Pondphuwin Hon Em Cho Nao
WARNING : Nhã Phong trong truyện hết sức tệ, vậy nên những bạn không thoải mái với hình tượng mình xây dựng hãy dừng lại tại đây thôi nhé. Mình cũng không biết mình có thể viết ra thể máu chó đến mức nào nhưng chắc chắn rằng ngay từ đầu truyện này mình đã muốn viết thành một bộ ngược nặng thật nặng. Vậy nên mong các bạn trái tim mỏng manh dừng lại tại đây thôi, mình sợ bị chửi lắm.---------------------------------------------------Mọi người đứng dậy bước ra khỏi phòng họp, lòng Phổ Minh vẫn nặng trĩu một mối sầu gì đó chẳng rõ, một sự mất mát kì lạ dâng lên trong lòng như thể bản thân vừa mất một thứ gì đó rất đỗi quan trọng. Phổ Minh quay mặt nhìn vào trong, Nhã Phong vẫn đang nói chuyện cùng với giám đốc về kế hoạch cụ thể để scandal này lắng xuống.Trang bước đến ngay bên cạnh Phổ Minh nháy mắt vỗ vai. Tay cô không hạ xuống mà cứ níu lại đó mặc kệ chiều cao có hơi không phù hợp mà cố gắng níu Phổ Minh vào lòng mình. Tất cả hành động này có lẽ là một lời an ủi, hay sẽ đúng hơn khi dịch thành "mất thằng này thì ta có thằng khác, đời còn dài, trên đời có thiếu người đâu mà không có ai yêu".Trang lắm lời, chỉ mấy hành động đó mà bắt người ta phải hiểu ra một câu dài nói cũng hơi mỏi miệng.Nhưng thú thật dịch sát nghĩa như thế mới đúng là cô, mới hợp phong cách cô."Phải rồi, phải hợp nhau"Phổ Minh thầm nghĩ, có lẽ cậu đã nghiệm ra một chân lí gì đó từ lần thất tình đầu tiên của cuộc đời: "Làm gì có ai đến với được ai chỉ vì một bộ phim, huống hồ chi con người thẳng băng như đằng đó""Xét cho cùng thì có lẽ hai người không hợp nhau, không có cơ hội tiến tới với nhau rồi"Cứ mải mê với mấy dòng suy nghĩ bâng quơ, cả hai đã ra đến xe từ lúc nào chẳng rõ. Trang cũng đã thôi vai diễn cô gái câm lặng sống nội tâm mà quay trở lại với nhân cách ngày thường. Cô không cười, những rõ ràng trong giọng điệu có ý trêu chọc đứa em đơn phương đang thất tình của mình :- Đi ăn thôi, ăn chúc mừng Trần Phổ Minh lần đầu thất tình.Phổ Minh đấm nhẹ vào vai Trang mà gọi một tiếng chị trong bất lực. Trang cười nắc nẻ, nước mắt khẽ trào ra lăn nhẹ trên má. Cô đưa tay lên quẹt nhẹ rồi cũng nhanh chóng ngưng lại, đổi nụ cười lớn trên môi thành nụ cười mỉm đầy trìu mến :- Thôi, thất tình cũng tốt, đỡ phải va vào tên đàn ông tồi kia, em nhìn cách anh ta dửng dưng như kia là biết không phải loại tốt đẹp gì rồi.Phổ Minh trầm xuống, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt đang đặt trên đùi. Lòng cậu vẫn bộn bề như thế, hệt như có một cơn giông mùa hạ đang vội vã nổi gió, kéo mây che kín tâm tư cậu. Tim cậu đã thôi quặn nhói, nhưng cái đau âm ỉ trong lòng vẫn chẳng thể nào nguôi. Hệt như một người tay bị kim đâm phải, rút kim ra rồi nhưng tay vẫn còi nhói mãi.Rồi cậu lắc đầu, cái lắc rất nhẹ như chỉ để lay nhẹ những lọn tóc mỏng rũ xuống nơi trán :- Về thôi, giờ em không có tâm trạng để ra ngoài...Trang nhìn đứa em mình như thế cũng khẽ lắc đầu theo, cô khởi động xe, nhanh chóng đánh lái ra khỏi chỗ để :- Được rồi được rồi, không trêu em nữa, hôm nay gọi đồ ăn ngoài về nhậu giải sầu thôi.Ngay ngày hôm đó, Nhã Phong đã cập nhật lên trang cá nhân bài viết đính chính theo như kế hoạch, nói tất cả mọi thứ chỉ là hiểu nhầm và các ảnh chụp được hoàn toàn là dàn dựng góc chụp. Bên phía công ty chủ quản của hai người cũng lên bài bác bỏ hoàn toàn sự việc và mong mọi thứ dần lắng xuống. Dư luận đang dậy sóng nay có thêm một ngòi lửa mới nên lại càng