On2eus Em Doi Cau
Đạp xe từ Đông An lên Thôn Định mất 1 giờ đồng hồ, sau khi về tới cổng thì em và cậu vẫy tay tạm biệt Minh Hùng rồi chia ra đứa nào về nhà nấy.Cậu Tuân sau khi vào nhà, nhìn theo em nhỏ đang 'đi như lết' trước mặt thì cười như được mùa, đặt đồ ở thềm rồi dìu em về phòng, cụ thể là phòng mình. Đỡ em nhỏ nằm gọn trên giường xong thì cậu chạy đi xách nốt số đồ còn ở ngoài mang vào trong. Đang lúc định mở cửa đi ra ngoài thì thấy em nhỏ chuyển động, cậu theo bản năng mà quay đầu lại.Cảnh tượng em nhỏ nằm ngủ say ke, ánh nắng từ khung cửa chiếu vào mặt em, làm nổi bật lên hàng mi cong veo của em nhỏ, làn da trắng sữa cộng với đôi môi hồng thắm ấy, cho hỏi ai mà khong mê được chứ. Em nhỏ vì đi đường nắng nên có hơi mệt trong người, vừa vào tới là chạy tọt vào buồng mà nằm ra đó, để lại mình cậu Tuân tay xách nách mang từ đồ của cậu tới đồ của em. Dù là phận đầy tớ, không hầu thì thôi, đằng này em Gạo còn được cậu hầu cho ngược lại nữa, còn gì bằng.
Tình hình là cậu cả bị một cậu nhóc kém mình tận 3 tuổi trèo lên đầu lên cổ rồi, thế mà miệng cậu cứ trưng ra cái vẻ mặt vui hớn hở đó, hết sức nghi ngờ nha!Ngắm em đã đời rồi cũng quyết đi ra ngoài kiếm gì đó nhét bụng thì thấy em trai cậu đã đứng trước cửa rình từ khi nào không hay. Vừa mở cửa đã thấy nhóc con kia đứng đực ở đó, làm cậu giật bắn mình, "Làm cái gì mà đứng trước phòng tao vậy Hiện, hết cả hồn!" "Anh làm gì mà cứ cười tủm tỉm thế, ở Đông An kiếm được cô nào rồi à?" - út Hiện nghi ngờ tra hỏi anh mình"Cô nào được? tao bây giờ việc làm còn chưa giải quyết xong, ở đó mà yêu đương gì, xàm vừa thôi" - Huy Tuân vừa nói vừa cốc một cái ngay vào trán thằng Hiện, làm nó suýt xoa than đau."Nói thôi đủ rồi, có cần phải cốc đầu em không?? Nói chứ cha mẹ kiếm anh ở ngoài phòng trà kìa, ra đi, toi đời anh rồi" - út Hiện lè lưỡi trêu anh nó"Cái gì?kiếm tao có chuyện gì à?" - cậu Tuân ban nãy mặt rõ tươi, giờ đây đã nhăn như cái đít khỉ, "Thì chuyện cưới hỏi cho anh đó, cha bảo thấy anh lâu quá chẳng kiếm được ai, khi xưa gởi anh lên Phủ cứ ngỡ sau này sẽ dẫn ai đó về, vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy. Cha mẹ lo nên có kiếm cho anh cậu trai, chị gái nào ở ngoài đó á. Ra mà xem đi." - Nghe thằng Hiện nói xong, mặt cậu Tuân lại càng nhăn hơn, cái gì mà chuyện cưới hỏi?? Cái gì mà chuyện gái trai??Cậu không muốn!Vừa lúc đang đặt một đống dấu chấm hỏi trên đầu, cánh cửa phía sau lưng cậu bỗng mở ra, là em Gạo...em dậy rồi. Chắc có lẽ ban nãy do hoảng hốt quá miệng cậu lỡ la to làm em tỉnh giấc mất tiêu"Chào hai cậu ạ.." - cậu Tuân như vừa làm điều gì đó sai trái với em vậy, cứ ấp úng không trả lời mà chỉ nhìn em nhỏ thôi. Mà sao cậu thấy mặt em nhỏ hơi