RoTruyen.Com

Longfic Lucifer Khainguyen Ver

Hơi khói bốc lên từ tô mì nóng hổi đang phả vào gương mặt người sắp thưởng thức nó, trong khi Vương Tuấn khải đang hì hụt với cái vật trước mặt mình thì trong nhà bếp đang phát ra những tiếng động có hơi chói tai.

Keng! ...Keng! ..Xụup!... ..

Xỏangg~~ ....

- Thiên Tỉ ah ..! Ra đây đi, để lát anh dọn cũng được!

- ....

Bụp! ...Kenggg~

- Ra đây đi! Nghe không? - Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên và nhìn vào cánh cửa bếp

- ....

Bụpp!

Đó ắt hẳn là âm thanh cuối cùng phát ra trong căn hộ này,  Thiên Tỉ đang cố nhồi nhét đống xoong nồi chén đĩa vào tủ và khi cố gắng đó đi qua đã để lại hậu quả: chén [ vỡ vài cái ], đĩa [ vỡ vài cái ].

- Khải ca à! Mua cái tủ mới đi nhá, em đi học đây, tạm biệt! - Vương Tuấn Kiệt đang cố gán cho mình trách nhiệm cao cả của một học sinh để tạm thời khỏi bị nghe mắng vì tội đánh vỡ chén đĩa, vậy mà khi vừa khóat chiếc balô lên vai định vọt cho lẹ thì...

- Thiên Tỉ a! anh có chuyện muốn nói với em ... Lại đây! - Vương Tuấn khải đẩy tô mì cạn nước sang một bên, đưa anh mắt có hơi dịu dàng nhìn cậu em " ham học" - Công ti vừa gửi cho anh của Thiên Tỉ một bản đề nghị, anh phải ra nước ngòai vài ngày. Tiểu Thiên Thiên ở nhà nhớ tự nấu đồ ăn, nếu nấu mà ăn không được thì rút tiền trong thẻ ra tiệm ăn. Đừng bề bộn quá biết không!

- Hả? - Thiên Tỉ há hốc - Vậy chừng nào ca đi?

- Sáng mai! - Anh nhìn lên phía chiếc đồng hồ đã điểm 7h - Thôi em đi học đi ...

- Dạ! ...Tạm biệt ca

Cạch!

Cánh cửa gỗ mở ra rồi lại đóng kín đưa tiễn một học sinh " chăm ngoan đến trường, người vừa ra ngòai thì chạy như bay, còn người ở lại thì ngồi yên chỗ đó.

...

Nhắm mắt nằm yên lặng trên sofa tầm vài phút, cái cơ thể cao lớn ấy bật dậy, đi nhanh vào trong phòng mình.

Keng! Keng! Keng!

Những viên đạn dài rơi trên sàn nhà, cây súng màu bạc trong tay Vương Tuấn Khải đang được lau chùi rất cẩn thận. Khung ảnh đặt trên đầu giường bị động tác tháo lắp súng của anh làm cho run run, nhìn vào cái vật đó ... bạn sẽ thấy bức ảnh cũ kĩ nằm gọn trong khung, có hai đứa bé khóat vai nhau đứng cùng với bố và mẹ, 4 người họ đều cười tươi nhìn vào ống kính.

Thiên Tỉ là em ruột của anh, cậu và anh dọn đến đây sống cũng đã được mấy chục năm.Và ngày dọn vào căn nhà nhỏ này cũng là ngày Tuấn Khải nhận được thư mời huấn luyện Hunter, từ đó anh cũng biết được thân phận của cha mẹ mình trước kia, họ cũng là hunter, và đã chết dưới tay của lũ quái vật khát máu.

Việc anh của mình được huấn luyện từ năm 11 tuổi để trở thành hunter mà Thiên Tỉ không hề hay biết, thuở ấy cậu chỉ nhớ được những đêm năm đó anh của cậu đều trở về nhà với thân hình bầm dập, có khi còn xuất hiện trên cơ thể những vết thương rỉ máu nữa. Rồi lại đến 8 năm tiếp theo, cậu nghe từ Tuấn Khải tin anh được nhận làm việc trong một công ti bất động sản, từ đó mỗi đêm anh ấy đều về rất trễ ...còn có đêm không về nhà.