được dịp bàn luận xôn xao, các trang thông tin cứ đồng loạt lên rất nhiều bài tranh thủ độ hót của scandal lớn này. Đúng theo tính toán, trong cộng đồng fan chia ra làm nhiều luồng ý kiến, có bên tin tưởng và tiếp tục ủng hộ nhưng cũng có người không tin mà lựa chọn thoát fan. Nhưng rốt cuộc theo thời gian, mọi chuyện thật sự đã lắng xuống một cách êm đẹp hệt như chưa từng có.Trong suốt khoảng thời gian một tháng hơn mà drama ấy diễn ra, lịch trình chung của Phổ Minh và Nhã Phong tăng đột biến, có nhiều ngày liền họ đều trong tình trạng bơ phờ vì thiếu ngủ, có những tuần hai người gặp nhau không thiếu ngày nào nếu không muốn nói là ăn ngủ sinh hoạt cùng nhau. Những lúc như thế, tim của Phổ Minh lại đập loạn liên hồi, lòng không thôi cuộn trào thứ cảm xúc mãnh liệt của tình yêu tuổi trẻ. Mỗi khi thấy hắn, đồng tử cậu giãn ra tròn xoe đôi mắt, tay chân cứ chẳng biết đặt vào đâu mới phải, đầu óc lắm khi muốn xì cả khói vì vì những cử chỉ thân mật hắn dành cho cậu. Dẫu biết tất cả chúng là vì công việc, là vì hợp đồng, cũng là vì muốn nhanh chóng cho tin đồn kia đi vào dĩ vãng. Nhưng Phổ Minh không thể nào giữ cho lí trí mình đủ sáng suốt, không thể nào làm cho trái tim mình không thôi nhầm tưởng. Có lẽ bởi tình yêu là như thế, nó che mờ con mắt những kẻ si tình, khiến trái tim sắt đá đến đâu cũng yếu mềm rồi ngây dại, khiến tâm trí dù tỏ đến đâu cũng phải phủ mây hồng.Còn về phía Nhã Phong, hắn vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra, như những tai tiếng hắn đang đeo trên người là của ai chứ chẳng phải của hắn. Không có chút gì tựa như hối lỗi hay xấu hổ, gương mặt thanh tú kia vẫn cứ ngẩng cao đầu, biểu cảm lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa cả biển tình sâu trong con ngươi đen láy kia vẫn hệt như trước kia. Chắc có lẽ điều khác duy nhất là hắn phải tương tác với Phổ Minh nhiều hơn, cử chỉ phải càng ngày càng thân mật hơn sao cho giống với một đôi tình nhân thật sự.Rồi một tháng đó kết thúc, đột ngột như cách nó bắt đầu. Hôm đó Phổ Minh vừa hoàn thành xong một buổi chụp hình quảng bá cho một dòng sản phẩm mới mà công ty đang hợp tác. Cậu bước ra ngoài, tiết trời đã chuyển hẳn sang hè nên trời cao và xanh hẳn, nắng vàng như đổ lửa lên những cung đường nhựa đen uống quanh khu phim trường đã vãn vì mọi người đã tản đi ăn trưa gần hết. Loanh quanh chỉ còn mấy anh hậu cần đang lúi cúi đổi mấy cái phông nền có lẽ vì chiều có dự án khác. Phổ Minh lấy tay che ánh nắng buổi trưa đang rọi vào hai hàng mi mà nhìn ra xa xăm, hướng về phía những hàng cây đang lay trong những cơn gió nhẹ mang hơi thở của mùa hạ. Trong cái tiết trời oi oi và cái nắng rát da rát thịt ấy, tâm chí cậu lại trở về với một ngày tháng nào đó chẳng rõ của một năm về trước. Có lẽ đó là một ngày đầu mùa hạ, cái ngày mà hạ mới chớm ghé ngang với những cơn mưa rào bất chợt, chẳng hề báo trước. Trăng đương sáng bỗng biến mất sau màn mây, tan vào màn mưa trắng xóa. Đột ngột chẳng để ai kịp trở tay, mưa nặng hạt đến khiến Phổ Minh đang thong thả cũng phải lấy áo khoác che đầu chạy vội vào sảnh chờ của trụ sở chính công ty quản lí. Mười giờ tối là giờ mà nhân viên lễ tân hay trốn đi ăn với nhau, vì vốn dĩ tầm giờ đó sẽ không mấy ai lui tới sảnh để cần lễ tân giúp đỡ hay lên lịch hẹn. Và có lẽ cũng nhờ cơn chớp vừa rồi đánh trúng trạm tải điện nên sảnh chờ cũng tối om, điều kiện quá đỗi hoàn hảo để mấy chị nhân viên hùa nhau trốn việc. Phổ Minh đứng ngay