buồn buồn, không phải vẻ mặt buồn ngủ như thường ngày, mà là vẻ mặt ủ rũ. Hay là em nhỏ nghe được cuộc nói chuyện của cậu với út Hiện rồi nhỉ?Quả đúng là em nhỏ có nghe rồi, nghe rất rõ là đằng khác, không rớt một chữ nào. Em nhỏ không biết vì sao nghe những lời đó lòng mình lại buồn nữa...Có lẽ do em ích kỷ chỉ muốn cậu Tuân thân với một mình em? Hay là cậu sợ khi có mợ rồi, cậu sẽ không chơi với em nữa? Em nhỏ cứ lăn lộn trên giường suy nghĩ mãi, rồi lại tự cốc vào đầu mình, cho rằng mình vớ vẩn, lo chuyện nhà người ta.Từ lúc đó tới giờ, em nhỏ cứ như người mất hồn, dì Mai kêu gì cũng không nghe, thằng Tôm người làm vườn gọi nhờ lấy cốc nước cũng lấy nhầm quả đu đủ đưa cho nó làm nó chán nản ngán ngẩm em nhỏ đãng trí này. Đến bản thân em còn không biết vì sao mình lại như vậy, bây giờ trong đầu em chỉ toàn là //Cậu Tuân đi lấy vợ rồi à//Không riêng gì em nhỏ , tới cả cậu Tuân bây giờ đang ngồi trước mặt cái người mà cha mẹ giới thiệu cho cũng khó xử không kém..cậu đâu có thích người ta, cũng chưa từng nói chuyện hay gặp qua, sao mà cưới xin gì được chứ? Với cả...cậu có người thương rồi mà.Nghe tin cậu cả đang được giới thiệu cho chuyện cưới hỏi, người làm trong nhà ai ai cũng lén chạy ra nhà trước hóng chuyện, xem thử mặt mũi vợ tương lai của cậu..Em Gạo cũng không phải ngoại lệ, em đi theo mấy dì, cố gắng núp ở sau cái cột đình lớn trong nhà, chỉ ló nửa đầu ra xem...Cô gái kia đẹp thật đấy, tóc dài đen bóng, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng như sứ, đôi môi hoạt bát với nụ cười toả nắng, nhìn lên lại là chiếc mũi thon dài và đôi mắt biết cười, to và tròn, mặt nhỏ, cằm nhọn...Khác gì hoa hậu không chứEm nhỏ cứ vừa nhìn vừa so sánh với bản thân..lại thấy mình quá thấp hèn. Cô ấy thật sự xứng với cậu cả, vừa giỏi vừa đẹp trai, gia đình có của cải sài 3 đời không hết. Người ta gọi đó là xứng đôi vừa lứa.Đang lắng tai nghe thì thấy cậu bỗng đứng bật dậy, lớn giọng nói"Xin phép cha mẹ, con xin lỗi bác và em Duyên, nhưng con không thể thực hiện cưới hỏi với người mà con không có tình cảm được ạ!" - giọng cậu Tuân nghiêm túc lắm, không biết vì sao nữa...nghe cậu nói vậy làm lòng em cứ vui làm sao í.Bên tai em nhỏ cũng đang có những tiếng bàn tán của người làm trong nhà, "Ê mày, tao thấy mợ Duyên đẹp gái như vậy mà cậu không thích hả mày, vậy thì mấy đứa như tụi mình chắc cậu còn không để vào mắt luôn á chớ.""Phận gia nô mà đòi xứng với gia chủ hả mày, tỉnh lại đi, mày rửa chén riết bị mụ mị rồi đó"...Cũng đúng, cậu Tuân như 'trăng dưới nước' vậy, như một bó sen hồng mọc giữa đầm, phận người làm mướn như cậu sao mà xứng được."Huy Tuân, vậy con nói cho cha nghe, tới tuổi này rồi còn không tính cưới hỏi thì khi nào mới có cháu cho cha mẹ đây? Cha đã nói rồi, ai cũng được, có cháu cho cha mẹ là được! Nếu không có ai thì để cha mẹ hỏi cưới dùm con!"