Messley
*****
YoonGi im lặng ngồi trong góc phòng đọc bừa một cuốn sách trong cả chồng sách của HoSeok. SeokJin lại nhảy đi đâu rồi, anh cũng không rõ nữa. Nhưng nó rất ham chơi, chuyện đó anh biết thừa. Vậy nên khi HoSeok nói sẽ bảo kê cho nó và nó có thể đi khắp con tàu này và chơi đàn, chẳng lí nào nó lại chọn ở lại với anh. Dù sao YoonGi chú tâm tới SeokJin nhiều vậy cũng chỉ do lợi ích cá nhân thôi mà, đúng không nhỉ? Mà, bị SeokJin bỏ lại thế này, đột nhiên thấy khó chịu quá.
_ "Bữa trưa không tệ chứ?"
HoSeok bất chợt cất tiếng, cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của YoonGi. Anh ngước nhìn cậu ta ngồi đọc sách trên bàn giữa phòng, cậu ấy còn chẳng nhìn tới anh khi bắt chuyện nữa.
_ "Ừm, món trứng ngon hơn tôi kỳ vọng."
_ "Mừng là cậu thích."
HoSeok nhìn bóng dáng nhỏ bé duỗi người, chống tay tì cằm, thích thú ngắm nghía. Con mèo nhỏ vươn vai xong chớp mắt nhìn cậu.
_ "Anh cần gì hả?"
_ "Không, cậu cứ ngồi đó đi. Chỉ là cậu dễ thương hơn tôi nghĩ, rất nhiều."
YoonGi đỏ mặt. Bây giờ có nên đứng dậy và đánh trống lảng bằng cách đòi đi kiếm SeokJin không? HoSeok vẫn ngồi vậy mà ngắm nghía anh. Ngượng quá. YoonGi lồm cồm bò dậy.
_ "Ừm, hoàng tử ếch..."
HoSeok đứng bật dậy. Không phải do YoonGi, cũng không phải do lời anh nói, mà là cả hai vừa vặn nghe thấy tiếng cười khúc khích. Vị thuyền trưởng ngay lập tức bước tới bên cửa sổ, nhìn quanh bên ngoài. Khung cảnh tĩnh lặng, đêm nay trăng không sáng lắm, vậy nên khó thấy rõ được gì. Tuy nhiên mọi người đều biết tiếng cười đó không mang lại cảm giác an lành. Yoongi luống cuống lại gần cậu, đồng thời ngó ra.
_ "Chuyện tối qua sắp lặp lại nữa rồi?"
_ "Tôi ra ngoài một chút."
HoSeok bước thoăn thoắt về phía cửa, YoonGi lóng ngóng chạy theo sau. Cả hai bước ra, nhìn xuống boong chính. Toàn bộ thuỷ thuỷ của thuyền trưởng Jung đều đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, rải rác khắp tàu, theo dõi xung quanh. Ngay cả SeokJin cũng kiếm đâu ra cái dĩa nhỏ và sử dụng nó làm vũ khí, đứng trên lan can và dõi theo mọi người.
_ "Thuyền trưởng, tên đó lại tới rồi."
_ "Tôi thấy rồi. Mọi người làm tốt lắm, theo dõi thật kĩ vào."
_ "Ngài nên vào phòng đi. Đêm hôm qua đã đủ loạn rồi."
_ "Tôi là thuyền trưởng chứ đâu phải tổng thống."
HoSeok nói nhanh với thuỷ thủ đoàn trong khi bước xuống, đỡ lấy thanh kiếm được ném cho, đứng giữa boong chính và nhẹ giọng.
_ "Tôi biết cậu hiểu rõ tôi không phải người cậu tìm. Nếu đây là trò trẻ con áp dụng với ai cũng được thì ít ra cậu cũng nên giải thích luật chơi cho tôi chứ."
