Orv Fanfiction Joongdok In Another Universe
Tại phòng y tế."Trời đất ơi, Kim Dokja! Sao chân em trật khớp luôn rồi???" Giọng Uriel gần như hét lên. Vài lần trước Kim Dokja cũng thường đến phòng y tế nên cô cũng khá quen thuộc tên nhóc này. Mỗi lần đến nó đều mang theo một vài vết bầm nhỏ trên tay chân, thỉnh thoảng sẽ là mặt. Uriel nhiều lần hỏi cậu lý do, cậu cứ qua quýt bịa đại cái cớ. Không nghĩ lần này cậu vác luôn cái chân bị sưng tím tới gặp cô."Lần này thì do vấp té hay ngã cầu thang hả?" Xem xét một hồi, Uriel nhận định Kim Dokja không bị gãy xương, có điều lệch khớp thế này cũng chẳng tốt đẹp gì. Mặc dù đang làm y tá trong trường học, nhưng Uriel vẫn có chứng nhận bác sĩ đàng hoàng. Chẳng qua cô thích nhàn nhã làm việc ở trường hơn là vào bệnh viện chạy ca. Khoảng thời gian ám ảnh đó như muốn vắt kiệt sức lực cô.Quay lại hiện thực, tên nhóc con kia biết mình hết đường chối cãi nên chột dạ không dám nhìn ai. Uriel để ý người dìu Kim Dokja xuống là một nam sinh cực kỳ đẹp trai, cũng cực kỳ lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào Kim Dokja.Bỏ qua nhóc đẹp trai lạ mặt, giờ Uriel có chút nhức đầu với cái chân của Kim Dokja."Phải đến bệnh viện nhờ họ sửa khớp thôi. Cô ngại mấy vụ sửa khớp lắm..."Chuyên ngành của Uriel nghiêng về nội khoa, như chẩn bệnh và bốc thuốc. Mấy việc cần đến tay chân kiểu này cô không dám làm bừa.Kim Dokja ngỡ ngàng nhìn cô: "Nặng đến thế ạ?""Bộ em không thấy đau hay gì còn hỏi?"Kim Dokja: "Cũng bình thường ạ." Uriel: "..." Yoo Joonghyuk: "..."Kim Dokja vội sửa lời: "... Thực ra, có đau hơn bình thường." Được rồi, đừng im lặng nhìn cậu như thế, áp lực lắm đấy. Cậu chỉ không muốn đến bệnh viện thôi."Cô thua em luôn." Uriel thở dài: "May mà sai khớp không nhiều, nẹp cố định một thời gian, uống thuốc và không vận động mạnh thì sẽ tự hết. Cơ mà trong thời gian tới chân em sẽ khó hoạt động bình thường. Cô nhớ không bao lâu nữa lớp em được tham gia sự kiện hội thao liên trường, em định mang cái chân này đi?"Kim Dokja: "..." Nhắc đến hội thao, cậu lại thấy ấm ức. Nó là lý do Kim Dokja bị đám xấu xa kia đánh ra nông nổi này chứ đâu. Nói thật thì khi biết Lee Jaewon và Ho Jinseok sẽ tham gia hội thao, cậu cảm thấy niềm vui đã vụt tắt. Nếu Ho Jinseok tìm tới lớp cậu gây chuyện, cậu thấy mình không đi còn tốt hơn.Ánh sáng trong mắt Kim Dokja chợt ảm đạm, Yoo Joonghyuk quan sát cậu nãy giờ thấy hết những dao động cảm xúc kia. Cậu ta điềm nhiên để nghị: "Để em nắn lại khớp xương cho bạn." Uriel: "Hả?"Kim Dokja: "Hở???"Hai người giật mình nhìn Yoo Joonghyuk, cậu ta thì nghiêm túc nhìn họ."Nắn khớp sớm thì vết thương sẽ nhanh lành hơn để khớp tự nắn trật*. Em có thể giúp."