-ông Kiệt đứng dậy, chỉ trỏ vào mặt cậu rồi nói lớn, làm bà Diệp ngồi kế bên phải đứng dậy giảng hoà"Thôi được rồi, ông bình tĩnh lại đi. Còn con, trả lời cho mẹ biết đi, con có người thương chưa?nếu chưa thì mẹ sẽ kiếm cho con, để còn ổn định cuộc sống vợ con sau này nữa chứ, con cũng sắp 25 tuổi rồi đấy nhé, mẹ không chờ được nữa đâu Tuân à!"Nghe đến từ "người thương" mắt cậu trong vô thức liếc quanh nhà tìm kiếm hình bóng ai đó...nhìn mãi chẳng thấy, cứ nghĩ người đó đang ngủ trong buồn ngủ, nhưng rồi lại thấy cái đầu vuông vuông của ai đó lấp ló sau cột đình ,rồi cậu cười khẩy một cái...Đây rồi!"C-con có người thương rồi, con chỉ đang không biết người ta có ưng con không thôi cha mẹ à", cậu Tuân dõng dạc tuyên bố trước mặt đại gia đình rằng mình đã có người trong tim, mắt thì cứ tìm kiếm ai kia sau cái cột đình phía xa xa...Cái người đang lấp ló chắc có lẽ cũng phát hiện ánh mắt cậu từ lâu rồi nhỉ?Em nhỏ khi mắt chạm mắt với cậu thì ngại hết sức, cố gắng rút hẳn vào sau cây cột để cậu không thấy...Lại còn nghe thêm câu nói cậu đã có người thương..tim em càng thêm bộn rộn, cậu có người thương từ khi nào vậy nhỉ........Từ lúc nghe chính miệng cậu khẳng định có người trong lòng, em nhỏ cảm giác lỗ tai cứ lùng bùng, đầu ốc thì quay cuồng..cứ chầm chậm đi về buồng trong âm thầm, vừa vào tới buồng là đã nằm bịch xuống giường tre kêu lên lạch cạch. Cứ vừa ôm chăn vừa suy nghĩ..//Tại sao mình lại buồn?////Tại sao mình lại sầu vì cậu nói có người thương?////Vậy cuối cùng người thương của cậu là ai?//Một đống suy nghĩ ụp lên đầu em nhỏ, tuyến lệ của em tuông rơi trên đôi gò má ửng hồng, Gạo khóc rồi! Cả một ngày đó, không ai thấy bóng dáng em Gạo nhí nhảnh chạy tung tăng chào hỏi mọi người xung quanh nữa.Sau khi chào tạm biệt gia đình cô gái ưu tú kia, cậu Tuân cứ lo lắng, cảm giác bất an trong lòng lắm, chạy đi tìm em nhỏ, nhưng tìm từ sân sau lên nhà trước vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu. Rốt cuộc là em nhỏ núp chỗ nào vậy!?Đến tận tối, cậu Tuân tính tìm đến các dì các thím để hỏi thăm về em Gạo, đang đi ngang qua thì nghe vài tiếng thút thít phát ra từ buồng ngủ của em nhỏ. Nhìn vào thì thấy buồng ngủ không bật đèn, cứ nghĩ em nhỏ không có ở trong đó, vậy tiếng thút thít như khóc ấy là từ đâu??"Gạo ơi, em có trong đó không Gạo?" - cậu Tuân gõ cửa nhẹ nhàng hỏi vọng vào trong phòng em nhỏ"Gạo, em có sao không Gạo, Gạo trả lời ta đi." Cậu áp tai vào cửa cố lắng nghe từng âm thanh từ trong phòng, nhưng lại chẳng thấy tiếng động gì "Gạo...Gạo có trong đó không" -cậu cứ hỏi, nhưng chẳng có bất cứ lời đáp nào từ em nhỏ, Huy Tuân cứ đứng đó, 10 phút, 20 phút rồi 30 phút, lúc cậu định mở cửa xông vào thì thấy em nhỏ bước ra từ bóng tối...Cậu mừng hết biết, ôm chầm lấy em nhỏ!"G-Gạooo, Gạo sao vậy, ta hỏi mà không trả lời! làm ta lo lắm có biết không?" - Cậu Tuân vừa ôm vừa trách, nhưng em thì vẫn chẳng thèm mở miệng câu nào..