Vương Tuấn Khải chỉ còn duy nhất mỗi Thiên Tỉ là người thân trên đời, nên anh đã từng kiên quyết không đồng ý cho hiệp hội mang Thiên Tỉ đi huấn luyện. Và sự kiên quyết đó đã thành công, anh đã chứng tỏ mình mạnh mẽ đến nỗi có thể thay thế cả phần của Thiên Tỉ

Trời từ sáng chuyển qua trưa, rồi đến chiều tối ...và cuối cùng là đêm khuya. Vương Tuấn Khải ngủ vùi trong phòng, và đến giờ phút này mới thức giấc, anh đi ngang phòng của Thiên Tỉ, cậu cũng đã ngủ rồi. Gần 12h khuya còn gì.

Chừng 1h nữa sẽ xuất phát, Karry đang đứng chờ dưới nhà.

Khóat vào người chiếc áo măng-tô đen, Vương Tuấn Khải đi thong thả xuống chỗ Karry đang chờ, cả người bạn ấy của anh cũng mặc đồ đen, chiếc xe đỗ kế bên lặng lẽ trong góc tối cũng mang màu đen.

- Tuấn Khải! anh đến rồi à?

- Anh là đội trưởng của cậu mà, gọi bằng hội trưởng đi nhóc! - Vương Tuấn Khải cười nửa miệng nhìn người chờ mình từ nãy đến giờ rồi mở cửa chui vào trong xe.

- Ya! -Karry bỏ hai tay ra khỏi túi áo,giận dỗi quát lên với cái tên vừa chui vào xe - Đáng ghét mà!

Mần mò một hồi chiếc xe mới lao đi, cả 2 ngồi trong xe tự dưng im lặng khác thường. Họ ghé qua hiệp hội để đón những người còn lại trong đội. Tất cả có 6 người.

ᶗ Nơi tối đen nhất trong thung lũng

Phạch! Phạch! ...

Vương Tư Viễn bay lên cao trên bầu trời tối đen, giờ này cả hai chỉ mới vừa " đi dạo " về.

- Nguyên Nguyên! Em đang ở đâu? ca đóan thử xem!!!! - Vương Tư Viễn lượn một vòng và mất hút trong đám rừng trên đỉnh núi.

- Em hỏi câu khác đi! Đồ ngốc ... - Vương Nguyên đi từng bước nhẹ nhàng trên nền đá, bàn tay co lại càng thắt chặt chiếc nhẫn trong những ngón tay - Em đã quên một khi trên tay anh và em còn đeo Chrome Hearts thì em có đi đến thiên đường hay địa ngục ta cũng đều biết mà.

Xọet!

Chỉ có lũ chim tán lọan đang bay ra khỏi cánh rừng trả lời Vương Nguyên, chắc cậu em của anh lại đang giận dỗi.

ᶗ Cách đó không xa

Vương Tuấn Khải cùng đội của mình đang đi về hướng thung lũng, trên đỉnh núi tiếng chim kêu hỏang lọan phát ra trong đêm càng khiến họ chắc chắn rằng mình đã đi đúng nơi.

- Cậu! ..và cậu! ... - Vương Tuấn Khải chỉ tay vào những người đang đứng sau lưng mình - Đi theo Karry lên đỉnh núi, tôi và những người còn lại sẽ xuống thung lũng.

- Vâng!

Họ chia nhau ra rồi quay lưng đi về hai hướng khác nhau, có lẽ những người đó không hề biết chính mình đang đi tìm cái chết cho bản thân.

....

Vương Nguyên vẫn đứng trên đỉnh núi, để yên cho gió thổi bay mái tóc trắng tóat ấy ra phía sau. Gương mặt lạnh lùng ấy bỗng nhiên tự vẽ nên một nụ cười đầy bí hiểm, ánh mắt màu hổ phách đang phơn phớt sắc xanh chết chóc.