sảnh, nhìn ra phố phường đang chìm vào màn mưa trắng xóa. Công ty cậu nằm trong khu không có quá đông dân cư, nên tầm này cũng chẳng mấy ai xui xẻo dính mưa như cậu để mà đến đây trú tạm. Cậu phủi phủi người, rũ rũ những lọn tóc đen đã ướt nước, than phiền cơn mưa mà bước vào. Cả sảnh chờ tối đen như nhuộm mực, mắt cậu vẫn chưa thể quen nổi với thứ bóng tối này mà cứ mò mẫm tìm đường đến cầu thang bộ để lên phòng nghỉ của nghệ sĩ. Trong bóng tối đó, một dáng người cao ráo lao rất nhanh từ cánh cửa dẫn tới cầu thang thoát hiểm ra. Chẳng ai kịp nhận ra ai mà va chầm vào nhau, tài liệu người kia đang cầm rơi đầy trên sàn nhà. Phổ Minh choáng váng sau khi va thẳng vào bờ ngực vững chắc của người thiếu niên kia, suýt nữa ngã ra sau thì có vòng tay vững chắc kia giữ lại mà ôm vào lòng.Cái ôm đột ngột khiến Phổ Minh co rúm người lại áp sát vào bờ ngực của người kia, sát đến mức tưởng chùng cậu có thể nghe thấy tiếng thở, tiếng tim người kia đang đập từng nhịp. Phút giây ấy như dài cả thế kỉ, cậu như bị đông cứng trong cái ôm chặt của người kia. Nhưng chắc có lẽ cái dài đằng đẵng đó chỉ là cậu tưởng tượng, rất nhanh người kia đã đẩy cậu ra xa khỏi vòng tay của mình. Cũng chính lúc này, một tia chớp xoẹt qua xé ngang bầu trời đêm đen kịt, đem thứ ánh sáng khẽ đến rồi lại vụt tắt chiếu vào trong không gian tối om kia. Phổ Minh có lẽ là giật mình, đôi mắt cậu rung lên như thể sẽ đong đầy nước chỉ ngay sau đó. Nhưng không biết sao nữa, khi thứ ánh sáng kia hắt vào đây, hắt lên khuôn mặt của con người cao tầm gần mét chín kia, cậu lại không nhận thức được bản thân mình đang thế nào.Trái tim cậu khẽ rung, đôi mắt cậu và cả tâm hồn cậu cũng rung lên y như thế. Đồng tử lúc này đã quen với bóng đêm giãn ra như thể muốn thâu hết dáng hình phía trước vào trong mắt mình. Phổ Minh không biết cảm giác của mình lúc này là gì, không biết gọi tên nó ra sao mới phải. Để rồi mãi sau này cậu mới nhận ra, hóa ra mình đã trúng tiếng sét ái tình từ ngay lần đầu gặp mặt.Rồi một tiếng sấm vang đùng trời, âm thanh lớn như thể tiếng nổ vang xa tít tắp. Ngay lúc đó, điện có trở lại, ánh sáng trắng đột ngột kéo về xóa đi bóng tối đang phủ lên không gian. Ánh đèn đột ngột bật sáng làm Phổ Minh không kịp thích ức mà phải đưa tay lên che mắt. Đến khi bỏ tay ra, cậu đã thấy người kia đang loay hoay nhặt những tờ giấy đang lăn lóc trên sàn. Thấy thế, cậu cũng luống cuống cúi xuống nhặt hộ. Như một sự sắp đặt từ trước, hai người chạm tay nhau, Phổ Minh đỏ mặt rụt tay lại, đôi mắt không dám ngẩng lên chỉ nhìn chăm chú vào tờ giấy duy nhất còn lại dưới sàn."Biển và em""Kịch bản phim sao?"- Phổ Minh nghĩ thầm rồi đưa hết số tài liệu vừa nhận cho người kia. Lúc này cậu mới nhìn ngắm kĩ được dung mạo ấy, một vẻ đẹp chín chắn và trưởng thành.Nhã Phong nói cảm ơn, lời cảm ơn rất nhẹ nhưng nghe rất đỗi ấm áp. Rồi cũng chỉ có thế, hắn nhẹ nhàng lướt qua cậu ra về.Hôm sau đó Phổ Minh mới biết, mình may mắn được tham gia hợp tác cùng Nhã Phong trong dự án đó. Phổ Minh vui lắm, nhưng có lẽ cậu chưa bao giờ biết rằng ngày hắn và cậu cùng nhau nắm tay trước ống kính máy quay, cũng chính là ngày giông tố kéo đến cuộc đời cậu....Bỗng lúc này, Trang đến và vỗ vai cắt đứt dòng suy nghĩ của Phổ Minh :- Đi ăn trưa thôi em.-------------------------------------------------------Giải nghĩa tên chương trước : Cẩm chướng vàng - sự thất vọng, hụt hẫng.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com