* Thông thường, nhân viên y tế sẽ nắn khớp, nhưng đôi khi khớp tự nắn trật (tụ về vị trí ban đầu).Uriel nhíu mày, mấy việc này cô không dám tùy tiện hay xem nhẹ: "Nắn sai cách sẽ làm vết thương của Dokja thêm tệ, em biết chứ?""Vâng. Xin cô yên tâm về kỹ thuật của em, em có kinh nghiệm trong việc tháo, nắn khớp. Nếu xuất hiện sai sót, em sẽ dẫn cậu ấy tới ngay bệnh viện."Sợ cả hai lo lắng nên Yoo Joonghyuk ăn ngay nói thật, để rồi nhận lấy hai ánh mắt kỳ quái. Kinh nghiệm tháo nắn khớp? Rốt cuộc cậu ta đã làm cái gì để có kinh nghiệm đó thế?"Em đồng ý không?" Suy xét tới suy nghĩ bệnh nhân, Uriel hỏi Kim Dokja.Yoo Joonghyuk quay sang nhìn cậu. Vẻ mặt cậu ta cương quyết đến mức khác thường. Kim Dokja cắn môi khẽ đáp: "Em không biết... ""?"Chưa để ai nói lời nào, Kim Dokja tiếp tục: "Sao cậu tốt với tôi thế Yoo Joonghyuk?"Yoo Joonghyuk nhướn mày vì câu hỏi kỳ lạ của cậu."Cậu vừa mới chuyển vào hôm nay, vậy mà rất tốt với tôi. Tôi thấy thật khó hiểu. Cậu đâu nhận được lợi ích gì?"Được giúp đỡ, được quan tâm thì ai không thích? Nhưng quả thật, sự tốt bụng của Yoo Joonghyuk khiến Kim Dokja hoài nghi.Nói cậu ảo tưởng cũng được, ai bảo Yoo Joonghyuk tốt với một đứa thảm hại như cậu quá chi?"Xin lỗi vì ăn nói khó nghe, tôi chỉ hơi thắc mắc lý do. Ba tôi từng bảo 'chẳng ai cho không ai bao giờ' nên tôi mới... "Câu trả lời Kim Dokja muốn biết, Yoo Joonghyuk cũng tự hỏi.Bản thân Yoo Joonghyuk khá lý tính, đối với người xa lạ càng khó gần. Ban sáng gặp Kim Dokja, ấn tượng với cậu nhiều lắm chỉ là bạn cùng bàn. Nhưng khi thấy Kim Dokja bị thương, sâu thẳm trong Yoo Joonghyuk ẩn ẩn cảm xúc tức giận và khó chịu. Trong đầu cậu ra khi ấy chỉ có duy nhất suy nghĩ phải giúp đỡ cậu bạn yếu ớt trước mặt mình.Có thể vì cậu ghét bạo lực học đường. Có thể vì tình huống của Kim Dokja làm cậu mủi lòng. Cũng có thể... vì một lý do tạm thời cậu chưa biết.Mãi không nghe Yoo Joonghyuk trả lời, Kim Dokja ngước mắt nhìn thử thì bị ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ của Yoo Joonghyuk dọa hết hồn.Cậu hoàn toàn không nghĩ xấu Yoo Joonghyuk, chỉ thắc mắc xíu thôi, tại sao ném cho cậu ánh mắt đáng sợ vậy QAQ"T-tôi... Cậu... " Kim Dokja cuống cuồng chuyển trọng tâm câu chuyện: "Cậu... Cậu giúp tôi nắn lại khớp đi.""... Được." Yoo Joonghyuk dứt khoát đáp. "Cậu nằm xuống."Bỏ mòe! Cậu nhất thời lỡ miệng chứ không định nắn khớp thật đâu. Nghe bảo nắn lại khớp đau gấp đôi lúc bị trật khớp, cậu thà đợi mấy tuần cho chân tự lành cơ!Kim Dokja bồn chồn nằm xuống giường bên, đôi mắt nhất mực nhìn chằm chằm bàn tay to lớn của Yoo Joonghyuk đang nâng cổ chân sưng tấy của mình lên.Sắp rồi, sắp đến rồi!Cả người cậu căng như dây đàn chuẩn bị tinh thần đón nhận thì bỗng nghe thấy giọng của Yoo Joonghyuk."Xem ra các ông bố thường suy nghĩ giống nhau.""