Ôm nhau được một lúc, thì cậu như phát hiện gì đó bất thường...mắt em nhỏ có hơi sưng đỏ, là khóc?....Còn tiếp.....
Tình hình là cậu cả bị một cậu nhóc kém mình tận 3 tuổi trèo lên đầu lên cổ rồi, thế mà miệng cậu cứ trưng ra cái vẻ mặt vui hớn hở đó, hết sức nghi ngờ nha!Ngắm em đã đời rồi cũng quyết đi ra ngoài kiếm gì đó nhét bụng thì thấy em trai cậu đã đứng trước cửa rình từ khi nào không hay. Vừa mở cửa đã thấy nhóc con kia đứng đực ở đó, làm cậu giật bắn mình, "Làm cái gì mà đứng trước phòng tao vậy Hiện, hết cả hồn!" "Anh làm gì mà cứ cười tủm tỉm thế, ở Đông An kiếm được cô nào rồi à?" - út Hiện nghi ngờ tra hỏi anh mình"Cô nào được? tao bây giờ việc làm còn chưa giải quyết xong, ở đó mà yêu đương gì, xàm vừa thôi" - Huy Tuân vừa nói vừa cốc một cái ngay vào trán thằng Hiện, làm nó suýt xoa than đau."Nói thôi đủ rồi, có cần phải cốc đầu em không?? Nói chứ cha mẹ kiếm anh ở ngoài phòng trà kìa, ra đi, toi đời anh rồi" - út Hiện lè lưỡi trêu anh nó"Cái gì?kiếm tao có chuyện gì à?" - cậu Tuân ban nãy mặt rõ tươi, giờ đây đã nhăn như cái đít khỉ, "Thì chuyện cưới hỏi cho anh đó, cha bảo thấy anh lâu quá chẳng kiếm được ai, khi xưa gởi anh lên Phủ cứ ngỡ sau này sẽ dẫn ai đó về, vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy. Cha mẹ lo nên có kiếm cho anh cậu trai, chị gái nào ở ngoài đó á. Ra mà xem đi." - Nghe thằng Hiện nói xong, mặt cậu Tuân lại càng nhăn hơn, cái gì mà chuyện cưới hỏi?? Cái gì mà chuyện gái trai??Cậu không muốn!Vừa lúc đang đặt một đống dấu chấm hỏi trên đầu, cánh cửa phía sau lưng cậu bỗng mở ra, là em Gạo...em dậy rồi. Chắc có lẽ ban nãy do hoảng hốt quá miệng cậu lỡ la to làm em tỉnh giấc mất tiêu"Chào hai cậu ạ.." - cậu Tuân như vừa làm điều gì đó sai trái với em vậy, cứ ấp úng không trả lời mà chỉ nhìn em nhỏ thôi. Mà sao cậu thấy mặt em nhỏ hơi buồn buồn, không phải vẻ mặt buồn ngủ như thường ngày, mà là vẻ mặt ủ rũ. Hay là em nhỏ nghe được cuộc nói chuyện của cậu với út Hiện rồi nhỉ?Quả đúng là em nhỏ có nghe rồi, nghe rất rõ là đằng khác, không rớt một chữ nào. Em nhỏ không biết vì sao nghe những lời đó lòng mình lại buồn nữa...Có lẽ do em ích kỷ chỉ muốn cậu Tuân thân với một mình em? Hay là cậu sợ khi có mợ rồi, cậu sẽ không chơi với em nữa? Em nhỏ cứ lăn lộn trên giường suy nghĩ mãi, rồi lại tự cốc vào đầu mình, cho rằng mình vớ vẩn, lo chuyện nhà