YoonGi trong lúc đó nhanh chân bước lên boong lái, mượn được ống nhòm của thuỷ thủ trên đó, yên lặng theo dõi xung quanh. Bởi anh biết mình không hoa mắt, mà cứ thấy những đốm sáng vụt nhanh trên bầu trời. Đó là thứ đã mém trúng vào SeokJin đêm hôm qua, vì anh không rõ nó là gì, nên anh không biết được nếu trúng thật thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Phía dưới, SeokJin đã nhảy tới gần HoSeok tự lúc nào, đứng trên chốt cột buồm và cùng thuyền trưởng nheo mắt tìm kiếm.
_ "Đêm nay cậu kín tiếng quá nhỉ? Mèo ăn mất lưỡi cậu rồi?"
_ "Ta không nuôi mèo."
HoSeok thích thú mở to mắt khi nghe được lời đáp trả, nhanh chóng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Ngay khi đó, YoonGi đã bắt được thứ ánh sáng lấy lánh kia. Anh nhìn thật kĩ bằng ống nhòm, và nhíu mày. Giống như chuồn chuồn, lại giống bướm. Toả sáng, có nhũ long lanh khắp cơ thể. Trông giống một, nàng tiên...? Nhưng giọng nói vừa rồi là của một cậu trai mà?
_ "HoSeok, hướng bảy giờ!!!"
YoonGi lớn tiếng đánh động về nàng tiên nhỏ anh thấy được, ngay lập tức thuỷ thủ đoàn, thuyền trưởng, và cả hoàng tử ếch nhìn về phía anh chỉ. Tiếng xì xào lớn dần khi họ đều nhìn thấy thứ toả sáng lấp lánh trên bầu trời.
_ "Nhưng ngươi thì có một con mèo đáng yêu đó, thuyền trưởng Jung."
Giọng nói từ trên cao sau gây HoSeok lần nữa cất lên, thuyền trưởng vội vàng.
_ "Sao cơ?!!"
_ "Ahhhhhhh HoSeokkkkk!!!!!"
Khi tất cả mọi người kịp nhận định tình hình thì chỉ còn lại tiếng la thất thanh của YoonGi và cái bóng vút qua ôm anh bay đi mất. Cả con tàu nháo nhào lên, HoSeok chạy thật nhanh lên boong lái mà chẳng kịp nghỉ ngợi gì. SeokJin tận dụng lúc HoSeok xoay người chạy đã kịp nhảy lên vai cậu ta, cả hai cùng lao theo tiếng hét. Bóng dáng nàng tiên xanh nhỏ bé cũng biến mất ngay khi YoonGi cất tiếng la. Chưa từng thấy cả tàu loạn lên như vậy bao giờ.
Bình thường thuyền trưởng sẽ luôn là người giữ được bình tĩnh, nhưng hôm nay, dường như trên tất thảy mọi người, vị thuyền trưởng đánh kính chẳng còn biết bình tĩnh là gì nữa rồi.
YoonGi vùng vẫy, la hét, đánh đập kẻ đang tóm lấy mình. Mặt trăng chưa bao giờ gần anh tới vậy. YoonGi hoảng loạn kêu la dù nhận định được ở độ cao này thì sẽ chẳng ai giúp được anh hết. Nàng tiên anh nhìn thấy giờ bay ngay bên cạnh. YoonGi dùng hết sức đạp thật mạnh tên bắt cóc, hét lên.
_ "Thả ta ra!!!"
Rồi ngay khi dứt câu, cơ thể anh bỗng nặng trĩu. Chới với, YoonGi nhận ra tên đó đã thả anh xuống. Hắn thật sự đã thả anh xuống. YoonGi đang rơi. Phía dưới là biển cả, rơi xuống từ độ cao thế này, và thế là hết. Khoảnh khắc cuối dùng của cuộc đời, tâm trí anh rỗng không, và hình ảnh cuối cùng lướt nhanh qua, là gương mặt tinh ranh của một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com