?""Ba tôi cũng dạy rằng, 'Những kẻ không dưng giúp người lạ thì toàn kẻ ôm ý xấu'. Rồi ba bị mẹ đánh.""A?" Kim Dokja vẫn trong quá trình tiêu hóa thông tin."Mẹ tôi bảo, 'Không phải ai cũng mang ý xấu khi giúp đỡ người cần được giúp. Có một số cá nhân, giúp người khác không cần lý do'." Chất giọng đều đều của Yoo Joonghyuk như đang kể chuyện xưa, góp phần khiến cơ thể Kim Dokja thả lỏng: "Và tôi giúp người là vì tôi muốn. Thế thôi.""Vậy cậu-... Ắccc!"Rắc một tiếng nhỏ, Kim Dokja giật nảy mình cong nửa người bật dậy, khóe mắt ươn ướt run giọng nói."Đ-Đau quá đi... Yoo Joonghyuk, cậu... cậu... " Cậu là đồ ma quỷ!Nhân lúc Kim Dokja bị đánh lạc hướng, Yoo Joonghyuk đã nhanh chóng chỉnh khớp về đúng vị trí cho cậu. Hơi tàn nhẫn, nhưng ít nhất bệnh nhân đã giảm căng thẳng chốc lát và việc nắn khớp thuận lợi diễn ra.Uriel, nhân vật chủ chốt của phòng y tế nhưng ngồi ăn dưa quan sát tụi nhỏ nãy giờ, hiện tại mới tiến đến kiểm tra chân Kim Dokja và tán thưởng cậu bạn mặt lạnh."Giỏi lắm... Yoo Joonghyuk nhỉ? Xem ra em nói đúng về kinh nghiệm của mình.Còn Dokja, chườm đá lạnh 20 phút rồi cô sẽ băng nẹp phòng hờ cho em. Về nhà chườm đá thêm vài lần và uống thuốc cô đưa là được. Sắp tới tránh cử động mạnh thì rất nhanh sẽ lành như thường thôi."Uriel tới tủ đông đựng các thiết bị của cô lấy ra một bịch đá, quấn khăn lông lại đưa cho Kim Dokja."Em cảm ơn cô."Uriel mỉm cười chỉ Yoo Joonghyuk: "Em cũng nên cảm ơn cậu ta nha.""Ừm... Cảm ơn cậu nhiều Joonghyuk. À, tôi gọi vậy được chứ?" Dokja cười cười cảm ơn."..." Yoo Joonghyuk liếc nhìn cậu, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, khép hờ mắt trả lời: "Được."Tự nhiên nhìn hai đứa nhỏ thân thiết, đến lượt Uriel thấy lạ. Cái cảm giác kích động khác thường ở tim này là sao?"Dokja nghỉ ở đây đến hết buổi cơm trưa đi, sau đó em có thể về lớp học tiếp, cô sẽ nhắn thầy Jeon báo nghỉ cho em. Còn Joonghyuk?""Em chưa có đồng phục nên cô chủ nhiệm nói hai tiết thể dục hôm nay được miễn." Yoo Joonghyuk đáp, dừng vài giây lại bồi thêm một câu, "Để em ngồi chờ cùng bạn ấy hết giờ trưa."A a, cảm giác kỳ lạ ấy lại đến nữa rồi. Bình tĩnh Uriel, mày không được mất hình tượng với học sinh."Được rồi, vậy hai đứa ở đây tiện thể trông coi giùm cô. Cô sang phòng phó hiệu trưởng bàn giao ít chuyện."Hai người gật đầu nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô y tá vội vã mất hút sau cánh cửa.
#Tugney, 26/11/2021
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com