- Tự nộp mạng sao?

....

Trong cánh rừng

Tư Viễn đang dằn vặt chiếc nhẫn trên bàn tay trắng lạnh của mình, cậu ghét nó đến độ muốn tháo ra vứt nó xuống vực cho rồi nhưng nghĩ lại việc đó thật là không thể.

Chợt ánh mắt cậu lại bị một thứ gì đó thu hút và đôi mắt ấy sáng lên màu xanh lạnh lùng, Vương Tư Viễn cũng đã đánh hơi được những con mồi đang đến gần nó. Nó nhếch miệng cười rồi đứng thẳng người, lướt trên gió chạy ra khỏi những hàng cây.

...

Karry vừa đặt chân xuống nền đá dẫn lên núi, trên tay cậu cầm chặt khẩu súng bạc và khẩu súng ấy đã sẳn sàng hướng đến bất kì tên vampire nào xuất hiện.

Rọetttttt!!!!! ...

Một cái bóng đen lướt qua những hàng cây hai bên đường mà đội hunter vừa đi qua, ba người họ đều tập trung cao độ để nhìn và trong bàn tay khẩu súng ấy rung đang " nhúc nhích", vật tưởng chừng như vô hồn kia thật ra còn có khả năng cảm nhận kẻ thù.

Phụpp! ... Cái bóng ấy lao tới bên Karry , nhưng lại lôi hai hunter đứng bên cậu đi, hai người ấy không kịp lên tiếng thì đã bị kéo xềnh xệt trên nền đá,Tư Viễn mang hai cái xác ấy lên đỉnh núi một cách chậm rãi như muốn dụ dỗ Karry đuổi theo. Và chính xác như mong đợi, Karry nổ súng và chạy nhanh lên đỉnh núi.

ĐÒANG!!

Tiếng súng nổ ra báo hiệu cuộc chiến đang vào thời điểm bắt đầu.

Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng súng của bạn mình, anh nhanh chóng đổi hướng và nổ một tiếng súng khác, Vương Nguyên đang bước đi chậm rãi về phía đối diện đội của Vương Tuấn khải, cậu vừa đi vừa cảm nhận những việc đang xảy ra bên phía em trai mình thông qua những ngón tay.

Cả 3 hunter đang chạy thật nhanh thì bỗng dừng lại khi nhìn thấy trước mặt mình là 1 người thanh niên, thân hình cao ráo nhưng mảnh mai đó đang khóat một bộ trang phục cùng mái tóc bạch kim dần tóat lên một vẻ đẹp mê hoặc những ai nhìn phải. Vương Nguyên mỉm cười nhìn kẻ cầm đầu, ánh mắt xanh phát quang nổi bật trong màng đêm khiến Vương Tuấn Khải biết chắc kẻ trước mặt chính là tên vampire anh đang muốn tìm.

Rọatt ...

Nhẹ như một cơn gió ....

Và cái bóng trắng ấy biến mất để lại một chiếc lá khô đang co ro trên nền đá. Hai hunter đứng sau lưng anh sửng sốt tìm kiếm cậu, nhưng có lẽ họ không ngờ ...

Vương Nguyên đang đứng im lặng ngay sau lưng 3 người họ mà không ai trong số 3 người hay biết.

Phụpp! ...

Hai cái xác tiếp theo bị lôi đi ngay khi Vương Tuấn Khải vừa phát hiện ra cậu, đồng đội của anh bị Vương Nguyên kéo bay lên trời.

Anh biết tên Vampire này muốn gì, hắn đang bay về phía núi ... phía đó cũng chính là nơi Karry nổ súng, nhanh như chớp...Vương Tuấn Khải chạy thẳng về hướng đó, gương mặt lạnh lùng nhìn con đường mở ra trong màng đêm, con đường ấy đang dẫn anh đi về hướng đỉnh núi ...

Nơi có Karry, đồng đội anh .. và kẻ thù của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com