Longfic Khai Nguyen Nuong Chieu Bao Boi Dang Yeu Cua Lao Dai Hac Bang
Khi Vương Nguyên thức dậy thì Vương Tuấn Khải đã dời giường rồi. Cậu với lấy áo khoác Vương Tuấn Khải để bên cạnh, khoác vào rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.Cậu đi xuống dưới, hôm nay có vẻ yên tĩnh nhỉ."Cậu Vương Nguyên."-Người quản gia cúi gập người chào Vương Nguyên."Hôm nay sao có vẻ yên tĩnh vậy? Mọi người đâu hết rồi?""Thưa cậu, cô Vương Phi, cô Vương Chi, cậu Vương Tử đã trở lại trường học sau kì nghỉ. Còn cậu Vương Hiểu đang tham dự buổi họp của Hoàng gia Anh quốc."-Quản gia trả lời Vương Nguyên.Cậu gật gật đầu."Thiên Tỉ đâu?""Cậu Thiên Tỉ sáng nay đã ra ngoài cùng Vương lão đại thưa cậu."Vương Nguyên nhíu mày, hai người này lại làm cái gì vậy?"Mẹ Vương Vân đâu rồi?""Tôn nữ Vương Vân đã tới Mĩ cùng ông Vương Minh thưa cậu."Vương Nguyên chán nản, bỏ cậu mà đi hết, để cậu ở lại đây một mình, chán chết đi được."Được rồi, cần làm gì thì làm đi."-Vương Nguyên phất phất tay.Người quản gia cúi đầu chào cậu rồi rời đi.Được rồi, hôm nay là ngày của cậu, cái lâu đài này ngày hôm nay, cậu là vua.Vương Nguyên nhét tay vào túi áo rồi đi vào trong nhà bếp."Chị Kelly, hôm nay em muốn ăn ở ngoài vườn.""Vâng thưa cậu."Vương Nguyên đi ra ngoài vườn, không khí vô cùng trong lành.Đồ ăn được mang tới, Vương Nguyên vui vẻ thưởng thức. Nhưng mà, bữa sáng một mình thật sự có chút không vui.Cầm cốc nữa lên, uống một chút."A !"-Cốc nước trên tay Vương Nguyên rơi xuống, cậu ôm lấy tay phải.Một thứ âm thanh khó chịu vang lên ở tai phải khiến cậu khó chịu, đau.Cậu nhăn mặt, đau quá."A!"-Cậu vỗ vỗ tai, lắc lắc đầu.Đây là cái thứ âm thanh quái quỉ gì vậy, đau quá.Hơn một phút trôi qua, cái thứ âm thanh quái quỉ dần biến mất, Vương Nguyên lắc lắc đầu khó chịu, cậu bị làm sao vậy?Cậu nhắm mặt lại, hít thở đều, lấy lại bình tĩnh, được rồi Vương Ngyên, chuyện này không nên để mọi người biết, nhất là Vương Tuấn Khải. Có lẽ cậu hơi mệt thôi.Vương Nguyên đứng dậy đi lên phòng, cậu có lẽ cần nghỉ ngơi.Nằm xuống giường, kéo chăn lên. Chắc sáng nay do cậu dậy hơi sớm nên mới bị như vậy, ngủ một chút dậy chắc sẽ ổn thôi. Vương Nguyên nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.Tiếng chuông điện thoại vô duyên vang lên, Vương Nguyên khó chịu xoay người không muốn nghe máy.Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang đều đều, Vương Nguyên thực sự rất bực mình không hài lòng mà ngồi dậy.Cậu ghét nhất là bị làm phiền khi đang ngủ.Với lấy điện thoại, là Vương Tuấn Khải gọi."Alo.""Em còn đang ngủ sao?""Ừm, là anh phá hỏng giấc ngủ của em.""Dậy đi, muộn rồi.""Ừm, dậy rồi đây, tầm này rồi còn ngủ nghê gì nữa."-Cậu lật chăn ra."Anh đi đâu vậy?""Anh có chút chuyện, đang trên đường về rồi.""Ừm, vậy em đợi anh. Cúp máy đây, tạm biệt."Vương Nguyên tắt điện thoại xuống giường đi vào nhà tắm. Cậu muốn đi tắm.Nước nóng chảy vào người khiến cậu cảm thấy dễ chịu."A".-thứ âm thanh khó chịu lại một lần nữa vang lên ở bên tai phải. Vương Nguyên khó chịu vỗ vỗ tai.Cậu vuốt vuốt tóc, cúi đầu xuống cho nước chảy từ trên đầu xuống. Tai cậu khó chịu quá.Cậu mở cửa phòng đi ra, Vương Tuấn Khải đang ngồi trên giường."Cái này là đang mời gọi anh sao?"-Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cười cười gian tà. Ừm cậu mặc một cái áo choàng bông màu trắng, cùng cổ khoét sâu xuống dưới. Mái tóc chưa được lau khô khiến những giọt nước chảy xuống, vô cùng ma mị."Dâm tặc."-Vương Nguyên ném cho Vương Tuấn Khải một ánh mắt đầy khinh bỉ."Lại đây nào."