người ta.Từ lúc đó tới giờ, em nhỏ cứ như người mất hồn, dì Mai kêu gì cũng không nghe, thằng Tôm người làm vườn gọi nhờ lấy cốc nước cũng lấy nhầm quả đu đủ đưa cho nó làm nó chán nản ngán ngẩm em nhỏ đãng trí này. Đến bản thân em còn không biết vì sao mình lại như vậy, bây giờ trong đầu em chỉ toàn là //Cậu Tuân đi lấy vợ rồi à//Không riêng gì em nhỏ , tới cả cậu Tuân bây giờ đang ngồi trước mặt cái người mà cha mẹ giới thiệu cho cũng khó xử không kém..cậu đâu có thích người ta, cũng chưa từng nói chuyện hay gặp qua, sao mà cưới xin gì được chứ? Với cả...cậu có người thương rồi mà.Nghe tin cậu cả đang được giới thiệu cho chuyện cưới hỏi, người làm trong nhà ai ai cũng lén chạy ra nhà trước hóng chuyện, xem thử mặt mũi vợ tương lai của cậu..Em Gạo cũng không phải ngoại lệ, em đi theo mấy dì, cố gắng núp ở sau cái cột đình lớn trong nhà, chỉ ló nửa đầu ra xem...Cô gái kia đẹp thật đấy, tóc dài đen bóng, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng như sứ, đôi môi hoạt bát với nụ cười toả nắng, nhìn lên lại là chiếc mũi thon dài và đôi mắt biết cười, to và tròn, mặt nhỏ, cằm nhọn...Khác gì hoa hậu không chứEm nhỏ cứ vừa nhìn vừa so sánh với bản thân..lại thấy mình quá thấp hèn. Cô ấy thật sự xứng với cậu cả, vừa giỏi vừa đẹp trai, gia đình có của cải sài 3 đời không hết. Người ta gọi đó là xứng đôi vừa lứa.Đang lắng tai nghe thì thấy cậu bỗng đứng bật dậy, lớn giọng nói"Xin phép cha mẹ, con xin lỗi bác và em Duyên, nhưng con không thể thực hiện cưới hỏi với người mà con không có tình cảm được ạ!" - giọng cậu Tuân nghiêm túc lắm, không biết vì sao nữa...nghe cậu nói vậy làm lòng em cứ vui làm sao í.Bên tai em nhỏ cũng đang có những tiếng bàn tán của người làm trong nhà, "Ê mày, tao thấy mợ Duyên đẹp gái như vậy mà cậu không thích hả mày, vậy thì mấy đứa như tụi mình chắc cậu còn không để vào mắt luôn á chớ.""Phận gia nô mà đòi xứng với gia chủ hả mày, tỉnh lại đi, mày rửa chén riết bị mụ mị rồi đó"...Cũng đúng, cậu Tuân như 'trăng dưới nước' vậy, như một bó sen hồng mọc giữa đầm, phận người làm mướn như cậu sao mà xứng được."Huy Tuân, vậy con nói cho cha nghe, tới tuổi này rồi còn không tính cưới hỏi thì khi nào mới có cháu cho cha mẹ đây? Cha đã nói rồi, ai cũng được, có cháu cho cha mẹ là được! Nếu không có ai thì để cha mẹ hỏi cưới dùm con!"-ông Kiệt đứng dậy, chỉ trỏ vào mặt cậu rồi nói lớn, làm bà Diệp ngồi kế bên phải đứng dậy giảng hoà"Thôi được rồi, ông bình tĩnh lại đi. Còn con, trả lời cho mẹ biết đi, con có người thương chưa?nếu chưa thì mẹ sẽ kiếm cho con, để còn ổn định cuộc sống vợ con sau này nữa chứ, con cũng sắp 25 tuổi rồi đấy nhé, mẹ không chờ được nữa đâu Tuân à!"Nghe đến từ "người thương" mắt cậu trong vô thức liếc quanh nhà tìm kiếm hình bóng ai đó...nhìn mãi chẳng thấy, cứ nghĩ người đó đang ngủ trong buồn ngủ, nhưng rồi lại thấy cái đầu vuông vuông của ai đó lấp ló sau cột đình ,rồi cậu cười khẩy một cái...