RoTruyen.Com

Naruto Uchiha Trong Doi Mat Hoan

Mùa xuân năm đó, khi mà Tobirama tiến gần đến sự thật, cũng là lúc hắn nhận ra tình yêu mà hắn hằng nâng niu đã rời xa hắn mãi mãi. Những bóng ma chiến tranh, những kẻ chìm đắm trong thù hận, không ngừng âm mưu khai thác sức mạnh hủy diệt được biết đến như "Thiên Đạo Lôi" của Uchiha Shizu.

Chúng không từ thủ đoạn, bắt giữ Shizu, ép buộc nàng, phá vỡ cả phong ấn ký ức và phong ấn Nhãn Lực để khơi dậy sức mạnh đã ngủ yên trong nàng. Shizu bị kéo ra khỏi giấc mộng hòa bình nhỏ bé, đối mặt với thực tại đen tối, nơi mọi đau khổ bị giam cầm trong ký ức nàng giờ đây ùa về.

Một lần nữa, Shizu lại rơi vào vòng xoáy của sự giày vò tột cùng, khi ký ức của những ngày đẫm máu và nước mắt ùa về như cơn lốc cuốn phăng mọi lý trí còn sót lại. Từng hình ảnh chồng chéo hiện lên trước mắt nàng: Izuna mỉm cười dịu dàng, bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng như để bảo vệ khỏi mọi tổn thương, rồi cái khoảnh khắc đau đớn hắn nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo. Madara nói, Tobirama đã giết hắn.

Tất cả như đè nặng lên trái tim Shizu, nghiền nát mọi cảm xúc. Nàng đau đến mức không còn cảm thấy đau nữa, hận đến mức không còn hận nữa, và cũng yêu đến mức... không còn yêu nữa. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là một khoảng trống vô tận, lạnh lẽo và cô độc.

Nàng nhìn xuống Tobirama, kẻ đang nằm trên đùi mình, mái tóc trắng bạc vương vài vệt máu khô. Hắn đã đến, bất chấp hiểm nguy để cứu nàng, nhưng lại đến muộn mất rồi. Tất cả đều quá muộn.

Đôi mắt nàng, vốn từng cháy rực ánh sáng của niềm tin và yêu thương, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng vô thần. Bàn tay nàng, như bị dẫn dắt bởi một điều gì đó vô thức, nhẹ nhàng chạm lên má hắn. Cảm giác làn da lạnh giá dưới đầu ngón tay khiến nàng thoáng giật mình, nhưng lại chẳng có nước mắt nào rơi.

Tobirama, dù hơi thở mong manh, vẫn mở mắt nhìn nàng. Đôi mắt đỏ rực của hắn - thứ mà nàng từng căm ghét nhưng cũng từng yêu thương đến tận cùng - giờ đây chứa đầy sự đau đớn. Không phải vì vết thương trên cơ thể, mà vì nỗi đau không thể cứu được nàng khỏi bi kịch.

Hắn mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ thốt ra một lời thì thầm:
"Shizu... đừng ghét ta..."

Shizu cúi đầu, lặng lẽ nhìn hắn. Đôi tay nàng run rẩy, muốn siết chặt lấy hắn nhưng lại buông thõng, bất lực.
"Ta không ghét ngươi ... nhưng ta cũng chẳng còn yêu ngươi nữa..."

Và trong khoảnh khắc đó, dù có bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, tất cả đều chỉ là tro tàn bị cuốn đi trong gió, để lại một trái tim trống rỗng không còn biết cảm nhận là gì.

Rồi nàng rời đi.

Tobirama cố gắng vươn tay níu giữ nàng, nhưng cơ thể hắn, đầy rẫy những vết thương, không cho phép hắn đứng dậy. Đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề. Hắn đau đớn thét lớn tên nàng, tiếng gọi vang vọng cả khu rừng:
"Shizu! Đừng đi! SHIZU!"

Nhưng nàng không ngoảnh lại. Nàng đi mãi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần vào màn sương của cánh rừng sâu hút, như một giấc mơ tan biến trước ánh bình minh.

Những ngày sau

Tobirama, dù cơ thể chưa lành lặn, cùng Hashirama tìm kiếm nàng điên cuồng. Họ lục tung từng góc rừng, hỏi thăm từng ngôi làng, nhưng vô vọng. Càng không tìm thấy, sự lo lắng trong lòng hắn càng tăng, đến mức gần như phát điên.

Trái ngược hoàn toàn, Madara lại không hề tìm kiếm. Hắn nhàn nhã ngồi trong căn nhà Uchiha, uống trà, ánh mắt thâm trầm, như thể đã biết trước điều gì đó.

Khi Hashirama hỏi đến, Madara chỉ nhún vai hờ hững:
"Muội ấy đi tìm hạnh phúc cho bản thân. Ta cản muội ấy làm gì?"

Câu trả lời khiến Hashirama ngỡ ngàng, nhưng với Tobirama, nó như một nhát dao đâm sâu vào tim.

