Panwink Blue
.
Một tuần sau đấy, thực sự Jihoon đã có mặt ở Nhật Bản. Ban đầu anh chỉ định là nói thế xem cậu phản ứng ra sao? Nhưng ngẫm kĩ lại, đi xa một chút cũng chẳng phải là điều gì xấu. Tạm xa cậu, tạm xa những kỉ niệm, những đau buồn, mà cũng có thể sẽ là mãi mãi xa, mãi mãi không bao giờ gặp lại
Vừa mở điện thoại lên, màn hình đã nhấp nháy đến nỗi Jihoon muốn chóng mặt. Toàn bộ chỉ là tin nhắn của Guanlin, trách móc và lo lắng. Cậu nhắn cho anh hàng chục tin, mắng anh tại sao lại đi sớm như vậy, không phải nói là thứ 7 mới đi hay sao? Cậu lo cho anh lần đầu ngồi máy bay không quen, nhắc nhở anh hãy nhớ tự mình biết giữ ấm... Đọc xong hết thảy những tin nhắn từ cậu, anh lại thấy lòng mình ấm lên từng đợt. Thì ra Guanlin lo cho anh như vậy, thế mà anh vẫn còn tham luyến, muốn luôn người ta là của mình
Nhưng chẳng được bao lâu, tối đó Guanlin lại đăng lên SNS một tấm ảnh. Anh thề, đó chính là bộ sofa ở căn nhà của hai người, nhưng người ngồi cạnh bên cậu không phải anh, mà là cô gái nọ. Anh công nhận mình đau lòng, anh công nhận mình sắp sửa không khống chế được mà gọi về mắng cậu. Nhưng làm như thế thì chả được gì cả, mối quan hệ của bọn họ chỉ thêm mỏng manh hơn mà thôi
Trái tim của Jihoon đã biết mình nên làm gì...
.
Hòa vào trong lễ hội tưng bừng đậm sắc hoa anh đào, Jihoon thấy bản thân mình chẳng hề đơn độc. Khoảnh khắc pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời, cuộc gọi cũng được nối thông khoảng cách hơn ngàn cây số. Guanlin ngáy ngủ trả lời anh, còn anh, anh tỉnh táo đến lạ thường"Anh ổn chứ Jihoon?""Anh ổn mà..." Lúc trả lời câu đấy, Jihoon thực sự đã cườiGuanlin thở dài nghe tiếng pháo ồn ào truyền qua từ bên kia, hồi lâu mới nói tiếp "Bao giờ anh mới về đây? Anh đi hơn một tuần rồi"Anh sẽ không về nữa
Bầu trời rực rỡ trong mắt của Jihoon, chớp nhoáng thật nhanh rồi vụt tắt. Đẹp như thế rồi cũng sẽ lụi tàn, như anh, như cậu, như vạn vật tồn tại trên thế giới này
"Em biết không Guanlin, anh đến đây và nghe người ta nói rằng nếu cùng người mình thương cầu nguyện vào đêm pháo hoa bừng nổ thì cặp đôi đó sẽ có thể mãi mãi ở bên nhau suốt đời. Anh đã thực sự tin và mong muốn em sẽ ở cạnh đây ngay lúc này. Nhưng giờ thì anh ở đây, anh ở một mình"
Guanlin không rõ mình đã nghe được điều gì và hiểu được bao nhiêu trong những gì đã nghe. Chỉ nghe trái tim mình bùm một tiếng sáng rực và khoảng không xung quanh cô đơn đến lạ thường
"Nếu có thể, hãy cùng người yêu của em đến đây nhé, cô ấy nhất định sẽ rất thích và thôi giận dỗi em ngay thôi mà..."
Giọng của anh dường như đã nhạt đi rất nhiều. Pháo hoa đã ngưng nổ và không gian lại trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết
"Vào một ngày đẹp trời nào đó, nếu thực sự có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi Guanlin nhỉ?"
Anh hi vọng sẽ có một ngày đẹp trời, khi mà anh có thể quên bẫng đi em và sống một cuộc đời bình thường như bao người khác
Đêm hôm đó Guanlin không ngủ và điện thoại vẫn nối thông hai nhịp thở ở hai miền xa xôi...
...
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com