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng sau, đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."Robert nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Đan Nhất Thuần, "Cô đang nói cái gì ?"Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Anh nghe rõ rồi mà?"Robert đột nhiên giơ tay bóp cổ Đan Nhất Thuần, nghiến răng ken két nói, "Đan Nhất Thuần, cô cũng thật là tốc độ? Thế nào, leo được lên giường Tuấn Khải rồi à? Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia rẽ tình cảm của Tuấn Khải và Vương Nguyên, tôi lựa chọn tin tưởng cô, nhưng bây giờ cô đáp lại tôi như thế này à?"Đau đớn trên cổ khiến Đan Nhất Thuần gần như không thở nổi, Đan Nhất Thuần dùng sức đẩy Robert ra, sau một hồi ho sặc sụa, Đan Nhất Thuần tức giận thốt lên, "Đủ rồi, Robert, đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho Vương Nguyên mà đến hạch hỏi tôi. . . . . . Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích Vương Nguyên tại sao không dám nhận?"
END CHƯƠNG 197Haizzz max dài T.TNói thật chứ cái đám cưới kia có mời ai đi không :v
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com