Hắn lao đến, túm chặt cổ áo Madara, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa sắp bùng cháy:
"Ngươi biết! Ngươi đã giấu Shizu ở đâu?!"

Madara, trái lại, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ đáp bằng một nắm đấm giáng thẳng vào mặt Tobirama.

Cú đấm mạnh mẽ đến mức khiến khuôn mặt Tobirama bầm tím cả một bên, máu từ khóe miệng rỉ ra từng giọt. Nhưng Madara không hề nương tay, giống như đây chính là điều hắn mong muốn từ lâu

Tobirama, dù đau đớn, vẫn không từ bỏ. Hắn nghiến răng gằn giọng:
"Ngươi đã giấu Shizu ở đâu?!"

Madara khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa nỗi đau không nói thành lời. Hắn quay mặt đi, ánh mắt xa xăm:
"Muội ấy không đi đâu cả. Shizu vẫn ở Konoha... chỉ là ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy được."

Những lời của Madara như một bản án cuối cùng. Tobirama nhìn hắn, đôi mắt chất chứa nỗi đau khôn tả, ánh lên sự tuyệt vọng. Hắn muốn gào lên, muốn ép Madara trả lời, nhưng trong sâu thẳm, hắn hiểu rằng không gì có thể lay chuyển được quyết tâm của người đàn ông này. Madara sẽ không bao giờ nói cho hắn biết sự thật về Shizu.

Những năm tháng sau đó, Tobirama tiếp tục điên cuồng tìm kiếm nàng. Hắn không biết mệt mỏi, băng qua rừng rậm, núi non hiểm trở, và những vùng đất xa lạ, thậm chí hắn còn can thiệp vào sinh tử tạo ra rất nhiều cấm thuật để tìm nàng với tất cả chỉ với hy vọng mong manh có thể tìm được dấu vết của Shizu. Mỗi bước đi dường như càng lún sâu vào nỗi cô đơn, nhưng hắn không thể dừng lại.

Sự ám ảnh về Shizu khiến hắn thay đổi. Tobirama, người luôn lạnh lùng và lý trí, giờ đây đã trở thành một người không còn quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc tìm kiếm nàng. Trọng trách, nghĩa vụ, tất cả trở nên vô nghĩa khi đối diện với nỗi đau mất mát không thể nào xoa dịu. Mỗi ngày trôi qua, những ký ức về nàng lại hiện lên rõ ràng, khắc sâu vào tâm trí hắn, cho đến khi cái tên Shizu trở thành ám ảnh không thể thoát khỏi.

Những người trong làng không dám nhắc đến nàng trước mặt Tobirama. Không ai dám khơi lại những ký ức đau buồn ấy, bởi lẽ họ hiểu rằng đó là vết thương quá sâu để có thể hàn gắn. Hashirama, dù là anh trai của Tobirama, cũng chỉ biết im lặng nhìn em mình tự hủy hoại bản thân, không dám can thiệp vào nỗi đau của hắn.

Thời gian trôi qua, cái tên Uchiha Shizu dần phai nhạt trong ký ức của mọi người. Không còn ai nhắc về nàng nữa. Những câu chuyện ngày xưa dần bị lãng quên, và Konoha, nơi nàng từng sống, cũng dần quay lưng lại với ký ức về nàng. Nhưng trong trái tim Tobirama, hình ảnh của Shizu không bao giờ phai mờ. Mỗi đêm, hắn vẫn ngồi đó, nắm chặt trong tay mảnh vải nhỏ mà nàng đã từng để lại. Mỗi lần nhìn lên bầu trời đêm, hắn tự nhủ: "Ta sẽ tìm thấy nàng. Dù có phải đánh đổi tất cả, ta sẽ tìm thấy nàng."

Và cứ như vậy, những năm tháng trôi qua, khi Tobirama vẫn không ngừng tìm kiếm, mọi thứ dần thay đổi. Madara rời bỏ Konoha rồi chết trong tay bằng hữu tốt, để lại một vết thương lớn trong lòng Hashirama. Sau đó, khi Hashirama ra đi, Tobirama đã kế nhiệm vị trí Hokage Đệ Nhị, tiếp tục gánh vác trách nhiệm lớn lao của làng trong những thời khắc khó khăn.

Nhưng dù trở thành Hokage, dù có vinh quang hay trách nhiệm, Tobirama vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau trong trái tim mình. Giữa những cuộc họp căng thẳng, những đêm dài làm việc, ánh mắt hắn vẫn vô thức lạc vào khoảng không, nơi mà cái tên Uchiha Shizu vẫn luôn hiện hữu, như một vết thương không bao giờ liền miệng.

Cái tên ấy giờ đây đã trở thành một ký ức mờ nhạt trong lịch sử của Konoha, nhưng đối với Tobirama, đó là một ám ảnh không thể dứt ra, một nỗi đau suốt đời không thể chữa lành.


Ai thắc mắc bả đi đâu thì xem lại chương 1 nha♥️

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com