-Vương Tuấn Khải kéo cậu lại ngồi lên đùi hắn rồi lấy khăn bông nhẹ nhàng lau tóc cho cậu."Anh có đang chiều em quá không nhỉ?""Chỉ là lau tóc thôi mà, chiều cái khỉ mốc gì chứ?"-Vương Nguyên nhìn nhìn anh.Vương Tuấn Khải mỉm cười."Ăn gì chưa?""Đã ăn rồi. Sáng nay có thức dậy, ăn xong rồi lại đi ngủ tiếp. Lúc anh gọi em mới dậy đấy.""Ừ."-Vương Tuấn Khải gật gật đầu."Xong rồi, mặc quần áo vào đi."Vương Nguyên đứng dậy đi tới tủ, lấy quần áo ra vào nhà tắm mặc."Em sao lại phải vào trong đó?"-Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên từ nhà tắm đi ra."Không vào trong đó thì thay ở ngoài này sao?"-Vương Nguyên mở to mắt."Đúng vậy, cơ thể em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua?""Đồ biến thái."-Vương Nguyên ném cho Vương Tuấn Khải ánh mắt khinh bỉ lần thứ hai trong ngày.-"Vương Tuấn Khải, anh biến thái hơn em nghĩ đấy.""Nhưng mà...có phải chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với nhau không?"-Hắn đứng dậy, tiến lại gần ôm lấy cậu.Vương Nguyên trợn mắt nhìn hắn."Em còn chưa đủ 18 tuổi đâu, anh nghe rõ chưa?""Cũng sắp sinh nhật em rồi."-Hắn hôn lên tóc cậu."Đừng có vô liêm sỉ như thế có được không?"-Cậu nhìn hắn."Vô liêm sỉ như vậy mới là chồng em."Vương Nguyên cậu chịu thua.Vương Tuấn Khải đè cậu xuống giường, tay vuốt ve mặt cậu."Em chưa muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đâu.""Sớm một chút cũng không được sao?""Không."-Cậu lắc đầu."Vậy khi nào thì em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh đây?"-Vừa nói vừa hôn lên môi cậu."Khi nào em muốn.""Đến già sao?""Không thể nào."-Vương Nguyên nhăn mặt."Như vậy thì tốt."-Vương Tuấn Khải cười cười."Mà, anh có thể ngưng nói về cái nghĩa vụ này được không?""Không.""Tại sao?""Vì anh không thích."Vương Nguyên đầu hàng Vương Tuấn Khải, độ dày của mặt cũng phải bằng cái thớt rồi.***"Vương Hiểu thân vương, ngài làm như vậy thật sự...có chút quá đáng."-Trong căn phòng lớn ở cung điện Hoàng gia, quốc hội đang có cuộc họp."Quá đáng, vậy các ngài nói xem, như thế nào mới không là quá đáng."-Vương Hiểu gõ gõ tay lên mặt bàn."Vương Hiểu thân vương, cậu nói như vậy là không nể mặt đức vua của chúng tôi rồi."-Bác tước Hoàng Tịch nhìn Vương Hiểu hơi mỉm cười.Vương Hiểu nhìn Hoàng Tịch, cái gì mà không nể mặt đức vua, cứ nói toẹt ra là không nể mặt ông đi tôi còn nghe được."Haha, bá tước nói vậy thật oan uổng cho tôi quá."-Vương Hiểu mỉm cười đáp lại."Các người chắc cũng đã biết sự việc xảy ra ở khu vực ngoại ô phía Tây rồi. Chúng tôi làm vậy không có gì là quá đáng cả."Cả căng phòng im lặng nhìn người con trai tên Vương Hiểu này, chuyện cậu ta vừa nhắc đến không phải là chuyện gia tộc Williams đưa quân đội đến khu vực ngoại ô phía Tây chứ.Hoàng Tịch liếc nhìn Vương Hiểu, muốn đá đểu ta sao? Vương Hiểu, cậu còn non lắm."Cậu Vương Hiểu không phải nhắc đến cuộc ẩu đả giữa người của gia tộc Williams với một bang phái nhỏ đấy chứ?"-Hoàng Tịch nhìn Vương Hiểu, ý muốn nói thực lực của gia tộc các người chỉ đáng bằng một bang phái nhỏ thôi sao?Mọi người trong phòng nín thở, ý của Hoàng Tịch không phải rõ ràng đang coi thường gia tộc Williams – gia tộc đứng đầu nước Anh này sao?Đức vua nhìn Hoàng Tịch và Vương Hiểu, vô cùng căng thẳng."Haha, bang phái nhỏ? Bá tước thật biết đùa."-Vương Hiểu cười cười nhìn Hoàng Tịch.Hoàng Tịch nhìn Vương Hiểu, không hiểu cậu ta muốn nói cái gì?"Thân vương Vương Hiểu, không biết là cậu đang muốn nói điều gì?"-Một người trong hội đồng theo phe của Hoàng Tịch lên tiếng.Vương Hiểu mỉm cười."Bá tước Hoàng Tịch, không phải ngài rất hiểu ý tôi muốn nói sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com