Đây rồi!"C-con có người thương rồi, con chỉ đang không biết người ta có ưng con không thôi cha mẹ à", cậu Tuân dõng dạc tuyên bố trước mặt đại gia đình rằng mình đã có người trong tim, mắt thì cứ tìm kiếm ai kia sau cái cột đình phía xa xa...Cái người đang lấp ló chắc có lẽ cũng phát hiện ánh mắt cậu từ lâu rồi nhỉ?Em nhỏ khi mắt chạm mắt với cậu thì ngại hết sức, cố gắng rút hẳn vào sau cây cột để cậu không thấy...Lại còn nghe thêm câu nói cậu đã có người thương..tim em càng thêm bộn rộn, cậu có người thương từ khi nào vậy nhỉ........Từ lúc nghe chính miệng cậu khẳng định có người trong lòng, em nhỏ cảm giác lỗ tai cứ lùng bùng, đầu ốc thì quay cuồng..cứ chầm chậm đi về buồng trong âm thầm, vừa vào tới buồng là đã nằm bịch xuống giường tre kêu lên lạch cạch. Cứ vừa ôm chăn vừa suy nghĩ..//Tại sao mình lại buồn?////Tại sao mình lại sầu vì cậu nói có người thương?////Vậy cuối cùng người thương của cậu là ai?//Một đống suy nghĩ ụp lên đầu em nhỏ, tuyến lệ của em tuông rơi trên đôi gò má ửng hồng, Gạo khóc rồi! Cả một ngày đó, không ai thấy bóng dáng em Gạo nhí nhảnh chạy tung tăng chào hỏi mọi người xung quanh nữa.Sau khi chào tạm biệt gia đình cô gái ưu tú kia, cậu Tuân cứ lo lắng, cảm giác bất an trong lòng lắm, chạy đi tìm em nhỏ, nhưng tìm từ sân sau lên nhà trước vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu. Rốt cuộc là em nhỏ núp chỗ nào vậy!?Đến tận tối, cậu Tuân tính tìm đến các dì các thím để hỏi thăm về em Gạo, đang đi ngang qua thì nghe vài tiếng thút thít phát ra từ buồng ngủ của em nhỏ. Nhìn vào thì thấy buồng ngủ không bật đèn, cứ nghĩ em nhỏ không có ở trong đó, vậy tiếng thút thít như khóc ấy là từ đâu??"Gạo ơi, em có trong đó không Gạo?" - cậu Tuân gõ cửa nhẹ nhàng hỏi vọng vào trong phòng em nhỏ"Gạo, em có sao không Gạo, Gạo trả lời ta đi." Cậu áp tai vào cửa cố lắng nghe từng âm thanh từ trong phòng, nhưng lại chẳng thấy tiếng động gì "Gạo...Gạo có trong đó không" -cậu cứ hỏi, nhưng chẳng có bất cứ lời đáp nào từ em nhỏ, Huy Tuân cứ đứng đó, 10 phút, 20 phút rồi 30 phút, lúc cậu định mở cửa xông vào thì thấy em nhỏ bước ra từ bóng tối...Cậu mừng hết biết, ôm chầm lấy em nhỏ!"G-Gạooo, Gạo sao vậy, ta hỏi mà không trả lời! làm ta lo lắm có biết không?" - Cậu Tuân vừa ôm vừa trách, nhưng em thì vẫn chẳng thèm mở miệng câu nào..Ôm nhau được một lúc, thì cậu như phát hiện gì đó bất thường...mắt em nhỏ có hơi sưng đỏ, là khóc?....Còn tiếp.....
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com